Overlord

Chương 10

Phần 1

Thành phố Eae Rantel của Vương Quốc Re-Estize nằm trên biên giới giữa Đế Quốc Baharuth và Pháp Quốc Slein. Vì được bảo vệ bởi 3 lớp tường thành, nó còn được gọi là Thành Phố Pháo Đài. Khu vực giữa mỗi lớp có đặc trưng riêng biệt.

Phần tường ngoài cùng được quân đội Vương Quốc sử dụng và có đầy đủ quân trang cần thiết. Phần tường trong cùng là khu vực hành chính. Nơi này có cả một nhà kho thực phẩm và được binh lính bảo vệ nghiêm ngặt.

Nằm giữa 2 vùng trên là khu vực dân cư dành cho người dân. Nếu bạn nghe tới từ ‘thành phố’ thì đây là nơi miêu tả đúng nhất.

Trong số các quảng trường trong khu vực này, cái to nhất được gọi là Quảng Trường Trung Tâm. Nhiều người lập cửa hàng ở đây, bày ra la liệt rau củ, gia vị và các mặt hàng khác.

Giữa đám đông nhộn nhịp này, các chủ hàng la to nói lớn để thu hút khách. Các bà nội trợ già và thương gia thì tranh cãi, mặc cả giá cả của nguyên liệu tươi, còn trẻ con thì bị quyến rũ bởi mùi hương của nước hoa quả, kebab thịt nướng BBQ.

Quảng trường này thật sống động trong ngày, tiếng ồn và bầu khí đông đúc kéo dài tận hoàng hôn. Nhưng 2 bóng người rời khỏi một tòa nhà 5 tầng đã đặt dấu chấm hết cho sự ầm ĩ đấy.

Mọi cặp mắt trong quảng trường đều bị kéo về cặp đôi đứng vô cảm kia.

Một người là nữ, độ tuổi vị thành niên đến 20. Khóe mắt cô cong vút và đôi mắt lấp lánh tựa đá vỏ chai. Búi tóc dày, đen óng cột đuôi ngựa và làn da trắng tuyết trở nên quyến rũ dưới ánh nắng như ngọc ngà.

Điểm nổi bật nhất của cô là khí chất thanh lịch, và vẻ đẹp ngoại quốc của cô khiến ai cũng phải ngoái cổ nhìn lại. Tấm áo choàng nâu cô khoác chỉ là loại giản dị, nhưng trên người cô thì nó lại hóa lộng lẫy.

Song không thể xác định giới tính bạn đồng hành của cô, bởi đơn giản là không có dấu hiệu nào để nhận biết cả.

Một số ở quảng trường rỉ tai nhau, đó là「Hắc Chiến Sĩ」.

Đúng vậy, người đó mang một bộ giáp toàn thân hào nhoáng tô điểm bằng viền tím viền vàng. Khuôn mặt không thể thấy qua khe hở hẹp rạch trên nón giáp. Dưới chiếc áo đỏ không tay khoác trên lưng, có thể nhìn thấy hai thanh cự kiếm, bổ sung trọn vẹn cho phong cách ăn mặc.

Hai người họ nhìn quanh rồi người mặc giáp cất bước trước.

Đám đông bắt đầu xầm xì khi dõi theo tấm lưng hai con người kia đi xa khuất. Họ ngạc nhiên bởi cảnh tượng hiếm thấy vừa được chứng kiến, và không hề lo sợ hay đề phòng về cặp đôi có vũ trang đó.

Lý do là vì hai người vừa rời khỏi tòa nhà được gọi là 「Guild Mạo Hiểm」, một tổ chức của các chuyên gia săn quái. Những người mang vũ khí khác cũng ra khỏi nhà sau khi hai người trước rời đi. Dân chúng đứng nhìn cũng để ý thấy một mề đay nhỏ bằng đồng đeo trên cổ họ.

Cặp đôi lúc nãy chỉ nổi bật nhờ sắc đẹp của cô gái và bộ giáp cực ngầu đó.

Hai người họ bước lặng lẽ trên con đường nhỏ chật.

Vũng nước đọng lại trong thùng xe ngựa phản chiếu mặt trời. Bản chất con đường được làm từ cát và bùn, nên có nghĩa là sẽ không tốt bằng đường đá và khó mà đi trên đấy. Rất dễ trượt và ngã, nhưng thăng bằng hai người này thật tuyệt vời và tốc độ bước của họ gần như ngang với đi trên đường lát đá.

Cô gái nhanh nhẹn kiểm tra xung quanh không có ai và nói với người bận giáp khắp người đứng cạnh.

“Ainz-sa——”

“——Không, tên tôi là Momon. Và cô không phải là Maid Chiến Đấu Narberal của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, nhưng là Narbe, đồng đội thám hiểm của Momon.”

Người khoác giáp toàn thân——Ainz——cắt lời cô gái tên Narberal và cô đáp lại.

“Ah! Thần thật thất lễ. Momon-sama.”

“Đừng gọi tôi là -sama. Chúng ta là những thám hiểm gia và đồng đội. Cô gọi tôi là -sama thì sẽ kì quặc đấy.”

“Nh-nhưng! Sao thần có thể xấc xược với Ngài được, thưa Chúa Tể Tối Cao?”

Ainz giơ tay để ngăn Narberal đang khích động la lên, ra dấu cho cô thấp giọng lại. Rồi cậu đáp với chút bó tay và bất lực.

“Tôi đã lặp lại bao nhiêu lần rồi. Ở đây, tôi là Momon the Dark…… không, chỉ là Momon đồng đội của cô, nên đừng gọi tôi là -sama. Đấy là lệnh.”

Sau một chốc yên lặng, Narberal miễn cưỡng nói.

“Đã hiểu, Momon-sa——n.”

“Maah, cái này phải làm được, nhưng không cần phải thêm kính ngữ đâu. Nếu cô thêm kính ngữ vào lúc gọi đồng đội…… nói thế nào nhỉ…… người khác sẽ nghĩ chúng ta không thân.”

“Nhưng…… thế thì sẽ rất bất kính……”

Ainz nhún vai trước Narberal lắp bắp.

“Chúng ta không được để lộ danh tính thật. Cô hiểu điều đó mà phải không?”

“Anh hoàn toàn đúng.”

“……Giọng điệu của cô…… maah, thôi cũng được. Dù sao…… điều tôi muốn nói là cô phải cẩn trọng mọi điều cô nói hay làm.”

“……Tôi đã hiểu, Momon-sa——n. Nhưng có thật sự không sao khi tôi đi cùng anh? Chẳng phải ai đó đẹp và dịu dàng như Albedo-sama sẽ hợp hơn sao?”

“Albedo, à……”

Những từ tiếp theo của Ainz đầy cảm xúc phức tạp.

“Cô ấy cần phải quản lý Nazarick khi tôi đi vắng.”

“Thứ lỗi cho sự vô phép của tôi, nhưng anh có thể để việc quản lý Nazarick cho Cocytus-sama. Mọi Thủ Vệ đều có chung suy nghĩ…… Bảo vệ sự an nguy của anh, thì Thủ Vệ giỏi nhất, Albedo-sama, chẳng phải là tốt nhất sao?”

Ainz cười gượng gạo trước câu chất vấn của Narberal.

Khi cậu nói mong muốn đến Eae Rantel, Albedo là người cật lực phản đối nhất.

Suy cho cùng, cô ấy biết là mình không thể đi theo cùng.

Chẳng bao lâu sau khi bị dịch chuyển tới thế giới này, Ainz lại ra ngoài trong khi để lại các hộ vệ và Albedo đã trách mắng bản thân cô bất tài. Vì thế, Ainz không thể cương quyết bác bỏ ý kiến của cô ấy. Nhưng lần này thì khác, vì đã có rất nhiều kế hoạch kỹ lưỡng, nên cậu không thể chùn bước.

Phe đối lập với cậu gồm các hộ vệ rất trung thành với 「mệnh lệnh」, dù cho lệnh có trái lại ý muốn của họ. Nhưng Ainz không nghĩ đấy là điều tốt. Cậu cảm thấy cực kì có lỗi khi ra lệnh theo ý mình cho các hộ vệ được tạo bởi bạn cùng guild của cậu.

Một bên là Ainz cố thuyết phục, một bên là Albedo cứng rắn chống đối. Họ không có chung quan điểm và hiển nhiên là sẽ không bao giờ có được sự nhất trí. Nhưng Demiurge đã thì thầm gì đấy vào tai Albedo, thế là bất chợt cô không phản kháng nữa. Thậm chí cô còn chào biệt Ainz với nụ cười ưng thuận.

Ainz vẫn không biết Demiurge đã nói với cô ấy điều gì và cậu cảm thấy khó chịu khi Albedo thay đổi chóng mặt vậy.

“……Tôi không thể mang cô ấy theo vì không ai tôi tin tưởng hơn cô ấy. Tôi có thể an tâm rời khỏi Nazarick vì có cô ấy ở đó.”

“Đúng như tôi nghĩ! Tức là, Albedo-sama là người thân cận nhất với Momon-sa——n nhỉ.”

Tuy không thừa nhận bằng lời, nhưng Ainz gật đầu với lời của Narberal.

“Tôi cảm thấy có hiểm nguy.”

Ainz nâng găng tay phải và trỏ ngón đeo nhẫn.

“Nhưng tôi cần phải thực hiện việc này một mình. Chỉ ra lệnh từ trong Nazarick sẽ dẫn tới sai lầm trong thế giới xa lạ này. Cần phải ra ngoài và tự trải nghiệm nó…… có thể có nhiều phương pháp khác tốt hơn để đạt mục đích, nhưng tôi thấy băn khoăn với quá nhiều điều bí ẩn.”

Cậu trả lời nghiêm túc qua kẽ hở của chiếc mũ giáp. Khi Narberal đáp “Giờ tôi hiểu rồi” với nét mặt như được khai sáng, Ainz hỏi cô với chút lo lắng.

“Tôi có một câu hỏi…… cô có tin con người là sinh vật hạ cấp không?”

“Phải, con người chỉ là đống vô tích sự.”

Narberal trả lời từ tận đáy thẳm con tim mà không ngần ngừ dù chỉ một chút. Ainz lẩm bẩm nhẹ nhàng “Ah, quả nhiên cô cũng nghĩ thế”, nhưng vì âm giọng quá nhỏ nên Narberal không nghe được. Cậu tiếp tục, “Tính cách cô ấy là thế, chính vì vậy mình không muốn dẫn cô ấy vào thành phố của con người. Mình nên hiểu cá tính của thuộc hạ mình trước đã.”.

Đấy là nguyên nhân cậu không mang Albedo theo. Cô tuyệt nhiên tin rằng nhân loại là giống loài thấp kém. Nếu Ainz dắt ai đó như cô vào một thành phố đầy người, chỉ có một cái kết trong bể máu nếu cậu mắc sai lầm; không thể đùa về chuyện đó được. Một lý do khác là Albedo không thể cải trang, cô không thể giấu sừng và cánh. Đấy cũng là lý do chính, nhưng cậu không thể nói to điều ấy ra.

Một nhân viên quèn như Ainz không thể nào đủ tự tin để điều hành một tổ chức chỉ bằng cách đọc báo cáo từ người khác. Vì thế, cậu đùn hết trọng trách cai quản Nazarick cho Albedo tài năng. Nếu thuộc cấp tuyệt vời, thì giao quyền bính cho kẻ đó sẽ là lựa chọn tuyệt nhất. Tên quản lý vô dụng cứ cố đấm ăn xôi chỉ tổ gây thảm kịch.

Mà Albedo lại trói chặt với cậu bằng 「lòng trung thành」 và 「tình yêu」. Do đó Ainz có thể giao Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick vào tay cô.

(Tình yêu à……)

Bất cứ khi nào Ainz thấy Albedo hoặc nghe những biểu hiện yêu thương của cô dành cho cậu, Ainz lại nhớ đến mình bất cẩn thế nào khi chỉnh sửa cài đặt của Albedo. Lúc server chuẩn bị shutdown, Ainz đã thay đổi 「cài đặt nhân vật」 của cô thành yêu Momonga sâu đậm——tức Ainz. Ngày ấy cậu không hề biết mình sẽ bị đưa tới dị giới kỳ lạ này, cậu chỉ định đùa một chút vào giây phút cuối cùng.

Một người như cậu.

Nghĩ kỹ hơn——dù cho Albedo không bận tâm——bạn cậu, Tabula Smaragdina, sẽ nghĩ thế nào nếu biết Ainz đã làm gì?

Và anh ta sẽ cảm thấy thế nào? Khi NPC mình tạo ra bị bạn mình viết lại……

Cậu đang lợi dụng điều đó, rằng Albedo sẽ không phản bội cậu. Cậu căm ghét bản thân mình vì điều này.

Ainz lắc đầu để rũ bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực. Tất cả cảm giác mạnh mẽ trong cậu đã bị áp chế từ khi biến thành Undead, nhưng cậu còn thấy được chút xúc cảm ở mức này như thể vẫn còn là người vậy. Nếu tâm trí cậu thực sự là của một Undead, cậu đã không đeo nặng mặc cảm tội lỗi như thế nữa.

Tự phân tâm bằng ý nghĩ đó, Ainz quay mũ giáp về phía Narberal.

“……Narbe, tôi sẽ không yêu cầu cô ngừng ngay kiểu suy nghĩ đó, nhưng cô phải kiềm chế. Đây là thành phố của loài người và chúng ta không biết gì về sức mạnh những kẻ chúng ta có thể gặp, nên đừng lôi kéo sự chú ý thừa thãi từ kẻ thù do cách nghĩ đấy.”

Narberal cúi đầu thật sâu để biểu đạt lòng trung thành với Ainz, nhưng cậu đưa tay ra, nâng mặt cô lên và nhắc.

“Một điều nữa, tôi không chắc là con người có thấy bị đe dọa…… bởi sát ý của chúng ta khi chúng ta muốn chiến đấu hoặc đứng giữa cuộc chiến. Nhưng có lẽ chúng ta toát ra aura như vậy. Vì thế đừng hành động liều lĩnh mà không có sự cho phép của tôi, được chứ?”

“Tôi đã hiểu, Momon-sa——n.”

“Tốt…… quán rượu được dò la trước chắc nằm đâu đây.”

Ainz nhìn xung quanh.

Có vài cửa hiệu kinh doanh, với mấy mống khách qua lại. Bên kia là một ít công nhân vận tạp dề lao động đang bưng hàng.

Họ tìm quán rượu trong cái vùng toàn cửa hiệu bằng cách so những nét vẽ trên tay Ainz với bức vẽ trên bảng hiệu. Do Ainz và Naberal không thể đọc được ngôn ngữ của quốc gia này nên họ đành làm vậy.

Không lâu sau, họ tìm thấy 「bức tranh」 cần tìm. Ainz bất giác tăng tốc và Narberal theo sau.

Phủi lớp bụi khỏi đôi bốt giáp, Ainz bước lên hai bước, mở cánh cửa đôi bằng hai tay rồi đi vào.

Gần như mọi cửa sổ đều đóng kín, khiến bên trong lờ mờ. Ai quen với không gian sáng trưng bên ngoài sẽ không thể thích nghi tức khắc. Nhưng với Ainz, kẻ có Dark Vision, chừng đấy ánh sáng đã dư dả rồi.

Bên trong rộng rãi; tầng một là khu vực ăn uống với một quầy tính tiền. Hai cabin được đặt sau quầy, chỉ với vài chục chai rượu trên đó. Cánh cửa cạnh quầy hẳn là dẫn tới bếp.

Ở một góc của phòng ăn là một cầu thang đóng vuông góc vào tường, nó dẫn lên tầng hai. Theo cô thu ngân, tầng hai và ba là phòng trọ. Lác đác vài người khách bên những chiếc bàn ăn tròn. Phần lớn là nam giới và không khí sặc mùi thù địch.

Mọi người đều nhìn Ainz và có vẻ họ đang đánh giá cậu thế nào. Chỉ một người phớt lờ Ainz là một người phụ nữ ở góc phòng, cô cứ nhìn chăm chú vào cái chai trên bàn.

Khung cảnh này khiến hàng mày không có thực của Ainz cũng phải nhếch lên. Cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi, thế nhưng nơi này vẫn dơ dáy hơn cậu tưởng.

Trong YGGDRASIL, có rất nhiều nơi bẩn thỉu và kinh tởm, đến cả Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Ngầm Nazarick cũng có một cái. Chẳng hạn Phòng Tra Tấn hay Hang Cực Độc.

Nhưng cái sự dơ bẩn này khác hoàn toàn.

Thức ăn vương vãi khắp sàn cùng thứ chất lỏng vô danh; các vết ố lạ lùng trên tường; một thứ hình lập phương bí ẩn đúc ở một hốc……

Ainz thở dài trong tâm rồi nhìn quanh quán.

Có một người đàn ông với cái khăn quàng dơ dáy quấn quanh cổ, với hai ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay cơ bắp. Có vài vết sẹo hoặc là vết cào của thú hoặc vết đao kiếm chém.

Tia mắt phóng ra nằm giữa kẻ cục súc và thú hoang, vết sẹo hiện rõ mồn một trên mặt và cái đầu cạo trọc.

Ông ta trông giống bảo kê hơn là chủ nhân, giữ một miếng giẻ trong khi mắt quan sát Ainz một cách lộ liễu.

“Tìm phòng à? Bao nhiêu đêm?”

Ông ta hỏi từ đằng kia phòng với giọng như chuông bị hỏng.

“Chúng tôi muốn một đêm.”

Lão chủ trả lời thô lỗ.

“……Plate đồng à. Phòng chung giá 5 đồng 1 đêm. Thêm cháo yến mạch với rau củ, còn nếu muốn có thịt thì trả thêm 1 đồng. Cháo yến mạch có thể thay bằng bánh mì cũ vài ngày.”

“Nếu có thể, tôi muốn một phòng đôi.”

Ông ta khịt mũi.

“……Có 3 quán rượu dùng chuyên biệt cho các thám hiểm giả và của ta là tệ nhất…… Có biết tại sao người trong guild giới thiệu chỗ này cho mày không?”

“Tôi không biết, xin hãy chỉ dẫn.”

Đáp lại câu hỏi của Ainz, lão chủ quán nhướng mày và hăm he.

“Dùng cái não mày đi! Hay bên trong cái mũ bóng lộn đó rỗng không vậy?”

Dù cho nghe giọng nói ồn ào và mất kiên nhẫn của lão ta, Ainz vẫn bất động. Cậu bình tĩnh gạt bỏ nó và coi đó chỉ là cơn giận dỗi của con nít bởi cuộc chiến vài ngày trước.

Sau trận chiến đó, và trí tuệ cậu thu được từ những tù nhân, Ainz hiểu ra cậu mạnh nhường nào. Nên cậu không hề khích động khi bị la hét chút nào. Lão chủ quán có phần ngạc nhiên trước phản ứng của Ainz.

“……Chú mày có gan đấy…… Phần lớn thám hiểm gia ở đây đều có plate đồng hoặc sắt. Dù nếu chú có gặp ai lần đầu, cũng có thể lập một team phiêu lưu nếu năng lực tụi mày xem xem nhau. Vì thế chỗ của ta thích hợp nhất để tìm đồng đội hợp với khả năng hiện tại của chú mày đấy……”

Cặp mắt lão lóe lên trong giây lát.

“Mày có thể ngủ trong phòng riêng nếu muốn, nhưng không dùng chung chỗ thì không tìm được bạn bè đâu. Nếu không lập được team cân bằng, mày chết là cái chắc khi chiến vỡi lũ quái vật. Bọn tân binh không chiến hữu sẽ tự sướng ở nơi đông đúc như thế này. Ta hỏi chú mày lần cuối, muốn phòng chung hay phòng đôi?”

“Phòng đôi. Tôi cũng không cần bữa ăn.”

“Chi-, bỏ qua lòng tốt của ta à…… Hay mày nghĩ mày là thứ gì oách lắm và cái đống giáp toàn thân chói lòa kia không chỉ để trưng? Maah kệ đi, một đêm 7 đồng. Tất nhiên trả trước đây.”

Lão chủ không chậm trễ xòe tay ra.

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Ainz bắt đầu bước về phía ông ta cùng Narberal theo sau——thì bất chợt một bàn chân ngáng đường Ainz.

Ainz dừng lại, chỉ liếc mắt nhìn gã đàn ông vừa thò chân ra.

Hắn mở miệng cười mỉa châm chọc. Mấy tên khác trên bàn cũng thế, nhìn Ainz hoặc Narberal.

Chủ quán và các khách khác chỉ giữ yên lặng và không can thiệp. Ai cũng tỏ vẻ thờ ơ, nhưng thực chất là hóng xem một màn kịch hay, thậm chí vài người còn nhoài người tới nhìn cho gần.

(Yare yare)

Ainz khẽ buông tiếng thở dài rồi nhẹ nhàng đá cái chân đi.

Dường như gã kia chỉ chờ có thế và đứng lên. Vì không mặc giáp, những múi cơ dưới áo gã lồ lộ ra. Một vòng dây chuyền đeo lủng lẳng quanh cổ gã, lắc tưng mỗi khi hắn cử động. Nó tương tự với cái Ainz mang, nhưng của gã thì làm bằng sắt thay vì đồng……

“Oi oi, đau đấy.”

Tên đàn ông đánh giọng đe đọa Ainz và từ từ tiến lại chỗ cậu. Gã này đeo găng tay khi đứng dậy và phần kim loại cứ kêu ken két lúc gã siết bàn tay.

Gã ta cũng chỉ to ngang Ainz và họ đứng hơi gần nhau so với một trận cãi cọ, hai đôi mắt lườm kẻ đối địch. Ainz đã châm ngòi cuộc đấu lộn.

“Thế à. Vì cái mũ giáp kín nên tầm nhìn tôi khá hẹp, nên tôi không thể thấy chân anh trước mặt. Hay có lẽ tôi không để ý thấy nó vì nó quá ngắn nhỉ…… Tôi cho là thế, anh có vui lòng bỏ qua cho tôi được không?”

“……Thằng mặt nồi.”

Trò khích tướng của Ainz làm gã ta trừng mắt đáng sợ, nhưng khi hắn liếc qua Narberal đang đứng sau Ainz, cặp mắt hắn dính cứng trên cô ấy.

“Mày phiền phức đấy, tên khốn…… nhưng tao là một người rộng lượng. Tao sẽ bỏ qua cho mày nếu mày cho tao mượn cô em này một đêm.”

“Ku-, kukuku.”

Ainz lạnh lùng cười, ngăn không cho Narberal định lên xử tên kia.

“Có gì đâu, chỉ là câu nói kinh điển của anh rất hợp với một kẻ xấu, nên tôi cười thôi, đừng lo.”

“A-n?”

Mặt gã ta chuyển thành màu đỏ giận dữ.

“Aa, trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi chút. Anh có mạnh hơn Gazef Stronoff không?”

“Haa? Mày nói cái chó gì thế, thằng nồi?”

“Hiểu rồi, tôi có thể biết từ phản ứng của anh. Tôi chẳng cần phải dùng tới sức mạnh để chơi với anh nữa là——Bay.”

Ainz túm lấy ngực gã ta và nhấc bổng lên trong chớp mắt.

Tên kia không né hay phản kháng nổi, chỉ kinh ngạc la lên. Những kẻ khác đang quan sát vở diễn cũng 「Uoh」 lên. Cánh tay đó mạnh bao nhiêu đến nỗi nhấc được cả một người trưởng thành lực lưỡng vậy? Ai ai cũng có thể hình dung sức mạnh cậu sở hữu để có thể làm vậy.

Chân cẳng gã kia đá loạn xạ cùng lúc đám đông xôn xao và nín thở. Ainz nhẹ nhàng quẳng gã đi.

Nhưng nhẹ nhàng chỉ là tương đối khi tính cho Ainz. Gã kia bay một vòng cung gần chạm trần trước khi đâm sầm xuống sàn.

Tiếng cơ thể rơi bịch, thứ gì đó trên bàn nát vụn, gỗ vỡ và tiếng la oai oái đau đớn của tên đàn ông vang vọng trong căn sảnh. Quán bar im bặt như thể gặp cơn sốc bởi tiếng rên rỉ. Nhưng——

“Okkyaaaaaaa!”

——Người phụ nữ ngồi trên bàn hét thoáng, dù chậm một nhịp. Tiếng thét tựa như tai ương rơi từ trên trời xuống. Mà không, có thét vậy thì cũng bình thường khi có một người rớt xuống từ trời, nhưng có gì đó ngoài sự ngạc nhiên lẫn trong tiếng thét.

“……Sao? Mấy người muốn làm gì nào? Có nhào vào tôi rồi gây chút rắc rối được không? Thật ngu xuẩn khi tốn thời gian vì mớ này.”

Ainz chế nhạo những kẻ ngồi chung với tên gây sự, và đồng bọn hắn hiểu ngay ý nghĩa đằng sau câu nói, cúi đầu ngay.

“Ah? À-àa! Bạn chúng tôi đã xúc phạm anh! Chúng tôi thành thật xin lỗi!”

“……Ừm, tôi bỏ qua cho các anh. Nó cũng không làm phiền tôi lắm, nhưng nhớ đền bù tiền bàn cho ông chủ.”

“Chắc chắn rồi. Chúng tôi sẽ trả lại đầy đủ.”

Khi Ainz cảm thấy câu chuyện đã được giải quyết và định rời đi, ai đó kéo cậu lại.

“Chờ chút chờ chút chờ chút!”

Cậu quay qua và thấy người phụ nữ lúc nãy vừa hét lên đáng thương đang lại chỗ cậu một cách thô kệch. Cô khoảng quanh 20 tuổi, mái tóc rối tung được cắt ngắn để dễ cử động. Có nói bằng cách nào, tóc cô ta cũng rất bừa bộn. Nói thẳng ra, là cái tổ quạ.

Nhan sắc không tồi, cặp mắt tinh anh, cô không trang điểm và làn da vàng nhạt do ánh mặt trời thiêu đốt từ rất lâu. Cánh tay cô rắn chắc và bàn tay đầy vết chai vì vung kiếm. Ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu không thể là 「phụ nữ」 mà là 「chiến binh」.

Một vòng dây với mề đay sắt treo trước ngực, lắc lư dữ dội khi cô bước.

“Nhìn xem anh vừa làm cái gì này!”

“Có chuyện gì thế?”

“Haa!? Anh còn không biết mình vừa làm gì sao?”

Người phụ nữ chỉ về cái bàn vỡ.

“Vì anh ném gã kia lại đấy, potion của tôi, potion quý giá của tôi vỡ rồi!”

“Chỉ là một bình potion thôi mà……”

“……Tôi thậm chí không dám ăn để dành dụm tiền mua nó. Tôi chỉ mới mua nó hôm nay, nhưng anh đã phá nó! Dù cuộc thám hiểm có nguy hiểm chừng nào, chai potion đó sẽ giúp tôi an toàn. Nhưng anh vừa đập nát hy vọng linh thiêng của tôi và còn trưng cái thái độ đó ra? Tức điên đi được.”

Cô ta lại bước thêm một bước tới gần Ainz.

Đứng trước cậu bây giờ là một con bò tót hăng máu, trừng mắt long sọc. Ainz kìm tiếng thở dài lại. Là lỗi của cậu khi ném gã kia mà không nghĩ hắn sẽ rơi xuống chỗ nào, nhưng Ainz cũng có lý do của cậu, nên cậu không thể dễ dàng đền cho cô ta được.

“……Sao cô không đến đòi tiền tên đó? Nếu hắn không giơ cái chân cụt lủn của hắn, bi kịch này đâu diễn ra, đúng không?”

Ainz lườm nguýt đồng đội của gã kia qua khe hở.

“Ah, phải nhỉ……”

“Nhưng……”

“Maah, là ai cũng không quan trọng, chỉ cần đền cho tôi chai potion đó…… giá là 1 đồng vàng 10 đồng bạc.”

Những tên kia gằm mặt, trông họ có vẻ không trả được số tiền đó. Vì thế cô ta lại nhìn về Ainz.

“Quả nhiên. Hiển nhiên là họ không có đồng cắc nào, nhìn cái cách họ uống là biết. Với bộ giáp hào nhoáng thế, anh chắc phải có vài potion chứ?”

Ainz hiểu tại sao cô ta đòi cậu đền bù. Tình cảnh khá là khó khăn.

Sau khi nghĩ một lát, Ainz dốc hết nghị lực và hỏi.

“Đúng là tôi có…… nhưng đấy là potion hồi máu phải không?”

“Phải. Tôi đã làm việc cật——”

“——Vâng vâng, cô không cần phải nói. Tôi sẽ trả cô một potion để dàn xếp.”

Ainz lấy ra một potion hồi máu cấp Minor và đưa cho người phụ nữ. Cô ta nhìn chai thuốc với nét mặt kì lạ rồi bất đắc dĩ nhận lấy.

“……Giờ chúng ta hòa chứ?”

“Ừ, ổn thỏa hết rồi.”

Cô ta nói cứ như có điều khác để nói, nhưng Ainz lờ đi nghi ngờ trong tim cậu. Quan trọng hơn, cậu lo về Narberal sắp sửa nổi om sòm lên.

Dù cho Ainz đã nhắc nhở, đôi mắt cô vẫn sắc lẹm. Vài người không thoải mái sau khi nhận thấy ánh nhìn sát khí của cô.

“Ta đi nào.”

Ainz bảo Narberal với giọng ra dấu rút lui rồi đi tới chủ quầy. Cậu lấy cái ví da, rút một một đồng bạc và đặt vào bàn tay thô sần của lão.

Lão lặng lẽ nhét đồng bạc vào túi rồi bốc vài đồng khác ra.

“6 đồng thối lại đây.”

Lão đặt mấy đồng xu vào lòng găng tay Ainz đang mang và để một chiếc chìa khóa nhỏ trên quầy thu ngân.

“Phòng đầu tiên bên phải, tầng trên, mày có thể để hành lý trong cái rương sau giường. Không cần phải nhắc mày là đừng bất cẩn bu lại phòng kẻ khác. Nếu có hiểu lầm thì phiền lắm, nhưng làm quen bằng cách đấy cũng không tồi. Chú mày trông có vẻ gặp chuyện gì cũng xử lý được, chỉ cần đừng mua rắc rối cho ta.”

Ông ta liếc qua tên đàn ông vẫn còn rên hừ hừ trên sàn.

“Tôi hiểu rồi. Vui lòng chuẩn bị trang bị cần thiết tối thiểu cho mạo hiểm gia. Chúng tôi đã mất đồ đạc của mình và Guild bảo ông sẽ chuẩn bị cho khách nếu có yêu cầu.”

Lão chủ nhìn trang phục của Ainz và Narberal rồi ngó sang cái bao da của Ainz.

“Ờ, được. Ta sẽ chuẩn bị trước bữa tối. Mày cũng đếm tiền trước đi.”

“Đã hiểu. Narbe, chúng ta đi.”

Ainz leo lên những bậc thang cũ kêu kẽo kẹt cùng với Narberal và hướng về phía phòng mình.

Sau khi bóng dáng của Ainz biến mất lên tầng hai, đồng bọn của tên đàn ông bị Ainz ném mới hộc tốc niệm thuật chữa thương lên hắn. Hành động của họ như cắt đứt cầu chì, khiến quán bar xôn xao lần nữa.

“……Trông hắn cứng y như bên ngoài vậy.”

“Nhất định rồi. Sức mạnh cánh tay đó thật ghê gớm, hắn luyện thế nào mà đạt tới cấp độ đó vây?”

“Không vũ khí nào ngoài 2 thanh cự kiếm sau lưng, hắn chắc chắn rất tự mãn.”

“Sao chuyện này lại xảy ra lần nữa vậy…… giờ thì có người khác vượt mặt chúng ta ngay tức khắc!”

Những cuộc nói chuyện ngập đầy tiếng thở thườn thượt, kinh ngạc và sợ hãi.

Mọi người đều biết từ đầu là Ainz không phải là nhà thám hiểm tầm thường.

Manh mối đầu tiên là lớp giáp hào nhoáng. Giáp toàn thân không hề rẻ, và chỉ những ai liên tục phiêu bạt và tích lũy vô vàn kinh nghiệm mới đủ sức mua. Duy nhất những ai đạt tới cấp plate bạc mới có thể tích đủ tài sản cùng với tiền thưởng nhiệm vụ. Nhưng vẫn có vài kẻ hưởng ké hay nhặt được từ chiến trường hay dungeon.

Đấy là lý do họ muốn biết thực lực của cậu. Tất cả mọi người đều có đồng thời partner và đối thủ. Họ muốn biết khả năng của tân binh, nên câu chuyện này luôn lặp đi lặp lại.

Ai ở đây cũng từng trải qua nghi thức giống nhau. Nhưng chưa kẻ nào vượt qua dễ dàng đến thế. Nghĩa là cặp đôi mang plate đồng kia…… Dù là đồng minh hay đối địch, họ tuyệt nhiên cực mạnh, điều đó quá rõ ràng với bất cứ ai đã quan sát họ.

Chúng ta xử lý hai người đó thế nào đây? Chúng ta không thể ve vãn mỹ nữ kia nữa rồi. Nhưng nếu chỉ có hai người, họ có thể nhập team chúng ta. Mày nói sai rồi, chúng ta mới là người mời họ nhập team. Tao không biết mặt hắn ta dưới cái mũ đó thế nào nhỉ. Ta sẽ nghe lén từ phòng kế bên phòng tên đó tối nay. Hắn vừa nhắc đến Gazef Stronoff, chiến binh mạnh nhất trong các quốc gia láng giềng phải không? Có khi nào hắn là đệ tử của Chiến Sĩ Trưởng không? Có thể đấy. Để ta lãnh trách vụ nặng nề này với cái tai thính của ta.

Đám đông ồn ã sôi nổi thảo luận về cặp đôi bí ẩn, còn lão chủ quán bước về phía một thám hiểm gia.

