Passage D"Enfer

Chương 4

Chuyển ngữ: Trần

Ngày mới bắt đầu từ tiếng động cơ xe của A Trai. Hắn trở về từ salon gội đầu, vẻ hớn hở, vừa cao giọng tán gẫu với anh Triển, vừa đạp cửa phòng Lôi Tử.

"Đệt", Lôi Tử trở mình, lầu bầu mò tìm quần, "Mấy giờ rồi?"

"Năm rưỡi," Anh Triển kéo cái ghế qua, ngồi đối diện sập, "Ngủ bốn tiếng là được rồi."

Lôi Tử kéo quần lên, nhảy khỏi sập, kéo khóa quần, thắt dây lưng, xoay người lại túm lấy cổ chân Quan Huệ Lương. Quan Huệ Lương rùng mình run rẩy trong tay hắn, không kháng cự, ngoan ngoãn mặc cho hắn túm cổ, tháo vải che mắt ra.

Ánh sáng ngoài cửa sổ ảm đạm, rải rác, chiếu vào căn nhà hoang kiểu nông thôn miền bắc thường thấy này. Bàn làm việc cũ kỹ, áp phích bạc màu đã mòn hết góc, áo gối song hỉ rơi trên nền đất, còn cả giấy khen học sinh xuất sắc dán khắp tường chưa gỡ xuống.

Ba người trước mặt, một người trong số đó đã từng gặp. Tóc hơi dài kiểu thanh niên chơi rock, mặc một chiếc áo phông in hình Che Guevara cũ kỹ, dạng chân ngồi ngược trên ghế, hống hách nghiêng đầu, tay gác lên lưng ghế rất kiểu cách, tay đeo một chiếc nhẫn hình đầu lâu rẻ tiền, nom có vẻ như là tên cầm đầu, là anh Triển.

Đằng sau gã là một thằng nhãi, cũng chỉ tầm hơn hai mươi. Da đầu hai bên tóc mai bị tông đơ đến trụi lủi, phần tóc ở giữa uốn nhẹ, cột thành một nhúm tóc không dài lắm sau ót, cũng như đại đa số những thanh niên trẻ tuổi theo style này, tai phải hắn đeo một chiếc khuyên kim cương nhân tạo sáng bóng, dưỡn dẹo tại chỗ như người không xương, cười tí tửng đon đả.

Là A Trai.

Còn người bên cạnh, áo ba lỗ đen, quần bò, thắt lưng màu da bản rộng, đầu đinh, khuôn mặt đứng đắn, mắt rất đen, mũi miệng không có gì đặc biệt, nhưng đường quai hàm rất đẹp mắt. Vóc dáng rắn rỏi, khuôn ngực nở nang, hông hẹp, tuy không phải là người cao nhất trong cả ba người, nhưng chân rất dài, ánh mắt hờ hững, có vẻ không thích nhìn thẳng vào mắt người khác.

Là Lôi Tử.

"Sếp Quan này," Anh Triển mở lời, "Điều kiện của anh em đây chỉ có vậy thôi, không được chu đáo lắm ha."

Ánh mắt của Quan Huệ Lương nhìn về phía gã, phải hình dung thế nào đây? Mềm mại, ướŧ áŧ, khiến người ta chẳng nỡ xuống tay. Anh có một đôi mắt tựa cừu non, hàng mi tạo thành cái bóng rủ xuống, rất đặc biệt, tựa như hai phiến lá lênh đênh trong gió, thong dong lướt qua đôi gò má gầy gò.

"Lôi Tử," Anh Triển chăm chú nhìn anh, hất cằm, "Đưa điện thoại cho nó."

Lôi Tử móc điện thoại trong túi ra, bắt chước dáng vẻ của anh Triển ngày hôm qua, vụng về mở khóa điện thoại, nhấn mở danh bạ, rồi chầm chậm lướt cho Quan Huệ Lương xem.

"Vợ mày," Anh Triển vẫn nhìn anh chòng chọc, đủng đỉnh liếm môi, "Cả đêm mày không về, hẳn là cô ta phải sốt ruột rồi."

Quan Huệ Lương chỉ co rúm người lại, không nói gì.

"Chậc," Anh Triển vuốt lọn tóc chắn trước mắt ra, có vẻ ngại vướng víu, "Lôi Tử..."

Quan Huệ Lương lập tức nói: "Tôi không có vợ."

"Ha ha!" Anh Triển cười phá lên, ngoắc tay với A Trai, "Mẹ kiếp, mày là con một, chưa có con, có một con vợ bằng tuổi," A Trai đưa một cuốn tạp chí qua. Gã giật ngay lấy, ném thẳng lên mặt Quan Huệ Lương, "Con ả tên gì!"

Tạp chí rơi xuống đất, tiếng vang rất lớn, là số mới nhất của tuần báo kinh tế. Hình bìa là Quan Huệ Lương mặc bộ vest dạ ôm sát người, một hàng chữ màu vàng to đùng chễm chệ ngay eo: Nhân vật hình bìa kỳ này - Người tiếp quản mới của Khởi Lực Hoành Thác - Quan Huệ Lương.

Lôi Tử tựa mông vào bàn, cúi đầu, dáng vẻ hết sức thờ ơ, mắt nhướn lên trên, săm soi Quan Huệ Lương. Tháo vải che mắt ra, tóc anh xù lên, đằng trước dài hơn đằng sau một chút, được cắt tỉa rất tỉ mẩn. Trong mắt Lôi Tử thì có phần ẻo lả, cũng như chiếc qυầи ɭóŧ tam giác ấy, khiến hắn tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài kia.

"Số nào là số của con vợ mày!" Anh Triển mất kiên nhẫn, đứng dậy đá lật luôn cái ghế, "Tao ȶɦασ con mẹ mày, gọi cho con ả ngay!"

Tiếng rống ù ù vang vọng khắp căn phòng cũ nát. Quan Huệ Lương rũ vai, ngoan cố giữ im lặng. Anh Triển hằn học gật đầu, dựng ngón tay ra hiệu cho Lôi Tử, nhẹ nhàng như một cái thở hắt ra: "Đập nó."

Lôi Tử không nói hai lời, lập tức rời bàn, nhảy lên sập, cưỡi lên người Quan Huệ Lương, vặn thẳng cằm anh lại. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Chỉ một khoảnh khắc ấy, tiếp đến là cơn đau trầy da sứt thịt. Máu, đau đớn cùng tiếng gào rú.

Tâm trạng anh Triển không tốt, A Trai vo ve xung quanh gã. Hai người câu được câu chăng tán gẫu chuyện cửa hàng sửa xe tối qua. Tầm bảy, tám phút sau, Lôi Tử bước xuống sập, vẩy cổ tay, lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment