Peter Pan Và Cinderella

Chương 82

Mấy ngày nay Vương Siêu như bốc hơi khỏi thế gian, lễ trao giải thì vắng mặt, di động trước sau đều không liên lạc được, tìm khắp nơi cũng chẳng ra, Tạ Trúc Tinh vừa tức vừa lo, thấy Vương Siêu đẩy cửa vào trái tim bị treo ngược lên mấy hôm nay mới được thả xuống, còn chưa kịp vui mừng, con hàng này vừa nhìn thấy cậu đã bỏ chạy?!

Nếu không phải còn ở trong công ty trước mặt mọi người, cậu thật sự muốn lột quần Vương Siêu xuống tét mông thật mạnh.

Làm sao đảo mắt một cái mà tên nhóc đầu gấu này đã oan ức đầy mặt?

Còn oan ức đến mức thật giống.

Ai bắt nạt hắn?

Không cần biết tới mấy thành viên khác và người đang diện vẫn đang đứng nhìn, Tạ Trúc Tinh thốt lên, “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Anh không nói câu nào đã chơi trò mất tích, cả chìa khoá cửa cũng lấy mất, có biết em tìm anh đến mức sắp phát điên rồi không? Nếu anh muốn chia tay thì cứ việc nói thẳng, đâu cần trốn tránh không chịu gặp nhau, em cũng sẽ không quấn lấy anh.”

Vương Siêu bị hai tiếng “chia tay” đâm đến đau đớn cả người, nổi trận lôi đình, “Em còn không biết xấu hổ? Được! Vậy thì không cần mặt mũi gì nữa! Là tui bắt nạt em đó, tui không đòi anh tui kéo tài nguyên tốt cho em, tội nghiệp em kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế lại phải đi đóng phim thần tượng, chỉ trách tui không có bản lĩnh gì, em với bạn gái cũ cấu kết làm bậy cũng không sai, tội nghiệp em đường đường là một trai thẳng mà phải giả gay quen tui lâu như vậy, tất cả cmn đều là tui bắt nạt em! Thoả mãn chưa!”

Rõ ràng là hắn mắng người khác, vậy mà lại mắng tới mức hai mắt đỏ bừng, rất giống một chú sư tử con bị chọc giận rồi nhốt trong rào chắn, cực kỳ bi phẫn mà lại không thể làm gì.

Tạ Trúc Tinh có chút mơ hồ.

Vương Siêu là một tên yếu ớt, động một chút liền gào khóc mấy tiếng, lúc hai người mới biết nhau chưa bao lâu, hắn bị cô dạy nhảy bắt xoạc chân còn khóc tới mức nước mắt nước mũi ròng ròng, sau này quen nhau rồi, lần nào cãi nhau động tay động chân, Tạ Trúc Tinh còn chưa làm gì hắn hắn đã gào toáng lên trước.

Khóc nhiều nước mắt sẽ trở thành không đáng giá, cho nên dù hắn có khóc thảm thế nào Tạ Trúc Tinh cũng gần như không hề cảm thấy hắn đáng thương, chỉ cảm thấy hắn đáng ăn đòn, càng khóc lại càng muốn bắt nạt hắn thêm một trận.

Chính Vương Siêu còn không cảm thấy bản thân mình thảm, chỉ là khóc chơi chơi.

Hôm nay thì không, hắn không muốn khóc chơi, thậm chí vốn còn chẳng muốn rơi nước mắt, vẻ mặt chỉ thiếu chút nữa là oà khóc mà phải cố gắng nhịn xuống này, đúng là thảm thật sự.

Tạ Trúc Tinh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này ở hắn, trong đầu vô cùng mờ mịt, thật sự là cậu bắt nạt hắn ư?

Vẻ mặt người đại diện Lưu Thông Minh đúng kiểu — “Wow đúng là một vở kịch lớn!”

Vương Siêu cảm thấy mất mặt, nói với Lưu Thông Minh, “Tính toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng rồi báo cho tôi.” Lập tức muốn chạy.

Tạ Trúc Tinh kéo hắn, “Anh định đi đâu?”

Vương Siêu mạnh miệng vặn lại, “Mắc mớ gì tới em!”

Tạ Trúc Tinh nhíu mày, đột nhiên đẩy hắn một cái.

Vương Siêu bị đẩy va vào vách tường, sau lưng hơi nhói đau, cho rằng Tạ Trúc Tinh muốn động thủ liền cả giận, “Em đừng cho là tui sẽ nghe theo em! Hôm nay tui sẽ cho em biết…”

Biết cái gì?

Tạ Trúc Tinh đè hắn lại, hôn tới.

Vương Siêu đột nhiên bị hôn, vội vàng muốn đẩy nhưng lại đẩy không ra, chưa chút nghĩ ngợi liền giơ tay tát một phát.

Mặt và cổ Tạ Trúc Tinh bị hắn đánh kêu bôm bốp, cũng không trốn mà còn chuyển từ hôn môi sang hôn lưỡi.

Cả người hắn đều không ổn, cái gì cái gì cái gì! Toàn là cái gì thế này! Còn có thể chia tay cho nghiêm túc không đây!

Lưu Thông Minh và các thành viên khác không tiện nhìn thêm, đồng loạt bỏ đi.

Tạ Trúc Tinh buông Vương Siêu ra, mặt và cổ đều bị đánh đỏ bừng.

Vẻ mặt Vương Siêu ngây dại.

Tạ Trúc Tinh nói, “Trước hết đưa chìa khoá cho em đã.”

Vương Siêu khó hiểu hỏi, “Cái gì?” Nói xong mới nhớ ra, trở mặt ngay, “Không đưa, đó là nhà tui, em muốn đi đâu thì đi.”

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Vậy chờ nhà mới tan hết formaldehyde, anh vẫn ở cùng em chứ?”

Vương Siêu nghĩ tới mấy chục cái nắp bồn cầu xanh lam trong giỏ hàng Taobao, sợ là không cần nữa, nhất thời khổ cmn sở hết sức.

Tạ Trúc Tinh nói, “Nếu anh không ở, vậy em sẽ bán căn nhà đó đi.”

Vương Siêu không phản ứng lại kịp, đây là ý gì?

Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Em biết anh nhìn căn nhà đó không vừa mắt, có điều vốn là mua vì anh, nếu như anh không ở, em ngủ ở đâu mà chẳng được?”

Vương Siêu trừng mắt, “Em đừng có cmn viện cớ, còn nói mua vì tui?”

Tạ Trúc Tinh cả giận, “Em là một thằng keo kiệt nghèo kiết xác anh không biết ư? Nếu không phải anh la hét bảo muốn sống cùng nhau, em sẽ cam lòng mua nhà? Dù sao cũng không thể cứ ở mãi chỗ anh bây giờ, bảo anh ở nhà thuê với em, anh sẽ đồng ý hả?”

Vương Siêu, “… Vậy có gì mà không được?”

Khoé môi Tạ Trúc Tinh hơi nhếch lên, đáp, “Em cho Diêm Giai Giai mượn tiền hai lần, gộp lại tổng cộng khoảng 5 vạn, tới một mét vuông của căn nhà kia cũng không mua nổi, hơn nữa toàn bộ đều là chuyển khoản Alipay, hơn một năm nay chưa từng gặp lại, nếu anh nghĩ như thế là cấu kết làm bậy thì em cũng chẳng còn cách nào.”

“Nếu anh nghĩ như vậy thì em cũng chẳng còn cách nào.” Đúng là câu nói tiêu biểu của trai thẳng.

Vương Siêu càng nhìn càng thấy cậu không gay, cực kỳ không vừa lòng, dựa vào chút sức lực còn lại từ ban nãy giơ tay lên tát cậu một phát nữa.

Hắn không dùng sức, Tạ Trúc Tinh cũng chẳng đau đớn gì, chỉ là bị đánh đến ngơ ngác.
Bình Luận (0)
Comment