Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 200

Tôi nhặt cái cúp và cho lại cho vào tay áo. Theo tôi nghĩ thì mình nên đưa lại cho các giáo sư Sprout giữ thì hơn.

- À phải... Còn cái này...

Harry tháo cái túi da dê đeo trên cổ và lấy ra cuốn nhật ký. Chà... Tiện dụng nhỉ? Không ngờ cuốn nhật ký vẫn có thể bỏ lọt.

- Từ khi cậu đi anh ta cứ làm phiền tụi này s-

Chưa kịp dứt câu, một làn khói xanh mờ ảo thoát ra từ cuốn nhật ký ôm chầm lấy tôi.

- Ai cho em rời khỏi anh hả?

- Tom Marvolo Riddle...

Có gì đó xao động trong lòng tôi. Thực sự tôi có nên nói ra? Hay là... để khi khác?. Nhưng liệu "khi khác" đó có tới? Tôi cũng không rõ nữa...

Nhận thấy điều kì lạ trong lời nói của tôi, Tom chộp lấy 2 bên vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

- Từ khi nào em thay đổi thái độ như vậy? Em chưa từng gọi anh như thế!

- K-Không có gì... Mong anh bớt đụng chạm vào em. Đi thôi. Mọi người đang chờ.

Tom mở miệng toan nói gì đó, nhưng Harry bước lên từ đằng sau, đặt một tay lên vai của anh, lắc đầu.

* * *

Khi chúng tôi trở về, tôi đề nghị mở ra một cuộc kháng chiến. Ai ai cũng đều đồng ý, và chúng tôi bắt đầu lan ra, tiến vào đại sảnh đường. Mọi người trong lâu đài bị đánh thức. Một số người ngạc nhiên và mừng rỡ khi nhìn thấy tôi. Một số khác, kinh hoàng và e dè.

Tôi đang ngồi trên dãy bàn giáo sư, săm soi mấy cái cốc thủy tinh trong khi Harry, Mione, Ron, Luna, Neville, Ginny và cả Draco đang thuyết phục mọi người đứng lên. Người ta bàng hoàng khi ngay cả Draco cũng tham gia cuộc vận động, nhưng khi Draco giải thích tất cả thì cơ mặt của mọi người cũng dãn ra. Nhiều tiếng chửi rủa, hò hét rằng Draco đã phản bội lòng tin của Slytherin vang lên. Tuy nhiên, tất cả chúng tôi đều mặc kệ họ. Chợt, tôi nghe thấy một tên nhãi Slytherin dám mạnh miệng hét lên giữa đám đông:

- Mày tùy tiện quá rồi đó! Đừng có tưởng khi nào mày cũng ở trên đầu tụi tao! Crucio!

Câu thần chú đánh trực diện vào người tôi nhưng vẫn không có điều gì xảy ra. Tôi nhảy xuống bàn, đến bên cậu ta và nâng cằm cậu ta lên. Khuôn mặt béo tròn, dáng người ục ịch. Chà... Vẫn không thay đổi.

- Có cần tôi nhắc cho cậu nhớ, Crabbe à, rằng dù không cần đến nó thì lời nguyền Tra tấn vẫn không ăn nhằm gì với tôi?

- Avada Kedavra!

Hai câu thần chú khác lại xông tới. Hiển nhiên, vẫn chẳng hề gì. Hai tên phù thủy ngu muội đứng phía xa gầm gừ. Nói gì thì nói, bọn chúng vẫn không dám đối đầu với cả một đội quân phù thủy bao gồm thanh thiếu niên như thế này. Quá đông. Tức nước vỡ bờ mà. Bao giờ người ta cũng sợ cái thế lực này, bất kể có quyền lực đến thế nào đi chăng nữa.

- Tao đã thỉnh ngài tới đây! Mày nên dừng tất cả mọi việc rồi đấy, Daisy Williams!

- Ái chà... Anh em nhà Carrow, tôi không lầm chứ? Định ngăn cản tôi?. Nằm mơ.

Tôi cười giễu. Bọn chúng nghe vậy nổi sùng tấn công các học viên.

- Vậy thì để tao cho mày thấy!

Đôi mắt tôi nheo lại. Khuôn mặt trở về với vẻ nghiêm túc. Rút đũa phép ra, tôi nhanh chóng tạo lá chắn cho tất cả, ra hiệu cho bọn họ không tấn công chúng. Quá ngu ngốc khi bọn chúng mất kiềm chế như vậy.

- Nếu muốn thì tới mà đánh tôi, đừng động vào các học viên Hogwarts.

Tiếng hò reo tán thưởng vang lên dữ dội. Chậc... Đã là lúc nào rồi?

Chợt, khuôn mặt tôi dãn ra, để lộ chút ít vui mừng trên khuôn mặt. Các giáo sư đã tới rồi. Có cả giáo sư McGonagall và thầy Snape nữa! Xé hàng đám đông trước mặt, tôi ôm chầm lấy giáo sư McGonagall, cười tươi.

- Giáo sư! Em đã về!

Thầy Snape lập tức rút đũa phép chĩa thẳng vào tôi.

- Tốt nhất là ngươi nên đầu hàng.

Các giáo sư thấy vậy liền đứng lên trước bảo vệ tôi.

- Snape! Thầy không được làm vậy!

Đôi mày thầy Snape cau lại. Tôi biết chỉ là giả vờ. Đằng sau mọi người, tôi vẫy nhẹ đũa phép, làm cho đôi mắt thầy lờ đờ rồi cụp xuống. Và nhẹ nhàng chen lên trước để thầy gục đầu vào vai tôi.

- Thầy không cần tham gia cuộc chiến này, Sev.

Đảo mắt nhìn quanh, tôi bất ngờ phóng thần chú trói anh em nhà Carrow lại. Đã không biết xử lý như thế nào, lại còn bị đột kích như thế, việc gô cổ bọn chúng lại càng dễ hơn. Chỉ cần Voldemort chưa đến thì mọi việc đâu vẫn vào đó.

- Việc còn lại, nhờ mọi người vậy.

Nói rồi tôi dìu thầy Snape tới Phòng Cần Thiết.

* * *

Tôi bước vào Phòng Cần Thiết, đặt thầy Snape dựa người vào tường rồi lấy chiếc vòng nguyệt quế xuống. Chết thật! Tôi quên mang theo thanh gươm Gryffindor, mà nếu trở lại đó nữa thì thật phiền phức! Có lẽ tôi lại phải đích thân tới Phòng chứa bí mật lần nữa rồi...

Ngắm nhìn khuôn mặt đang của thầy Snape, tôi thực chẳng muốn đi ngay. Đã bao lâu tôi không gặp thầy rồi chứ? Cơ mà, tôi buộc phải đi, bất luận như thế nào đi chăng nữa.

- Tạm biệt, Sev...

Tôi đặt nhẹ lên trán thầy một nụ hôn nhẹ, ngắm nhìn thầy như thể đây là lần cuối rồi mới bước ra khỏi phòng. Tôi phải bảo vệ mọi người. Cái suy nghĩ ấy khiến tôi như một bà cụ non vậy. Tôi đã già hơn nhiều so với tuổi rồi chăng?

Buồn cười thật! Hồi còn nhỏ tôi còn muốn được bước chân vào thế giới này, được khám phá và phiêu lưu nhiều hơn nữa cơ... Ấy vậy mà, khi đối mặt với nguy hiểm, sao đôi chân tôi lại mềm nhũn thế chứ? Hai tay vả vào mặt mình vài cái, tôi lấy lại tinh thần tiếp tục công việc.

* * *

Có vẻ Hội đã tới. Tôi còn nghe thấy những tiếng nói hồ hởi của những người thân quen khi lướt qua cánh cửa dẫn tới đại sảnh đường. Sau khi tiêu diệt được thêm một cái Trường Sinh Linh Giá bằng nọc độc Tử Xà, tôi cất cẩn thận cái nanh đó vào người, đi thuyết phục cả gia tinh lẫn con yêu tinh Peeves rời đi nhưng không thành. Tất cả đều quá yêu trường. Dẫn đầu "đoàn cách mạng" ấy chính là Kreacher. Con gia tinh đã xin được âm thầm ở lại đây khi bị truy bắt. Cầm nồi chảo khua ing ỏi, nó dõng dạc tuyên bố:

- CHIẾN ĐẤU! CHIẾN ĐẤU VÌ CHỦ NHÂN CỦA TA, NGƯỜI BẢO VỆ GIA TINH! CHỐNG LẠI CHÚA TỂ HẮC ÁM, NHÂN DANH CẬU CHỦ REGULUS BLACK! CHIẾN ĐẤU!

Tôi nhếch miệng người, không biết nói gì hơn. Không phải là bất lực, mà đây là cái người ta gọi là "xúc động" hay đại loại vậy. Ngay cả họ cũng sẵn sàng chiến đấu cùng phù thủy chúng tôi nữa. Hogwarts giờ đây thật hỗn loạn nhưng nhiều người đang trong trạng thái nghênh chiến.

* * *

Trần nhà của đại sảnh đường được ếm bùa tối đen lác đác sao khuya, và bên dưới là 4 dãy bàn dài của các Nhà cùng những học sinh xốc xếch ngồi thành hàng, một số khoác áo choàng đi đường, một số vẫn còn mặc đồ ngủ. Thấp thoáng đó đây sáng lên những bóng trắng mờ mờ của những con ma trong trường. Mọi con mắt, của người còn sống lẫn kẻ đã chết, đều chăm chú ngó lên giáo sư McGonagall đang đứng nói trên cái bục cao ở đầu đại sảnh. Những giáo sư khác còn ở lại trường đứng sau lưng cô bao gồm cả thầy nhân mã Firenze mình màu vàng đuôi màu sáng, và các thành viên Hội Phượng Hoàng vừa đến để tham gia chiến đấu. Tôi đứng ở cuối hàng với cái mũ trùm đầu nên tất cả đều không nhận ra trong khi quá tập trung.

- Việc di tản sẽ do thầy Filch và bà Promfey trông coi. Các Huynh trưởng, khi tôi ra lệnh, sẽ tổ chức cho các học viên Nhà mình đến nơi di tản.

Nhiều học viên đứng chết trân trước lời nói của giáo sư McGonagall. Chợt Ernie Macmillan đứng dậy và hét lớn:

- Còn nếu chúng con muốn ở lại chiến đấu thì sao ạ?

Tiếng vỗ tay hưởng ứng vang lõm bõm. Tôi mỉm cười. Dũng cảm lắm.

- Nếu trò đã đủ tuổi trưởng thành, trò có thể ở lại.

- Nhưng tụi con cũng muốn chiến đấu nữa!

Một số học viên nhỏ tuổi kêu lên. Nhiệt huyết của họ thật làm tôi hổ thẹn.

- Được rồi, được rồi. Yên nào. Ngoại trừ những học viên năm nhất, năm hai, nếu các con muốn, các con có thể ở lại. Chỉ cần hứa với ta phải trốn đi ngay khi nhận thấy nguy hiểm.

Những tiếng reo mừng lại bùng phát lên. Giáo sư McGonagall ra dấu rồi nói tiếp:

- Chúng ta đã ếm bùa bảo vệ quanh lâu đài nhưng có vẻ bùa phép sẽ không linh nghiệm lâu trừ khi chúng ta củng cố chúng. Do vậy, tôi yêu cầu các trò di chuyển nhanh chóng và bình tĩnh, nhớ, làm theo lệnh của các Huynh trưởng...

Tuy nhiên, những câu từ cuối cùng của giáo sư đã bị nhấn chìm bằng một giọng nói khác vang vọng khắp đại sảnh đường.

- Ta biết bọn bay đang chuẩn bị chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment