Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 17

 

Tống Tri Huệ đẩy cửa bước vào, đập vào mắt đầu tiên là bức bình phong vẽ cảnh núi sông tráng lệ. Ngoài bình phong còn đặt một chiếc án thấp, trên án có lò xông hương hình Chu Tước đang tỏa khói mờ, mùi hương Long Tiên nhàn nhạt lượn quanh.

Nàng lập tức cung kính hành lễ, đang định thối lui thì nghe tiếng Yến Dực phía sau gọi lại, liền thu tay, từng bước thong thả mà tiến lên. Vòng qua bình phong, nàng liếc mắt thấy Yến Dực đang nghiêng người dựa trên ghế La Hán, liền lập tức thu ánh nhìn, khom mình thi lễ lần nữa.

Yến Dực hôm nay đã tẩy rửa xong, trên người chỉ mặc một chiếc trường y tơ lụa màu huyền, thắt lưng buộc dải lụa đỏ lỏng lẻo, trông vô cùng nhàn nhã.

Hắn chống tay lên trán, khuỷu tay tựa lên chiếc bàn tứ phương nhỏ trước mặt, một tay khác cầm lọ thuốc mỡ, tiện tay ném về phía Tống Tri Huệ.

Tống Tri Huệ vốn cúi đầu nhìn xuống tấm thảm dưới chân, không để ý nên không kịp đón lấy, hấp tấp vươn tay ra nhưng lại vô tình đập lệch khiến lọ thuốc bật ngược trở lại. Chỉ thấy lọ nhỏ xoay tròn mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng lăn vào gầm ghế La Hán.

Yến Dực chẳng hề nổi giận, chỉ nhàn nhạt ra lệnh:

“Nhặt lên.”

Tống Tri Huệ rón rén tiến đến, quỳ bên cạnh ghế La Hán. Ghế này đặt thấp sát đất, nàng khom người cũng không nhìn thấy rõ, chỉ còn cách cúi sát mặt xuống sát tấm thảm, mới lờ mờ thấy được vị trí lọ thuốc.

Nàng đưa tay vào lần, nhưng bất luận dùng góc độ hay sức lực thế nào, vẫn luôn cách lọ thuốc chừng ba tấc, mãi không chạm tới.
Yến Dực thấy nàng quỳ rạp hồi lâu mà vẫn chưa lấy được lọ thuốc, liền cười nhạt:

“Ngươi định ở lại phòng cô ngủ luôn đấy à?”

Tống Tri Huệ vội vàng giải thích:

“Là nô tỳ với không tới… Vương gia cho phép nô tỳ tìm vật gì đó khều ra có được không?”

Yến Dực dời mắt khỏi phần eo lưng nàng, giọng nói cũng thấp xuống vài phần, khàn khàn mà lạnh lùng:

“Không được. Tự mình nghĩ cách.”

Lúc trước chính là thấy nàng lanh lợi, mới giữ nàng ở bên người. Nếu ngay đến một lọ thuốc nhỏ cũng lấy không ra, giữ nàng lại còn có ích gì?

Tống Tri Huệ không biết sắc mặt hắn lúc này đã trầm hẳn xuống, nhưng trong khoảnh khắc, nàng bỗng cảm thấy một luồng áp lực nặng nề tỏa từ phía sau, khiến nàng giật mình cả người cứng đờ.
Không nghĩ nhiều, nàng lập tức rút trâm bạc cài trên tóc, luồn vào gầm ghế, cẩn thận khều ra lọ thuốc vừa lăn vào trong.

Tống Tri Huệ thở phào nhẹ nhõm. Lúc bò dậy khỏi tấm thảm, búi tóc cũng bung ra, từng lọn tóc đen rối nhẹ xõa xuống, thoáng như có một sợi lướt qua mu bàn tay đang đặt nơi mép ghế.

Nàng không hay biết gì, vừa đứng dậy liền lập tức cúi đầu lui về đứng ngay ngắn. Chỉ có giữa hai mày Yến Dực, nơi vừa rồi bị lọn tóc thoảng qua, khẽ nhíu lại một cái nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.

Tống Tri Huệ liền xắn tay áo, bắt đầu bôi thuốc.

Yến Dực vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dừng trên mu bàn tay mình, đôi mày kiếm càng lúc càng siết chặt.

