Paparazzi Hóng Drama

Chương 44

Buổi livestream sinh nhật của Diệp Thi Văn kết thúc từ sớm, nhưng trên mạng vẫn chưa ngừng thảo luận về chuyện đúm nhao của giới nhà giàu.

[Hôm nay cảnh con gái chính quy nhà giàu Hạ Trừng Trừng tay không xé nát cô con kế Diệp Thi Văn hay vl!]

[Quan trọng là hai lần Diệp Thi Văn flex đều bị sút thẻ đỏ! Cười chếc, không làm không chếc là vậy đó!]

[Hạ Trừng Trừng lâu rồi không xuất hiện, tui có tí nhớ bả á ~]

[Bề ngoài của bả ok phết chứ, showbiz cũng không mấy người sánh ngang đâu!]

[Đêm nay cổ mặc bộ váy đen quyến rũ vl! Mỗi bức ảnh đều làm tui mê luyến!]

[Cái phong thái cô chiêu nhà giàu ấy, ulatr, mười điểm khum có nhưng nhá!]

[Huhu, quỳ cầu xin chị gái mau đi đóng phim lại đi! Nhất định hót hòn họt luôn cho coi!]

….

Tạ Tri Hành ngồi trên sofa của Ngự Lâm Uyển, dùng acc clone “Bạn học Chồn thích hóng drama” xem hướng gió trên mạng.

Lúc thấy mấy bình luận khen Hạ Trừng Trừng xinh đẹp, khóe miệng anh nhếch lên.

Vợ của Tạ Tri Hành anh đương nhiên phải là nghệ sĩ nữ đẹp nhất showbiz rồi! Đâu chỉ đẹp không đâu, lúc làm nũng cũng đáng yêu nữa!

Tạ Tri Hành đang định tắt điện thoại thì một bài đăng của account marketing khiến anh chú ý.

Anh Tám Showbiz: “Nếu video làm giả chuyện bậy bạ của Hạ Trừng Trừng là xài AI thì ai là người làm ra video đó thế?”

[Diệp Thi Văn? Chắc là cổ đó!]

[Cổ không phải là người đạt được chỗ tốt nhất trong việc này à? Nhất định là cổ!]

[Đừng có bôi nhọ người khác! Mấy người có chứng cứ không? Văn Văn và Hạ Trừng Trừng là chị em, Văn Văn sẽ không làm thế!]

[Ai bảo có tiền thì không có người bao nuôi? Không chừng là do người kia cho đấy!]

[Đứa cmt ở trên méo có não à? Người có thể lái Koenigsegg One, còn có sổ đỏ của biệt thự Lâm Ngữ thì cần phải tìm người bao nuôi á?]

[Lúc trước Hạ Trừng Trừng kiêu ngạo như vậy, không chừng là người khác bỏ đá xuống giếng ý chứ!]



Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Chu đi vào phòng làm việc.

Hắn cung kính gật đầu với anh, “Giám đốc Tạ.”

Mặt anh lạnh băng: “Đã tra ra người đứng đằng sau chuyện này chưa?”

“Là Diệp Thi Văn, cô ta tìm một công ty hậu kỳ để làm giả video. Tôi đã để bộ phận IT phân tích video, đã tách ra hình dáng của chính chủ.”

Thư ký Chu đưa ipad cho Tạ Tri Hành, video trong đó là video thật bị tách chương trình AI thay mặt.

Thư ký Chu nói tiếp, “Theo bộ phận PR, Diệp Thi Văn muốn dựa vào chuyện bôi xấu bà chủ để khiến mọi người quên chuyện cô ta bị Trịnh Thanh đuổi khỏi Đường Các, sau đó tiếp tục tổ chức tiệc sinh nhật.”

“Có điều cô ta không ngờ buổi tiệc sinh nhật hoàn mỹ của mình sẽ bị hành động ‘bán nhà’ của bà chủ phá hỏng.”

Thư ký Chu trần thuật xong, hỏi dò: “Giám đốc, có cần gửi video cho công ty quản lý của bà chủ không? Dù sao để họ đính chính chuyện này… vẫn tốt hơn.”

Tạ Tri Hành không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô gái trong video. Là một người không giống Hạ Trừng Trừng, ngay cả bề ngoài cũng chẳng bằng một phần vạn của cô.

Tạ Tri Hành trả ipad cho thư ký Chu, “Giao cho bà chủ, xem cô ấy muốn làm sao.”

