Lưu Phúc đứng canh ngoài cửa, vừa thấy Tống Tri Huệ bước ra khỏi phòng ngủ, trên người quấn tấm thảm mỏng, ngay cả đầu cũng trùm kín bên trong, hắn ta lập tức phản ứng, vội sai một hạ nhân thân tín chạy trước về Tây Uyển, truyền lời bảo Triệu ma ma chuẩn bị nước tắm.
Dù sao cũng là kẻ khôn ngoan từng trải, chỉ liếc mắt một cái liền đoán được bảy tám phần. Dẫu cho hắn ta có đoán sai, thì giữa đêm đông giá rét, trải qua một ngày mệt mỏi mà được ngâm mình nước ấm tẩy thân, cũng vẫn là chuyện tốt.
Lúc Tống Tri Huệ được đưa về Tây Uyển, nước ấm đã sẵn sàng. Triệu ma ma nhìn thấy nàng cả người quấn trong thảm, chỉ lộ gương mặt trắng như tuyết, trong lòng bất giác khựng lại một thoáng.
Hôm qua vừa nghe nói nàng được gọi vào Trì phòng của Vương gia, đã cảm thấy khó tin. Hôm nay lại hay tin nàng nửa đêm tới An Thái Hiên, lúc về còn đòi tắm gội, thì càng chấn động đến nỗi không biết phải nói gì. Phải biết rằng bà vào phủ đã lâu, đây là lần đầu có nữ nhân được bước chân vào An Thái Hiên liền hai đêm liên tiếp.
Hai người đi đến ngoài thủy phòng, Vân Thư đã chờ sẵn từ lâu.
Triệu ma ma dè dặt hỏi có cần giữ lại để bà hỗ trợ không, Tống Tri Huệ nhẹ nhàng từ chối:
“Giờ đã khuya, không dám phiền ma ma nữa.”
Triệu ma ma xua tay cười, “Chút chuyện cỏn con thôi, là bổn phận của lão nô mà.”
Tống Tri Huệ thấy bà vẫn đứng chờ tại chỗ, chưa rời đi, liền nói tiếp:
“Nếu tiện, ma ma có thể giúp ta mang thêm hai bình nước nóng vào phòng được không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Tri Huệ đưa ra yêu cầu kể từ khi nhập phủ. Dù yêu cầu không tính là quá đáng, nhưng nếu là trước kia, gặp phải Tần ma ma, tất sẽ đòi chút đền đáp rồi mới chịu làm. Còn Triệu ma ma thì khác, bà là người biết nhìn sắc mặt, nghe xong liền lập tức đồng ý, thậm chí còn hỏi thêm:
“Hai bình có đủ không? Nếu không, lão nô mang lên bốn bình cho chắc nhé?”
Tống Tri Huệ khẽ cong môi, nhẹ gật đầu:
“Vậy phiền ma ma hao tâm rồi.”
Triệu ma ma cười khúc khích, vui vẻ lui xuống.
Ở Tây Uyển, các tiểu viện của cơ thiếp thông thường không có thủy phòng riêng. Nếu chỉ cần nước rửa mặt, tỳ nữ sẽ đi múc về; nếu muốn tắm gội, phải báo trước với quản sự thủy phòng. Lắm khi có nhiều người cùng cần dùng, phải xếp thứ tự hoặc nhìn xem vị nào chịu bỏ thêm bạc.
Tóm lại, chuyện tắm gội cũng lắm phép tắc. Như Tống Tri Huệ đêm nay, chỉ cần mở lời một tiếng là mọi thứ đã được chuẩn bị chu toàn, ở Tây Uyển đúng là lần đầu có tiền lệ.
Trong phòng chỉ còn lại Vân Thư, nhưng Tống Tri Huệ không để nàng ấy tới gần, chỉ bảo đứng đợi bên ngoài bình phong.
Sau tấm bình phong, chậu nước nghi ngút khói, trên giá áo bên cạnh cũng đã treo sẵn y phục sạch sẽ.
Tống Tri Huệ chậm rãi gỡ tấm thảm mỏng. Đây là loại thảm làm từ lông dê hảo hạng, đối với Yến Dực mà nói thì chẳng đáng giá gì, nhưng với nàng, lại là vật giữ ấm quý giá giữa mùa đông.
Đã là ban cho nàng, vậy từ giờ trở đi, chính là của nàng.
Nàng múc một gáo nước ấm, tưới lên vết bẩn trên thảm, rồi dùng xà phòng chà rửa cẩn thận, lại dội thêm mấy lượt nước cho đến khi không còn vết dơ nào. Sau đó mới đem thảm cùng y phục bỏ vào thùng giặt. Xong xuôi, nàng bắt đầu múc nước dội sạch tóc, sau đó mới chậm rãi bước vào bồn nước.
Lúc này nước đã nguội bớt, Tống Tri Huệ liền gọi Vân Thư vào thêm nước ấm.
Vân Thư dù là kẻ hầu thân cận, nhưng vẫn giữ lễ phép. Sau khi vào phòng, nàng ấy không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ lặng lẽ cúi đầu đổ nước, rồi lập tức lui ra ngoài bình phong.
Tống Tri Huệ cũng chẳng cần giải thích gì, chỉ lẳng lặng ngồi trong nước, mặc cho làn hơi nóng phủ lên da thịt.
Ban đầu, nàng thật sự không rõ vì sao Yến Dực lại tìm được mình. Giờ thì đã hiểu rõ cả rồi: nàng viết bình luận binh pháp giúp Triệu Lăng, góp phần vào chiến thắng của Quảng Dương hầu ở Ô Hằng. Hắn hẳn là hận nàng thấu xương, lại vừa dè chừng tài trí của nàng, cho nên mới mang theo Yến Tín đến tìm nàng đánh cờ.
Đêm ấy, nếu nàng không biết đánh cờ, có lẽ Yến Dực đã mặc kệ nàng.
Không đúng — lấy tính tình đa nghi của hắn, dù nàng thua, hắn cũng sẽ không bỏ qua. Loại người như hắn, thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Biết nàng vô dụng, chỉ sợ còn giết để bịt miệng.
Tống Tri Huệ khẽ thở dài, khép mắt lại.
Lúc nãy nàng đã mặt đối mặt hỏi hắn một lời đảm bảo, hắn cũng không muốn cho. Chỉ nói sẽ để nàng rời đi, nhưng không chịu hứa ban cho nàng tự do. Ngay cả một câu lừa gạt lấy lệ cũng không buồn nói.
Đúng vậy.
Giờ nàng biết quá nhiều chuyện của Yến Dực, hắn lại càng không thể để nàng sống sót mà rời khỏi. Một khi nàng hết giá trị, thứ đợi nàng tất sẽ là diệt khẩu.
Một lát sau, Tống Tri Huệ chậm rãi mở mắt.
Bộ Thượng Thư kia ghi chép các sách lược trị quốc. Phụ thân khi bình giảng cho nàng nghe chưa từng giấu giếm, thậm chí còn cùng nàng thảo luận sâu xa. Chính vì ông không kiêng kỵ việc tìm tòi những học thuyết ấy, cuối cùng mới bị kẻ khác vin vào làm cớ, mà rước hoạ sát thân.
Tống Tri Huệ nghĩ, nếu Lạc Dương biết được bản sao của 《Thượng thư》 nằm trong tay Tĩnh An Vương, hơn nữa bên trong còn ghi chép cả phương pháp của Phục Sinh và giải pháp của Dương Hấp, thì cho dù hai người họ có tình nghĩa huynh đệ sâu đậm, dựa theo lòng dạ đế vương mà xét, e rằng Lạc Dương cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ Yến Dực.
Cho nên, một khi bản sao 《Thượng thư》 được hoàn thành, ấy là ngày nàng bị bỏ đi.
Nàng bắt buộc phải kéo dài thời gian, phải rời khỏi vương phủ trước khi bản sao ấy hoàn tất.
Hàng Tuyết Hiên gần với cửa hông phía bắc hơn, nhưng nơi ấy canh phòng nghiêm ngặt, thông thường chẳng ai có thể ra vào. Nếu đốt lửa tạo hỗn loạn, tuy có thể lợi dụng thời cơ trốn thoát, song lấy trí tuệ của Yến Dực mà nói, e là chẳng bao lâu y đã kịp phản ứng. Mà lấy năng lực của nàng, lại không có người tiếp ứng, chỉ một thân một mình, tuyệt đối không thể thoát khỏi quận Sơn Dương.