Trong ký ức của hắn, tất cả bắt đầu từ năm bảy tuổi. Năm đó sau một chuyến đi săn trở về, hắn đột nhiên mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, chỉ cần da thịt tiếp xúc liền sinh ra phản ứng. Lúc ấy, thái y thử qua đủ mọi phương pháp, nhưng chỉ cần tay chạm đến người hắn khi bắt mạch, hắn liền thấy đầu óc choáng váng, thậm chí như ngạt thở. Về sau đổi sang khăn sa mỏng vẫn không có tác dụng, chỉ có loại huyền ti siêu mảnh kia khi bắt mạch mới khiến hắn không quá khó chịu.

Bất kể là cung nhân quen biết, hay nam nữ xa lạ, thậm chí phụ hoàng mẫu phi, đều không thể chạm vào hắn. Chỉ cần để hắn cảm nhận được người khác đang đụng vào, dù có qua lớp áo, cái cảm giác buồn bực nghẹt thở ấy liền bùng lên dữ dội.

Thuốc uống, thuốc tắm, các loại phương pháp đều từng thử, nhưng tất cả đều vô dụng. Sau cùng, thái y bất đắc dĩ đành nói ra một suy đoán, rằng có lẽ hắn mắc phải tâm bệnh.

Dù sao chuyến đi săn năm đó, đao quang kiếm ảnh, huyết tinh khắp nơi, một hoàng tử độ thiếu niên bị kinh sợ sinh bệnh cũng là chuyện có thể hiểu.

Nhưng cái "tâm bệnh" ấy đối với phụ hoàng từng tung hoành thiên hạ mà nói, lại là một nỗi nhục. Yến Dực chính là hoàng tử được ông ta coi trọng nhất, từ vóc dáng đến tư chất đều giống ông như đúc, thậm chí còn thông minh hơn người. Không quá lời khi nói rằng, đương kim Thái tử lúc tám tuổi còn kém hắn một bậc. Vậy thì một đứa con đầy kỳ vọng như vậy, sao có thể vì một lần đi săn mà rơi vào tâm bệnh?

Phải biết rằng năm đó, tiên hoàng từng ôm hắn vào lòng, giục ngựa xông pha giữa bãi săn, ba mũi tên hạ ba con nhạn giữa trời. Ông kề sát tai hắn nói nhỏ:

"Nếu tương lai con có thể dũng mãnh như phụ hoàng, thiên hạ này sẽ thuộc về con."

Yến Dực từ nhỏ đã mẫn tuệ, hiểu rõ ý tứ của câu nói ấy ngay trong khoảnh khắc. Hắn đưa mắt nhìn khắp nơi, câu nói kia như thể chẳng ai khác nghe thấy.

Ấy vậy mà đêm hôm đó, thái giám trong trướng đột nhiên gọi hắn ra ngoài. Khi ấy hắn còn nhỏ, hơn nữa người kia là thân tín bên cạnh mẫu phi, hắn không sinh nghi. Cho đến lúc cảm thấy bất thường mà bắt đầu dò hỏi, thì tên thái giám ấy đã chẳng thấy bóng dáng.

Sau đó là một trận tiếng động sột soạt — một con mãng xà từ trong rừng lao ra, nhắm thẳng vào hắn.

Yến Dực lập tức rút chủy thủ bên hông, nhưng vẫn không thể tránh được đòn tấn công của mãng xà. Cái thân thể lạnh lẽo trơn trượt ấy quấn chặt lấy thắt lưng hắn như xiềng xích. Mỗi lần siết lại như muốn nghiền nát xương cốt hắn. Cảm giác áp bức ngột ngạt ấy khiến hắn gần như tuyệt vọng.

Hắn giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, mãng xà càng siết chặt.
Yến Dực nhớ rất rõ, khi ấy hắn đã gần ngất lịm. Nhưng không hiểu từ đâu dâng lên một luồng sức mạnh, khiến hắn bừng tỉnh, siết chặt chủy thủ, mạnh mẽ đâm vào thân rắn.

Cho tới tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, ánh mắt Yến Dực vẫn sẽ thoáng hiện vẻ hung tàn. Con mãng xà ấy sau khi bị đâm, bản năng co rút mạnh hơn, nhưng rất nhanh sau đó bắt đầu lỏng ra. Hắn bắt lấy khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, như kẻ điên, dồn hết sức lực toàn thân, một lần nữa đâm chủy thủ thật sâu vào thân nó.

Cứ thế, rút ra rồi lại đâm vào, máu bắn tung tóe khắp nơi... Tới khi hắn kiệt sức ngã gục xuống đất, trong tầm mắt mơ hồ, bầu trời sao cũng như đã nhuộm một màu đỏ thẫm.