“Vâng.” Thư ký Chu đóng máy, “Còn có một chuyện. Hợp đồng mua bán biệt thự Lâm Ngữ đã được gửi tới bộ phận pháp chế, bất động sản dưới tên của anh quá nhiều, đã bị hạn chế rồi, biệt thự Lâm Ngữ sẽ dùng danh nghĩa của công ty mua nhé ạ?”

Tạ Tri Hành nghĩ nghĩ, “Không cần, đây là biệt thự của mẹ cô ấy để lại, viết tên của cô ấy đi.”

Thư ký Chu ngạc nhiên, “Tên của bà chủ?”

Hạ Trừng Trừng làm xong thủ tục thừa kế thì sổ đỏ sẽ ghi tên cô ấy, sau khi giao dịch vẫn ghi tên cô ấy….

Thư ký Chu nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Nếu đã vậy… tại sao anh còn phải mua lại nó?”

Nhiều tiền tới mức không có chổ xài nên muốn trả chút tiền thuế bất động sản để cống hiến GDP cho đất nước à?

Tạ Tri Hành không đáp mà lạnh lùng nhìn thư ký Chu.

Trong đôi mắt lạnh lùng đó còn mang theo mấy phần khinh bỉ.

Thư ký Chu sợ hãi, trả lời ngay: “Tôi đã biết, tôi đi làm ngay!”

Sau đó hoảng hốt cầm ipad rời đi.

Vừa ra cửa, Tạ Tri Hành đột nhiên gọi hắn lại, “Sau khi kết thúc livestream, Máy kiểm tra nói dối có hành động gì khác không?”

Thư ký Chu dừng chân, nghi ngờ: “Không có, hôm nay cô ấy chỉ đăng tin Hạ Vĩnh Đức là con rể nhà họ Hạ. Nhưng mọi người chỉ chú tâm đến livestream, giám đốc Tạ, có chuyện gì sao?”

Thư ký Chu cảm thấy Máy kiểm tra nói dối khá tốt, dù sao chuyện đạo nhạc làm họ đau đầu lại được cô giải quyết rất đơn giản.

Thư ký Chu cho rằng, Tạ Tri Hành cũng có cảm giác tốt với Máy kiểm tra nói dối.

Nhưng không hiểu sao, câu hỏi hôm nay của anh lại mang theo mấy phần nghi ngờ.

Máy kiểm tra nói dối có vấn đề gì à?

Tạ Tri Hành cau mày, “Chiêu Hạ Trừng Trừng dùng để giải quyết tin xấu hôm nay, khá giống phong cách Máy kiểm tra nói dối sửa lại án đạo nhạc cho Nhất Phàm hôm bữa.”

Trước mặt năng lực thật sự, có ai sẽ tin Kim Nhất Phàm đạo nhạc?

Đồng dạng, trước mặt tiền tài vô tận, ai sẽ tin Hạ Trừng Trừng có người bao nuôi?

Cách thức tương tự, không trực tiếp đáp lại mà dùng tin tức hot hơn để đánh bể đầu tin xấu ban đầu.

Đầu thư ký Chu toàn là dấu chấm hỏi, giống à? Sao hắn không thấy giống miếng nào?

“Chắc là trùng hợp!” Thư ký Chu tìm lý do, “Người sau lưng account Máy kiểm tra nói dối rất thần bí, ngay cả chúng ta cũng không biết thân phận của cô ấy, sao bà chủ biết được?”

Tạ Tri Hành không tỏ ý kiến, chỉ lướt tường nhà của Máy kiểm tra nói dối. Bài đăng trên weibo này của cô rất ít, chỉ vài bì thôi nhưng mỗi bài đều được trăm nghìn lượt share và hàng triệu lươt like.

Lúc thấy kịch bản gốc và kịch bản của đạo diễn [Tiên Quyết], Tạ Tri Hành dừng lại.

Sao Máy kiểm tra nói dối có thể biết thông tin này?

Nhưng Hạ Trừng Trừng, nhà sản xuất của bộ phim lại có thông tin này.

Tạ Tri Hành cau mày, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu anh.

Tạ Tri Hành: “Bà chủ đâu? Còn chưa về à?”

Thư ký Chu: “À, luật sư Thường nói với tôi, Hạ Vĩnh Đức đến biệt thự Lâm Ngữ nên bà chủ không về cùng. Chắc là hai cha con có chuyện muốn nói? … Nhưng tôi nhớ hôm nay Hạ Vĩnh Đức tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với bà chủ….”

Thư ký Chu đang lải nhải thì Tạ Tri Hành nhìn qua với ánh mắt sắc bén: “Sao cậu không nói sớm?”