Cứng rắn bỏ trốn là hạ sách.
Chỉ khi tìm được một lý do hợp tình hợp lý để ra ngoài, nàng mới có thể tự tạo cho mình thêm hy vọng.
“Vân Thư.” Tống Tri Huệ gọi vọng ra ngoài.
Vân Thư nghe tiếng bước vào, lại giúp nàng thêm nước ấm. Lần này, Tống Tri Huệ không để nàng ấy ra ngoài đợi, mà lưu nàng lại trò chuyện.
Giọng nàng nhẹ nhàng như là vô tình hỏi han: “Cũng sắp sang đông rồi, đông tới chưa mấy chốc lại đến Tết. Lần trước ngươi từng nói, trong phủ vào dịp Tết rất náo nhiệt. Vậy các nữ quyến trong hậu viện có thể tham dự không?”
Vân Thư đáp: “Nếu là phủ tổ chức yến tiệc, có quan viên mang theo nữ quyến tới, thì nữ quyến hậu viện không được lộ diện. Nhưng nếu là Vương gia mở tiệc đãi nội phủ thuộc hạ, thì các nương tử có thể ra tiền viện hầu hạ. Còn nếu là yến tiệc người ngoài tổ chức mời đến, Vương gia đi dự tiệc thường không dẫn theo nữ quyến, có dẫn cũng chỉ mang Lưu công công các vị đó…”
Tống Tri Huệ khẽ gật đầu: “Vậy ngoài phố thì sao? Chắc là náo nhiệt lắm?”
Vân Thư mỉm cười gật đầu, “Tự nhiên là náo nhiệt ạ. Nhất là đêm Thượng Nguyên, phố xá treo đầy hoa đăng. Vương gia còn cùng Thứ sử Duyện Châu ra ngoài tuần du, chính là cái gọi là…”
“Cùng dân chung vui phải không?” Tống Tri Huệ cong khóe môi.
Vân Thư cười đáp, “Phải rồi, chính là vậy đó.”
Tống Tri Huệ lại hỏi: “Ngươi từng thấy chưa?”
Vân Thư đã thấy nhiều lần. Nhắc tới cảnh tượng năm ấy, mặt nàng ấy cũng rạng rỡ hẳn.
Đêm ấy tại khu phố náo nhiệt nhất trong quận Sơn Dương sẽ dựng đài biểu diễn. Có xiếc, có ảo thuật, có ca múa, đến cuối còn có Thái thú ném tiền thưởng.
“Khi còn nhỏ nô tỳ chen không được lên trước, lần nào cũng chẳng nhặt được mấy đồng. Sau này lớn hơn một chút, nhờ sức khỏe tốt, nên nhặt được cũng không ít đâu ạ!”
Thấy nàng cười rạng rỡ, Tống Tri Huệ cũng bật cười theo: “Vậy nữ quyến trong hậu viện… có được phép ra ngoài ngắm không?”
Vân Thư lắc đầu: “Chuyện ấy thì không được ạ.”
Tống Tri Huệ chậm rãi thở dài: “Các ngươi muốn ra ngoài, chí ít còn có hy vọng. Còn ta, muốn ra đi dạo phố một chút, mà ngay cả một cơ hội cũng không có.”
Ngày trước ở Xuân Bảo Các, nàng còn có thể được Lưu ma ma cho phép ra ngoài đi dạo một vòng. Hiện giờ vào phủ vương gia, chẳng khác gì bị nhốt trong ngục.
Vân Thư cũng theo đó thở dài. Một lúc lâu sau, nàng nhỏ giọng nói: “Nếu nương tử được Vương gia đồng ý, thì chắc chắn là có thể đi thôi ạ.”
Trong mắt Vân Thư, yêu cầu của Tống Tri Huệ chẳng có gì quá đáng, hơn nữa Vương gia hai đêm liên tiếp đều triệu nàng thị tẩm, nghĩ đến lúc Tết đến, ắt hẳn sẽ dẫn nàng cùng đi ra ngoài.
Tống Tri Huệ chỉ cười không đáp.
