Paparazzi Hóng Drama

Chương 18

Lúc rời khỏi văn phòng, Lâm Tịch Thiến vẫn còn ngơ ngẩn. Co đi tới đi lui, chân gần như không có cảm giác, suýt nữa trượt chân.

Một cậu trai nhanh tay lẹ mắt đỡ Lâm Tịch Thiến.

Đầu tóc của cậu trai màu xám khói, gương mặt unisex không phân rõ được nam nữ.

“Cảm ơn.” Lâm Tịch Thiến nhỏ giọng nói, cô chưa thấy cậu trai này bao giờ, nhưng trông như vậy chắc là một idol thực tập.

“Không sao.” Cậu trai trả lời, “Chị, đường còn dài, sau này phải đi cẩn thận một chút.”

Lâm Tịch Thiến ngẩn người, nhìn cậu trai ngơ ngẩn. Gương mặt của cậu trông khá quen thuộc nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, cô không nhận được đây là ai.

Cô không hiểu ý của cậu, chỉ ngẩn người nhìn cậu.

Cậu trai mỉm cười, “Tuy rằng trên đường có nhiều trắc trở, nhưng chỉ cần cố gắng đi về phía trước thì sẽ gặp được chuyện tốt thôi.”

Trái tim Lâm Tịch Thiến ấm áp, nở nụ cười, “Cảm ơn.”

Lúc cô rời đi, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy kia.

Hạ Trừng Trừng và hệ thống nhìn theo bóng người của Lâm Tịch Thiến, thở dài một tiếng.

“Ký chủ, tôi mới tra xét xong!”

Hệ thống biểu hiện năng lực điều tra của mình, “Lâm Tịch Thiến là nghệ sĩ của Thiên Thịnh. Lúc vừa mới vào nghề đã bị một ông chủ lớn vừa ý, cô ấy từ chối việc quy tắc ngầm của ông ta nên bị ông ấy phong sát. Mấy năm nay sống trong giới không tốt tí nào, chỉ có thể đóng vai quần chúng hoặc thế thân thôi!”

“Còn Trần Minh Kiệt là cái tên đu bám theo Diệp Thi Văn, sau này không nhận được lời yêu của cô ta nên trở thành chướng ngại tình yêu của Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm, sau này bị lộ chuyện c-ưỡng b-ức một nghệ sĩ nhỏ nên sụp phòng!”

“Ký chủ, lần này cô muốn lộ tin của Trần Minh Kiệt đúng không? Tôi đã điều tra đủ hết rồi á!” Hệ thống đắc ý, kiêu ngạo chờ được khen thưởng.

Hạ Trừng Trừng nhướn mày, “Đúng là đầy đủ, nhưng tám phần đều là nội dung trong tiểu thuyết.”

Hệ thống không phục, hùng hồn nói, “Sao lại là nội dung tiểu thuyết chứ? Trong tiểu thuyết không có nhân vật như Lâm Tịch Thiến đâu, tôi phải hack vào hệ thống của Thiên Thịnh để kiếm thông tin của cô ấy đó!”

“Vậy mày nói xem, hôm nay tao sẽ đăng tin hot gì?” Hạ Trừng Trừng ôm tay, lạnh nhạt dựa vào tường hỏi, “Mày theo tao mấy hôm rồi chắc cũng phải học được cái gì chứ nhỉ?”

Hệ thống:???

“….Không, không phải là tin c-ưỡng b-ức à?” Hệ thống khó hiểu, “Trong tiểu thuyết, Trần Minh Kiệt sụp phòng là vì c-ưỡng b-ức nghệ sĩ nhỏ á!”

“Bé hệ thống à, mày còn phải học hỏi nhiều lắm!”

Hạ Trừng Trừng đứng dậy, đi tới thang máy, “Trong tiểu thuyết, lúc này Trần Minh Kiệt mới lên sàn thôi, còn là kiểu ngây thơ vô tội, trong lòng chỉ có mỗi Diệp Thi Văn, sao hắn có thể đi c-ưỡng b-ức nghệ sĩ khác chứ?”

Hệ thống nghẹn lời: “Nhưng hắn vừa nhét cho Lâm Tịch Thiến một tờ giấy đó! Trên tờ giấy đó viết địa chỉ khách sạn còn gì?”

Hạ Trừng Trừng dừng chân, vẻ mặt lạnh dần, đôi mắt cứ như kết lớp băng.

“Đó đúng là địa chỉ khách sạn thật, nhưng mà ai bảo người vào khách sạn là Trần Minh Kiệt cơ chứ?”

“Không phải Trần Minh Kiệt thì là ai?”

“Đương nhiên là khách hàng của hắn rồi.” Hạ Trừng Trừng cười lạnh, “C-ưỡng b-ức nghệ sĩ nhỏ gì chứ, chẳng qua là cái danh để hắn thoát tội mà thôi!”

Hệ thống ý thức được chuyện gì, “Cho nên tin lớn của Trần Minh Kiệt không phải c-ưỡng b-ức mà là….”

“Dẫn mối.”

Hạ Trừng Trừng lạnh giọng gằn từng chữ.

*

Trăng lên cao, màn đêm lạnh lẽo.

Nhưng đèn trong khách sạn Bạc Lệ vẫn sáng rực.

Đây là một trong những khách sạn cao cấp nhất của thành phố Giang, được xây cạnh sông Cẩm Giang, phía Nam là cảnh sông mênh mông không bờ, sông trời một màu xanh mênh mông, thường xuyên có thuyền chở hàng và tham quan, thỉnh thoảng còn có mấy con thuyền nhỏ.

Lâm Tịch Thiến đi vào khách sạn Bạc Lệ.

Cô mở tờ giấy bị mồ hôi làm ướt trong lòng bàn tay ra, mấy chữ ‘khách sạn Bạc Lệ’ ở trong đó gần như không thấy được nữa.

Cô chưa bao giờ đến nơi này.

Cô biết khách sạn Bạc Lệ rất đắt, lúc đi vào sảnh lớn tráng lệ huy hoàng kia, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của khách hàng và lễ tân, một đêm ở đây cả chục triệu, đây là tiền đóng phim mấy hôm của cô.

Lâm Tịch Thiến không nói nhiều, chỉ liếc nhìn quầy một cái, sau đó mang kính râm và mũ lưỡi trai, sau đó vội theo nhân viên phục vụ đi vào thang máy.

Thang máy của khách sạn làm bằng kính nên có thể ngắm cảnh lúc lên tầng, cô có thể thấy được cảnh đêm của thành phố Giang, sau đó nó thu nhỏ dần cứ như toàn bộ thế giới đang rời bỏ Lâm Tịch Thiến vậy.

Cô không tự giác nắm chặt tờ giấy kia.

Rất nhiều lần đi ngang thùng rác, Lâm Tịch Thiến muốn ném tờ giấy này đi, nhưng lời cảnh cáo của Trần Minh Kiệt vang bên tai không dừng, sau đấy cô không dám làm như suy nghĩ của mình.

Hai cánh cửa kim loại dày đặc của thang máy mở ra cứ như hai thanh lưỡi hái đang nâng cao, một hành lang rộng lớn đập vào mắt cô.

Lâm Tịch Thiến cảm thấy hai mắt của mình mờ đi. Cô không rõ mình đi vào phòng số 2219 kiểu gì.

Cho đến khi cô thấy người đàn ông mập mạp với cái bụng bia, Lâm Tịch Thiến mới tỉnh táo lại.

Người đàn ông này họ Triệu, gọi là giám đốc Triệu.

Lâm Tịch Thiến từng gặp ông ta, lúc đi thử vai, cô đã thấy Lâm Cầm, cũng là diễn viên đóng vai nữ phụ thứ ba trong [Tiên Quyết] đến nơi thử vai bằng chiếc Bentley.

Lúc ấy, giám đốc Triệu cũng ngồi trên con Bentley đó.

Lúc giám đốc Triệu thấy Lâm Tịch Thiến, mắt ông ta híp lại, trong mắt mang theo chút kinh hỉ.

Bề ngoài của Lâm Tịch Thiến không thua kém gì Lâm Cầm, nhưng do hai mắt cô mang theo sự sợ hãi cứ như con nai nhỏ bị dọa sợ. Giám đốc Triệu thích những người ngây ngô như vậy, mặc dù kĩ thuật của các cô không bằng những người có kinh nghiệm, nhưng lại có mấy phần mới mẻ.

Có ai không thích cơ thể mới mẻ cơ chứ?

Giám đốc Triệu nâng cốc rượu chân dài, ngồi cạnh Lâm Tịch Thiến.

Lâm Tịch Thiến nhảy dựng theo bản năng, cô nhìn nụ cười tủm tỉm của giám đốc Triệu, tay chân luống cuống.

“Không sao,” Giọng của giám đốc Triệu có mấy phần nho nhã, “Tôi rất dịu dàng, nếu em đau thì có thể kêu dừng bất cứ lúc nào.”

Ông không nói lời an ủi Lâm Tịch Thiến, mà lại nói mấy câu khiến cô cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Lâm Tịch Thiến khống chế tiếng nức nở của mình, trong giây phút này, cô thấy hối hận.

“Xin lỗi!” Cô liên tục khom lưng xin lỗi giám đốc Triệu, “Tôi, tôi có thể trở về không? Tôi muốn về!”

Lâm Tịch Thiến quay đầu rời đi, giám đốc Triệu vội giữ tay cô lại, “Đợi một chút!”

Cả người Lâm Tịch Thiến cứng đờ, cô sợ hãi nhìn giám đốc Triệu, hận không thể rụt người thành một cục.

“Tôi đáng sợ thế à?” Giám đốc Triệu cười khổ, “Tôi không ép buộc em, chuyện này quan trọng ở chỗ tôi tình em nguyện, em không muốn thì thôi.”

Giám đốc Triệu buông tay Lâm Tịch Thiến, “Nhưng trợ lý của tôi vừa nói với tôi, lúc nãy có nghệ sĩ nào vào đây ở, fans và phóng viên đang ở ngoài kia, em đợi một lát rồi ra thì hơn.”

Có nghệ sĩ vào đây ở ư? Không kì lạ, Bạc Lệ là một trong những khách sạn tốt nhất của thành phố Giang, các nghệ sĩ ở thành phố khác đến tham gia sự kiện hầu như đều ở tại Bạc Lệ.

Lâm Tịch Thiến nhìn trộm giám đốc Triệu một cái. Người đàn ông trung niên này tuy có bụng bia, nhưng khí chất trên người khá nho nhã. Ông buông tay ngồi ở trước bàn, bình tĩnh rót một ly trà. Có lẽ là trà Đại Hồng Bào (*), Lâm Tịch Thiến có thể ngửi thấy mùi trà thoang thoảng nồng đậm rõ ràng.

(*) trà Đại Hồng Bào hay còn gọi là Nham trà Vũ Di, là một loại trà thuộc dòng Oolong xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến. Là một trong mười loại trà nổi tiếng với chất lượng tuyệt vời, mang hương hoa ngào ngạt, dai dẳng với vị trà dịu ngọt đượm hương lan. Trà này có thể xem là trà đắt nhất thế giới với giá 1,2 triệu USD/kg và 1 năm chỉ hái được 600gram.

Cô thả lỏng một chút.

“Uống chút trà, hẳn phải một hai tiếng nữa em mới rời đi được đấy!” Giám đốc Triệu thuần thục pha một ly trà rồi đẩy cho Lâm Tịch Thiến.

Lâm Tịch Thiến cảm thấy yết hầu hơi khô.

Từ khi rời khỏi studio, cô cứ lo lắng không thôi nên chưa uống ngụm nước nào.

Mùi trà nhàn nhạt, Lâm Tịch Thiến ngồi đối diện giám đốc Triệu, uống một ngụm trà.

Nước trà có chút đắng, có chút chát nhưng mùi hương lại đọng ở yết hầu.

Lâm Tịch Thiến nhịn không được nhấp thêm hai ngụm.

Cho đến khi cô uống tới ly thứ ba, đầu hơi choáng váng, giám đốc Triệu trước mắt đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người. Cô duỗi tay muốn xoa mắt nhưng lại cảm giác tay khá nặng nề, cứ như bị trăm cân đè lại, không thể cử động được.

Lâm Tịch Thiến cảm thấy kì quái nhưng không nghĩ được nhiều, trời đất quay cuồng, cô ngã ngồi ở trên sofa.

Giám đốc Triệu ở cạnh vui vẻ nhấp ngụm trà, sau đó bế Lâm Tịch Thiến đi vào phòng.

Lâm Tịch Thiến bị ném lên giường như món đồ chơi, trên giường còn có một ít đồ chơi kì lạ.

Cô cố gắng mở mắt, trong lòng lại thấy sợ hãi vô cùng.

Vẻ mặt của giám đốc Triệu thay đổi, sự nho nhã ban đầu biến mất, cả người toàn là hơi thở của thú dữ, ông ta nhịn không nổi mà đè lên Lâm Tịch Thiến…

Lâm Tịch Thiến nghe được tiếng kêu khóc trong lòng, nhưng âm thanh không thể thành tiếng. Cô muốn giãy giụa, muốn rời đi nhưng tay chân không có sức lực….

Đột nhiên trong phòng vang tiếng còi cảnh báo cháy.

Giám đốc Triệu sợ hãi, vội mở cửa phòng ra thì thấy khách hàng khác vội lao ra hành lang, trên mặt mọi người có sự sợ hãi giống ông ta.

Xem ra là có cháy thật!

Giám đốc Triệu không rảnh quản Lâm Tịch Thiến, mặc áo khoác rồi rời khỏi đấy theo dòng người.

Mọi người chen chúc xô đẩy, các vị khách nhích lên từng tí như dòng lũ.

Trong đám người trốn nạn, có một chàng trai đội mũ lưỡi trai đi ngược dòng, đi vào phòng 2219.

Các vị khách đang chạy trốn không chú ý đến cậu, dù sao lúc này mạng sống của mình là quan trọng nhất.

Chàng trai đi vào phòng 2219 dễ như trở bàn tay, nhìn thấy Lâm Tịch Thiến bất tỉnh nhân sự trên giường. Cậu nhìn lươt qua, cầm lấy nước ở đầu tủ tát lên mặt Lâm Tịch Thiến!

Cảm xúc lạnh băng làm Lâm Tịch Thiến bừng tỉnh, nhưng cô vẫn còn mơ hồ, đầu vẫn choáng váng như cũ.

Chàng trai cau mày, vội lấy bàn chải đánh răng mới tinh, nhét vào miệng Lâm Tịch Thiến! Dị vật đột nhiên xuất hiện ở cuống họng làm Lâm Tịch Thiến cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn, cô nôn mửa theo sinh lý, nôn toàn là trà xuống đất.

Ý thức của Lâm Tịch Thiến khôi phục lại, cô nhìn chàng trai trước mắt, sửng sốt hai giây.

“Cậu là…. Idol ở phòng làm việc hôm nay hả?” Lâm Tịch Thiến nhận ra chàng trai, nhưng rất nhanh, ý thức của cô lại mơ hồ một chút, sau đó cô phát hiện chàng trai trước mắt giống một người cô gặp hôm nay

- ---- Nhà sản xuất phim [Tiên Quyết], Hạ Trừng Trừng.

“Đừng ngẩn người nữa, mau chạy ra ngoài!” Hạ Trừng Trừng kéo Lâm Tịch Thiến.

Chuông báo cháy vang vọng khắp khách sạn Bạc Lệ.

Lâm Tịch Thiến chạy ra ngoài, ý thức rõ ràng hơn, cô lảo đảo hai bước rồi quay đầu nhìn Hạ Trừng Trừng sau lưng mình.

Cô mang mũ lưỡi trai, cầm một cameras cứ như đang quay gì đó trong phòng.

Lâm Tịch Thiến mặc kệ bỏ chạy, đi theo dòng người rời khỏi khách sạn.

*

Lâm Tịch Thiến chạy đến sảnh trước của khách sạn Bạc Lệ, không ít người đứng ở sảnh.

Lúc này cô nghe giám đốc khách sạn hỏi trợ lý, “Là phòng nào cháy đấy? Các cậu có phát hiện không?”

Trợ lý sợ rụt người, “Hình như… là báo nhầm….”

“Báo nhầm?!” Giám đốc trợn tròn mắt, đè đầu trợ lý nhỏ giọng nói, “Cậu có biết khách hàng của khách sạn chúng ta là người nào không? Sao có thể báo nhầm được?”

Giám đốc càng nói càng nhỏ, Lâm Tịch Thiến nghe không rõ.

Cô tìm bồn hoa ngồi xổm xuống, xoa vết đỏ trên da thịt, nhịn không được mà khóc thút thít.

Những chuyện giám đốc Triệu vừa làm hiện lên trong đầu cô rất rõ ràng, cái cảm giác ghê tởm, nhục nhã và tủi thân đó… Tất cả cảm giác không cam lòng xuất hiện.

Cô cảm thấy mình như một món đồ chơi bị bẩn, cho dù xoa bóp kiểu gì cũng không rửa sạch vết bẩn trên người.

Bên kia, giám đốc cuối cùng chỉ có thể báo là hệ thống báo cháy báo nhầm.

Các vị khách trở lại khách sạn, Lâm Tịch Thiến thì kiên định đứng dậy đi ra khỏi khách sạn.

Lúc này một chiếc BMW chạy nhanh đến, dừng trước cửa khách sạn Bạc Lệ.

Trần Minh Kiệt xuống xe, đảo qua khắp nơi, thấy Lâm Tịch Thiến đi ngược dòng người. Hắn vọt tới trước mặt Lâm Tịch Thiến, không ngừng mắng chửi cô.

“Lâm Tịch Thiến, mày về lại khách sạn cho tao! Giám đốc Triệu đang đợi mày trong phòng đấy!”

“Đạo diễn Trần…” Lâm Tịch Thiến nhỏ giọng nói, “Em không muốn về….”

“Không muốn về?”

Trần Minh Kiệt cau mày, liếc nhìn Lâm Tịch Thiến một cái, thấy được mấy vết đỏ trên cổ của cô. Trần Minh Kiệt cười trào phúng, “Lâm Tịch Thiến, mày tưởng mày có quyền lựa chọn à? Giám đốc Triệu đã trả tiền rồi! Mày có muốn vai nữ phụ thứ ba không?”

Lâm Tịch Thiến vội cầm ống tay áo của Trần Minh Kiệt, cầu xin, “Đạo diễn Trần… Em không thể mất vai diễn này! Mong anh hiểu cho, nếu anh muốn chia phần trăm em cũng chia! Cầu xin anh!”

“Mày cầu tao cũng vô dụng!” Trần Minh Kiệt chuyển từ thế yếu sang thế mạnh, bắt lấy tay cô, “Bây giờ mày về lại khách sạn với tao thì còn thương lượng được!”

“Em không muốn! Em không muốn!” Lâm Tịch Thiến hoảng sợ, liều mạng giãy dụa nhưng sức của cô không bằng Trần Minh Kiệt, gần như bị hắn kéo vào khách sạn.

Khách sạn xa hoa sáng trưng kia chẳng khác gì địa ngục máu chảy đầm đìa trong mắt Lâm Tịch Thiến!

Lúc gần đến khách sạn, không biết bình nước từ đâu bay đến, đập lên gáy của Trần Minh Kiệt.

Hắn giật mình, không kịp nghĩ gì, Lâm Tịch Thiến cũng đá bên dưới của hắn một cái!

Trần Minh Kiệt co rút cả người, che bộ phận nhạy cảm nghiến răng.

Hắn nhìn bóng người bỏ chạy của Lâm Tịch Thiến, gào, “Lâm Tịch Thiến, nếu hôm nay mày dám chạy thì tao thề mày sẽ không sống trong giới này được đâu!”

Nhưng Lâm Tịch Thiến không quan tâm, cô vội chạy về phía ngược lại!

Cơn đau của Trần Minh Kiệt bớt dần, hắn bây giờ không thấy bóng của Lâm Tịch Thiến đâu nữa. Hắn tức giận đạp chiếc BMW bên cạnh, tức giận đi vào khách sạn.

Lâm Tịch Thiến có thể bỏ mặc không quản giám đốc Triệu, nhưng hắn thì không, hắn cần tìm một cô gái khác để xin lỗi ông ta.

Sau khi bóng người Trần Minh Kiệt biến mất, Hạ Trừng Trừng lộ cái đầu sau lùm cây, bên cạnh cô còn có mấy chai nước.

Cô nhìn camera trong tay, hình ảnh Trần Minh Kiệt và Lâm Tịch Thiến tranh chấp lúc nãy đều bị quay chụp lại rõ ràng.

Sau đó cô mang tai nghe, nghe lại đoạn ghi âm mà mình đã ghi được nhờ bút ghi âm trong túi Lâm Tịch Thiến lúc nãy.

Cuối cùng, Hạ Trừng Trừng tìm một cái ghế ngồi xuống, mở camera cô để ở phòng 2219, là hình ảnh giám đốc Triệu mắng Trần Minh Kiệt.

Hạ Trừng Trừng lạnh mặt, nhếch môi.

“Ký chủ, đã thu thập đủ chứng cứ! Lửa là tôi lẻn vào hệ thống khách sạn để làm á, nhất định không bị phát hiện!” Hệ thống cực kì tin tưởng, mặc dù IQ của nó không bằng Hạ Trừng Trừng nhưng phương diện máy tính thì không thua ai nhá.

“Đi thôi,” Hạ Trừng Trừng vừa lòng đứng lên, đội mũ lưỡi trai lên đầu, “Trời lạnh rồi, có người sắp sụp phòng ~”
Bình Luận (0)
Comment