Đó là người phụ nữ nhận chai potion từ Ainz.

“Oi, Verita.”

“Hn? Gì?”

Cô ta——Verita ngước mắt khỏi chai thuốc màu đỏ cô đang chăm chú nhìn, và ngó sang lão chủ với cái mặt đơ ra.

“Potion gì thế?”

“Ai biết?”

“……Oi oi, cô cũng không biết sao? Chẳng phải cô lập tức nhận phần đền bù thiệt hại của hắn vì cô biết giá của chai potion sao?”

“Không thể nào, tôi còn chưa thấy chai thuốc nào như thế này trước đây. Ông tới đây ghé mắt cũng là vì chưa từng thấy thứ này đúng không, lão già?”

Verita đoán đúng.

“Thực sự potion này có thể hoàn đủ cho cô sao? Potion của cô vỡ là thật phải không? Cái này có thể rẻ hơn cái cô mua đấy.”

“Cũng có thể…… đây là canh bạc mà, nhưng tôi tự tin là mình nắm phần thắng. Cái này được gã giáp bóng đưa cho tôi sau khi nghe giá trị potion của tôi.”

“Là thế à……”

“……Tôi chưa từng thấy healing potion nào có màu thế này, có thể là vật phẩm hiếm. Nếu lúc đó tôi chần chừ và đòi trả tiền mặt thay thế, khác gì tay trắng rời khỏi hang cọp. Ngày mai tôi sẽ đem nó đi định giá và coi thử đáng bao nhiêu.”

“Ờ, thế tôi sẽ lo phí kiểm định. Không chỉ thế, tôi sẽ khuyên cho cô một chỗ thượng hạng.”

“Lão á?”

Verita nhíu mày. Chủ quán này không phải kẻ tồi, nhưng dĩ nhiên không là kẻ hào phóng cho không. Phải có trao đổi gì đó.

“Oi oi, đừng nhìn tôi như thế. Tôi chỉ muốn cô nói tôi biết hiệu quả của potion đó thôi mà.”

“Ông định làm thế à.”

“Kèo thơm đúng không? Và với các mối liên kết của tôi, tôi có thể giới thiệu Dược Sư nổi nhất, Lizzie Bareare.”

Verito sốc.

Rất nhiều lính đánh thuê và thám hiểm gia tụ tập ở Eae Rantel, nên thương gia chuyên về vũ khí và trang bị có thể kiếm chác không ít tiền, trong đó mua bán potion hồi máu là lợi nhuận nhất. Vì lẽ đó mà Eae Rantel có nhiều Dược Sư hơn các thành phố khác.

Nhưng ở thương trường nhiều cạnh tranh thế, Lizzie Bareare vẫn nổi danh là Dược Sư bậc nhất. Giữa mọi Dược Sư trong thành phố, bà ta có thể pha chế nhiều loại potion phức tạp nhất. Bởi lão chủ quán đã nhắc đến Lizzie Bareare, Verita không thể chối từ.

Phần 2

Cánh cửa gỗ kêu két két khi đóng lại.

Bên cạnh chiếc bàn con và hai giường gỗ đơn đính kém rương phía sau, không còn đồ nội thất gì khác. Mở rèm che sẽ có ánh nắng mặt trời và không khí thoáng đãng.

Ainz nhìn quanh phòng và thất vọng. Cậu không mong một quán rượu ở ngoại ô có cơ sở vật chất và sự sạch sẽ như Nazarick, nhưng sự thật còn phũ hơn cậu nghĩ.

“Sao chúng dám để Momon-sama ở một chỗ thế này.”

“Đừng nói thế Narbe. Nhiệm vụ của chúng ta trong thành phố này là trở thành thám hiểm gia và nổi tiếng. Trước khi đến lúc đấy, sống đúng với địa vị hiện tại cũng là kinh nghiệm tốt.”

Cậu không nhắc đến sự bất mãn trong tâm khi an ủi Narberal trong lúc đóng rèm. Ánh sáng lọt qua kẽ hở bức màn chẳng đủ để soi sáng cả phòng. Ainz và Narberal thì không sao vì họ có Dark Vision nhưng phàm nhân sẽ thấy căn phòng quá tối tăm.

“Làm một nhà mạo hiểm…… công việc này chẳng tuyệt như mình tưởng.”

Mạo hiểm giả.

Ainz từng có chút ảo tưởng về họ.

Những con người tìm kiếm điều chưa ai biết, mạo hiểm xông pha khắp thế giới. Ainz có vài tưởng tượng rằng nghề này là hiện thân của đường lối chơi đúng đắn của YGGDRASIL. Nhưng sau khi lời giải thích của người thu ngân, cậu đã hiểu ra rằng mạo hiểm giả chỉ là công việc thực tế và nhàm chán.

Tóm lại, mạo hiểm giả chỉ là 「lính đánh thuê chuyên xử lý quái vật」.

Một vài chỗ thì giống với hình ảnh thám hiểm gia lý tưởng của Ainz. Họ khám phá các tàn tích của thành phố bị hủy hoại bởi Quỷ Thần 200 năm trước, và tìm kiếm kho báu vô danh của các vương quốc bí mật; nhưng cơ bản là săn quái.

Mọi loại quái vật đều có kỹ năng đặc biệt, nên cần có người biết nhiều skill để đối phó.

Nghĩ từ góc độ này, thực sự họ có thể trở thành anh hùng người dân cần, những kẻ xuất hiện như thể là bản mẫu bước ra từ game.

Nhưng thực tại lại khác.

Các tổ chức cai trị không thích sự tồn tại của các nhóm có vũ trang nằm ngoài tầm tay của họ. Dù có gạt vấn đề tài chính sang bên, địa vị xã hội của mạo hiểm giả vẫn còn thấp.

Có những lý do khác khiến các quốc gia không tiếp đón toàn thể nhà thám hiểm. Thay vì thuê nhân sự cố định với lương cao, tốt hơn là thầu hết cho các guild mạo hiểm ở địa phương, nhìn giống kinh doanh hơn. Đối với các doanh nghiệp có thể vận hành mà không cần tới guild mạo hiểm hoặc quốc gia có quân đội có thể dẹp trừ quái, vị trí của mạo hiểm giả còn thấp hơn.

Theo lời phàn nàn của bà thu ngân, không có thám hiểm gia nào ở Pháp Quốc Slein. Còn ở Đế Quốc Baharuth thì còn tệ hơn sau khi Hoàng Đế đương nhiệm lên ngôi.

Ainz tẩy đi chút cảm giác thất vọng trong tâm. Có được một công việc bạn muốn rồi nhận ra hiện thực khác với tưởng tượng thế nào là chuyện thường.

Khi Ainz vẫy nhẹ tay, bộ giáp đen trên cả người và hai thanh cự kiếm sau lưng biến mất không còn vết tích, để lộ ra cơ thể xương xẩu dưới trang bị ma thuật.

Dấu thập đỏ chót lập lòe trong hốc mắt xám. Đầu mọc sừng và trang điểm bằng thạch anh tím.

Cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen tay dài và cái quần dài rộng thùng thình. Thắt lưng quanh eo trông giản đơn, có màu đen.

Sau khi tháo đôi găng tay sắt màu trơn, mỗi ngón tay xương đều đeo một chiếc nhẫn, trừ ngón đeo nhẫn ở cả hai tay.

Cặp giày da nâu thô ráp được thêu vàng.

Treo quanh cổ cậu là một chiếc đĩa bạc có họa tiết sư tử. Một tấm áo choàng đỏ phủ lên lưng cậu.

Trang bị trong YGGDRASIL thường được sắp đặt bằng cách dùng Visual Data Crystal[Pha Lê Dữ Liệu Mô Phỏng], nên khó mà chuẩn hóa ngoại hình trang bị. Nhưng vì có nhiều player ghét phải mặc tá lả trang bị, nên vấn đề được giải quyết trong các phiên bản cập nhật.

Bộ giáp đen che toàn người Ainz có vài yêu cầu nhất định và sở hữu khả năng 〈Create Greater Item〉[Tạo Item cấp Greater] là một trong các điều kiện đó.

Bây giờ, Ainz đang mặc Kính Tất Trúng, Vương Miện Bức Tường Tinh Thần, Áo Nhện Góa Phụ Áo Đen, Đai Đen, Găng Tay Sắt, Sư tử Nemean, Giày Đạo Chích. Và——

Buôn bán item trong YGGDRASIL thông thường diễn ra qua vận chuyển pha lê dữ liệu máy tính, nhưng vì mục tiêu chế tạo trang bị mạnh mẽ hơn, có những người mua hàng dùng rồi. Rắc rối có thể nảy sinh nếu item được tạo bởi ai khác——và tên item có khi có những từ bị cấm trên server hoặc xúc phạm một cá nhân cụ thể nào đó. Các mod có thể yêu cầu cải thiện tên, nhưng item thường xuyên được đặt theo ý người tạo.

Một cái tên lạ lẫm sẽ không dễ nổi nếu cố bán item đó. Phí đổi tên không đắt nhưng ít người muốn mua rồi đổi tên sau.

Nên mọi game thủ đều đặt hết tâm huyết vào cái tên trang bị. Cái tên có thể lấy từ thần thoại hay tiếng Anh.

Và tất nhiên, cũng có những ngoại lệ.

Rất nhiễu sự khi đặt tên cho nhẫn, nên gọi là Nhẫn 1, Nhẫn 2, Nhẫn 3 cũng không tồi. Ainz thậm chí còn thấy vài cái tên là Nhẫn Ngón Cái, Nhẫn Ngón Trỏ và Nhẫn Ngón Giữa.

Takemikazuchi, bạn của Ainz, dùng hai Oudachi nếu tình hình cho phép. Cậu gọi một cây Oudachi đời thứ 8 là 「Takemikazuchi Đệ Bát」.

Cái áo khoác đỏ này cũng vậy.

Vì cậu bắt chước một anh hùng phản diện của comic mỹ, nên tên nó là Áo Khoác Plasmick Đen

Tất cả đều là trang bị cấp Relic. So với hàng chính của Ainz thì vẫn còn thua hai cấp, nhưng vác theo đồ quá mạnh có khi lại gây chuyện, nên cậu quyết định chỉ mang những thứ ở mức này.

Khi Ainz duỗi vai để tận hưởng cảm giác thoải mái sau khi cởi bỏ bộ giáp, Narberal chọn thời điểm này để nói.

“Giờ mới nói, chúng ta có nên khử con điếm phiền nhiễu kia không ạ?”

“Ahh, ý cô là người phụ nữ có chai thuốc bị đập vỡ à? Không cần quan tâm. Nếu thứ gì đó quan trọng với tôi bị ai khác làm nát, tôi cũng có thể mất hết bình tĩnh mà……”

Vì trạng thái tâm lý của cậu đã thay đổi từ khi biến thành cơ thể này, Ainz ngừng trong giây lát rồi tiếp tục.

“……Chắc là thế. Chỉ trích tôi bất cẩn cũng là lẽ thường tình.”

“Nhưng người đáng trách duy nhất là tên đần độn đã kiếm chuyện với Chúa Tể Tối Cao cơ mà, nếu chẳng phải vì hắn ta thì đã không có gì xảy ra rồi.”

“Có thể, nhưng vì tôi là người đã ném hắn, tôi sẽ rộng lượng tha thứ cô ta lần này. Và điều chúng ta cần đạt được ở thành phố này là trở thành một phần của thế giới này và nâng cao danh tiếng của Momon và Narbe. Tên tuổi chúng ta sẽ bị bôi nhọ nếu chúng ta thậm chí còn không trả được một chai potion.”

Dù trông bất mãn, nhưng Narberal vẫn gật đầu ra chiều hiểu ý.

“Mà bởi họ là đàn anh đàn chị, đàn em như chúng ta cần phải giữ thể diện của cô ta.”

Ainz vừa nói vừa nghịch cái vòng dây chuyền quanh cổ, trong khi cố tránh không đụng vào Nemean Lion.

(……Giá mà làm giả được cái mề đay này…… nhưng thế thì có khả năng sẽ gây rắc rối cho guild mạo hiểm)

Đính kèm lên sợi dây là một plate đồng, mục đích là để nhận diện. Tấm plate này có thể dùng để xác định năng lực của thám hiểm gia.

Copper, Iron, Silvel, Gold, Platinum, Mithril, Orichalcum và Adamantite.

Những kim loại này được dùng để xếp hạng mạo hiểm giả, với Copper là thấp nhất, Adamantium là cao nhất. Hạng cao thì có thể chọn việc khó hơn với phần thưởng hấp dẫn hơn. Hệ thống này được lập ra nhằm để phòng tránh những mạo hiểm giả phí mạng vô ích.

Vì chỉ mới đăng kí gần đây, Ainz chỉ có Copper Plate ứng với tân binh, trong người phụ nữ kia có Iron. Kính trọng bề trên là một mánh nhỏ để thuận chèo mát mái trong xã hội.

“Nhưng Ainz-sama, thần không tin nổi là một thứ kim loại mềm oặt như Admantium có thể xứng với Ngài. Họa chăng Ngọc Lục Bảo Linh Hồn, hoặc Hồng Ngọc Vàng hay một trong Kim loại cầu vồng mới hợp hơn. Lũ hạ dân này chẳng biết trời cao đất dày.”

Narberal bất chợt nhắc đến các kim loại cao cấp nhất trong YGGDRASIL. Ainz đanh mắt nhìn cô và nhắc nhở.

“Narberal, để an toàn, trong thành phố thì gọi tôi là Momon.”

“Tuân lệnh Ngài! Momon-sama!”

“Muốn tôi nhắc lại không? Gọi tôi là Momon.”

“T-tôi rất xin lỗi! Momon-sa——n!”

“……Momon-sa—n nghe có hơi ương ương nhỉ? Maah, nếu gọi tôi là Momon quá khó, chí ít hãy gọi là Momon-san. Rõ chưa?”

“Tôi đã hiểu, Momon-san.”

Narberal cúi đầu thật sâu khi Ainz tự facepalm.

(Cô ta vẫn chưa hiểu tại sao mình muốn cô ta gọi mình là Momon-san. Đồng đội kém quá…… Maah, chẳng còn lựa chọn nào khác. Cứ để vậy đi.)

“Tôi sẽ giải thích kế hoạch sắp tới.”

“Vâng!”

Narberal quỵ một đầu gối và cúi đầu, đấy là tư thế của một thuộc hạ chờ lệnh chủ nhân.

Ainz bối rối không biết làm gì. Có lẽ không sao vì họ đã đóng cửa ra vào, nhưng người ta chắc chắn sẽ đồn đại nếu thấy cảnh này.

(Cái cô này…… tại sao cô ta không hiểu lý do mình kiên quyết bảo cô ta gọi mình là Momon chứ? Mình đã giải thích trước khi tới quán rượu rồi mà……)

Ainz giải thích, trong lòng nửa nhẫn nại.

“Chúng ta sẽ giả trang thành nhà mạo hiểm trong thành phố này. Một lý do là thu thập trí tuệ của các mạo hiểm giả khác của thế giới này, trong số họ chắc sẽ có những kẻ mạnh. Tốt nhất sẽ có những player của YGGDRASIL như tôi. Nếu có thể lấy được các plate cao cấp, ta có thể nhận những công việc chính quy và trí tuệ ta thu được sẽ hữu ích và đáng tin hơn. Nên bước đầu tiên là phải trở thành các mạo hiểm giả thành công.”

Sau khi thấy Narberal hiểu được rồi, Ainz tóm tắt nhiệm vụ trước mặt của cô.

“Nhưng có một vấn đề.”

Ainz lấy ra một cái túi da và mở nó, đổ những gì bên trong ra bàn tay. Chỉ có một vài đồng xu và tất nhiên là không hề sáng loáng chút nào.

“Chúng ta không có tiền.”

Trong cuộc cãi vã vừa nãy, Ainz có vài nguyên do để đền bù bà ta bằng potion, một trong số đó là cậu không tự tin giải quyết các vấn đề về tiền nong. Nếu nói ra không có tiền lúc đó thì sẽ lúng túng biết mấy.

Ainz giảng giải cho Narberal đang bối rối.

“Không, chúng ta có tiền thật, nhưng thứ tôi sở hữu chỉ là đồng vàng của YGGDRASIL và tôi chỉ muốn chúng là biện pháp cuối cùng.”

“Tại sao vậy? Chẳng phải chúng ta đã xác nhận xu YGGDRASIL có giá trị ở đây rồi mà?”

“Đúng là vậy, ở Làng Carne, chúng ta biết rằng một đồng vàng YGGDRASIL…… aah, vàng dùng để trao đổi thương mại gọi là đồng vàng, và một đồng YGGDRASIL trị giá ngang hai đồng vàng. Nhưng nếu chúng ta dùng đồng vàng YGGDRASIL trong thành này, ai mà biết chuyện sẽ kết thúc thế nào. Chúng ta có thể bứt dây động rừng và nếu có player của YGGDRASIL ở đó, chắc chắn chuyện sẽ giống như chúng ta nói lạy ông tôi ở bụi này. Cần phải tránh chuyện đó cho đến khi chúng ta hiểu được thế giới này một cách đầy đủ.”

“Player…… những người cùng đẳng cấp với Ainz-sama, những kẻ xấu xa đã tấn công Nazarick trước đây.”

Ainz lại nhíu mày vì cách cô ta gọi cậu, nhưng cậu không nói gì bởi lý do cũng như cũ.

“Phải, có nhiều người chúng ta không thể coi thường.”

Cậu——Ainz Ooal Gown——đã đạt tới level 100, mức trần trong YGGDRASIL. Không hiếm người chơi đạt tới level max. Hay đúng hơn, phần lớn họ đều ở level 100.

Trong số này, Ainz nghĩ bản thân cậu nằm ở giữa trong chiếu trên. Đây là vì trong game, Ainz tập trung nhai đi nuốt lại các quest phù hợp với Undead và Magic Caster, bỏ qua tăng cường kỹ năng đánh đấm. Tính thêm các trang bị cấp Gods và item trả-tiền-để-đè-người, cậu chắc nằm ở nhóm người bề trên, nhưng không nên quên rằng luôn có núi cao hơn ngoài kia.

Cậu phải phòng tránh bị người chơi khác phát hiện. Có rất nhiều đối thủ Ainz không thể cân nổi.

Player gốc là người, nên đa số họ sẽ giúp con người thế giới này. Nếu các player kiểu này đối đầu với Albedo và những người coi loài người là cặn bã thấp hèn, Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Ngầm Nazarick và mọi người trong Ainz Ooal Gown sẽ thành kẻ thù của nhân loại. Vì nguyên nhân đó mà cậu nghĩ mang Albedo theo sẽ rất nguy hiểm.

(Nhưng mình không hề biết Narberal cũng nghĩ vậy.)

Dẫu cho Ainz không căm ghét con người, cậu cũng không ngần ngại giết họ nếu có thể chạm tay tới mục đích, nhưng cậu sẽ muốn tránh giao tranh với các player khác hơn.

“Nhìn theo cách này, thật đáng thương.”

“Cái gì đáng thương?”

“Mất gã đàn ông tên là Nigun quá dễ dàng. Đáng lý hắn đã có thể là một kho báu thông tin, nhưng tôi vô tình giết hắn sau khi hỏi vài câu đơn giản.”

Vài chục thành viên của Dương Quang Thánh Điển đã bị bắt tại Làng Carne. Vài trong số chúng chết khi khảo cung và bị dùng làm nguyên liệu cho khả năng đặc biệt triệu hồi Undead của Ainz.

Nhớ lại những bộ óc họ thu được trong tra hỏi, Ainz không khỏi tự giễu.

“Player bình thường…… dễ có vẻ sẽ ủng hộ Pháp Quốc Slein.”

Pháp Quốc Slein là một quốc gia tôn giáo, thờ phụng Lục Đại Thần đã giáng thế 600 năm trước.

Theo Dương Quang Thánh Điển, Pháp Quốc Slein tồn tại là để giúp chủng tộc loài người yếu đuối tiêu diệt kẻ khác, những tộc mạnh hơn, điều này sẽ tạo điều kiện để nhân loại phát triển lớn mạnh và thịnh vượng. Bất cứ người chơi nào còn tính người hiển nhiên sẽ đồng thuận với giáo huấn của Pháp Quốc Slein, một quốc gia nỗ lực hướng đến mục đích trên.

Trái với thế giới thực nơi loài người thống trị cao nhất, ở đây họ bị xem là giống nòi yếu nhất.

Con người xây các thành phố lớn ở những đồng bằng, nhưng nội việc sống ở đó đã cho thấy con người mỏng manh dường nào.

Những đồng bằng thoáng rộng là khu vực nguy hiểm. Kẻ thù sẽ dễ dàng phát hiện vì chẳng có chỗ để ẩn nấp. Nguyên nhân họ phải lập nghiệp nơi đây là vì không có mắt nhìn đêm, không có sức mạnh tay chân và thể lực. Bởi yếu ớt, họ không bao giờ có thể xây dựng xã hội, nền văn minh của riêng mình nếu chọn sống ở một nơi khác.

Nhiều chủng tộc khác mạnh mẽ hơn hoặc có văn minh tiên tiến hơn loài người, nhưng chúng không thống trị lục địa. Chúng đối chiến với Bát Dục Vương, những kẻ âm mưu hòng chiếm cứ thế giới từ 500 năm trước, thành ra con người sống sót qua chiến tranh. Nếu không nhờ thế, nhân loại đã bị xóa sổ từ lâu.

Âu cũng là bình thường khi muốn giúp con người trong một thế giới như vậy, và đấy là lý do cậu không ưa gây sự với Pháp Quốc Slein, lòng cậu vẫn còn cảnh giác với các player khác.

“Về tiền bạc, tôi định bán mấy cây kiếm của đám lính Slein cải trang thành kỵ sĩ…… nhưng trước đó, ta cần kiếm việc làm.”

“Đã hiểu. Nên ngày mai chúng ta sẽ trở lại guild.”

“Phải. Tôi muốn làm một vòng quanh phố để tìm hiểu thêm, nhưng có thể đợi đến khi có chút tiền.”

“Đã hiểu. Là một trong các Maid Chiến Đấu, tôi sẽ dốc toàn lực phò trợ.”

“Thế à. Vậy trông cậy ở cô, Narberal.”

Ainz hài lòng với Narberal khi cô cúi đầu sâu. Cậu kích hoạt ma pháp, niệm lên ảo ảnh và giáp lần nữa.

“Tôi sẽ trinh sát xung quanh, hãy chờ ở đây.”

“Xin cho tôi theo chân!”

“Khỏi cần, tôi chỉ định ngó sơ vùng lân cận. Nếu có thể, tôi muốn viếng thăm khu nghĩa trang được đồn đại…… Tôi để cô ở đây là để ngăn ngừa kẻ khác xâm phạm. Đừng mất cảnh giác và hãy chú ý. Chúng ta không nên mắc sai phạm, nhưng vì đây là đất địch, nên hãy thận trọng.”

“Tuân lệnh.”

“Tôi để việc báo cáo định kỳ cho cô.”

Narberal buông tiếng thở dài sau khi Ainz rời phòng.

Rồi cô xoa xoa góc mắt, đôi mắt bén nhạy của cô rũ ườn xuống, trông cô mất hết sinh khí. Đến cả mái tóc đuôi ngựa cũng mềm nhũn và vô hồn.

Nhưng cô vẫn còn nhớ lệnh của Chúa Tể Tối Cao.

Narberal tập trung giác quan, cố thu thêm thông tin về bên ngoài, nhưng vì là Magic Caster, cô không biết mánh khóe của lũ trộm. Để bù đắp, cô dùng một trong các skill cô thông thạo.

〈Rabbit’s Ear〉[Tai Thỏ]

Sau khi chú thuật kích hoạt, một cặp tai thỏ dễ thương nhô ra từ đỉnh đầu Narberal. Đôi tai rung rinh như lắng nghe âm thanh quanh cô.

Đây là một trong 3 ma pháp được người chơi YGGDRASIL gọi là Ma Pháp Thỏ. Các chú thuật khác là 〈Rabbit’s Foot〉[Chân thỏ], giúp tăng chỉ số may mắn, và 〈Bunny Tail〉[Tai thỏ], khiêu khích nhẹ đối thủ về phía Caster. Diện mạo của player nữ sẽ thay đổi nếu cả 3 được gọi lên đồng thời, khiến ma pháp này cực phổ biến. Nhưng vì chẳng cần hai cái kia, Narberal không dùng.

Phần lớn ma pháp của Narberal dành cho combat, nhưng cái này là một trong số vài ngoại lệ.

Sau khi nghe ngóng xung quanh và chắc chắn là an toàn, cô niệm ma pháp 〈Message〉. Tức thì, một giọng nữ êm ngọt vọng lên trong đầu Narberal. Cứ như bên kia đã chờ đợi cuộc gọi của cô vậy.

“Narberal Gamma, ngươi có gì báo cáo à?”

“Vâng, đây là báo cáo định kỳ.”

Ngay bây giờ, Narberal đang nói chuyện với Tổng Quản của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Ngầm Nazarick, Albedo. Sau khi thông báo mọi việc, cuối cùng Narberal nói đến thông tin mà đầu dây kia muốn nghe.

“Ainz-sama có nhắc đến Albedo-sama, nói rằng “ta không tin tưởng ai nhiều đến thế như cô ấy”.”

“Kufu-!”

Một tiếng rú phấn khích kì cục vang vọng trong tâm trí Narberal.

“Tốt lắm. Tốt lắm. Narberal là cô bé ngoan đó! Cứ tiếp tục quảng cáo ta như thế! Đây là lệnh từ Tổng Quản của Narzarick!”

Trên đầu Narberal mọc vài dấu hỏi, “Thứ này có đáng để ra lệnh vậy không?”. Bình tĩnh suy xét, đây là cuộc thi định đoạt ai sẽ phục vụ Overlord. Do đó, một lệnh như thế là hoàn toàn tự nhiên.

Trong lúc Narberal trầm ngâm, giọng hứng khởi của Albedo lại cất lên.

“Trong khi Shalltear vắng mặt vì nhiệm vụ, ta sẽ sử dụng cơ hội này để từ tốn rút ngắn khoảng cách giữa ta và Ainz-sama! Có thể đó là một pháo đài kiên cố khó mà chinh phục, nhưng tấn công nhiều đợt thì rốt cuộc thành cũng đổ sau khi có cứ điểm đầu tiên! Khi ngày vinh quang tới, Shalltear sẽ rơi lệ vì hối tiếc!”

Tiếng kêu hân hoan của Albedo khiến Narberal chau mày. Đến cả Narberal cũng thấy khó chịu trước âm thanh khích động vậy.

Trong chất giọng mừng rỡ và nhảy chân sáo, Albedo huyên thuyên cô định làm gì tiếp theo và chuyện sẽ xảy ra thế nào. Bất chợt cô trầm giọng hỏi.

“Tại sao tất cả các người đều giúp ta? Lý do nào ngươi chọn ta thay vì Shalltear? Có điều gì các ngươi mong muốn sao?”

“Một câu hỏi đơn giản. Nếu Ngài hỏi tôi người hợp hơn để ngồi kế bên Ainz-sama, là Shalltear-sama hay Albedo-sama, rõ ràng tôi sẽ trả lời Albedo-sama.”

“Kufu-! Tuyệt vời. Ta không nghĩ ngươi lại là người nghĩ đến tương lai Nazarick, rất ấn tượng.”

“Và Yuri-nee-san không hòa thuận với Shalltear-sama lắm.”

“Aah, Yuri Alpha à. Hèn gì…… đúng thật. Những người còn lại cũng trong phe ta chứ?”

Không chỉ đội phó Yuri-Alpha, các đồng đội còn lại cũng hiện lên trong đầu Narberal.

“Điều đấy không chắc chắn. Lupusregina về phe Albedo-sama, nhưng Solution thì theo Shalltear. Entoma và CZ thì chưa biết, có lẽ là trung lập.”

“Có cách nào chiêu dụ Solution không?”

“Sẽ rất khó, vì sở thích cô ấy giống Shalltear-sama.”

“Aah, vậy sao…… Đúng là một thú vui thấp kém.”

Narberal đồng ý với Albedo, cô không thể hiểu niềm vui của Solution Epsilon và nghiêng đầu thắc mắc. Trừ một người ra, mọi con người khác là bịch rác hạ đẳng, nhưng cô không thích thú việc hành hạ họ. Song cô có thể giết họ nếu họ ngáng đường cô, và từ bỏ phong cách làm việc để hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, cô không chủ ý giết người.

“Chẳng còn cách nào khác. Nhanh chóng kéo các cô gái khác vào phe ta mau. Trước hết là Entoma và CZ.”

“Không thành vấn đề. Solution và Entoma thích coi con người là thức ăn. Nếu khiến Entoma ủng hộ Albedo-sama, Solution có thể sẽ thành đồng minh chúng ta.”

“Ngươi nói đúng…… Ta hiểu rồi. Đổi chủ đề nào…… Ngài Ainz-sama yêu dấu của ta có làm gì khác không, ngươi hãy kể chi tiết được không?”

“Vâng, như Ngài bảo.”

Liên lạc định kỳ với Albedo rất sống động——khi Albedo hay biết Ainz và Narberal đang ngủ cùng phòng, cô ấy thốt lên một tiếng kinh dị, ầm ĩ——nó phá hoại đến độ họ phải niệm lại 〈Message〉 4 lần. Điều đó sẽ khiến Ainz thấy phát cáu khi cậu về, nhưng đấy là câu chuyện khác.

Phần 3

Cảm giác cứ như không khí đã nhuộm màu, khi Verita khịt mũi ngửi vài lần như chó.

Cô không hề nhầm lẫn rằng không khí thoang thoảng mùi cây xanh. Mùi này là do trồng những loại thuốc và thảo mộc vô danh. Chính cái mùi này cũng báo cô biết là mình đã đến nơi.

Verita tiếp tục đi tới khu vực phía trước, nơi đó thậm chí còn hăng mùi hơn. Sau khi cẩn trọng quan sát xung quanh, cô đến trước tòa nhà to nhất.

Thiết kế các ngôi nhà khác đều là cửa hiệu đằng trước, xưởng làm việc phía sau, riêng nhà này thì khác. Cả công trình được xây dựng chỉ để làm khu lao động, không có cửa hàng phía trước.

Dựa vào những chữ ghi trên tấm bảng gỗ treo trước cửa và dấu hiệu bên ngoài, đúng là chỗ này rồi.

Cái chuông cửa reng to đến kinh hoàng khi cô đẩy cửa vào.

Cô đặt chân vào một căn sảnh có lẽ là nơi đón khách, với 2 băng ghế đặt đối diện ở giữa. Kệ sách áp trên tường và cây cảnh đặt các góc tường.

Lúc bước vào, Verita được chào đón.

“Chào mừng quý khách!”

Giọng nam, nhưng còn quá trẻ.

Cô nhìn quanh và thấy một thiếu niên mặc đồ công nhân rách rưới vấy đầy nhựa cây, bốc ra mùi hăng hắc.

Nửa mặt bị mái tóc hoe dài che khuất, nên khó để đoán tuổi. Nhưng xét theo chiều cao và chất giọng, hẳn là còn dậy thì.

Có thể đó là một thiếu niên, nhưng Verita vẫn có thể biết tên cậu. Ngoài bà cậu ra, cậu là một trong số ít người nổi danh ở Eae Rantel này bởi tài năng của mình.

“……Nfirea Bareare-san?”

“Vâng, là tôi đây.”

Cậu trai đó——Nfirea gật đầu và hỏi.

“Tôi có thể giúp gì cho cô?”

Verita lấy ra một mẩu giấy gấp đôi được ông chủ quán rượu giao cho rồi trao cho cậu khi cậu lại gần cô.

Nfirea lập tức mở ra và đọc nội dung.

“Cái này…… tôi hiểu rồi. Cô có thể vui lòng cho tôi xem chai thuốc được không?”

Nfirea nhận potion từ Verita rồi cầm lên ngang tầm mắt, dầu mắt cậu bị tóc che mất.

Bầu khí thay đổi hẳn.

Khi Nfirea vuốt tóc sang bên, khuôn mặt rất dễ thương của cậu lộ ra. Chắc nhiều cô gái sẽ đổ vì cậu sau này.

Song mặc cho cặp mắt sắc bén, chất con nít vẫn vương vấn trên mặt cậu. Nhìn cách cậu nói, khó mà tưởng nổi đôi mắt cậu có thể tinh vậy, vì chúng toát ra sự hưng phấn khôn cùng. Nfirea lắc chai thuốc vài lần rồi gật đầu.

“Xin lỗi, nói chuyện ở đây không tiện lắm, chúng ta có thể đổi chỗ khác không?”

Verita đồng ý và theo Nfirea vào một căn phòng bừa bộn. Tuy nhiên, cô chỉ có thể nghĩ vậy vì cô không có kiến thức chuyên môn.

Trên bàn là bình thót cổ, ống nghiệm, dụng cụ chưng cất, cối giã, cốc đáy bằng, đèn cồn, cân, nhiều bình hũ kì quái và vân vân. Ngăn kệ trên tường chất đầy thảo mộc và khoáng vật.

Một mùi hăng nặng, độc nhất vô nhị thoang thoảng khắp phòng, khiến người ta thấy rất có hại cho cơ thể.

Người trong phòng liếc qua hai vị khách bất chợt.

Đó là một phụ nữ với mái tóc trắng xóa chấm vai, hai bàn tay và mặt đầy nếp nhăn. Áo khoác ngoài của bà còn dính vết xanh hơn cả Nfirea, làm mùi cỏ tỏa ra nồng nặc. Nfirea gọi bà già khi cậu vào phòng.

“Obaa-chan!”

“Gì thế, không cần to tiếng thế đâu, bà vẫn nghe được mà. Tai bà còn tốt chán.”