Một lúc sau, nàng đứng dậy mặc lại y phục. Lúc Vân Thư đang giúp nàng hong tóc, bỗng nghe nàng hạ giọng hỏi: “Đúng rồi, Vương gia bên người chẳng có ai hầu hạ, còn Tín công tử đâu?”
Vân Thư không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Cũng không có luôn ạ.”
“Sao lại thế?” Tống Tri Huệ hỏi.
Tay Vân Thư thoáng khựng lại, lộ vẻ ngập ngừng: “Mọi người… đồn rằng…”
Tống Tri Huệ ánh mắt sáng lên, nghiêng đầu nhìn nàng: “Làm sao? Nói cho ta nghe đi.”
Vân Thư ghé sát lại, hạ giọng đến mức thấp nhất: “Nghe nói… Tín công tử tuy bề ngoài là nghĩa tử của Vương gia, nhưng kỳ thực… giữa hai người…”
Nàng vẫn không dám nói nốt, nhưng Tống Tri Huệ đã hiểu.
Nàng khẽ gật đầu, lại nửa nằm bên lò sưởi, để mặc cho Vân Thư tiếp tục hong tóc.
Tống Tri Huệ biết rõ lời đồn kia chỉ là giả dối.
Khi ấy, ánh mắt Yến Tín nhìn nàng bên dòng suối đã nói lên tất cả — hắn ta tuyệt không phải kẻ có hảo nam phong.*
* "Hảo nam phong" (好男风) là cách nói cổ của Trung Quốc, mang nghĩa đồng tính luyến ái nam
Còn Yến Dực, lại càng không thể. Tuy nàng chưa từng đích thân chứng kiến, nhưng chỉ cần dựa vào hai lần chạm mặt gần đây, cũng đủ để nàng khẳng định: với loại chuyện ấy, hắn không những không bất lực, mà còn rất có hứng thú.
Không đụng vào nàng, chẳng qua vì hắn chê nàng ti tiện thấp hèn; còn không đụng đến người khác, vậy chỉ e là bởi lý do nào đó mà nàng chưa đoán được.
Hay là… hắn thấy những nữ tử kia đều không xứng?
Khóe môi Tống Tri Huệ khẽ nhếch, lộ ra một tia cười lạnh. Nghĩ mãi không thông thì dứt khoát không nghĩ nữa — chuyện không trọng yếu, cần gì bận tâm.
Khi ra khỏi thủy phòng, Triệu ma ma đã chuẩn bị sẵn bốn bình nước nóng để sưởi tay. Trở về Hàng Tuyết Hiên, Tống Tri Huệ sai Vân Thư mang hai bình đến cho Cố Nhược Hương. Một bình giữ lại cho mình, còn một bình kia thì cho Vân Thư.
Canh gừng táo đỏ do An Bình đưa tới, Cố Nhược Hương cũng đã uống xong.
Uống xong canh, Tống Tri Huệ ngủ một giấc nặng nề.
Sáng sớm hôm sau, nàng dẫn theo Vân Thư đi tới Hạnh viên.
Đi thêm một đoạn nữa là đến Giáo Tràng, không có Lưu Phúc dẫn đường thì cửa nọ sẽ không để nàng bước ra ngoài.
Vân Thư tiến lên đưa chút ngân lượng, bày tỏ ý muốn cầu kiến.
“Muốn gặp công công Lưu Phúc à?” Lính gác cổng cất bạc vào tay áo, do dự một chút rồi gật đầu đáp ứng, bảo nàng chờ.
Nếu là trước kia, nữ quyến trong hậu trạch muốn thông qua cửa này nhắn gửi điều gì, tất nhiên không được phép. Nhưng giờ là Tống Tri Huệ, hai ngày nay danh tiếng nàng đã vang khắp vương phủ. Nàng có thể bước vào phòng Vương gia, lọt vào mắt hắn — từ khi vương gia lập phủ tới nay, chưa từng có nữ nhân nào được đãi ngộ như vậy.
Thế nên lính canh mới nể mặt cho nàng một lần.
Thời điểm này thường ngày, nếu không có việc gì quan trọng, Yến Dực sẽ luyện võ ở Giáo Tràng, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lưu Phúc theo hầu bên cạnh.
Khi nghe lính gác đến báo, Lưu Phúc hơi sững người, sau đó phân phó vài câu với người hầu rồi đích thân ra tiếp Tống Tri Huệ.
