68
Ngồi trên xe ngựa cùng với Hoả Liên và đại hoàng tử, Minh Hùng đang trong trạng thái miên man suy nghĩ, hắn không để ý tới ánh mắt của Hoả Liên nhìn đại hoàng tử có phần kỳ lạ, Minh Hùng không để ý nhưng đại hoàng tử thì không, hắn đã nhận ra sự kỳ lạ từ Hoả Liên, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm lại, có vẻ như đã có suy tính gì đó.
Sau ba ngày liên tục đi đường, đám người cũng tới được kinh thành, vì đang đi xe của đại hoàng tử, đám người không trở ngại tiến vào trong thành, thẳng tiến hoàng cung mà đi.
Nếu là Minh Hùng kiếp trước, thấy hoàng cung này thì sẽ phải thốt lên
“Lớn quá!!!”
Tuy nhiên giờ hắn đã là Minh Hùng của Huyền Vân đại lục, một đại lục của tu tiên giả, chỉ mấy toà nhà của đại gia tộc đã lớn hơn hoàng cung này rồi.
Minh Hùng, Hoả Liên cùng đại hoàng tử vừa bước vào đại sảnh, nơi hoàng đế Vũ Bá quốc thiết triều đã thấy một trung niên nhân ngồi trên ghế rồng, thân mặc hoàng bào cả người toát ra hoàng uy khủng khiếp, hai bên người đứng dọc là bá quan văn võ.
Thấy đám Minh Hùng bước vào, người trung niên trên long toạ liền nói, giọng nói trầm nhưng đầy quyền uy
“Tĩnh nhi, những người này là ai”
Đại hoàng tử nghe vậy liền nói
“Thưa phụ hoàng, đây là những công thần đã có công phát hiện và trừng trị hai tên tham quan họ Triệu”
Hoàng đế lúc này nhìn đại hoàng tử bất ngờ, ánh mắt lộ rõ xự ngờ vực, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt đại hoàng tử nhìn mình, sự nghi hoặc trong mắt của hoàng đế biến mất, hắn nói
“Tốt lắm, các ngươi là những đại công thần của Vũ Bá đế quốc ta, người đâu! Mau bày thiết yến, chiêu đãi họ.”
Ngay lập tức có người đi ra, 15 phút sau thì có hàng loạt người bê đồ ăn vào, tất cả đều là sơn hào hải vị, Minh Hùng cùng Hoả Liên được ngồi xuống một bàn, đối diện với đại hoàng tử, yến tiệc bày ra thì Minh Hùng cũng không ngại, lập tức ăn lấy ăn để như chưa được ăn ngon bao giờ, Hoả Liên ở một bên ban đầu cũng có chút sợ sệt nhưng Minh Hùng ra lệnh cho nàng cứ ăn uống thoải mái nên nàng cũng phải nghe theo. Minh Hùng cùng Hoả Liên mải mê ăn uống cũng không để ý phía đối diện đại hoàng tử đang cười lạnh, còn phía sau thì bá quan ánh mắt lộ rõ vẻ thương hại.
Tiệc gì cũng phải tàn, chẳng mấy chốc yến tiệc đã kết thúc, lúc này đại hoàng tử mới hỏi Minh Hùng
“Đồ ăn ngon chứ? Huynh đệ”
“Tất nhiên rồi, đồ ăn ở đây đúng là ngon tuyệt, ta ăn mà không thể dừng luôn đó” Minh Hùng trả lời
Ngay sau đó thì
“Bụp”
Bên phải Minh Hùng, Hoả Liên nằm gục xuống, có vẻ như đã ngủ, điều đáng quan ngại ở đây là Hoả Liên còn không động tới một chút rượu nào, tại sao nàng lại lăn ra ngủ? Minh Hùng nhìn sang đại hoàng tử
“Ngươi đã làm gì?”
“Không có gì, chỉ là ta thấy chúng ta vừa đi một quãng đường xa, nên ta muốn cho hai vị nghỉ ngơi chút mà thôi, có lẽ cô gái kia khoảng vài giờ nữa sẽ tỉnh dậy, còn huynh ta e là phải nghỉ cả đời rồi.”
“Ng...ngươi ngươi hạ độc ta?”
“Đúng vậy, nhưng giờ mới nhận ra thì quá muộn rồi, ngươi suýt chút đã giết chết thuộc hạ của ta, lại mang bên mình nữ nhân xinh đẹp vậy, nếu ta giết chết ngươi chẳng phải nàng sẽ thuộc về ta sao”
“Ngươi vô sỉ!”
“Đúng, ta vô sỉ nhưng giờ ngươi làm gì được ta?”đại hoàng tử vừa nói vừa bước về phía Minh Hùng
“Ta làm gì được ngươi sao? Tất nhiên là giết chết ngươi rồi!”
Minh Hùng vùng dậy, một tay tóm lấy cổ đại hoàng tử trong sự kinh ngạc của hắn
“Ng...ngươi đáng lẽ ra phải trúng độc, không di chuyển được mới phải, tại sao?”
“Ngươi nghĩ chút độc cỏn con đó có thể ngăn được ta sao? Quá ngây thơ rồi!”
Minh Hùng nắm tay lại, cổ đại hoàng tử liền bị bóp nát bấy, đầu rơi xuống đất.
Minh Hùng lúc này mới nhìn lên nơi hoàng đế đang ngồi, hỏi
“Tại sao ngươi không có phản ứng gì khi ta giết chết con trai ngươi?”
Hoàng đế có vể đã rất sợ nhưng vẫn cố gắng nói
“H...hắn không phải con trai ta!”