Dưới án thư, Tống Tri Huệ cất giọng yếu ớt:
“Hồi bẩm Vương gia… là bởi thần thiếp quỳ quá lâu nên mới ra nông nỗi này.”
“Ồ?” Yến Dực rõ ràng không tin, nhếch môi khẽ cười lạnh, “Hôm nay mới quỳ được mấy canh giờ? Bổn vương còn nhớ rõ, ngươi từng bị phạt quỳ ngoài viện suốt cả ngày, cũng chẳng thấy rên một tiếng?”
Tống Tri Huệ một tay bị giày ủng của hắn đè chặt, một tay ôm lấy bụng dưới, hơi thở dồn dập mà vẫn gắng sức giải thích:
“Trước kia Vương gia trách phạt, phần lớn đều là bắt thiếp quỳ rạp dưới đất, hoặc ngồi quỳ, tư thế còn đỡ mỏi hơn nay phải quỳ ngay bên án thư để viết lách… hơn nữa…”
Nam tử xưa nay luôn kiêng kỵ đề cập chuyện nguyệt sự của nữ nhân. Tống Tri Huệ từ lần đầu gặp tình trạng này đã sinh nghi, có lần còn lén hỏi mẫu thân, nhưng cũng chỉ nhận được lời mơ hồ:
“Nam nhân không muốn nghe chuyện ấy, chớ dại mà nói trước mặt họ.”
Cho đến nay, nàng vẫn chẳng thể hiểu nổi — đó vốn là chuyện thường tình của nữ nhi, sao lại trở thành điều kiêng kỵ? Nhưng đối diện với Yến Dực, nàng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn và thỏa hiệp.
Vì vậy, lời nói của nàng khựng lại giữa chừng, không tiếp tục nữa.
Yến Dực nghe ra nàng có điều giấu giếm, liền vô thức gia tăng lực đạo dưới chân, giọng lạnh lùng:
“Nói.”
Tống Tri Huệ đau đến hít một hơi lạnh, đành phải nói thẳng:
“Thần thiếp đang gặp nguyệt sự, thân thể yếu nhược, thực sự không thể gắng thêm.”
Nghe hai chữ “nguyệt sự”, Yến Dực thoáng khựng lại, tựa hồ chưa hiểu ngay, mãi một lát sau mới chợt bừng tỉnh, nhận ra ý tứ trong lời nàng.
Thế nhưng hắn vẫn không nhấc chân lên, chỉ nheo mắt lại, ánh nhìn tựa như muốn nhìn xuyên thấu nàng:
“Là thân thể quá yếu, hay là lương tâm bất an?”
Tống Tri Huệ sao lại không nghe ra câu này có ẩn ý? Nhưng hắn đã không nói trắng ra, nàng cũng không dại gì dây vào, chỉ nhẹ giọng đáp:
“Vương gia xưa nay chưa từng phải quỳ như thiếp, tự nhiên không hiểu được cảm giác đó. Nếu Vương gia không tin, có thể sai người hỏi bất kỳ tỳ nữ nào cũng rõ.”
Lời này tuy nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại có lý. Yến Dực thân là Vương gia cao cao tại thượng, lại là nam tử, cả đời sao có thể hiểu được sự khó nhọc hàng tháng của nữ nhi, càng không thể cảm thụ nỗi đau khi quỳ suốt canh giờ như kẻ hèn mọn.
Yến Dực khẽ sững người, dường như không ngờ nàng lại dám nói thẳng như vậy. Lời tuy hợp lý, nhưng lại mang theo chút ý khiêu khích khiến hắn càng thêm bất mãn.
Hắn vừa muốn mở miệng, ngoài cửa lại có người tới cầu kiến.
Yến Dực lúc này đang mang đầy lửa giận trong lòng, liền không để Tống Tri Huệ đứng dậy, chỉ phất tay cho truyền vào.
Người vào là một kẻ khác, không biết trong phòng còn có người, vừa thấy Yến Dực ngồi ngay ngắn sau án thư, liền bước lên hành lễ:
“Tham kiến Vương gia.”
“Có chuyện gì?” Yến Dực khẽ giương mắt, ánh nhìn lạnh nhạt quét về phía người cách đó hai trượng.
Thuộc hạ của Yến Dực xưa nay đều hiểu quy củ, vừa kính vừa sợ hắn. Lúc này đối đáp cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi mắt nhìn sàn, cung kính đáp:
“Thuộc hạ đã tổng hợp hết số thuế thương hộ các nơi ở Duyện Châu suốt ba năm qua, toàn bộ đều đã trải lọc ghi vào hồ sơ.”
Nói rồi, y dâng lên một quyển sổ sách, hai tay trình đến trước.
Nếu là ngày thường, Yến Dực ắt sẽ cho người dâng lên, vừa lật xem vừa tra hỏi, hoặc thậm chí đuổi người lui xuống để tự mình xem xét. Nhưng hôm nay, người ngồi trước mặt hắn là Tống Tri Huệ — hắn lại chưa hề bảo dâng lên, chỉ tiếp tục hỏi:
“Còn chuyện gì khác?”
Dưới án thư, Tống Tri Huệ biết rõ Yến Dực đang cố tình làm khó, liền dứt khoát không tranh, tiếp tục ngồi quỳ, tay xoa bụng dưới mong giảm cơn đau.
Người tới buông quyển sổ, lại nói:
“Còn có việc lưu dân. Do tiền cứu tế chưa phát đến nơi, dân chạy nạn đã ùn ùn kéo đến các châu. Nhiều châu thành phải đóng cổng từ chối tiếp nhận, có nơi còn phát sinh bạo loạn. Thứ sử Duyện Châu lo dân tị nạn gây rối, muốn thỉnh ý Vương gia.”
Việc này quả thực là khó giải. Nếu mở cổng dung nạp, e sinh ra kẻ thừa nước đục thả câu; nhưng nếu đóng cổng cự tuyệt, thì dễ gây dân oán, tổn hại danh tiếng triều đình.
Yến Dực lập tức nhớ đến Hồng Thụy — nếu là trước kia, hắn hẳn đã gọi người kia đến thư phòng để bàn bạc. Nhưng nay, Hồng Thụy đã chết. Mà tình thế hỗn loạn hôm nay, lại đều do nữ nhân đang ngồi dưới án thư này mà ra.
Chợt nghĩ đến nhiều hành vi trước kia của Tống Tri Huệ, lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên dữ dội.
Tống Tri Huệ tuy xoa bụng một hồi, thân thể đã dễ chịu hơn chút ít, nhưng ngay lúc nàng vừa thấy nhẹ nhõm, lực đè dưới chân Yến Dực lại đột ngột gia tăng, đau đến nỗi nàng bật thở dốc, tay muốn giật về.
Cảm giác được nàng vùng vẫy, Yến Dực vừa cùng thuộc hạ đối đáp, vừa cố tình gia tăng lực ép dưới chân.
Tống Tri Huệ đau tới mức gần như không chịu nổi, nhưng lại chẳng dám đẩy hắn ra. Cuối cùng, nàng nắm lấy cây bút dưới đất, dùng cán bút gõ nhẹ hai cái lên giày hắn, như ngầm cầu xin.
“Muốn vào Duyện Châu, tất phải qua Dĩnh Xuyên trước. Đi hỏi trước xem Dĩnh Xuyên bên kia có tính toán gì, nếu như Dĩnh Xuyên…”
Yến Dực đang nói nửa chừng, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Một luồng sát khí hung tợn nháy mắt bốc lên trong mắt hắn.
Hắn rũ mắt xuống, ánh nhìn gắt gao quét về phía người đang quỳ dưới chân.
Đón lấy ánh mắt Yến Dực như muốn ăn tươi nuốt sống người, Tống Tri Huệ trong mắt hiện lên vài phần cầu xin, lại dùng cán bút khẽ chạm vào hắn ra hiệu, đoạn chỉ tay xuống dưới giày ủng của hắn, nơi ấy đã dẫm đến mức các ngón tay nàng sưng đỏ cả lên.
Ý thức được nàng không trực tiếp động thủ, chỉ mượn cán bút để chạm vào, sát ý nơi đáy mắt Yến Dực cũng vơi đi đôi phần. Nhưng một màn trước mắt này, lại khiến hắn bỗng nhiên hồi tưởng tới giấc mộng xa xưa kia.
Trong mộng, Tống Tri Huệ quỳ bên mép giường hắn, ánh mắt cũng là như lúc này, mang theo cầu khẩn mà ngước nhìn, sau lớp lụa mỏng, đôi môi đỏ rực kia khẽ hé...
Thuộc hạ của Yến Dực vốn đang chăm chú ghi nhớ lời dặn, chợt thấy hắn đang nói thì đột nhiên im bặt. Y đợi một hồi, vẫn không thấy chủ tử lên tiếng tiếp, liền lén nhấc mí mắt nhìn lên một cái.
Chỉ thoáng liếc qua, đã vội vàng cúi gằm đầu xuống.
Thuộc hạ ấy thầm nghi hoặc: tại sao chỉ vừa nhắc tới Dĩnh Xuyên, sắc mặt Vương gia liền trầm xuống đến vậy? Nhưng y không dám hỏi nhiều, đành an phận chờ đợi tiếp.
Dưới án thư, Tống Tri Huệ vẫn giữ dáng vẻ cầu xin, nhưng nơi khoé mắt lại vô tình quét qua y phục bạc sắc nơi thân Yến Dực. Tấm áo đơn tơ lụa mỏng manh kia căn bản không che nổi tình hình biến hóa khác thường đang xảy ra.
Tống Tri Huệ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Yến Dực lộ vài phần thất thần, trong lòng khẽ động, nàng lại lần nữa đưa cán bút lướt nhẹ qua hoa văn hắc long trên đôi giày ủng ấy.
Yến Dực lập tức hoàn hồn. Nhìn thấy cán bút kia đang từ dưới trượt lên, từng chút từng chút ve vuốt, ánh mắt hắn trầm xuống, định mở miệng quát mắng nàng. Nhưng đúng khoảnh khắc ánh mắt chạm phải cặp mắt trong veo như nước kia, cảm giác ấm nóng, ướt át trong mộng như chực ùa về…
"Duyện Châu bên kia không cần vội, cứ chờ xem Dĩnh Xuyên xử lý thế nào đã." Một hồi lâu sau, Yến Dực mới trầm giọng lên tiếng. Thanh âm tuy hơi khàn khàn, nhưng khí thế thì lạnh lẽo đến rợn người, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Tên thuộc hạ lập tức lĩnh mệnh, cúi đầu đáp "vâng".
Chợt nghe phía trên truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Yến Dực, thuộc hạ nọ theo bản năng cho rằng hắn đang giận, dù không hiểu cơn giận từ đâu mà đến, cũng chỉ dám cúi đầu thấp thêm mấy phần.
"Yến cương* bên kia đối với lưu dân thì sao?"
*Chỉ vùng biên giới phía đất Yến
Sau tiếng hít thở đó, Yến Dực lại hỏi, giọng càng thêm trầm thấp khàn khàn, như nhấn chìm cả không khí trong phòng.
Yến cương—đó chính là Đông Hải vương, trưởng tử của tiên đế, đất phong đặt tại Từ Châu, cũng chính là nơi gần khu vực lũ lụt lần này nhất.
Thuộc hạ đáp: "Từ Châu chưa từng mở thành đón lưu dân, nhưng lại dựng doanh trại ngoài thành riêng biệt để thu xếp cho họ."
