Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 32

 

Giờ Dần từ trước đến nay là thời khắc chuyển giao giữa đêm và ngày, cũng là lúc con người mệt mỏi nhất. Yến Dực chọn đúng thời điểm này để xuất hành, rõ ràng là có ý muốn che giấu hành tung.
Lần này ra ngoài, Yến Dực vẫn chỉ mang theo hai người hầu. Khi Tống Tri Huệ nhìn thấy họ, liền nhận ra đây chính là hai kẻ từng theo hắn đến U Châu.

Hai người ấy tướng mạo tầm thường, vóc dáng cũng ẩn giấu trong xiêm y, nếu lẫn vào đám đông thì tuyệt không ai chú ý, chỉ tưởng là hạ nhân nhà nào đó. Nhưng từ ánh mắt họ, Tống Tri Huệ liếc qua đã biết hai người này tuyệt không đơn giản. Chỉ riêng cách nắm cương ngựa, từ tư thế cho tới lực đạo, cũng đã khác xa đám xa phu bình thường.

Gã hầu phụ trách đánh xe lần trước thấy Tống Tri Huệ mang theo một chiếc rương lớn, liền bước nhanh tới tiếp nhận, rồi đặt ngay ngắn vào giữa xe ngựa.

Tống Tri Huệ đến sớm hơn một khắc, Yến Dực vẫn chưa xuất hiện, nàng không dám tự tiện lên xe, chỉ thành thật đứng đợi bên ngoài.

Đầu xuân ở Duyện Châu, sáng tối chênh lệch nhiệt độ rất lớn, giờ này lại là lúc lạnh lẽo nhất. May mà nàng đã chuẩn bị từ trước, ra ngoài liền khoác thêm áo bông dày, nên cũng không đến nỗi lạnh run. Chỉ là gió rét quất qua mặt, khiến hai má nàng rát lên từng đợt.

Qua một khắc, Yến Dực từ cửa hông bước ra. Khi ánh mắt hắn lướt qua áo khoác xám dày cộm trên người nàng, giữa hai đầu mày thoáng hiện chút âm trầm khó lường.

Hai người một trước một sau lên xe. Không gian trong xe vốn đã chật hẹp, Yến Dực ban đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vừa cảm nhận được theo đà xe lay động, thân ảnh Tống Tri Huệ dần dần nghiêng về phía hắn, liền mở mắt quát khẽ:

“Tránh ra xa một chút.”

Tống Tri Huệ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn vạt áo hắn một cái, đáp lời uể oải, rồi rút lui về góc xa nhất.

Trong đêm tối, xe ngựa chạy thẳng hướng nam. Chưa đến nửa canh giờ đã đến bến đò.

Từ quận Sơn Dương đến Lạc Dương, dọc đường cần đi thuyền hai lần. Trước là xuôi dòng Thấm Hà trong hai ngày, đến Thấm Dương thì đổi sang xe ngựa, cũng mất một hai ngày đường. Tới Mạnh Tân rồi, lại phải vượt Hoàng Hà bằng thuyền, chỉ cần nửa ngày nữa là có thể đến Lạc Dương.

Hoàng Hà nước chảy đục ngầu, dòng xiết hung hiểm, không phải nơi dễ đào thoát. Thế nên với Tống Tri Huệ, hai ngày xuôi dòng Thấm Hà mới là thời cơ tốt nhất để hành động.

Bến đò lúc ấy chỉ neo một chiếc thuyền, mũi thuyền nhọn, đáy bằng, dài chừng bốn trượng, ngang chưa tới một trượng, gồm ba khoang nối liền nhau.

Tống Tri Huệ cúi người bước vào khoang, hành lý của nàng đã được hạ nhân đặt trong gian gần cuối thuyền. Nàng tiến vào, lấy ra từ rương một tấm thảm mỏng choàng lên người, rồi kéo màn trúc khép lại.

Phía sau màn trúc ấy là khoang giữa – nơi Yến Dực nghỉ ngơi. Hắn cúi đầu bước vào, liếc mắt thấy nàng đã kéo mành xuống, khẽ ngừng lại trong chốc lát, nhưng không nói gì, chỉ nửa nằm nửa ngồi nơi đầu khoang.

Khoang ngoài cùng là chỗ hai người hầu thay phiên nghỉ ngơi.
Tống Tri Huệ trong lòng đã có tính toán, nên đêm nay tuyệt không phí sức, chỉ yên lặng dưỡng thần.

Một đêm gió lặng sóng êm. Đến chính ngọ ngày hôm sau, nàng nghe động tĩnh từ phía Yến Dực truyền sang, bèn nhẹ giọng hỏi:

“Vương gia, có cần thiếp cuốn màn trúc lên chăng?”

Phía kia truyền đến một tiếng “Ừ.”

Tống Tri Huệ liền cuốn mành lên, thân vẫn khoác áo bông màu xám dày nặng.

Ánh mắt Yến Dực chỉ lướt qua người nàng rồi dời đi, đẩy cửa sổ bên hông nhìn ra ngoài.

Một luồng hương cá nhàn nhạt theo gió lùa vào khoang.

Tống Tri Huệ “Ừm?” một tiếng, tựa hồ cảm thấy thú vị, cũng đẩy hé cửa sổ nhìn ra.

Bên bờ sông không xa, tụ tập không ít người, nơi náo nhiệt nhất là quầy bán bánh hạnh đào và hàng cá nướng, người xúm lại đông nghịt.

Yến Dực vốn kén chọn chuyện ăn uống, nhưng khi đi đường thì cũng không quá câu nệ.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, liền đóng cửa sổ lại. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Tống Tri Huệ đã nửa người nghiêng ra ngoài, cổ duỗi dài, mắt chăm chăm nhìn như bị mê hoặc, chẳng khác gì đứa trẻ lần đầu thấy chợ phiên.

Yến Dực không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Tựa như đã đoán được, chưa đầy mấy khắc nữa, nàng chắc chắn sẽ mở miệng.

Quả nhiên, khi con thuyền chuẩn bị vượt qua đoạn bờ náo nhiệt kia, Tống Tri Huệ đành rụt đầu vào, mang theo vài phần tiếc nuối mà ngồi lại sau cửa sổ, thỉnh thoảng vẫn còn quay đầu liếc nhìn ra ngoài vài lần.

“Cá nướng Thấm Hà vốn là mỹ vị đệ nhất chốn này. Cá vừa bắt lên liền nướng, da ngoài giòn tan, thịt trong tươi ngọt, lại được rắc thêm bột hạnh đào và tương đậu làm gia vị, ai ăn qua cũng đều tấm tắc khen ngon.”

Không rõ từ lúc nào, trong tay Yến Dực đã cầm một quyển sách. Ánh mắt hắn dừng lại nơi hàng chữ, miệng thì lãnh đạm buông lời như thể đang trích dẫn một đoạn cổ thư.

Tống Tri Huệ tựa bên cửa sổ, ánh dương chính ngọ chiếu rọi lên gương mặt trắng mịn như ngọc. Nàng chỉ dùng một dải lụa đơn giản buộc tóc ra sau, mái tóc đen tuyền mềm mại như suối, lại có một lọn bất kham trượt ra khỏi dải lụa, vắt ngang gò má bên trái.

Có lẽ lúc này tiết trời không còn quá rét, nên nàng cũng không quấn chặt chiếc áo bông xám dày cộm như trước. Áo lỏng lẻo trễ xuống một bên, để lộ vạt áo bên trong màu đỏ tươi.

Hóa ra nơi đó, nguyên bản được che phủ bằng một tầng váy mỏng sáng màu.

Yến Dực liếc mắt nhìn qua, ánh mắt liền không dời khỏi người nàng nữa. Mà Tống Tri Huệ vẫn không hay biết, chỉ đắm mình nhìn cảnh bờ sông phía xa, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Một luồng gió nhẹ luồn qua khe cửa sổ, Tống Tri Huệ híp mắt, đưa tay vén lọn tóc loà xoà bên má ra sau tai. Nhưng chính hành động ấy lại khiến chiếc áo bông càng trượt xuống thêm, cổ áo đỏ mỏng phía trong cũng theo đó mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng muốt, mảnh mai như được chạm khắc từ bạch ngọc.

Tống Tri Huệ vẫn chưa hoàn hồn, đôi mày liễu nhíu lại, dường như cảm thấy đáng tiếc khi để lỡ món cá nướng kia. Nàng cắn nhẹ môi, đầu lưỡi đỏ hồng thi thoảng khẽ thè ra, li.ếm qua cánh môi mềm mại.

Cổ nàng khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Quyển sách trong tay Yến Dực bấy lâu chưa từng lật sang trang, lúc này bỗng bị hắn đóng sập lại.

“Thèm lắm à?” – Yến Dực hỏi, giọng trầm thấp vang lên như gảy một sợi dây vô hình.

Tống Tri Huệ giật mình, vội vã thu ánh mắt, rũ mi, đáp nhỏ:

“Vâng...”

Yến Dực tùy ý ném quyển sách sang một bên:

“Trùng hợp thay, cô cũng thèm.”

Dứt lời, hắn khẽ cười, không phải cười nhạo nàng, mà là tự giễu chính mình.

Mới chỉ hai ngày không đụng đến nàng, vậy mà đã khiến hắn thèm khát đến nông nỗi này, như thể vật kia mang theo tà khí, chỉ muốn kéo tuột hết xiêm y người ta ra.

Yến Dực xưa nay khinh thường những kẻ đắm chìm trong sắc dục, nào ngờ bản thân cũng có ngày không kiềm chế được.

Nhưng hắn vẫn khác với đám người ấy — hắn tuyệt sẽ không để chuyện này ảnh hưởng chính sự, càng không để nữ nhân dắt mũi xoay vòng.

Với hắn mà nói, việc này chẳng khác gì uống rượu — khiến thể xác thỏa mãn, tinh thần khoái lạc, nhưng tuyệt chẳng thể khiến hắn si mê như tửu quỷ.

Yến Dực xoay người, vén màn trúc lên, phân phó hai kẻ hầu ngoài khoang:

“Cho thuyền tấp vào bờ. Hai người các ngươi lên bờ mua cá nướng về.”

Hai người hầu thoạt tiên đều sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng lĩnh mệnh. Một người chần chừ lên tiếng:

“Vương gia, cá ấy thường là bắt rồi nướng tại chỗ, e là phải đợi lâu một chút mới..."

Chưa kịp dứt lời, kẻ hầu kia đã bị đồng bọn huých khuỷu tay nhắc nhở, lại liếc mắt ra hiệu, gã liền lập tức im bặt. Ánh mắt vô tình lướt qua thấy tấm áo đỏ ẩn hiện sau lưng Yến Dực, mới chợt hiểu ra, vội vàng cúi đầu quay đi, không dám nói thêm.

Kỳ thực cũng không thể trách hắn, bởi xưa nay Yến Dực đâu phải hạng người vì một miếng ăn mà trễ nải việc lớn.

Hai người men theo bờ thuyền, cố ý dừng thuyền cách xa đám đông, một người vào trong mua cá nướng, người kia ở lại trông thuyền. Chỉ còn lại Yến Dực và Tống Tri Huệ trên thuyền.

Yến Dực quay đầu lại, thấy Tống Tri Huệ vẫn chưa thôi ngó nghiêng ngoài cửa sổ, bèn nhướng mày hỏi:

“Đã sai người đi mua rồi, ngươi còn nhìn gì nữa?”

Tống Tri Huệ khép cửa sổ lại, quỳ gối hành lễ, cúi mình cảm tạ. Dải lụa cuối cùng nơi tóc nàng buông rủ, một đầu tóc đen mềm mại cũng theo đó xõa xuống bờ vai.

Yến Dực vẫn chưa động, chỉ nhàn nhạt nói:

“Hôm qua đã sai người đi dò tung tích di thể phụ thân ngươi, việc này không khó. Đợi khi hồi kinh, tự sẽ có tin.”

Tống Tri Huệ đồng tử khẽ run, thân hình hơi khựng lại, một lát sau mới như bừng tỉnh, lập tức dập đầu tạ ân. Khi nàng ngẩng đầu lên, trong mắt hạnh đã ánh lên tầng tầng lệ quang.

Yến Dực vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, đôi mắt trầm như nước giếng mùa đông, song nơi yết hầu lại khẽ chuyển động, hắn nghiêng đầu tựa vào vách khoang, khàn giọng gọi nàng:

“Lại đây.”

Tống Tri Huệ cởi bỏ áo bông dày, để lộ bên trong chiếc váy mỏng nhẹ, nhưng vẫn chưa bước tới. Nàng cúi đầu, khẽ nói:

“Vương gia… có thể… cho thuyền rời xa bờ một chút được chăng?”
Có lẽ đoán được nàng lo điều gì, Yến Dực đáp:

“Không sao. Không có lệnh của cô, bọn họ sẽ không lên thuyền.”