Nói chưa xong, Tạ Tri Hành đã đứng dậy khoác áo rồi rời khỏi phòng làm việc.

Thư ký Chu nhìn bóng người của anh, sờ cằm nghi ngờ, “Cha con người ta gặp nhau…. Anh đâu phải chồng thiệt…. quan tâm gì vậy nè?”

*

Ánh đèn chói lọi chiếu sáng cả biệt thự.

Trong biệt thự vang lên tiếng nhục mạ của Hạ Vĩnh Đức không ngừng:

“Hạ Trừng Trừng! Sao tao có đứa con gái ác độc như mày thế! Văn Văn là chị mày, sao mày lại làm nhục nó như thế! Mày có xem tao là ba, có xem Văn Văn là chị mày không?”

Hạ Vĩnh Đức lạnh lùng trừng mắt, gương mặt già đỏ bừng, nói chuyện có tí thở dốc.

Diệp Lưu Phượng vội đi tới, vỗ lưng ông, “Vĩnh Đức, ông đừng giận, cẩn thận kẻo ngã bệnh!”

Bà ta thở dài, trong giọng mang theo tí tủi thân, “Dì biết, từ bé Trừng Trừng không thích dì và Văn Văn, chúng ta quen rồi nhưng ông và Trừng Trừng là cha con, đừng vì hai chúng tôi mà làm hỏng tình cảm cha con của hai người!”

Diệp Thi Văn cũng lau nước mắt, đi tới khuyên ngăn, “Đúng vậy, ba, Trừng Trừng là em gái con, cho dù con bé làm tổn thương con thế nào thì con cũng không hận con bé! Chỉ là con không biết biệt thự Lâm Ngữ là của Trừng Trừng, một khi đã vậy, Trừng Trừng, chị trả lại biệt thự Lâm Ngữ cho em là được!”

Hạ Trừng Trừng dựa vào sofa trong phòng khác, trong tay là miếng dưa hấu lấy được trong bàn tiệc sinh nhật của Diệp Thi Văn.

Cô vừa ăn dưa hấu vừa lạnh nhạt nói, “Các người sao buồn cười thế nhở? Cái gì gọi là ‘trả biệt thự Lâm Ngữ cho tôi’? Biệt thự Lâm Ngữ này vốn là của tôi cơ mà! Một đứa con kế một bà mẹ kế, à, còn có một thằng ở rể, chiếm tổ tu hú lâu rồi nên tưởng mình là chủ nhân thật đó à?”

“Hạ Trừng Trừng!” Hạ Vĩnh Đức chỉ thẳng và Hạ Trừng Trừng, “Tao là ba mày! Mày nói chuyện với tao thế hả?”

“Nói chuyện thế hả là sao? Dùng miệng nói nè!”

Hạ Trừng Trừng nở nụ cười xinh đẹp. Cô thong thả cầm khăn giấy, sau đó phun hạt dưa hấu vào khăn giấy, rồi lại rút một tờ khăn giấy lau miệng.

“Không lẽ ông quên, lúc chiều ông đã cắt đứt quan hệ cha con với tôi rồi à, ông Hạ?”

“Hạ Trừng Trừng, mày ----!”

Hạ Vĩnh Đức giận tới mức xông lên trước, đưa tay lên muốn tát cô!

Hạ Trừng Trừng vốn định tránh, không ngờ một bóng người xuất hiện trước mặt cô, bàn tay định tát cô cũng bị giữ trên không trung.

Hạ Trừng Trừng nhìn sang thì thấy một người đàn ông mặc vest cản trước mặt mình.

Anh lưng rộng eo thon, dáng người cao thẳng nhưng bộ vest bó sát để lộ đường cong cơ bắp ở vai lưng anh, rắn chắc vô cùng.

Anh giữ chặt tay Hạ Vĩnh Đức cứ như sắt thép. Hạ Vĩnh Đức cố tránh nhưng không tránh được.

Hạ Vĩnh Đức tức giận nhìn người đàn ông cản trở trước mặt, gương mặt của anh làm ông ta cứng đờ.

“Tạ, Tạ Tri Hành?!”

Mọi người ở đó đều kinh hãi, ngay cả Hạ Trừng Trừng cũng ngạc nhiên.

Tạ Tri Hành lúc này mới buông tay ông ta ra.

Hạ Vĩnh Đức không thèm xoa cổ tay, lập tức đổi thành bộ dạng nịnh hót, “Giám đốc Tạ, anh, sao anh lại ở đây?”

Tạ Tri Hành chưa công bố mìn là ông chủ sau lưng tập đoàn họ Tạ và Thiên Thịnh nên trong showbiz chỉ nghĩ anh là ảnh đế tam kim, không biết anh là một doanh nhân tài giỏi.

Nhưng thân phận này của anh chẳng phải bí mật gì trong giới nhà giàu.

Có thể nịnh bợ gia đình giàu có bậc nhất của thành phố Giang, đối với người ở rể như Hạ Vĩnh Đức tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại, không chừng còn giúp ông ta cướp đoạt nhà họ Hạ ấy chứ!

Tạ Tri Hành liếc mắt nhìn mọi người trong phòng khách, lạnh giọng nói, “Tôi là người mua biệt thự Lâm Ngữ.”

Anh nhìn ông ta, “Cứ nghĩ đến nhận nhà, không ngờ lại thấy trò hài này.”

Hạ Vĩnh Đức áy náy, “Ngại quá, giám đốc Tạ, là Trừng Trừng không hiểu chuyện, khiến anh chê cười rồi! Đứa con gái này của tôi luôn xem mình là cái rốn vũ trụ! Nếu anh muốn tham quan biệt thự Lâm Ngữ….” Hạ Vĩnh Đức đẩy Diệp Thi Văn ra, “Có thể để Văn Văn giới thiệu cho anh, con bé hiểu biệt thự này lắm!”

Diệp Thi Văn vừa thấy Tạ Tri Hành thì vui vẻ không thôi, chị ta phải nén kích động lại.

Trong showbiz, anh là ảnh đế tam kim, trong giới nhà giàu, anh là người cầm quyền thật sự của nhà họ Tạ! Nếu có quan hệ tốt với anh thì sợ không có đường lùi chắc?

Lại nói… Diệp Thi Văn muốn gả vào gia đình giàu có bậc nhất thành phố này, nhất định sẽ gặp khó khăn từ bà mẹ chồng ác độc, mà Tạ Tri Hành ấy à, cha mẹ anh đã chếc từ bảy năm trước, chỉ còn mình anh, với chị ta mà nói, anh là lựa chọn tốt hơn so với Hàn Gia Lâm nhiều.

Diệp Thi Văn lập tức làm ra vẻ đáng thương yếu đuối, hai má đỏ ửng rồi làm tư thế mời, “Thầy Tạ, em, em dẫn anh đi tham quan!”

Đây là kịch bản chị ta quen dùng, yếu đuối như đóa sen trắng có thể kích thích lòng bảo vệ của đàn ông.

Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Tri Hành bây giờ thay đổi. Trong giấy phút Diệp Thi Văn đưa tay ra, anh cố ý lùi về sau một bước để giữ khoảng cách với chị ta.

Diệp Thi Văn sửng sốt.

Lại thấy anh không quản chị ta mà quay đầu nhìn Hạ Trừng Trừng hỏi.

“Cô Hạ, không phải căn biệt thự này đã là của tôi rồi à? Tại sao cha và chị kế của cô lại làm ra vẻ như là chủ nhân của biệt thự này, còn muốn dẫn tôi đi tham quan nhà? Không lẽ sau khi cướp đoạt tài sản của cô, còn muốn cướp đoạt biệt thự của tôi à?”

Tuy Tạ Tri Hành dùng câu hỏi nhưng trong giọng mang theo sự khó chịu.

Đồng tử của đám Hạ Vĩnh Đức không ngừng đảo. Bọn họ cứ tưởng Tạ Tri Hành chỉ là người mua, nhưng thái độ của anh bây giờ không giống người mua nhà không thôi!

Hạ Vĩnh Đức vội nịnh nọt: “Giám đốc Tạ, anh hiểu nhầm rồi, sao chúng tôi dám cướp đoạt biệt thự Lâm Ngữ được, chỉ lo anh không hiểu rõ biệt thự thôi! Mà Văn Văn là người hiểu căn biệt thự này nhất ở đây! Nếu anh không cần người dẫn thì có thể tự mình tham gian! Có gì không hiểu cứ hỏi Văn Văn là được!”

Diệp Lưu Phượng phụ họa, “Đúng thế, đúng thế! Văn Văn quen thuộc với biệt thự này lắm!”

Bà ta còn ra hiệu với Diệp Thi Văn ở cạnh, chị ta lập tức ngon ngoãn đứng cạnh anh.

Tạ Tri Hành liếc nhìn chị ta, lạnh nhạt nói, “Cho dù tôi có nghi vấn muốn hỏi cô Diệp, chỉ sợ cô Diệp cũng không thể trả lời.”
Bình Luận (0)
Comment