Đông Hải vương mỗi ngày đích thân ra ngoài thành phát cháo, thậm chí có hôm không quay về, ở hẳn trong trại với lưu dân qua đêm. Cũng chính đêm ấy, hắn ta bị nhiễm phong hàn. Sau khi trở lại thành, rất nhiều nhu yếu phẩm cứu trợ liền được chuyển ra ngoài.
Yến Dực khẽ cười lạnh: "Lần này ra tay, đã chiếm được lòng dân, lại tránh được họa loạn trong thành… Hừm…"
Ngòi bút vốn đang mềm nhẹ lướt vòng này sang vòng khác, chợt không dấu hiệu liền khựng lại giữa chừng, không mạnh không nhẹ mà đè xuống một cái. Yến Dực đang nói dở, bất chợt rít khẽ một hơi.
Hắn lập tức cụp mắt, nhìn xuống dưới án thư. Chẳng rõ từ khi nào búi tóc của Tống Tri Huệ đã bung ra, làn tóc đen mềm rũ xuống hai má, làm cho gương mặt vốn trắng nõn kia càng thêm phần mềm mại, dụ hoặc.
Yến Dực hơi nghiêng người ra sau, khẽ nhấc chân, thanh âm cố ý đè xuống trầm thấp lạnh lùng:
“Lui ra.”
Tên thuộc hạ đã sớm nhận ra tâm trạng của hắn có phần không kiên nhẫn, vội vàng lĩnh mệnh lui đi.
Ngay khi cửa phòng vừa khép lại, Yến Dực liền khẽ thở ra một tiếng, cả người nghiêng hẳn về phía lưng ghế.
Nhưng sau đó, giọng nói trầm thấp lại chậm rãi bật ra từ cổ họng:
“Ngươi vừa rồi đã chứng kiến, Duyện Châu nên xử trí thế nào?”
Một lúc lâu không có ai đáp lời, chỉ có ngòi bút vẫn đang lặng lẽ họa vẽ. Yến Dực bất chợt bật cười lạnh hai tiếng:
“Tài trí của ngươi vốn cao hơn cả Hồng Thụy, những lời này, ngươi thật sự là..."
“Vương gia.” Tống Tri Huệ rốt cuộc cũng cất lời, giọng nói trầm tĩnh, nhẹ nhàng vang lên, “Thiếp chứng kiến, lời Vương gia không sai, Duyện Châu quả thực không nên vội, nhưng điều Duyện Châu cần lúc này, không phải đợi Dĩnh Xuyên động tĩnh, mà là sớm lo trù bị ngân khoản. Dù là tu sửa sau thiên tai hay an trí lưu dân, tất thảy đều cần đủ ngân lượng, mới có thể giải trừ cơn nguy.”
Yến Dực lạnh nhạt đáp:
“Lo liệu ngân khoản xưa nay là chuyện khó trong khắp Đại Đông, cô đang hỏi ngươi cách giải quyết.”
Tống Tri Huệ khựng tay lại đôi chút, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn hắn:
“Chẳng hay Vương gia có từng nghi hoặc, vì sao Từ Châu có thể lo đủ ngân khoản?”
Từ Châu ở gần vùng thiên tai, có thể nhanh chóng an trí lưu dân, tiền của hao tổn tuyệt đối không ít.
Ánh mắt Yến Dực vẫn sâu như cũ, song khóe môi lại hơi cong lên:
“Nói tiếp đi.”
Tống Tri Huệ cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt, vừa tiếp tục họa, vừa nhỏ nhẹ nói:
“Thiếp từng nghe nói, cậu ruột của Đông Hải Vương – Quách Khuông – từng rất được tiên đế coi trọng, trong nhà trân bảo tích chứa như núi. Chi bằng Vương gia phái người đến Lạc Dương âm thầm tra xét, xem thử Đông Hải Vương có từng lui tới riêng với Quách Khuông hay không."
Khi nhắc tới cái tên Quách Khuông, tay nàng vô thức ấn bút mạnh hơn một phần. Yến Dực im lặng, ánh mắt trước sau vẫn rọi lên người nàng.
“Lấy công làm tư?” Yến Dực hỏi.
“Năm đó án của Dương gia, đúng là Quách Khuông có nhúng tay thêm dầu vào lửa. Nhưng chuyện hôm nay ông ta có liên hệ hay không, vẫn cần Vương gia điều tra mới rõ.” Tống Tri Huệ bình thản đáp. “Nếu thật không liên can, là thiếp suy đoán sai. Nhưng nếu quả có liên hệ, Đông Hải Vương viện cớ bệnh không vào kinh, lại ngầm kết giao trọng thần trong triều, tội ấy ra sao, tin rằng Thánh thượng và Vương gia sẽ có định đoạt.”
Yến Dực mỉm cười, hiển nhiên với lời đối đáp này, hắn hết sức hài lòng. Song không bao lâu sau, ánh mắt hắn lại dần sắc lạnh:
“Vậy có biết vì sao Hoàng thượng ban hôn cho Triệu Lăng?”
Lại vòng về chuyện Triệu Lăng.
Tống Tri Huệ thở nhẹ một hơi, hơi ấm phảng phất theo tiếng thở lan ra trước mặt hắn. Yến Dực bỗng dưng hít sâu, như bị thứ gì đó níu giữ hô hấp.
“E là vì kỵ húy U Châu, muốn mượn hôn sự để kiềm chế Quảng Dương Hầu.” Tống Tri Huệ đáp.
“Thế ngươi cho rằng, người kia sẽ được gả là ai?”
Thanh âm Yến Dực khàn đặc, nhưng ánh mắt trước sau không rời nàng, như thể muốn nhìn thấu mọi biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt kia.
Tống Tri Huệ vẫn giữ dáng vẻ hết sức nghiêm túc, thong thả phân tích:
“Nếu ban hôn công chúa, Triệu Lăng ắt phải ở lại kinh thành, như vậy sẽ kéo theo Quảng Dương hầu bị kiềm chế tay chân. Nhưng cũng vì thế, rất có thể khiến Quảng Dương hầu sinh lòng bất mãn, kết quả ngược lại phản tác dụng.”
“Vậy theo ý ngươi, nên gả cho ai là thích hợp nhất?” Yến Dực hỏi.
Tống Tri Huệ đáp:
“Nếu giữ vững thế cục, chi bằng lựa chọn nữ nhi của quyền thần trong kinh, để Triệu Lăng cưới mà đến U Châu. Nhưng rốt cuộc là nhà ai thì thiếp thân đã nhiều năm không để tâm triều vụ, nên không dám vọng đoán.”
Nói đến đây, nàng chợt ngẩng mắt lên, vừa khéo va phải ánh nhìn sắc bén của Yến Dực.
Ngay khoảnh khắc đó, chẳng rõ vô tình hay hữu ý, nàng thở ra một hơi u lan nhè nhẹ, thứ hương thoảng qua tà áo đã sớm thấm vào thâm lam tơ lụa, nháy mắt liền cảm giác một cỗ ấm nóng ập đến.
Yến Dực không nói gì, nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại đột nhiên siết chặt. Một lúc lâu sau, một tiếng động nặng nề vang lên giữa không khí trầm mặc.
Tống Tri Huệ buông bút trong tay, giọng nói mang hàm ý sâu xa,
“Lần này, không biết có làm Vương gia vừa lòng?”
“Tạm chấp nhận.” Yến Dực đáp, rồi gọi nàng đứng dậy.
Tống Tri Huệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống nhặt cây bút dưới đất rồi đứng lên. Nào ngờ vừa mới đứng dậy, trước mắt liền tối sầm, thân hình nghiêng về một bên suýt ngã.
Yến Dực theo bản năng vươn tay định đỡ, nhưng cánh tay vừa đưa ra đã khựng lại giữa không trung trong khoảnh khắc, liền lập tức quay người về phía án thư, nhanh tay nhấc sách lên, chống lấy eo nàng.