Nfirea chỉ có một người bà duy nhất, cũng là Dược Sư cao tay nhất thành này, Lizzie Bareare.

“Nhìn nè bà ơi.”

Nhận chai potion Nfirea đưa cho, ánh mắt trừng trừng của Lizzie khiến Verita lạnh gáy, như thể cô đang đối mặt với một cao thủ lão làng.

Nói không ngoa chút nào. Dược Sư phải sử dụng ma pháp khi tạo thuốc, càng nổi tiếng bao nhiêu, cấp độ chú thuật họ có thể dùng càng cao bấy nhiêu. Vì vậy mà Lizzie, Dược Sư giỏi nhất Eae Rantel, mạnh hơn Verita.

“Thứ này…… potion huyền thoại…… cô mang tới đây à? Không, có lẽ nào là…… Thần Huyết? Oi, cái này là gì thế?”

“Eh?”

Verito tròn mắt há hốc mồm. Đấy là cái tôi muốn hỏi mà, cô nghĩ thế.

“Không thể nào…… một thứ thế này có thể tồn tại. Cô lấy nó ở đâu? Từ di tích à?”

“Eh? Ah, không, là……”

“Con gái con lứa gì mà chậm thế. Cứ trả lời câu hỏi của ta đi, cô lấy nó ở đâu! Cô ăn cắp nó à? Hm?”

Đôi vai Verita run rẩy vì sốc. Cô không làm gì sai, nhưng vẫn cảm thấy như mình bị giáo huấn.

“……Obaa-chan, đừng làm cô ấy sợ.”

“……Cháu nói gì thế Nfirea. Bà không dọa cô ấy…… đúng không?”

Không, bà có đấy. Verita muốn nói, nhưng nuốt xuống rồi kể lại câu chuyện làm thế nào cô có được chai potion này.

“Ah, etto, ai đó đền cho tôi bằng cái này.”

“……Haa?” Mắt Lizzie nghiêm lại. “Cô nói……”

“Chờ đã Obaa-chan. Cho tôi xin phép, Verita-san, ai đã đưa nó cho cô? Và tại sao?”

Được Nfirea cứu nguy, Verita đơn giản tường trình lại rằng cô nhận được từ một người mặc giáp kín toàn thân. Nếp nhăn của Lizzie sâu thêm sau khi nghe xong.

“……Cô có biết có 3 loại potion không?”

Chẳng đợi Verita có cơ hội trả lời, Lizzie tiếp tục.

“Loại đầu tiên là chỉ dùng thảo mộc. Loại này có hiệu ứng chậm và chỉ đơn thuần tăng khả năng cơ bản của con người. Tác dụng của nó nhỏ nhưng giá rẻ. Loại thứ hai làm từ thảo mộc kết hợp ma thuật. Cái này có hiệu quả nhanh hơn loại đầu, nhưng cũng phải cần có thời gian. Nếu có thời gian trong trận đấu, hầu hết mạo hiểm giả sẽ dùng loại này để hồi máu. Và cuối cùng là potion tạo hoàn toàn từ ma thuật. Bằng cách tiêm mana vào dung dịch giả kim. Tác dụng tức thời, nhưng sẽ rất đắt. Giờ cô mang tới loại potion nào nhỉ? Ta không thể thấy bất cứ cây cỏ nào bên trong, nên chắc là loại làm từ ma thuật. Nhưng——”

Lizze bốc một chai chứa chất lỏng xanh lam và đưa tới trước mắt Verita.

“Đây là potion hồi máu cơ bản. Thấy màu khác nhau không? Trong quá trình điều chế thì chúng luôn mang màu xanh, nhưng của cô lại màu đỏ. Nghĩa là cách thức chế tạo của nó khác với potion hồi máu bình thường. Nói tóm lại, cái này cực kỳ hiếm có và có thể tạo một cuộc cách mạng trong điều chế potion…… có lẽ hơi khó hiểu với cô để hiểu.”

Sau khi thuyết giảng xong, Lizzie kích hoạt ma pháp.

〈Appraisal Magic Item〉[Đánh giá vật phẩm ma thuật]

〈Detect Enchantment〉[Xác định chú thuật]

Lizzie dùng hai phép và nét mặt bà lập tức hóa thành kinh ngạc và điên cuồng.

“Kukuku……Fuhahaha!”

……Tiếng cười man rợ vỡ òa trong căn phòng tí hon. Lizzie chậm rãi ngẩng đầu, hé ra khóe môi cười điên dại và khiếp đảm. Verita sốc trước sự thay đổi đột ngột của Lizzie và á khẩu, cô thậm chí còn không nhúc nhích một ngón tay.

“Kukuku! Đúng y như bà nghĩ! Nhìn cái potion này cho kỹ nhé, Nfirea! Đây là dạng tối cao của potion! Ngay đây này! Dược Sư chúng ta, Giả Kim Thuật Sư và tất cả những kẻ có liên quan tới chế tạo thần dược đều không thể chạm tới nấc thang lý tưởng này dù có tốn thời gian nghiên cứu dài không biết bao lâu!”

Gò má Lizzie đỏ bừng bởi phấn khích tột độ và hơi thở bà phờ phạc bởi cứ thở hổn hển không ngưng. Không chịu rời tay, bà đưa chai thuốc tới trước mặt Nfirea.

“Potion sẽ thoái hóa. Phải không?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

So với sự sung sướng của Lizzie, giọng Nfirea trầm tĩnh hơn nhưng Verita để ý thấy thoáng hân hoan hiện trên nét mặt cậu.

Cô không biết tại sao hai người họ kích động thế, song cô cảm giác mình bị kéo vào một sự kiện không hề nhỏ. Chai thuốc cô mang theo khiến Dược Sư bậc nhất phải hóa rồ.

“Potion được tạo bằng mỗi pháp thuật cần phải dùng dung dịch giả kim. Các dung dịch này lại được làm từ khoáng vật trước khi chúng bị chuyển hóa bởi giả kim thuật, nên hiển nhiên chúng sẽ xuống cấp dần theo thời gian! Vì lý do đó mà chúng ta cần phải niệm phép 〈Preservation〉[Bảo quản].”

Lúc này, Lizzie ngưng rồi kết luận. “Người ta làm thế từ trước đến thời khắc này”.

Verita hơi hiểu ra lời của Lizzie và chăm chú nhìn thứ dịch đỏ kia trong kinh ngạc.

“Chai thuốc này! Potion này! Potion đỏ này! Không hề thoái hóa dù không hề có ma pháp bảo quản, đây là potion hoàn hảo! Chưa có ai làm được thế này trước đây! Tương truyền, thần dược chữa thương chân chính là máu của thần.”

Lizzie lắc lắc chai thuốc trong tay, thứ chất lỏng màu đỏ sáng ngời đó xoáy cuộn ở bên trong.

“Dĩ nhiên, đó chỉ là truyền thuyết. Giữa các Dược Sư có một trò đùa là Thần Huyết có màu xanh lam.”

Một chút sau, Lizzie nhìn vào potion đang lắc lư trong cánh tay run rẩy của bà.

“Đây có thể là Thần Huyết thực sự!”

Một Lizzie đang hổn ha hổn hển, một Nfirea đang vỗ lưng không ngừng cho bà, một Verita đứng sững. Khoảng yên lặng cuối cùng bị Lizzie phá tan.

“……Cô tới để tìm hiểu hiệu quả của potion này phải không? Nó ngang với ma pháp hồi máu bậc hai. Chưa tính độ hiếm và các giá trị vô hình, giá của nó là 8 đồng vàng. Tiện thể, nếu tính thêm các giá trị vô hình đó, giá của nó cao đến nỗi mất mạng cũng đáng.”

Cả cơ thể Verita run cầm cập.

Chỉ nội các giá trị và hiệu quả của nó đã rất cao so với một mạo hiểm giả cấp Iron như Verita. Vấn đề là các trị giá vô hình đó, chúng khiến cả Lizzie cũng phải canh chừng có đối thủ đến ăn cắp nó.

Nhưng vẫn còn bao thắc mắc lẩn quẩn trong tim cô. Tại sao gã đàn ông mặc giáp toàn người đó lại tặng cô chai potion này quá dễ như thế? Và ai ở dưới đống giáp đó?

Lúc vô số câu hỏi dâng lên trong đầu cô, Lizzie hỏi.

“Cô muốn bán nó cho chúng tôi không? Ta sẽ cho cô giá hời, 32 đồng vàng được không?”

Đôi mắt Verita lại càng trợn tròn.

Cái giá đưa ra thật ngạc nhiên cho Verita. Nếu không phung phí, chừng đó đủ nuôi 3 gia đình trong 3 năm.

Verita chần chừ, cô biết potion này có giá trị phi thường, nhưng liệu bán nó bây giờ với giá 32 đồng vàng có đúng là tốt nhất không? Cơ hội có lại một chai khác như thế rất mong manh.

Mà liệu cô có còn sống để quay về nếu từ chối?

Quan sát Verita lưỡng lự, Lizzie lắc đầu và đề nghị một kế hoạch khác——

Phần 4

Sáng hôm sau, Ainz, giờ cậu tự gọi là Momon, mở cửa guild. Sau khi vào tòa nhà, cậu thấy bàn tiếp tân với 3 người phụ nữ tươi cười tiếp đón mạo hiểm giả. Có những chiến binh vận giáp kín người, lanh lợi cúi đầu nhìn người khác, có những kẻ mặc giáp nhẹ, hay mặc trang phục giống thầy tu gắn thêm nhiều ký hiệu tôn giáo…… và các Magic Caster khoác áo dài cầm trượng.

Có một cánh cửa to bên trái và một bảng thông báo ở bên phải. Hôm qua cậu không thấy chúng, nhưng có vài mảnh giấy da dán trên đó và các nhà thám hiểm đang bàn tán phía trước nó.

Cảm giác khó chịu vì khung cảnh và các tờ giấy, Ainz đi lại chỗ bàn tiếp tân.

Nhiều người nhìn vào Copper Plate trên cổ Ainz và cậu có thể cảm thấy họ trố mắt nhìn cả người cậu, giống với bầu không khí ở quán rượu hôm qua.

Ainz liếc nhìn các nhà thám hiểm. Mề đay trên cổ họ là Silver, Gold, không có Copper nào. Thấy có hơi lạc lõng, Ainz bước tới quầy.

Một nhóm mạo hiểm giả vừa đi khỏi, nên có một nữ tiếp viên rãnh rỗi. Sau khi tới chỗ cô, cậu hỏi.

“Xin lỗi, tôi đang tìm một công việc.”

“Nếu vậy, anh vui lòng chọn một mảnh giấy đằng kia và mang lại đây.”

Ainz gật đầu ra chiều hiểu, trong khi thấy như thể tuyến mồ hôi của mình hoạt động lại. Cậu đến trước bảng cáo thị có những mảnh giấy. Ainz lướt qua một lần rồi gật đầu mạnh.

Um, mình không đọc được.

Một trong các quy tắc ở thế giới này là giao tiếp nói sẽ được thông dịch, nhưng có vẻ chữ viết thì không.

Lần trước khi đến guild, cậu được một trong các nữ tiếp viên giúp đỡ và ngây thơ tin rằng lần này cũng sẽ thế. Cậu như muốn thở dài hay lăn ra sàn, nhưng không, cậu đứng vững được. Biết ơn những đổi thay nhờ có cơ thể này, Ainz vắt óc.

Tỉ lệ biết chữ không phải cao, song vẫn ngượng nếu người thấy biết cậu không biết đọc, có thể họ sẽ khinh thường cậu.

Ainz đã giao hết công cụ giải mã chữ cho Sebastian và không hề học bất cứ ma pháp nào như thế lúc ở YGGDRASIL. Cậu dùng scroll thay vì thứ ma pháp có vẻ vô dụng đó.

Không chuẩn bị bất cứ cái gì dẫu chẳng biết đọc ngôn ngữ của thế giới này, cậu thật đần, nhưng bây giờ thì đã quá muộn và hối tiếc không thay đổi được gì.

Narberal cũng không đọc được nốt, nên chẳng còn cách nào khác.

Tuy trong đầu đầy suy nghĩ tiêu cực, cậu vẫn nên loại bỏ các thái độ đáng xấu hổ với tư cách là Chúa Tể Tối Cao của Nazarick.

Sắp xếp tâm trí xong, Ainz lột một tấm giấy và quay lại bàn đón khách.

“Tôi muốn nhận việc này.”

Cô tiếp viên trông bối rối bởi tờ giấy đặt trước mình và gặng cười.

“Tôi rất tiếc, nhưng công việc này chỉ dành cho thám hiểm gia cấp Mithril……”

“Tôi biết, chính vì vậy mà tôi chọn nó.”

Nghe giọng nói bình tĩnh và quyết đoán của Ainz, khuôn mặt nữ tiếp viên ngạc nhiên.

“Eh, ano……”

“Tôi mong được nhận việc này.”

“Eh? Ah, không, dù anh có yêu cầu, quy định và điều kiện vẫn……”

“Các quy tắc đều ngu xuẩn. Tôi không sẵn lòng lặp đi lặp lại những nhiệm vụ giản đơn trước khi tôi đủ tư cách để thăng cấp.”

“Nhưng nếu việc thất bại, nhiều người sẽ mất mạng.”

Giọng nói như đinh đóng cột của cô ta được chống lưng bởi hệ thống đánh giá của guild kết hợp nỗ lực của vô vàn mạo hiểm giả.

“Hum.”

Sau khi thấy vẻ khinh khỉnh trong lời nói của Ainz, các nhà mạo hiểm và tiếp viên trở nên xa lánh rõ rệt. Tên lính mới này đang đùa với sự tôn trọng luật lệ của họ. Ainz thấy họ có thái độ vậy cũng là chuyện thường tình.

Thân thể của Ainz, một Undead, không có khả năng thấy ngứa ngáy hay đau đớn, tuy vậy vết tích của Suzu Kisatoru khiến Ainz vô cùng muốn cúi đầu và xin lỗi.

Suzu Kisatoru ghét những người “hoàn toàn phủ nhận đề nghị của người khác dù bản thân chẳng biết cóc khô gì”, “người không có lòng đồng cảm”.

Hiện tại Ainz đang cư xử như vế sau, cậu thật lòng muốn ai đó đánh cậu cho tỉnh ra.

Song, Ainz không được phép chùn bước. Tuy nghĩ rằng mình nên bớt gay gắt, cậu vẫn phải đạt tới một kết quả hợp với mình hơn, nên Ainz kìm nén sát chiêu của cậu.

“Người sau tôi là đồng đội tôi, Narbe. Cô ấy là Ma Pháp Sư cấp 3.”

Mặc cho không khí căng thẳng, ai ai cũng mắt kinh ngạc nhìn Narberal. Trong thế giới này, Magic Caster ở cấp 3 được coi là có trình độ bậc thầy.

Có thật không vậy? Cặp mắt mọi người đổ dồn lên Ainz và bộ giáp chỉ vua chúa mới có, nghi ngờ sự thật của lời cậu nói.

Trang bị và năng lực của mạo hiểm giả đi cùng với nhau: năng lực càng cao, trang bị sẽ càng tốt. Với đồng đội nữ cùng bộ giáp hoàng gia, Ainz rất có sức thuyết phục.

Để ý thấy cách người ta nhìn đã thay đổi, Ainz tự động viên trong tim và quyết định bồi một cú nữa trong khi tình thế còn có lợi.

“Còn tôi, tôi là một chiến binh sánh ngang sức mạnh của Narbe. Tôi có thể chắc chắn công việc ở mức độ này chỉ như dạo chơi trong vườn đối với chúng tôi.”

So với vừa nãy, sự ngạc nhiên của nữ tiếp viên và mạo hiểm giả quanh cậu đã ít hơn. Ainz thấy được ánh mắt nhìn cậu đang đổi dần.

“Chúng tôi không muốn làm những nhà thám hiểm chỉ biết nhận nhiệm dễ và kiếm vài đồng cắc. Tôi muốn chinh phục những nhiệm vụ cao cấp. Nếu cô muốn thấy kỹ năng, chúng tôi sẽ cho cô thấy. Cô có thể cho chúng tôi nhận việc này được không?”

Sự thù địch khi nãy dần dần nguôi đi, thay bằng bầu khí “Cậu ta nói đúng”, “Vậy à”. Các mạo hiểm giả chú trọng sức mạnh hiểu ý của Ainz.

Nhưng cô tiếp viên thì lại khác.

“……Tôi chân thành xin lỗi, tôi không thể để anh chị nhận việc này bởi vì các quy tắc.”

Hình ảnh cô ta cúi đầu xin lỗi làm Ainz mở cờ trong bụng.

“Vậy thì không thể khác được rồi…… Tôi đã quá gượng ép, xin lỗi.”

Ainz hơi cúi đầu và xin thứ lỗi.

“Vui lòng tìm giúp tôi công việc khó nhất ở cấp Copper. Có cái này ngoài những cái trên bảng không?”

“Ah, tôi hiểu rồi. Có vài việc khác.”

Nữ tiếp viên đứng dậy và ngay khi Ainz đang lưng chừng nước mắt mừng rỡ chiến thắng toàn diện, tai cậu nghe thấy giọng một người đàn ông.

“Cậu có muốn giúp công việc của chúng tôi không?”

“Ah?”

Cậu không khỏi gầm gừ đe dọa. Lúc Ainz quay sang, định dàn xếp ổn thỏa, cậu thấy một nhóm 4 mạo hiểm giả với Silver Plate lấp lánh trên cổ.

Ainz than phiền trong tim——Mình chỉ vừa tới nơi thôi mà……——và xoay người sang đối mặt họ.

“Công việc…… Có đáng giá không……?”

“U-m. Chúng tôi nghĩ là nó xứng đáng.”

Người đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh trả lời. Anh ta mặc giáp lưới xích——vô số chuỗi vòng kết lại thành lưới, được mang ở trên một lớp giáp da hay áo sơ mi mắt lưới——một người đàn ông hệt như chiến binh.

Có nên nhập đội tên này và làm việc cùng nhau không? Cậu đáng lý phải quyết định ngay sau khi nghe họ đề nghị, nhưng cậu đời nào còn cơ hội để biết cô tiếp tân có sẵn lòng giúp cậu chọn việc.

Mặt khác, bắt tay với họ sẽ cho phép cậu xây dựng mối quan hệ với họ và mang lại thông Ainz tìm kiếm.

Ainz chầm chậm gật đầu.

“Vì tôi đang tìm kiếm những việc thú vị, hãy cùng cố gắng nhé. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi đó là công việc gì.”

Nghe câu trả lời của cậu, người đàn ông đó yêu cầu tiếp viên chuẩn bị một phòng cho họ.

Nơi này giống phòng họp, với một cái bàn gỗ ở giữa và ghế xếp quanh. Họ ngồi kế bên nhau ở ghế phía trong.

“Jaa, cậu ngồi đó được không?”

Ainz ngồi xuống theo yêu cầu và Narberal lặng lẽ ngồi cạnh cậu.

Những người đàn ông đó trông khá trẻ tuổi, thậm chí chưa tới 20, nhưng không có nét trẻ con nào; cảm giác họ già trước tuổi thì đúng hơn.

Có vẻ họ ngồi ngẫu nhiên, nhưng tư thế của họ cho phép họ rút vũ khí lập tức.

Phải chăng đấy là hành động vô thức, hay thói quen bắt buộc bởi vô số lần vào sinh ra tử.

“Trước khi nói về việc làm, hãy giới thiệu một chút nào.”

Anh chàng trông giống chiến binh nói thay phần mọi người.

Ngoại hình gồm tóc vàng và mắt xanh, tất cả là những đặc điểm phổ thông trong Vương Quốc, trong khi cái mặt tầm thường lại thân thiện.

“Rất vui được gặp cậu, tôi là Peter Mork, thủ lĩnh guild 『Tất Hắc Kiếm』. Đây là Ranger[ biệt kích] của team chúng tôi, Lukeluther Volve.”

Anh chàng tóc vàng hoe mặc giáp da gật đầu chào. Đôi mắt nâu, bị lác, rất vui vẻ và tứ chi dài mảnh khảnh khiến anh trông như một con nhện. Nhưng cơ thể ốm o đó là kết quả quá trình loại trừ toàn bộ mỡ.

“Tiếp đến là Magic Caster của chúng tôi, chiến lược gia của team. Ninya——『Spell Caster[Thuật sư]』.”

“Xin chiếu cố.”

Cậu ta là người trẻ nhất trong đám. Cậu gật đầu, trông cậu đã đến tuổi với mái tóc nâu và đôi mắt lam, nhưng nụ cười trên mặt có nét trẻ thơ.

Không giống những nước da rám nắng của đồng đội, da cậu nhợt hơn và mặt nhìn đẹp nhất nhóm. Chẳng phải là kiểu đẹp trai, mà là nữ tính. So với những anh chàng khác, giọng cậu cao hơn một cung.

Tuy nhiên gương mặt mỉm cười của cậu lại giống chiếc mặt nạ, không khác gì giả mạo.

Về quần áo, trong khi đồng đội vận giáp, cậu chỉ mặc áo da. Nếu ai đó nhìn xuống dưới bàn, vô số item lạ hoắc treo lủng lẳng trên nịt cậu, kể cả những chai có hình thù quái đản và các món đồ gỗ lạ lùng.

Nên gác danh hiệu Thuật Sư sang bên, vì cậu giống Ainz hơn, một Magic Caster chuyên ma pháp mạnh.

“……Peter, anh có thể đừng dùng cái biệt danh xấu hổ đó của tôi khi giới thiệu được không?”

“Eh? Nhưng ngầu thế mà.”

“Cậu có biệt danh à?”

Ainz hỏi vì không rõ điều gì đang xảy ra và Lukeluther giải thích.

“Cậu ta có năng khiếu bẩm sinh, một Magic Caster thiên tài nổi tiếng.”

“Hou.”

Ainz thấy ấn tượng và thở dài; ‘Năng khiếu bẩm sinh’ là thông tin cậu có được sau khi tra tấn 3 thành viên Dương Quang Thánh Điển đến chết, và cậu rất mừng khi có một mẫu vật sống trước mắt mình thế này.

Narberal chỉ cười khỉnh một tiếng, nhưng may là đằng kia không nghe thấy nên Ainz nhẹ nhõm. Trong cuộc đàm phán, một hành động kì quặc của cấp dưới bất tài sẽ ảnh hưởng tâm trạng của boss, và Ainz có chút cáu giận bởi điều đó. Song nổi xung đánh đấm lúc này thì không hay, do đó Ainz giữ bình tĩnh.

“Không có gì ấn tượng đâu. Chỉ là ngẫu nhiên năng khiếu của tôi thuộc về hệ thống đó.”

“Hohou.”

Giờ Ainz còn thích thú hơn. Cậu nhoài người tới trước và lắng nghe kỹ càng.

‘Năng khiếu bẩm sinh’ giống như võ thuật, chúng là những đặc kỹ chỉ thuộc về thế giới này, và không tồn tại trong YGGDRASIL. Có khoảng 1 đến 200 người sở hữu năng lực đặc biệt đó. Một tài năng thiên bẩm thì không hiếm, nhưng đặc kỹ thì thiên biến vạn hóa. Có những loại mạnh và yếu, cùng nhiều biến thể khác.

Như dự đoán thời tiết hôm sau với độ chính xác 70%, cường hóa quái vật được triệu hồi, khả năng gặt hái mùa màng sớm hơn vài ngày, dùng ma pháp của loài rồng từng tồn tại trong quá khứ, v.v

Vì sức mạnh này được định sẵn từ lúc sinh ra, không cách nào để thay đổi hay chọn lựa. Có nhiều trường hợp người ta không tận dụng triệt để sức mạnh đó. Chẳng hạn, một tài năng thiên bẩm có thể tăng sức phá hoại của ma pháp, thì nếu người đó không dùng được ma pháp, chẳng khác gì vứt vàng qua cửa sổ.

Chỉ vài kẻ may mắn có thể sử dụng tài năng bẩm sinh đến tột cùng. Ngoài những ai có talent(ND – tài năng bẩm sinh) mạnh mẽ, hiếm khi thứ tài năng đó quyết định cả cuộc đời con người.

Chứng minh luận điểm này là chiến binh như Gazeff Stronoff, ông ta không có tài năng thiên bẩm.

Những ai có talent thiên hướng về chiến đấu thì thường chọn nghề là mạo hiểm giả. Chính vì thế có thể tìm thấy nhiều người có tài năng thiên bẩm giữa họ. Anh chàng sở hữu năng lực trời phú trước mặt cậu ngẫu nhiên là một người có thể dùng toàn bộ vốn liếng của mình.

“Tôi nghĩ tài năng Magic Caster của cậu giúp cậu học niệm chú chỉ trong 4 năm thay vì 8 năm như thông tục nhỉ? Tôi không phải Magic Caster nên không rõ là nó tuyệt đến mức nào.”

Vì ở class liên quan tới ma thuật, Ainz rất tò mò và ham muốn tìm hiểu thông tin này. Thu thập được những năng lực không tồn tại trong Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Ngầm Nazarick sẽ có lợi cho guild cậu. Nếu có cách để đánh cắp chúng thì có tạo thêm kẻ thù với cậu cũng đáng.

Khả năng cắt ngắn thời gian học ma pháp có thể là một loại ma pháp đẳng cấp vượt trội, 〈Wish Upon A Star〉[Cầu ước với ngôi sao].

Hai người họ tiếp tục tán gẫu, chẳng để tâm đến ánh mắt sắc lẹm như dao của Ainz phóng ra từ dưới chiếc mũ giáp.

“……Tôi may mắn vì có được năng lực này từ lúc sinh ra, nó cho tôi bước khởi đầu của giấc mơ. Nếu không có nó, có lẽ tôi chỉ là một thường dân sống cả đời lam lũ.”

Giọng cậu ta trầm mặc, đượm buồn và nặng nề. Peter cố gắng thay đổi bầu tâm trạng và nói với tông giọng khác.

“Nói gì thì nói, cậu là một talent thiên phú trong thành phố này.”

“Nhưng có người khác còn nổi tiếng hơn tôi cơ mà.”

“Thủ lĩnh guild Thanh Hồng Hoa?”

“Người đó cũng nổi tiếng, nhưng tôi đang nói trong thành phố này.”

“Ý cậu là Bereare-shi đúng không!”

Cái tên ấy thốt lên bởi người đàn ông cuối cùng chưa tự giới thiệu. Ainz thấy hứng thú liền hỏi.

“……Người đó có tài năng gì?”

Bốn người họ ngạc nhiên, chắc là to chuyện rồi đây.

Ainz sơ suất bởi tính tò mò và mong muốn muốn thâu nạp năng lực đó, đồng thực tăng cường sức mạnh của Nazarick. Cậu hối hận, tự nhủ là có thể sửa chữa sai sót ở mức độ này. Nhưng trước khi Ainz kịp giải thích, bên kia đã đưa ra kết luận trước.

“Hèn gì, cậu mang áo giáp bóng bẩy và một mỹ nhân bên cạnh thế kia. Chẳng trách chúng tôi không biết gì về cậu, vì cậu không ở đây phải không?”

Phản hồi ấy giúp ích biết bao, Ainz không khỏi gật đầu.

“Phải, anh nói đúng. Chúng tôi chỉ mới đến đây ngày hôm qua.”

“Aah. Vậy là cậu không biết? Anh ta là một người nổi danh ở thành này, nhưng hình như tên tuổi anh ta chưa lan tới nơi khác nhỉ?”

“Ừ, tôi chưa bao giờ nghe tới anh ta. Phiền anh nói tôi nghe được không?”

“Tên anh ta là Nfirea Bareare, cháu một Dược Sư tiếng tăm. Talent của anh ta là dùng được bất cứ magic item nào. Không chỉ scroll từ hệ thống phép thuật khác, mà cả item chỉ thuộc về những chủng tộc ngoài loài người. Item độc quyền hoàng gia chắc cũng được luôn ấy chứ.”

“……Hou.”

Ainz gắng kìm sự rúng động trong giọng mình rồi thở ra.

Anh ta có thể dùng tài năng mình đến mức đấy cơ à? Staff of Ainz Ooal Gown——được tạo từ những điều kiện đặc biệt, nó là item chỉ duy nhất chủ guild sử dụng, và nó ở cấp World. Liệu con người này có thể dùng cả nó không? Hay có chăng một giới hạn?

Đây là một kẻ cậu nên cẩn trọng, nhưng giá trị tốt thí của hắn đồng thời rất cao.

Narberal cũng thấy vậy. Cô kề miệng lại nơi gọi là tai cậu dưới chiếc mũ, và nói với giọng cảnh giác.

“Tôi nghĩ gã đó nguy hiểm.”

“……Tôi biết rồi. Tới thành phố này đúng là lựa chọn chuẩn xác.”

“Momon-san, có chuyện gì thế?”

“Aah, có gì đâu. Đừng bận tâm. Nhân tiện, anh có thể giới thiệu người bạn cuối cùng cho tôi được không?”

“Được thôi. Cậu ta là Druid——Dine Woodwonder. Cậu ấy có dùng ma pháp trị thương, thao túng hệ tự nhiên, và cậu ấy còn hiểu biết về thảo mộc nữa. Nếu thấy không khỏe thì hãy nói ngay, cậu ấy có thứ thuốc chống đau bụng rất hữu ích.”

“Vui lòng chiếu cố!”

Người đàn ông chào cậu có bộ râu rậm to che kín miệng, đi cùng với cơ thể đồ sộ khiến cậu ta như một gã mọi rợ. Nhưng dù sao cậu ta vẫn trẻ hơn Ainz.

Có chút hương cỏ phảng phất trên người cậu, hình như nó đến từ những chiếc túi con trên hông cậu ta.

“Tiếp theo là chúng tôi. Đây là Narbe và tôi là Momon. Hân hạnh được gặp mọi người.”

“Hân hạnh.”

“Vâng, rất vui được gặp cả hai. Momon-san, cậu có thể gọi chúng tôi tên. Xin lỗi vì đi vào chủ đề quá nhanh, nhưng hãy cùng bàn về công việc. Thực ra, thứ chúng tôi muốn nhờ cậu không hẳn là một công việc.”

“Thế……”

Nghe giọng lúng túng của Ainz, Peter nhấc tay để ngăn cậu lại, ý để Ainz hỏi sau.

“Công việc là săn quái quanh thành phố.”

“Diệt quái à……”

Vậy thì nó là việc làm mà. Hay có vài quy tắc trong giới mạo hiểm khiến nó không còn là việc? Ainz muốn hỏi, nhưng giả như đấy là chuyện thường tình, chuyện sẽ hóa ra phiền phức nếu người khác nghĩ cậu thiếu kiến thức, nên cậu hỏi câu khác không có rủi ro.

“Ta sẽ tiêu diệt loại quái vật nào?”

“Ah, không. Không thực sự là tiêu diệt quái. Chúng ta sẽ săn quái và dựa trên sức mạnh của chúng, thành phố sẽ trả thù lao xứng đáng thông qua guild. Ở quốc gia của Momon-san thì kiểu hoạt động này gọi là gì?”

Ra là thế.

Cuối cùng Ainz cũng hiểu tại sao Peter lại nói nó không hoàn toàn là công việc, theo kiến thức trong game YGGDRASIL, nó được gọi là ‘farm quái’.

“Đây là điều chúng tôi phải làm để kiếm sống.”

Druid——Dine chen ngang với giọng trầm. Lukeluther cũng tham gia.

“Không chỉ là thu nhập của chúng tôi, nó còn giảm thiểu nguy hiểm đối với mọi người quanh chúng ta, đảm bảo an toàn cho thương gia lưu thông và giữ vững nguồn thu thuế của quốc gia. Không ai mất phần bởi hành vi của chúng tôi.”

“Hầu hết guild và quốc gia đều làm vậy, nhưng cho tới 5 năm trước thì chưa ai biết đến, có đáng ngạc nhiên không chứ?”

Mọi người trong team gật đầu đồng ý với lời của Ninya. Họ thảo luận với nhau, không chừa chỗ để Ainz xen vào. Không biết gì về quốc gia này thì sẽ rất quái đản, nên Ainz quyết định ngậm mồm và lắng nghe.

“Tất cả là nhờ vào tài trí của Hoàng Kim Nữ Vương-sama.”

“Nó đã không được đưa vào áp dụng, nhưng Ngài ấy đã từng muốn thi hành chính sách này dù cho phải miễn trừ thuế của mạo hiểm giả.”

“Hoe-. Ngài ấy đánh giá mạo hiểm giả cao thật.”

“Phải đó. Một tổ chức có vũ trang lại không tuyên thệ trung thành với quốc gia, thậm chí có thể coi là kẻ thù. Đến cả Đế Quốc cũng không rộng lượng như thế.”

“Nữ Vương khá thông minh, đề ra nhiều chính sách tốt…… chỉ là phần lớn chúng bị bác bỏ.”

“Tôi muốn cưới một người đẹp như vậy-”

“Vậy sao không chăm chỉ làm việc và trở thành quý tộc đi!?”

“Ah- không được đâu, tôi không thích một lối sống gò bó vậy.”

“Tôi lại nghĩ quý tộc không tồi. Luật của Vương Quốc cho phép quý tộc chèn ép dân chúng, cho họ làm gì tùy thích.”

Ẩn dưới nụ cười của Ninya là sự châm biếm nặng nề. Ainz phải nhướng hàng mày-không-tồn tại dưới cái nón giáp trong khi Narberal vẫn ngồi yên. Lukeluther cố ý nhẹ giọng nói.

“Uwah-, miệng lưỡi cậu vẫn cay độc như mọi khi nhỉ. Cậu ghét quý tộc thực đấy.”

“Tôi biết có vài quý tộc là kẻ có danh dự, nhưng bởi vì con lợn đã cướp đi chị gái tôi, tôi không thể ngừng ghét chúng.”