Nhưng Tống Tri Huệ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Nàng xoay người mở rương, chẳng bao lâu đã lấy ra một chiếc lông ngỗng trắng lớn, mượt như lụa. Mùi hoa nhẹ thoảng tỏa ra — hẳn đã được phun hương từ trước.

Hai vành tai nàng đỏ ửng, cúi đầu dùng lông chim phớt nhẹ lên xương quai xanh mình, chậm rãi mà nhẹ nhàng, như ve vuốt.

Rồi nàng ngẩng đầu nhìn về phía Yến Dực, thanh âm vẫn ôn nhu như thường nhật, song trong tai hắn lại nghe ra vài phần run rẩy:

“Vương gia công lực thâm hậu, thiếp… chưa từng học cách nén khí như người. Nếu hôm nay muốn thử… chút phương pháp khác, thiếp e thanh âm kia… sẽ rơi vào tai người khác…”

Sợ hắn không hiểu ý, Tống Tri Huệ dứt khoát kéo lông ngỗng xuống dưới, khi phớt qua ngực liền phát ra một tiếng rên khẽ, mỏng nhẹ như hơi thở.

Yến Dực tuy từ trước vốn không ưa nữ sắc, song cũng chẳng phải chưa từng gặp chuyện như vậy. Hắn biết, âm thanh kia… đôi khi so bất kỳ mùi hương hay ánh nhìn nào còn dễ khiến người lạc hồn hơn cả.

Trước kia hắn từng thấy nó ồn ào, phiền phức. Nhưng giờ chỉ một tiếng đó thôi, đã khiến hắn hô hấp hỗn loạn trong thoáng chốc.
Yến Dực khẽ bật ra một tiếng “hừ”, không nói gì thêm, khom người rời khỏi khoang.

Hắn vừa rời đi, Tống Tri Huệ đã lập tức đẩy hé cửa sổ, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

Thấy thuyền ngày càng rời xa bờ, xa đến nỗi không còn nhìn rõ mặt người hầu bên bờ nữa, tốc độ lúc này mới dần chậm lại.

Nàng đánh cược rằng Yến Dực không muốn để ai nghe thấy âm thanh kia — quả nhiên, khoảng cách còn xa hơn nàng tưởng.

Khi Yến Dực trở lại khoang, Tống Tri Huệ đã tháo bỏ váy sam đỏ, chỉ còn lại lớp trung y mỏng nhẹ bên trong.

Nàng vẫn quỳ tại chỗ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng người vừa bước vào. Dáng vẻ ấy e thẹn ngập ngừng, như muốn dùng sự nhu mì ấy để che giấu tiếng tim đang đập dồn dập nơi ngực.

Thấy Yến Dực ngồi xuống trước mặt, Tống Tri Huệ chầm chậm dâng lông ngỗng lên tay hắn.

Khi hắn nhận lấy, nàng cũng từ tốn cởi lớp trung y, chỉ gỡ một nửa, để lộ bờ vai trắng, vòng eo nhỏ, cùng một bên tâm y* đỏ sẫm bên trong.

*Áo lót bằng lụa hoặc vải mỏng.

Chiếc áo lót ấy chưa buộc chặt, kích cỡ dường như còn nhỏ hơn ngày thường một vòng, buông lơi tùy ý, chẳng thể che chắn được gì.

Lúc trông thấy nửa bầu tuyết trắng ấy, hô hấp của Yến Dực bất giác dồn dập, trở nên trầm nặng hẳn.

Hắn giơ tay, nhưng chưa vội dùng lông chim chạm tới nàng, mà trước hết… lướt qua đôi môi đỏ như son kia.

Cái miệng từng quen lời hoa ngôn xảo ngữ, nay lại hé mở, thản nhiên mà dụ dỗ…

Dưới ngón tay hắn khẽ khảy, chiếc lông ngỗng trắng tinh dần dần nhiễm sắc đỏ tươi như son. Lông chim nhẹ lướt qua chóp mũi Tống Tri Huệ, mang theo cảm giác ngưa ngứa khiến nàng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không né tránh, chỉ siết chặt đôi tay trắng nõn đang đặt lên đầu gối, cụp mắt để mặc hắn tùy ý.

Khóe môi Yến Dực dường như cong lên một chút, nhưng rất nhanh đã thu liễm, tiếp tục đưa lông chim lần xuống. Khi lướt qua cần cổ mảnh mai, gương mặt Tống Tri Huệ khẽ nghiêng sang một bên, hiển nhiên là bị nhột.

Yến Dực lại chỉ khẽ nhếch môi dưới, ánh mắt lần nữa dừng lại nơi nửa vòng tròn tuyết trắng trước ngực nàng.

Lông chim lướt qua, chỉ một tiếng rên khe khẽ, Tống Tri Huệ liền run rẩy, hắn bèn dứt khoát dùng chiếc lông đó đẩy phần vạt áo còn sót lại sang một bên.

Một vòng tròn trắng ngần tức thì hiện ra không chút che đậy. Yến Dực nhất thời nghẹn thở, tận đến lúc này mới thật sự hiểu vì sao lại có người yêu thích vóc dáng đẫy đà.

Nhớ đến hôm ấy trong hồ nước, Tống Tri Huệ lần đầu tiên dùng dải lụa chạm đến nơi tư mật của hắn, Yến Dực liền cảm thấy cổ họng khô khốc, y phục bên dưới lại nóng như thiêu đốt. Hắn dứt khoát làm như nàng ngày ấy, tiến tới nghịch đảo. Tống Tri Huệ không khỏi chống tay vào vách khoang thuyền, thanh âm rê.n rỉ mỗi lúc một cao hơn.

Mặt nước vốn phẳng lặng, chợt dao động theo chuyển động của thuyền gỗ, vang vọng tiếng còi trầm thấp đâu đó phía xa.

Những người ẩn trong bóng tối cũng đồng loạt rút đi.

Dưới khoang thuyền như truyền đến một luồng chấn động âm ỉ, Tống Tri Huệ vẫn luôn cúi đầu lúc này ánh mắt thoáng hoảng hốt — thì ra bên dưới còn có ám vệ.

Chỉ là, Yến Dực không muốn để họ nghe thấy. Tống Tri Huệ vì thế cũng thầm nhẹ một hơi.

Đợi đến khi chắc chắn mọi người đã lui xa, Tống Tri Huệ rốt cuộc ngẩng đầu, đưa mắt e lệ nhìn về phía Yến Dực, vừa cởi dải lụa trên tóc, vừa khẽ nói:

“Thiếp đến hầu Vương gia..."

“Không cần.” Yến Dực dường như vẫn chưa đủ, lập tức dứt khoát từ chối.

Tống Tri Huệ khựng lại, vốn tưởng chỉ cần làm cho hắn bắt đầu cởi áo tháo đai, tất nhiên hắn sẽ không ngăn nàng nữa. Nhưng lúc này lại phát hiện, không thể nắm bắt tính tình Yến Dực, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an xen lẫn khẩn trương.

“Vâng.” Nàng cụp mắt, giọng nhẹ hẫng.

Chỉ là đợi thêm một chút, tóm lại Yến Dực không thể nào cứ mãi nhẫn nhịn như vậy. Quả nhiên không lâu sau, hắn liền mở miệng:

“Cởi.”

Ánh mắt hắn dừng lại nơi làn váy dưới của nàng.

Tống Tri Huệ hít một hơi thật sâu, vừa chậm rãi đứng dậy, ra vẻ thuận theo, vừa kín đáo liếc nhìn khoảng trống bên cạnh hắn.

Ngay khoảnh khắc nàng nhấc tay vén váy, Tống Tri Huệ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng Yến Dực. Trong tích tắc, hắn lập tức nhận ra có điều không ổn, vội giơ tay rút chủy thủ, nhưng đã muộn — Tống Tri Huệ một tay giữ lấy cổ tay hắn.

Cảm xúc chạm vào nhau khiến thân thể Yến Dực đột nhiên cứng lại.
Tống Tri Huệ liền lợi dụng thời cơ, chen qua khe hở, phóng thẳng ra ngoài khoang, “bùm” một tiếng nhảy vào sông.

Hắn không có cơ hội giết nàng.

Hắn không dám chạm vào nàng, càng không dám đụng vào bất kỳ ai.

Cái gọi là “không gần nữ sắc” chỉ là lời nói dối, còn không thể chạm vào người khác mới là sự thật.

Nước sông lạnh như băng lập tức bao phủ lấy Tống Tri Huệ, nhưng rất nhanh, nàng đã nổi lên, dốc sức bơi về phía xa…… 

 
Bình Luận (0)
Comment