Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 164

Trong đại sảnh đường không có lấy bóng dáng một ai. Tôi từ từ nhìn quanh quất khắp nơi, chậm rãi đi tới từng ngóc ngách, ngồi ở dãy bàn từng nhà, bước lên cả dãy bàn giáo sư, đôi tay nhẹ nhàng di chuyển lên từng đồ vật. Thời gian không còn nữa. Tôi sắp phải rời đi, rời khỏi ngôi nhà yêu dấu của mình suốt bao năm qua. Chỉ nghĩ vậy thôi, giọt nước mắt đã từ khóe mắt rơi xuống rồi. Lách tách.. 1 giọt.. 2 giọt.. Tôi thật sự không muốn rời đi chút nào. Nhưng, nếu tôi muốn chiến thắng Voldemort, tôi buộc phải đi, đành phải đánh đổi lấy điều này.

- Này Daisy, có chuyện gì mà gọi tớ ra đây vậy?

Thình lình nghe giọng nói của Draco, tôi giật nảy người, vội lau đi hàng nước mắt rồi quay lại cười nhẹ.

- À, một chút chuyện phải bàn ấy mà.

- Cậu.. Cậu đã khóc sao.. Daisy?

Draco cau mày nhìn tôi, thực sự rất lo lắng. Chậm rãi lắc đầu, tôi đáp lại:

- Không phải đâu. Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Tớ chỉ có hơi buồn.. vì phải cụ Dumbledore đã hi sinh.. vì thầy Snape bị xem là kẻ phản bội.. vì tớ.. sắp phải rời Hogwarts..

- Cậu dự định đi thật sao? Với Mione, Harry và Ron? Hay cậu định tới chỗ Eric hả?

- Tớ cũng không biết nữa. - Tôi nhún vai. - Trước khi đi, tớ chỉ muốn nói với cậu vài điều..

- Tớ phải ở lại trường và làm gián điệp? Được thôi, nhưng tớ chỉ xin cậu một điều, hãy bảo vệ Mione..

Lại chậm rãi lắc đầu lần nữa, tôi cười nói:

- Mione không phải là người cần sự bảo vệ. Cậu ấy rất thông minh và tự biết phải làm gì. Nhưng tớ hứa với cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu ấy, bằng mọi giá.

Draco thở phào nhẹ nhõm, như 1 người lớn vừa trút ra khỏi gánh nặng cuộc sống.

- Vậy Draco, cậu cũng phải tuân thủ những điều này..

- Tớ cần phải làm gì? Hãy nói cho tớ. Tớ chắc chắn sẽ thực hiện.

- Đầu tiên, cậu phải giả vờ làm con người trước đây của cậu..

- Điều đó cũng không khó, được thôi, tớ đồng ý.

- Thứ hai, cậu không được liên lạc với thành viên UA.

- Nhưng chẳng phải đây là lúc chúng ta cần đoàn kết?

- Vì lợi ích của tất cả, cậu đành phải đơn độc thôi.

Nói rồi, tôi lấy trong túi áo chùng ra 1 mặt dây chuyền giống cái tôi đang đeo nhưng gắn viên ngọc màu vàng chói.

- Đây. Của cậu. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải làm thế này. Mỗi tuần ghi lại những sự kiện đã xảy ra, nhớ đừng để ai biết, rồi hàng tháng gửi cho tớ báo cáo. Nếu cậu buồn chán, cậu có thể bí mật nói chuyện với tớ. Tớ cũng có thể để cậu nói chuyện với cả Mione, nếu muốn.

- Cái này là.. - Draco đưa tay ra nhận lấy mặt dây chuyền. -.. phát minh của Eric hả?

- Ừ. Còn cái này nữa. Chiếc kính phân tích. Tớ có ghi cả hướng dẫn sử dụng của cả 2 thiết bị này. Nó sẽ giúp ích cho cậu.

- Nhưng.. Nhưng.. Nếu tớ không lầm, đây là quà Giáng Sinh Eric gửi tặng cậu hồi vừa rồi mà?

- Không nhưng nhị gì cả. Cậu cần nó hơn tớ. Tớ biết chắc chắn Eric sẽ vui khi nó được sử dụng tốt. Còn có cả nửa lọ Phúc Lạc Dược trong túi nữa đó. Nhớ dùng cẩn thận.