“Nương tử tìm lão nô, chẳng hay là có việc gì?” Lưu Phúc mỉm cười hỏi.
Tống Tri Huệ lễ độ nói: “Hôm qua Vương gia có lời cùng ta, ta sợ quấy rầy sự yên tĩnh của người, nên muốn trước hỏi qua công công một tiếng.”
Không có phân phó của Yến Dực, Lưu Phúc dĩ nhiên không thể tự tiện, đành bảo nàng chờ thêm.
Giáo Tràng trong vương phủ cực kỳ rộng lớn, Yến Dực cưỡi tuấn mã, rong ruổi giữa trường, bụi đất tung bay. Ngoài hắn đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nơi góc Tây Bắc còn có mấy người đang vật lộn giao đấu — Yến Tín cũng ở trong số đó.
Lưu Phúc không dám mạo muội quấy rầy, đành đứng đợi đến khi Yến Dực ngừng tay nghỉ ngơi mới tiến lên bẩm báo.
Nghe nói Tống Tri Huệ tới tìm, giữa mày Yến Dực hơi nhíu lại. “Là có chuyện gì?”
Lưu Phúc đáp: “Tống nương tử nói là có ước định với Vương gia từ đêm qua.”
Yến Dực chợt nhớ ra, không khỏi cười lạnh một tiếng. Nàng rõ ràng sợ hắn như sợ cọp, vậy mà lại gấp gáp muốn viết xong quyển "Thượng thư" kia — chẳng lẽ không sợ hắn giết người diệt khẩu?
“Gọi nàng tới.” Dứt lời, hắn quay người lên ngựa lần nữa.
Chẳng bao lâu sau, giữa Giáo Tràng xuất hiện một thân ảnh nữ tử. Tuy dung mạo không đến mức diễm lệ nổi bật, nhưng một nữ nhân xuất hiện tại nơi này, đã đủ khiến đám người luyện võ kinh ngạc. Thấy bên cạnh nàng là Lưu Phúc, mọi người lập tức hiểu rõ: đây chính là Tống nương tử — người được Vương gia sủng ái hai ngày qua.
Mọi người vội vàng thu liễm ánh mắt, không dám nhìn thêm.
Yến Tín cũng nghe phong phanh chuyện này từ hai hôm trước, lúc đầu còn không tin, đến nay tận mắt thấy Tống Tri Huệ đứng đó, mới biết lời đồn là thật. Vương gia thật sự sủng ái nàng.
Trong đầu hắn ta thoáng hiện lên cảnh tượng bên dòng suối hôm ấy: cánh tay nàng trắng nõn như ngọc, thanh âm lại mềm mại như nước — lòng hắn ta chợt bừng lên một cơn tức giận mơ hồ, chẳng rõ là vì điều gì.
Hắn ta xắn tay áo, quát: “Lại đến!”
Rồi nhào tới cùng đối thủ đánh vật, quyết liệt hơn hẳn lúc trước.
Còn trong sân, Yến Dực đã bắn liền bảy mũi tên, mỗi lần đều thúc ngựa phóng nhanh, mũi tên bắn ra đều trúng ngay hồng tâm.
Lần cuối cùng, hắn đơn giản giương cung ba mũi cùng lúc, nhắm về phía hồng tâm xa nhất, đúng lúc này — không hiểu sao — ánh mắt hắn thoáng liếc qua một thân ảnh lam nhạt đang đứng ở xa kia.
Là Tống Tri Huệ.
Đáng lý nàng phải rũ mắt đứng yên, nhưng lại đúng lúc ấy ngẩng lên, ánh mắt rơi về một phía nào đó.
Ánh mắt Yến Dực theo tầm nhìn nàng mà nhìn sang.
Yến Tín vừa lúc quật ngã đối thủ xuống bờ cát, xung quanh vang lên tiếng reo hò tán thưởng. Trong nắng sớm, gương mặt thiếu niên tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ tuấn tú phi phàm.
Dáng cười kia… thực sự khiến người khác khó mà dời mắt.
Yến Dực quay đầu, giương cung lần nữa, giương cánh tay — tam tiễn cùng lúc bật khỏi dây cung, trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người...