Mọi chuyện đều rơi vào trong mắt Tống Tri Huệ, nhưng nàng giả vờ như không thấy, khẽ nheo mắt xoa huyệt Thái Dương. Một lát sau đứng vững, mới chậm rãi lui về sau, cúi người hành lễ cảm tạ.
Yến Dực thấy y phục dính bụi bẩn, liền muốn thay áo rửa mặt. Tống Tri Huệ cũng nhân cơ hội lui về nghỉ ngơi.
Về đến Hàng Tuyết Hiên, nhà bếp đã đưa đến một chén nước đường đỏ sắc cùng đương quy.
Tống Tri Huệ uống xong liền nằm nghỉ, đến khi tỉnh lại thì bụng cũng đỡ đau hơn phân nửa.
Nàng sai Vân Thư lấy một chiếc rương nhỏ, lại dặn nàng chuẩn bị nhiều ngọn nến, nói rằng mình muốn tự tay làm ít sáp bố.
Vân Thư khó hiểu, liền hỏi:
“Nương tử định làm gì vậy ạ?”
Tống Tri Huệ không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt cười đáp:
“Vài ngày nữa có thể phải đi xa một chuyến, muốn chuẩn bị trước một chút.”
Vân Thư càng thêm nghi hoặc:
“Nương tử định đi đâu vậy?”
Tống Tri Huệ nói:
“Đừng hỏi, còn chưa định. Đợi định rồi nói cũng chưa muộn.”
Vốn dĩ nàng định hôm nay mượn cơ hội Yến Dực đang hài lòng để đề xuất cùng hắn đến Lạc Dương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn rõ ràng để tâm tới Triệu Lăng, nếu lúc này mở miệng, e rằng chỉ nhận lấy lời từ chối.
Chi bằng chậm lại một chút, đợi hắn bình tâm, tốt nhất là khi chính hắn mở lời nhắc đến, khi đó nàng đưa ra yêu cầu, mới có mười phần chắc chắn thành công.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thư mang đồ tới, Tống Tri Huệ sai nàng sang phòng khác, còn mình thì ngồi bên cửa sổ bắt đầu khâu sáp bố. Mấy món sáp bố nàng làm trước đây, khi đi đường đã bị Yến Dực vứt hết ra ngoài cửa sổ cùng với lộ dẫn và hộ tịch.
Giờ không còn hai vật ấy, nàng chỉ còn cách tự tay làm lại.
Khâu xong mấy cái sáp bố qu.ần l.ót, sắc trời đã tối hẳn.
Tống Tri Huệ bảo Vân Thư dọn phòng, còn mình thì ra sân thông khí.
Ở góc sân bên dưới núi giả, nàng tìm được một chiếc hộp gỗ lớn bằng bàn tay, nhét vào tay áo, rồi ngẩng mắt nhìn về phía gian phòng bên phía đông.
Sau cánh cửa sổ khép hờ ấy, Cố Nhược Hương khẽ cong môi, mỉm cười với nàng.
Tống Tri Huệ khẽ gật đầu, xoay người quay về phòng mình.
Đêm đến, nàng buông màn giường, ngồi xếp bằng trên giường. Trong ánh sáng đèn dầu leo lét, nàng mở chiếc hộp gỗ, bên trong là chu sa, mực, con dấu, dao nhỏ, giấy ráp, khối gỗ hoàng dương…
Đầu xuân phong cảnh đẹp, lại vì muốn tránh lưu dân mà nhập kinh an toàn, phương án tối ưu nhất dĩ nhiên là đi đường thủy.
Tống Tri Huệ nghĩ đến tất cả những gì mình sắp phải đối mặt, bàn tay đang khắc gỗ cũng bắt đầu run nhẹ.
Nàng dừng lại, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi, rồi khẽ nhẩm trong lòng:
“Phải sống. Phải sống. Phải sống…”