- Cậu luôn nghĩ cho người khác nhỉ? - Draco bật cười nho nhỏ. - Dù gì cũng không thể từ chối được, vậy tớ sẽ nhận nó. Yên tâm đi, tớ sẽ giữ nó cẩn thận và trả lại cho cậu sau. Cậu còn điều gì căn dặn nữa không?

- Vẫn còn, 2 điều cuối cùng. Nếu gặp khó khăn, hãy bí mật nhờ sự trợ giúp của thầy Snape. Thầy ấy sẽ trở về trường vào năm sau.

- Khoan! Chẳng phải ông ta? Chẳng phải ông ta đã? Tớ tưởng cậu chỉ.. giả vờ..

- Tại sao tớ lại phải giả vờ chứ? Nói thử lí do cho tớ nghe nào.

Tôi bình thản nói. Draco chống cằm suy nghĩ, nhăn nhó, và sau vài phút thì bất lực.

- Cậu có tin tưởng tớ không, Draco?

- Đương nhiên là tớ tin cậu rồi!

Draco khẳng định mạnh mẽ.

- Vậy cậu có dám hứa với tớ sẽ thực hiện tất cả những điều trên không?

- Tớ dám. Nếu cậu muốn thế. Cậu tin thầy Snape. Vì vậy, tớ cũng tin.

- Hè này tớ và mọi người ở Hang Sóc, còn cậu sẽ ở tổng hành dinh cùng chú Sirius. Giờ cậu chắc cũng hiểu lí do tớ không để cậu giao tiếp nhiều với chúng tớ nữa nhỉ? Còn cả việc thuyết phục mọi người ở Hang Sóc hè vừa qua.

Draco gật đầu. Nở một nụ cười nhẹ, tôi quay người bước đi, nhìn lên trần nhà mà cười bảo:

- Cảm ơn. Cậu về trước đi. Tớ muốn đi dạo quanh trường lần cuối.

Tôi đi dạo quanh trường. Không bắt gặp ai cả. Có lẽ mọi người đã tập hợp ở phòng sinh hoạt chung và thức trắng đêm, trường hợp ngoại lệ có thể là Slytherin. Tôi đi, từng bước từng bước nặng trĩu, nước mắt lã chã rơi xuống, miệng vẫn cười ngắm nhìn xung quanh. Trời bắt đầu ửng hồng khi tôi tới chuồng cú. Tôi ngồi đó, không biết đã bao lâu, cứ ngồi đó, và khóc.

Phải mất một lúc lâu sau, cánh cửa chuồng cú mới mở ra.

- Em còn làm gì ở đây?

Tôi ngước mặt lên, nhận ra Tom đang cúi sát gần mặt tôi, rồi bất chợt ôm lấy anh ta mà khóc lớn:

- Không.. Em thực sự không muốn!.. Nhưng để đạt được điều đó.. em buộc phải.. em buộc phải.. Đừng mà! Em muốn trở về cái thời 11 tuổi vô ưu vô lo ấy! Em mệt mỏi lắm rồi!.. Em mệt lắm.. Mệt lắm, anh có biết không? Em chỉ là con người thôi mà..

- Anh hiểu. Anh hiểu.. - Tom bỗng ân cần đến kì lạ. - Xin lỗi vì bắt em phải chịu đựng. Anh sẽ ở đây cùng em. Cứ khóc đi. Anh ở đây với em mà.

- Em sợ lắm.. Em sợ.. Đừng bỏ em mà đi.. Xin đừng, đừng đánh đập em, đừng thù ghét em.. Em.. Em không muốn giết người.. Em.. Em..

Tom nheo mắt nhìn tôi, lộ rõ vẻ hoài nghi. Nhưng tôi đã thấm mệt, giọng nhỏ dần, rồi đùng một cái thiếp đi trên người Tom lần nữa.

Tất cả lớp học bị đình lại. Tất cả kỳ thi đều hoãn lại. Một số học sinh được cha mẹ vội vã đưa đi khỏi Hogwarts nội trong vài ngày sau. 2 chị em sinh đôi nhà Patil được đưa đi trước bữa điểm tâm ngay buổi sáng hôm sau cái chết của cụ Dumbledore, và Zacharias Smith được ông bố trông ngạo mạn của nó hộ tống từ lâu đài. Seamus Finnigan, ngược lại, thẳng thừng từ chối theo mẹ về nhà. Họ cãi vã một trận ở tiền sảnh, cho đến khi cuộc to tiếng này được giải quyết bằng việc mẹ nó đồng ý cho nó ở lại tới khi đám tang kết thúc. Không khó để tìm một chỗ ngủ trọ trong làng Hogsmeade. Các pháp sư và phù thủy đang đổ về ngôi làng đó, chuẩn bị vào viếng và gửi lời vĩnh biệt đến cụ Dumbledore để tỏ lòng tôn kính.

Vào buổi tối trước đám tang, có chút kích động nổi lên trong đám học trò năm nhất, năm hai, khi 1 cỗ xe ngựa màu xanh dương nhạt to cỡ 1 ngôi nhà, do một tá con ngựa vàng có cánh khổng lồ kéo, từ bầu trời bay vút ra và đáp xuống bìa khu rừng cấm. Từ cửa sổ, tôi thấy 1 phụ nữ đẹp tóc đen, khổng lồ, với nước da màu ô-liu bước xuống khỏi những bậc xe ngựa và lao vào vòng tay đang chờ đón của bác Hagrid. Cùng lúc đó, 1 phái đoàn quan chức Bộ Pháp thuật, bao gồm chính ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, đang tá túc ở trong lâu đài. Harry cố gắng tránh tiếp xúc với bất cứ ai trong số họ. Chắc chắn rằng, không chóng thì chầy, người ta cũng sẽ yêu cầu cậu giải thích về chuyến đi cuối cùng ra khỏi Hogwarts của cụ Dumbledore.

Mỗi ngày chúng tôi đến bệnh thất thăm anh Bill 2 lần. Những vết sẹo của anh vẫn kinh khủng nhưng đã đỡ hơn nhờ độc dược của giáo sư Slughorn. Bây giờ anh đã mang những nét giống thầy Moody, và may phước là vẫn còn con mắt cùng chân cẳng. Tính cách anh vẫn vậy, chỉ là khoái món bít tết sống. Tôi theo dõi tờ Nhật Báo Tiên Tri hàng ngày. Người ta vẫn săn đuổi thầy Snape. Nếu tôi đứng lên phản đối trước mặt tất cả thì Voldemort hẳn sẽ nghi ngờ, và những hiểm họa sau đó cũng khó mà lường trước được.

Tôi dậy sớm vào sáng hôm sau. Tàu Hogwarts sẽ khởi hành sau đám tang 1 tiếng. Thật sự rất khó hiểu khi Tom ngỏ lời muốn đi cùng tôi đến đám tang. Chẳng lẽ vì tôi mà hiềm khích giữa 2 người trong Tom bị xóa bỏ sao? Không! Không nhanh đến thế được! Chắc chắn có vấn đề, nhưng tôi không hiểu được vấn đề đó là gì.

Đại sảnh đường hôm nay thật là uể oải. Tất cả mọi người đều mặc áo chùng dự lễ và không ai có vẻ đói bụng lắm. Eric cũng trở về ngày hôm nay, dưới thân phận là 1 học viên của Hogwarts, 1 học trò được cụ Dumbledore dẫn dắt suốt thời gian qua. Và cả giáo sư McGonagall cùng bác Hagrid đều chưa có mặt tại đại sảnh khi tôi xuống.

Cũng đã đến giờ. Tôi hơi nán lại với Eric và Tom, không muốn đối mặt với sự thật này chút nào. Khi bước ra ngoài trên những bậc thang đá trước cửa, tôi thấy mọi người đang tiến về phía hồ nước. Hơi ấm mặt trời mơn man trên khuôn mặt tôi khi im lặng mà lẽo đẽo theo sau cả mấy chục bước với mọi người để tới nơi có hàng trăm chiếc ghế được xếp sẵn thành hàng. Một lối đi ở ngay trung tâm những dãy ghế: Có 1 chiếc bàn đá đặt ở phía trước, đối diện với toàn thể các hàng ghế. Đó là 1 ngày đẹp trời nhất của mùa hè, trái ngược hoàn toàn với những gì đã và đang diễn ra, với những bão tố hiện đang lởn vởn trong lòng tôi.
Bình Luận (0)
Comment