“……Chúng ta đang đi lạc đề quá xa rồi đó! Đấy không phải là những thứ chúng ta nên nói trước mặt Momon-san và Narbe-san, những người sắp chiến đấu cùng chúng ta.”

Cố gắng kéo câu chuyện về lại vị trí ban đầu, Peter giả vờ ho và nói.

“Chuyện là thế, chúng ta sẽ thám hiểm khu vực xung quanh. Vì nó gần với khu vực mới thành lập, có thể không có con quái nào quá mạnh. Momon-san có phiền lòng không?”

Peter lấy ra một mảnh giấy da và đặt lên bàn, có vẻ đó là bản đồ khu vực kế bên. Thông tin về làng mạc, rừng rậm và sông suối được đánh dấu đơn giản trên đó.

“Cơ bản, chúng ta sẽ thăm dò phần phía nam.”

Từ trung tâm tờ giấy, anh ta rê ngón tay về khu rừng phía nam.

“Chủ yếu chúng ta sẽ săn quái ở cánh rừng gần biên giới với Pháp Quốc Slein. Những con quái có thể sử dụng vũ khí tầm xa để tấn công từ đằng sau chỉ có goblin.”

“Nhưng phần thưởng cho việc tiêu diệt đám quái yếu nhớt đó không cao.”

Ainz nghi ngờ thái độ thoải mái của nhóm.

Theo Ainz biết, goblin trong YGGDRASIL có đủ thứ tên và sắp xếp theo level từ 1 đến 50. Khoảng cách sức mạnh rất lớn, không thể nào đánh đồng cả đám goblin với nhau. Sẽ là thảm họa nếu không cẩn thận.

Phải chăng thái độ thư thả của họ đến từ niềm tin rằng gobin level cao sẽ không xuất hiện, hay goblin thế giới này chỉ mạnh đến đó?

“……Những goblin mạnh sẽ không lộ mặt à?”

“Có những con goblin mạnh, nhưng chúng không xuất hiện ở khu rừng chúng ta sắp tới. Mạnh thì thường là những con trưởng thị tộc, nhưng chúng sẽ không kéo cả tộc đi đâu.”

“Goblin cũng biết khu vực ảnh hưởng của con người, nên nếu chúng tấn công ồ ạt thì ta sẽ cầm chắc thất bại. Đặc biệt, mấy con goblin mạnh đều thông minh.”

“Narbe-san có thể dùng thần chú cấp 3, nên không có vấn đề gì dù có gặp phải chúng, đúng không nào?”

“Đúng là thế. Nhưng tôi phải nhắc cho anh biết, có những goblin có thể dùng cả chú thuật cấp 3. Anh có thể cho tôi biết ví dụ loại quái nào ta có thể đụng độ?”

Thành viên của Tất Hắc Kiếm quay sang Ninya. Hiểu ý của họ, cậu ta ra vẻ mặt giáo viên, bắt đầu giải thích.

“Nhiều khả năng chúng ta sẽ gặp goblin và lũ sói của chúng. Về loại quái khác, không có ghi chép nào cho thấy có kẻ thù mạnh xuất hiện ở khu vực đó. Đám quái nguy hiểm nhất ở đồng bằng có lẽ là ogre.”

“Chúng ta không vào rừng sao?”

“Phải, vì rừng rất nguy hiểm. Jumping Leech[Đỉa nhảy] và Giant Beetle[Bọ Khổng Lồ] thì còn có xử được. Nhưng lũ Hanging Spider[Nhện nhảy] chuyên bắn mạng nhện từ ngọn cây và Forest Worm[Sâu Rừng] tấn công từ dưới lên bằng cái miệng to tổ bố thì khó mà cân.”

Chẳng trách.

Ainz gật đầu cảm thông. Họ chỉ săn đám quái lơ đễnh bước khỏi rừng đi vào đồng bằng.

“Kế hoạch là vậy, Momon-san. Cậu nghĩ sao? Có sẵn lòng giúp chúng tôi một tay không?”

“……Được, rất mong được giúp đỡ…… nhưng trước đó, tôi có thể xác nhận phần tiền công không?”

“Ah, phải rồi, tiền thưởng cũng quan trọng. Nói chung, team của Momon-san sẽ hợp tác với team chúng tôi nên ta chia đều hai bên.”

“Xét theo số lượng thành viên, cách chia này rộng rãi thật.”

“Nhưng team của Momon-san sẽ cần phải đối đầu một nửa số quái chúng ta đụng. Chúng tôi chỉ có thể dùng đến chú thuật cấp 2. Tính theo hướng này, chia thế là công bằng rồi.”

Ainz giả vờ cân nhắc trong giây lát trước khi gật đầu đồng thuận.

“Phân chia thế cũng được, chúng ta hãy chiến đấu cùng nhau. Vì sắp cùng làm việc, tôi sẽ để mọi người thấy mặt của tôi.”

Dứt lời, Ainz cởi bỏ mũ giáp, khiến 4 người kia ngạc nhiên bởi khuôn mặt của cậu.

“Mắt và tóc đen giống Narbe-san, cậu trông không giống người quanh đây. Tôi nghe nói có nhiều người như Momon-san ở phía nam, các cậu tới từ đó à?”

“Ừ, chúng tôi đến từ một nơi rất xa.”

Cậu ta còn già hơn cả dự đoán, đủ gọi là ‘chú’ luôn ấy chứ. Thất lễ thế, một chiến binh ở cấp độ ngang một pháp sư cấp 3 như Narbe đúng lý là chừng đó tuổi rồi còn gì. Narbe-san tuyệt thật.

Tai Ainz không chỉ đủ tốt để nghe Peter nói, cậu còn nghe được mọi lời thì thầm với nhau của 3 người kia.

Ainz thấy khó chịu vì gọi là già, nhưng trong mắt đám thanh thiếu niên thì bình thường thôi. Nếu 16 tuổi đã được gọi là người lớn, thì Ainz đúng là một ông chú.

“Giờ mọi người đã biết tôi thế nào. Tôi sẽ tiếp tục giấu mặt. Có lẽ sẽ gặp rắc rối nếu người khác biết tôi là người ngoại quốc.”

Ainz nói khi đội mũ giáp vào lại.

Một nụ cười sung sướng hiện ra dưới chiếc mũ. Lúc nãy, ở bên phía an toàn, Ainz đã niệm một chú thuật tạo ảo ảnh. Dù đó chỉ là thuật cấp thấp có thể bị phá vỡ dưới bất cứ tác động vật lý nào.

“Vì chúng ta sắp săn cùng nhau, tốt nhất là nên giải quyết mọi vấn đề. Các anh có muốn hỏi chúng tôi gì không?”

“Tôi!”

Nghe câu hỏi của Ainz, giọng Lukeluther vọt mạnh ra như đạn.

Sau khi xem xét không còn ai ngoài mình đặt câu hỏi, Lukeluther dõng dạc hỏi Narberal.

“Xin hãy cho tôi biết quan hệ giữa hai người!”

Nơi này chìm vào yên lặng.

Ainz không biết ẩn ý của câu hỏi đó, trong khi team của Peter biết chính xác Lukeluther muốn gì.

“……Chúng tôi là bạn bè.”

Sau khi nghe Ainz trả lời, câu hỏi tiếp theo của Lukeluther dấy lên sự om sòm.

“Tôi yêu cô! Ngay cái nhìn đầu tiên! Xin hãy hẹn hò cùng tôi!”

Mọi người đổ dồn mắt về Lukeluther, họ biết rằng anh ta không hề muốn thắt chặt quan hệ bằng trò đùa. Ainz nhìn qua Narberal, tâm điểm của sự chú ý hiện tại, khi cô hít một hơi sâu và nói.

“Câm mồm, đồ con sên thấp kém. Biết thân biết phận đi, hay là muốn ta cắt lưỡi của ngươi trong lần tiếp theo ngươi mở mồm hả?”

Sự yên lặng lại càng nặng nề.

“Ah, không……”

Ainz muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng Lukeluther đã nói trước.

“Cảm ơn lời từ chối chắc nịch của cô! Vậy xin hãy bắt đầu bằng tình bạn!”

“Chết đi, đồ giòi bọ. Sao ta lại có thể làm bạn với ngươi? Muốn ta móc mắt ngươi ra bằng muỗng không?”

Khi mọi người ngước mắt khỏi cặp đôi đang cãi vã, Peter và Ainz cúi đầu với nhau và xin lỗi.

“……Đồng đội tôi đã làm phiền cậu.”

“Không, tôi mới là người nên xin lỗi.”

“Hãy cứ coi như không có vấn đề gì, được chứ?”

Peter nói trong khi nhìn mọi người, bỏ qua Lukeluther đang phấn chấn và Narberal lạnh như băng.

“Momon-san, hãy cùng bắt đầu khi cậu đã chuẩn bị xong. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Khi nghe từ ‘chuẩn bị’, Ainz chợt nhớ lại.

Cậu chỉ mua lượng thực phẩm tối thiểu từ lão chủ quán rượu. Dù Ainz và Narberal không muốn lãng phí không gian bằng đống thức ăn và đồ uống không cần thiết, nhưng sẽ rất đáng ngờ nếu họ không bao giờ ăn, nên họ cần phải chuẩn bị một ít.

“Phải rồi ha. Chúng ta có thể khởi hành ngay khi thực phẩm chuẩn bị xong.”

“Cậu chỉ cần thức ăn thôi à? Nếu không có nhu cầu đặc biệt gì, cậu có muốn mua lương khô dưới quầy tiếp tân không? Họ sẽ chuẩn bị ngay lập tức cho cậu.”

“Vậy sao? Thế là được rồi, chúng tôi có thể hoàn tất khâu chuẩn bị bây giờ.”

“Vậy ta đi thôi.”

Ai cũng đứng dậy và rời phòng.

Sau khi trở lại guild, họ thấy số lượng mạo hiểm giả bên trong đã tăng lên. Vài nhóm đang lảng vảng ở bảng cáo thị, nhưng phần lớn đều tập trung về một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh chàng tóc vàng đó đang nói chuyện với cô tiếp viên và 2 người kia thì chăm chú lắng nghe kỹ lưỡng. Nếu lúc nãy Ainz đến gây náo loạn bao nhiêu, thì tình hình bây giờ ngược 180 độ bấy nhiêu.

Khuôn mặt tiếp viên——không, miệng cô ta tròn như chữ O. Đó là nét mặt sốc và cô ta đang nhìn ngay vào Ainz.

(Người kia có chuyện gì thế?)

Ngay khi Ainz còn băn khoăn, nữ tiếp tân đã đứng lên, bước lại cậu và nói.

“Một công việc yêu cầu đích danh anh.”

Lời của cô ta thay đổi bầu không khí đến chóng mặt, Ainz có thể cảm thấy những cặp mắt tò mò nhìn cậu không giấu diếm.

Thành viên Tất Hắc Kiếm cũng ngạc nhiên hết cả thảy.

Thấy sự thay đổi của không khí, Narberal nhúc nhích. Đó là chuẩn bị chiến đấu trong trường hợp khẩn cấp.

Ainz trở nên lo âu.

Không tốt, hành động của Narberal không tốt chút nào. Từ góc nhìn của Narberal, có thể cô tin rằng sự thay đổi xung quanh là bất thường và bắt đầu hành động để bảo vệ Ainz. Nhưng thế thì quá lộ liễu trong khung cảnh này. Nhìn theo góc độ bình thường, chẳng ai lại làm thế.

Bảo vệ đúng là ưu tiên hàng đầu, nhưng thế thì quá vô nghĩ.

(Con ngốc này. Albedo cũng vậy, bọn họ nghĩ cái gì vậy chứ. Không…… Nhất định họ không dùng não. Chỉ là họ phân biệt đối xử với con người nên họ nghĩ có dẹp hết như diệt bọ cũng chẳng sao cả.)

Vì tất cả thành viên trong guild 「Ainz Ooal Gown」 đều là chủng loại dị hình, không thể tránh việc họ có thái độ vậy, nhưng họ vẫn cần phải biết suy nghĩ đúng lúc đúng chỗ. Ainz hoang mang muốn hỏi những người bạn cùng guild cũ rằng “Sao lại tạo ra NPC thế này cơ chứ?”. Trong khi thiết lập nhân vật không ảnh hưởng, nhưng đáng ra họ phải có chút ít khả năng đối xử với người khác, và biết cách đọc bầu không khí để hành động theo thời gian, địa điểm và tình huống. Không có thời gian để lên lớp trong tình hình này. Nếu người khác để ý thấy Narberal chuẩn bị gây chiến, chẳng thể nói được đống lộn xộn gây ra sẽ tới mức nào.

Tức khắc Ainz lấy tay chặt nhẹ lên đầu Narberal. Cậu không dùng toàn lực nhưng cú đánh từ cánh tay bọc sắt có lẽ gây đau ít nhiều. Khi Narberal bối rối và ngạc nhiên nhìn Ainz với cặp mắt rưng rưng, cậu phớt lờ cô và hỏi tiếp viên.

“Ai là người yêu cầu?”

Ainz tự khiển trách mình, rõ như ban ngày đó là chàng trai trước mặt cậu.

“Vâng. Là Nfirea Bareare-san.”

Vừa nãy cậu đã nghe cái tên này, ngay khi còn nghĩ ngợi vậy, thiếu niên kia đã bước lại.

“Hân hạnh được gặp anh. Tôi là người yêu cầu.”

Cậu thiếu niên cúi đầu khi chào Ainz, khi cậu cũng cúi đầu đáp lại.

“Về phần thỉnh cầu——”

Ainz giơ tay ngắt lời trước khi cậu ta kịp kết thúc câu nói.

“Tôi thực sự xin lỗi. Nhưng tôi đã ký hợp đồng việc khác rồi, nên tôi không thể nhận việc của anh.”

Sự căng thẳng nơi đây càng tăng lên, các thành viên của Tất Hắc Kiếm mừng khôn xiết.

“Momon-san! Đây là yêu cầu đích danh đây.”

Phản ứng của Peter khiến Ainz ngờ ngợ, 「yêu cầu đích danh」 đáng kinh ngạc vậy sao? Nhưng——

“Có thể là vậy, nhưng tôi nên thực hiện công việc tôi đã nhận trước, đúng không?”

Quyết định của Ainz vang lên và các mạo hiểm giả xung quanh cũng gật đầu đồng thuận. Một lời gợi ý tốt bụng bấy giờ cất lên.

“Nh-nhưng…… công việc của chúng tôi không thực sự gọi là yêu cầu, thậm chí chúng tôi không thể trả công cho cậu nếu không gặp con quái nào……”

Peter lắp bắp khi anh ta ngập ngừng báo cho Ainz biết.

Một công việc nhờ bởi chàng trai có người bà tiếng tăm đồng thời bản thân cũng nổi tiếng, cách xa ngàn dặm so với đi lang thang đánh quái nhận tiền thưởng. Chính vì thế mà Peter có thái độ dè dặt vậy.

Sau khi đưa ra kết luận này, Ainz nhẹ nhàng nói.

“……Thế này thì sao, Peter-san. Bareare-san chưa thảo luận với tôi về chi tiết hợp đồng, thù lao và thời hạn, tôi sẽ quyết định sau khi nghe anh ta nói.”

“Với tôi thế cũng được. Dĩ nhiên là tôi muốn bắt đầu sớm, nhưng có thể chờ một hoặc hai ngày.”

“Có thể cho những người bạn của tôi từ guild Tất Hắc Kiếm nghe cuộc nói chuyện của chúng ta. Nếu ta thỏa thuận được…… Không, nếu không đạt được thỏa thuận, vui lòng để tôi nhận công việc tôi đã hứa với họ.”

“Eh? Momon-san, để chúng tôi cùng dự có ổn không?”

“Được. Tôi mong có ý kiến của bạn với vai trò là bên liên quan.”

Nhận được sự đồng tình của Tất Hắc Kiếm, Ainz và những người khác trở lại căn phòng lúc nãy họ vừa ngồi.

Mọi việc xảy ra vội vàng.

Ainz lại mỉm cười bẽn lẽn, ngồi ở chỗ ban đầu. Narberal ngồi kế bên, chàng trai kia thì ngồi ghế trống còn lại bên Ainz. Team Tất Hắc Kiếm cũng chọn chỗ khi trước như Ainz.

Trong đám, người đầu tiên lên tiếng là cậu thiếu niên.

“Tiếp viên đã nói rồi, nhưng cho phép tôi tự giới thiệu lần nữa. Tôi là Nfirea Bareare, Dược Sư trong thành phố này. Vì công việc, tôi định đi một chuyến đến khu rừng gần đây. Như mọi người đã biết, khu rừng đó rất nguy hiểm, vì thế tôi mong anh hộ tống và giúp tôi thu thập thảo mộc nếu có thể.”

Ainz điềm nhiên gật đầu, nghĩ về những khó khăn trong công việc.

Ainz biết cậu mạnh và cùng với Narberal, cậu có thể quét sạch mọi loại quái tấn công. Do Ainz và Narberal đều là Magic Caster, họ không có khả năng hay skill dạng khiên chắn để bảo vệ người khác, nên cậu không tự tin để làm một người hộ tống.