Đêm ấy là Lưu Phúc tìm thấy hắn đầu tiên. Khi được đưa về trướng, hắn đã sốt cao mê man, phải mấy ngày sau mới tỉnh. Khi tỉnh lại, hắn mới biết kẻ dụ hắn ra ngoài đêm đó đã sợ tội mà tự sát.

Mẫu phi biết rõ phía sau chuyện này chính là Quách hoàng hậu, nhưng lại dặn hắn tuyệt đối không được hé lộ. Ngay cả phụ hoàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết kể từ lần đi săn đó, Yến Dực mắc phải căn bệnh quái dị, không ai có thể chạm vào hắn nữa.

Yến Dực hiểu rõ, từ đó trở đi, hắn và ngôi đế vị đã vô duyên. Thế là hắn một lòng phò tá huynh trưởng Yến Trang — người cùng mẹ sinh ra, con của Quý phi.

Hắn giúp Yến Trang bức lui Thái tử, tiêu diệt bè đảng, trợ giúp y xưng đế. Đổi lại, y ban cho hắn vinh quang tột đỉnh, cùng niềm tin tuyệt đối. Nhờ thế mới có Đại Đông thịnh thế như ngày nay.

Dĩ nhiên, Yến Dực chưa từng quên Quách thị.

Sau khi Quách thị bị phế, thiên hạ đều tưởng rằng bà đã bệnh chết. Nào ngờ nữ nhân kia, tàn hơi chưa dứt, đến nay vẫn còn bị hắn giam nơi vương phủ. Trần gian xà trùng chuột kiến vô số, hắn từng gọi bà một tiếng "mẫu hậu", cũng biết bà ta thích những thứ ấy, bèn ngày ngày dâng lên, cung phụng như hiếu tử.

Hắn muốn bà ta sống, phải sống thật lâu. Phải đích thân nếm trải tất thảy độc vật thế gian này, mới không phụ lòng "quan tâm" khi xưa ả dành cho hắn.

Chuyện cũ lâu rồi chưa từng nghĩ đến, nay nhớ lại, Yến Dực chỉ thấy như đã mấy kiếp trôi qua.

Hắn đưa mu bàn tay lên gần mũi, ngẩng mắt nhìn Tống Tri Huệ đang chuyên chú bôi thuốc.

Dưới ánh đèn lay động, ngón tay nàng thon dài mềm mại, đang khẽ xoa từng vòng quanh vết thương hắn.

Hương hoa mạn đạm nhạt lặng lẽ len vào mũi hắn, rõ ràng chỉ là thứ hương liệu thường dùng trong dân gian, vậy mà không hiểu sao, hương ấy cùng luồng sáng nhàn nhạt lướt qua vai cổ nàng lại khiến lòng người âm thầm ngứa ngáy.

Yến Dực không nhớ khi xưa mình từng thử tiếp xúc thân thể người khác lúc trị bệnh, có từng chạm vào tóc ai hay chưa.

Hẳn là chưa, nếu đã từng thì cớ sao khi sợi tóc kia lướt qua mu bàn tay, hắn lại không cảm thấy khó chịu?

Hay là thật ra đã từng, chỉ là hắn đã quên, mà sợi tóc này lại quá nhẹ, quá nhanh, nên thân thể hắn chưa kịp sinh phản ứng?

Yến Dực hơi nheo mắt, lần nữa trầm ngâm.

Tống Tri Huệ vừa bôi thuốc xong, cẩn thận đậy nắp bình lại, hai tay nâng giữ, sợ rằng lại lỡ tay đánh rơi như lúc trước.

“Vương gia, nô tỳ đã bôi xong thuốc.”

Thanh âm nàng dịu dàng, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Yến Dực thu tay lại, gõ nhẹ lên chiếc bàn con bên cạnh, ý bảo nàng để lọ thuốc ở đó.

Tống Tri Huệ rũ mi tiến lên, không dám đến quá gần, chỉ bước đến phạm vi đủ để đặt lọ thuốc, rồi cúi người xuống. Mái tóc đen rũ qua má, buông thõng xuống trước mắt hắn.

Bất ngờ, Yến Dực đưa tay ra.

Đã không chắc chắn, thì thử một lần, cũng chẳng tổn hại gì.
Khi bàn tay hắn nắm lấy mấy sợi tóc trước mặt, cả hai người đều sững lại.

Nhưng rất nhanh, tia kinh ngạc trong mắt Yến Dực đã bị cảm xúc nồng liệt khác đè nén đến triệt để.

“Quay người, quỳ xuống.”

Thanh âm hắn khàn khàn, trầm thấp, giống hệt như đêm đó trong Trì phòng. 

 
Bình Luận (0)
Comment