“Thù lao sẽ cao hơn——”

“——Xin chờ một chút. Tháp tùng có lẽ hợp với các anh hơn, Peter-san. Anh có muốn làm việc dưới quyền tôi không?”

“Eh?”

“Để hộ tống và thu thập thảo mộc, có Ranger Lukeluther-san và Druid Dine-san giúp đỡ sẽ hiệu quả hơn.”

“Umu! Momon-shi thật biết nhìn xa trông rộng. Druid có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh trong rừng và sẽ mạnh hơn Ranger như Lukeluther.”

Giọng trầm trầm của Dine đầy chất ngạo nghễ, trong khi Lukeluther có vẻ không hài lòng.

“Nói cái gì thế, Dine-chan.”

“Đem khả năng của Druid ra so sánh, đó là sự thật không thể chối cãi! Và đừng quên là tôi cũng có chút hiểu biết về thuốc!”

“Hu-m. Peter, tôi đồng ý. Tôi sẽ cho anh thấy tôi mạnh thế nào so với Druid-san.”

“Vậy là mọi người đều tham gia. Chúng ta sẽ săn bất kì con quái nào xuất hiện và hốt về thành để kiếm thêm tiền. Chia cho Bareare-san ngang với 6 chúng ta được không, Peter-san?”

“Nếu Momon-san nghĩ thế thì tốt thôi, chúng tôi không phản đối.”

“Bareare-san, xin lỗi đã để anh chờ. Liệu mọi người ở đây cùng nhận việc của anh thì có tiện không?”

“Thế à, tôi không sao. Tôi trông cậy vào mọi người. Ah, làm ơn gọi tôi là Bareare thôi.”

Nhóm Ainz bắt đầu tự giới thiệu. Narberal tuy ném cậu ta một cái nhìn ác ý, nhưng vẫn hoàn tất phần làm quen.

“Về phần kế hoạch, chúng ta sẽ tới Làng Carne để đặt căn cứ rồi sau đó vào rừng, thói quen của tôi là thế. Số ngày chúng ta dành ra để thu thập thảo mộc sẽ dựa vào lượng thuốc đề ra, nhưng nhiều lắm sẽ là 3 ngày, trung bình trước đây là 2.”

“Chúng ta làm sao để tới đó?”

“Sẽ có một xe ngựa, nhưng nó chất đầy thùng chứa thảo mộc rồi, nên không có chỗ để ngồi đâu.”

“Chúng ta có thể tiếp tế thức ăn tại Làng Carne không?”

“Nước thì không sao, nhưng thức ăn thì có chút khó khăn. Carne không phải là làng lớn gì.”

Các thành viên của Tất Hắc Kiếm bắt đầu thảo luận những câu hỏi cần thiết và Bareare hàng tá câu. Nhìn thấy vậy, Ainz hỏi.

“Tôi có thể hỏi vài câu không?”

Thấy thiếu niên kia gật đầu với một nụ cười, Ainz bắt đầu câu hỏi đầu tiên.

“Tại sao lại là tôi? Tôi chỉ mới tới thành phố này bằng xe ngựa gần đây, nên tôi không biết ai cả và tôi cũng chẳng nổi tiếng. Nhưng bất chấp thế anh vẫn yêu cầu tôi, và lúc nãy anh còn nhắc ‘thói quen’, tức anh đã từng thuê các mạo hiểm giả khác trước đây phải không? Chuyện gì đã xảy ra với họ?”

Ánh mắt của Ainz dưới mũ giáp đanh lại.

Cậu không biết tại sao chàng trai kia lại nhờ cậu. Nếu lớp mặt nạ của cậu bị vạch trần, cậu sẽ cần một hóa trang và phương pháp khác để tiếp cận.

Cậu quan sát cẩn thận——vì nửa khuôn mặt cậu ta bị tóc mái che mất, cậu không thể nhìn rõ đôi mắt đấy——nhưng cậu vẫn không thể hiểu rõ động cơ thực của chàng trai.

Hay là cậu chỉ đang cả nghĩ——ngay khi Ainz thấy nghi ngờ, Nfirea đã trả lời.

“Ah, những nhà thám hiểm tôi thường thuê trước đây đã rời Eae Rantel đến thành phố khác. Do đó tôi đang tìm người mới. Hơn nữa…… tôi có nghe về vụ lộn xộn ở quầy rượu từ một người khách đến thăm tôi.”

“Vụ lộn xộn ở quầy rượu?”

“Phải, tôi đã nghe về ai đó dễ dàng ném bay một mạo hiểm giả cao cấp hơn mình.”

“Ra là thế……”

Lúc đó cậu muốn khoe sức và nâng cao danh tiếng. Anh chàng này cắn câu rồi sao? Khi Ainz thấy nhẹ nhõm, cậu ta đã chỉ vào Copper Plate trên ngực Ainz rồi chêm một câu đùa.

“Và mạo hiểm giả cấp plate đồng thì rẻ hơn nhỉ? Chúng ta có thể sẽ làm việc với nhau lâu dài đấy.”

“Haha, đúng thật.”

Thuê tân binh, Ainz hiểu cảm giác đó. Sự thận trọng trong lòng cậu dịu đi, nhưng có gì đó vẫn khiến cậu bất an. Nếu thực sự là vậy——

Trong Ainz còn miên man, những người khác đã hỏi thêm nhiều câu và Nfirea lần lượt trả lời họ. Sau khi chắc chắn là không còn ai có thắc mắc, Nfirea nói.

“Vậy thì hãy xuất phát ngay khi chuẩn bị xong!”

Phần 5

Bấy giờ là nửa đêm, khi một cái bóng đen bay qua Đại Nghĩa Trang của Eae Rantel.

Khoác chiếc áo trùm có màu đen, nó lướt băng băng với phong cách độc đáo, ma quái mà không cử động vai hay hông.

Cái bóng đó lanh lợi tránh ánh sáng ma pháp của nghĩa trang, bước vào khu vực bên trong.

Sau khi đến một cái miếu, cái bóng cởi chiếc mũ trùm ra.

Đó là một người phụ nữ trẻ, áng chừng 20, cũng đã tới đỉnh cao tuổi thanh xuân.

Khuôn mặt thanh tú, một nét đẹp của loài mèo. Có thể ả ta trông dễ thương vậy, nhưng ẩn dưới nét mặt là sự bạo tàn của mãnh thú ăn thịt tưởng như chực trào ra bất cứ lúc nào.

“Cuối cùng cũng tới.”

Ả nói với giọng đùa giỡn, vuốt phần tóc mái ngắn màu vàng trước trán khi đẩy cánh cửa đá của miếu thờ ra. Âm thanh kim loại kèn cựa nhau vọng lên từ dưới áo khoác của ả, hệt như bộ giáp lưới.

Trong miếu, bệ đá vốn là nơi đặt xác chết giờ trống hoác. Tất cả lễ vật cho người đã khuất đều bị dọn sạch.

Đá có vẻ đã hấp thu một lượng lớn nước hoa, vì một mùi hương ngọt dịu phe phẩy mũi ả ta.

Ả khẽ nhíu mày rồi đi về phía bệ đá.

“Humhumhu-m, tone~”

Người phụ nữ đó ngâm nga một khúc khi ả ấn lên một cái dấu mờ nhạt dưới cái ghế.

Khi con dấu bị ấn xuống, một tiếng kịch thoát ra, báo hiệu bánh răng đã vào vị trí. Một nhịp sau, những tiếng răng rắc vang lên không ngớt khi chiếc ghế từ từ di chuyển, để lộ ra một cầu thang dẫn xuống lòng đất.

“Tới rồi nhé~”

Người phụ nữ kéo dài mỗi chữ cuối câu một cách vô tư và bước xuống những bậc thang. Rẽ qua ở một góc giữa đường đi, ả đến một không gian rộng lớn.

Bùn bám khắp trên tường và nền, nhưng chúng đã được nghệ nhân xử lý và không dễ gì tróc ra. Không khí không nặng mùi ôi thối, đúng hơn là nó còn thoáng mát nhờ một lỗ thông gió ở đâu đấy.

Nơi này không còn là nghĩa trang, nhưng là một chỗ sặc mùi tai ương.

Những tấm thảm thêu kì dị được treo trên tường, cùng các ngọn nến đỏ làm từ máu đặt dưới, toát ra ánh sáng mờ nhạt và mùi của máu cháy khét.

Ánh nến lập lòe tạo nên vô số cái bóng. Trong không gian này có vài cái động, và tất cả đều bốc mùi đặc trưng của Undead cấp thấp.

Người phụ nữ đảo mắt xung quanh cho đến khi mắt ả mắc lại một chỗ.

“Ah~, cái tên đang nấp đằng kia, khách tới nè~”

Người đàn ông đang ẩn trong một góc tối và theo dõi ả rùng người.

“Chào~ Tôi tới để gặp Kaji-chan, ông ta có đây không?”

Người đàn ông đó luống cuống không biết làm gì, và bắt đầu run rẩy khi tiếng bước chân của ả ta lại gần mình.

“Tốt lắm. Ngươi bị đuổi.”

Những lời này phát ra từ một người đàn ông khác, ông ta bất chợt bước vào căn phòng, nói với kẻ đang nấp trong bóng tối.

Ông ta gầy gò thấy rõ.

Mắt khoét sâu, nước da khác hẳn so với một con người khỏe mạnh. Khắp người ông không hề có lông. Không phải là ông ta bị hói, thậm chí ông ta còn không có lông mày hay lông mi.

Ngoại hình khiến khó mà đoán được tuổi ông ta, tuy nhiên ông không thể nào quá già vì da không nhăn nheo.

Ông khoác một chiếc áo đỏ sẫm và quanh cổ là một sợi dây làm từ xương động vật nhỏ. Tay chỉ toàn da bọc xương và một tay, cái tay có móng vàng nhợt, cầm cây trượng đen. Ông ta trông giống một con quái Undead hơn là người.

“Chào~ Kaji-chan.”

Giọng vô âu vô lo của người phụ nữ khiến ông ta chau mày.

“Có thể đừng gọi ta như thế không? Nó làm vấy bẩn cái tên Zuranon.”

Zuranon.

Một tổ chức mật hùng mạnh và ác độc với tên thủ lãnh khét tiếng. Lập nên từ các Magic Caster lão làng, chúng là chủ mưu đằng sau nhiều thảm kịch và bị các quốc gia láng giềng căm thù.

“Vậy à~?”

Ả đàn bà có vẻ phớt lờ đề nghị đổi cách gọi của ông ta, khiến nếp nhăn của ông đã sâu lại càng sâu thêm.

“……Chuyện gì? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi biết là lão đây đang truyền năng lượng cho Tử Bảo Châu mà. Nếu ngươi muốn gây rối, lão có cách để xử ngươi đấy.”

Ông ta nheo mắt, siết cái trượng chặt hơn.

“Ích kỷ thế~ Kaji-chan. Ta tới để đưa lão cái nè~”

Ả ta cười dễ thương trong khi tìm cái gì đó dưới tấm áo choàng. Sau khi mò thấy, ả hạnh phúc lấy nó ra trong tay.

Đó là một chiếc vòng nhỏ.

Vô số đá quý nhỏ trang điểm đường chỉ vàng, như sương đọng trên mạng nhện. Đó là một tác phẩm tinh tế. Ở giữa chiếc vòng——nơi thường sẽ đặt trán vào——là một viên châu báu to trông giống hắc pha lê.

“Cái này!”

Người đàn ông líu cả lưỡi.

Ông ta nhìn từ đằng xa, nhưng ông rất chắc chiếc vòng này ông đã từng thấy từ rất lâu.

“Biểu tượng của Vu Nữ Công Chúa, 「Vương Miện Trí Tuệ」! Không phải đây là một trong báu vật bậc nhất của Pháp Quốc Slein sao?”

“Phải đó~ Ta thấy một con bé dễ thương đội cái vương miện lạ lạ này, mà nó lại không hợp với con bé nên ta lấy nó~ Nhưng khi đó ta sốc lắm cơ! Con bé lập tức nổi đóa lên~ lộn cả ruột ra ngoài ấy chứ~”

Người phụ nữ tiếp tục cười ha hả.

Nếu 「Vương Miện Trí Tuệ」 bị lấy cắp, chủ nhân hiện thời của nó——Vu Nữ Công Chúa, yếu nhân trong nghi thức ma thuật của Pháp Quốc Slein——sẽ rơi vào trạng thái khủng khiếp. Không đời nào mà ả đàn bà này, cựu thành viên của Tất Hắc Thánh Điển, không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra nếu ả làm vậy.

Suy cho cùng, nhiệm vụ của Hắc Thánh Điển là tiễn Vu Nữ Công Chúa điên cuồng về chầu các vị thần sau khi vương miện bị gỡ bỏ, nhằm Vu Nữ Công Chúa tiếp theo kế vị.

“Nhưng còn cách nào đâu. Chỉ có một cách để lấy cái này~ đó không phải lỗi của ta, mà là lỗi của người chế tác cái vương miện đấy chứ~”

Không có cách nào để tháo cái vương miện an toàn, trừ khi phá hủy nó.

Chiếc vòng đó phong ấn bản thân người mang, biến con người thành một item ma thuật cấp Gods, chẳng có ai rảnh rỗi đi phá hủy một con người như thế.

Nhưng này đây là một kẻ quẫn trí.

“Hum, cái thứ ta phải ăn cắp để trả giá cho việc phản bội Tất Hắc Thánh Điển chỉ là đống rác rưởi. Đáng ra ta nên cuỗm cái Thần Khí mà Lục Đại Thần để lại.”

“Gọi nó là rác rưởi thì có hơi——”

Gã đàn ông gọi người đàn bà đang chống hông phùng má.

“Nhưng nó đúng là rác rưởi mà? Chỉ có một trong một triệu người mới mang được item này. Khó mà tìm ai thích hợp bên ngoài một quốc gia như Pháp Quốc Slein.”

Pháp Quốc Slein là nước duy nhất trong khu vực có đăng kí quản lý dân số. Sử dụng bản kê tên này, họ dễ dàng tìm ra ai đó thích hợp để đội vương miện——một vật tế.

Nếu không có cái này, khó lòng mà tìm ứng cử viên phù hợp dù bằng quyền lực của Zuranon.

“Dù sao để lấy cắp cái Thần Khí này cũng là bất khả thi~ Nó được canh gác bởi con quái vật mạnh nhất trong Hắc Thánh Điển, sức mạnh chúng vượt khỏi giới hạn vật lý của con người. Máu của Lục Đại Thần lại chảy trong huyết quản của chúng, đúng là thứ súc sinh lai giống~”

“Thần Nhân à…… Đám đó có mạnh không? Lão chỉ mới biết về chúng từ ngươi.”

“Lũ đó còn vượt qua cả định nghĩa về sức mạnh. Lão không biết vì thông tin bị giữ tuyệt mật~ nếu kẻ nào biết đến chúng mà bị tra khảo bằng thuật điều khiển tâm trí, sẽ thành thảm họa đấy. Người ta nói là nếu thông tin bị lộ ra, nó sẽ châm ngòi một cuộc chiến với lực lượng tàn dư của Dragon Lord thật. Pháp Quốc sẽ bị ảnh hưởng và thậm chí có thể bị diệt vong, nên ta hy vọng lão sẽ giả vờ chưa từng nghe gì nhá~”

“Nghe khó tin quá.”

“Lão chỉ có thể nghĩ thế vì ông chưa từng chứng kiến sức mạnh đó thôi~ trở lại chủ đề, Khajiit Dale Badantel, một trong 12 thành viên trụ cột của Zuranon, lão có sẵn lòng giúp ta một tay không?”

Cuối cùng ả ta cũng đổi tông giọng.

“Hou. Rốt cuộc cũng lộ mặt rồi à? Bản sao của Queen Tears…… đừng gọi tôi là Dale, lão không còn dùng cái tên đó nữa.”

“……Vậy cũng đừng gọi ta là bản sao của Queen Tears nữa nhé? Hãy gọi ta là Clementine.”

“……Clementine, ngươi muốn lão giúp cái gì?”

“Chẳng phải ở thành này có một con người ngoại hạng với talent trời phú sao? Gã đó có thể mang được item này đấy~”

“……Hóa ra là thế, là cái tên được đồn đại đó. Nhưng ngươi không thể tự thân bắt cóc một người được mà?”

“Um, lão nói đúng, nhưng ta cũng muốn tạo một event khi ta ra tay~”

“Rồi trốn trong lúc hỗn loạn…… Lão hiểu rồi……”

“Ta có thể giúp lão phần nghi thức, thấy sao nào? Giao kèo ngon phải không~?”

Gã đàn ông——Khajiit nheo mắt, cười hiểm độc.

“Tuyệt vời, Clementine. Nếu ngươi sẵn lòng giúp, lễ hội chết chóc sẽ hoàn thành trước kế hoạch. Không vấn đề gì, lão sẽ làm mọi thứ có thể để giúp ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment