Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 34

 

Tòa nhà này vốn chỉ là nơi ở tạm thời được bố trí hôm nay, do một phú hộ trong núi xây nên để dùng lúc cần. Bên trong mọi vật dụng đều đầy đủ, còn có cả quản gia và tỳ nữ gần mười người túc trực. Biết Yến Dực là khách quý, chủ nhà bên kia bèn mở miệng đòi giá trên trời, nào ngờ Yến Dực không hề do dự, dứt khoát thanh toán trọn vẹn một lần, bạc trắng như nước, dằn xuống khiến kẻ tham lam cứng họng.

Hai người đi theo bên cạnh hắn xưa nay chưa từng thấy sắc mặt Yến Dực âm trầm đến vậy. Ngay cả khi lĩnh mệnh đến U Châu đoạt quyền Quảng Dương hầu rồi thất bại trở về, cũng chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ khiến người ta phát lạnh sống lưng như thế này.

Trở về phòng, hắn chưa thay y phục, thân mình ướt sũng, chỉ lặng lẽ ngồi ở gian nghỉ, nhìn hai tỳ nữ đang lau mình thay y phục cho Tống Tri Huệ.

Hai tỳ nữ kia không rõ thân phận của nàng, chỉ biết tân chủ nhân này hiển hách phi phàm, ánh mắt nhìn người mang theo áp lực mạnh mẽ, khiến các nàng không dám ngẩng đầu, hô hấp cũng nhẹ như mèo thở. Nhất là khi trông thấy vết thương thủng rỉ máu trên vai nàng, trong lòng hai người càng hoảng hốt, tay cầm thuốc run lên bần bật.

Yến Dực vẫn điềm nhiên ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời, cho đến lúc hai người chuẩn bị thay áo lót cùng trung y cho nàng, hắn mới đột ngột lên tiếng: “Dừng lại.”

Từ lúc nàng được vớt lên khỏi nước tới giờ, lớp áo mỏng kia đã gần như trong suốt. Hắn không cho hai tỳ nữ kia chạm tay nữa, chỉ bảo các nàng lau sơ qua, rồi lấy y phục sạch sẽ đưa cho nàng thay.
Sau đó, hắn phất tay đuổi hai tỳ nữ ra ngoài, đích thân lau khô và thay y phục cho nàng.

Rồi từ đó, hắn vẫn luôn ngồi đó, chờ nàng tỉnh lại.

Giờ phút này, khi máu tươi tràn ra khỏi cánh môi, mùi tanh nồng đặc quyện với một hương hoa thoang thoảng.

Không choáng váng, không khó chịu, chỉ có một thứ xúc cảm kỳ dị đang bùng cháy trong lòng.

Yến Dực ngước mắt, đối diện với ánh nhìn hoảng loạn của Tống Tri Huệ, trong mắt hắn thoáng hiện một tia khác thường.

“Ngươi đoán không sai,” hắn nói, giọng trầm thấp, “Cô xác thực mắc chứng sợ bị chạm vào.”

Vừa dứt lời, hắn bắt đầu tháo bao tay.

“Ngươi đã thông minh đến vậy, hẳn cũng đoán được vì sao cô giữ ngươi lại.”

Bao tay rơi xuống một bên.

Hắn lại giơ tay lên, đầu ngón tay chầm chậm chạm lên da thịt nàng. Cảm giác chạm vào như ngòi nổ bị khơi gợi, ánh mắt hắn càng lúc càng thâm trầm.

Lần này hắn không rụt tay về, mà sau một thoáng dừng lại, liền siết lấy mắt cá chân nàng.

Lực đạo càng lúc càng mạnh, đau đớn khiến Tống Tri Huệ không nhịn được mà hít vào một hơi.

Yến Dực khẽ nới lỏng lực, song tay vẫn chưa buông, hắn khép hờ mắt, chậm rãi để lòng bàn tay thô ráp miết nhẹ lên làn da mượt như lụa.

Vẫn không có dị trạng.

Không choáng, không ngột ngạt, chỉ có một thứ xúc cảm dữ dội đang dâng trào trong ngực. Hai mươi năm qua chưa từng chạm vào ai, lòng hắn đã dựng nên một bức tường không thể vượt. Nhưng giờ phút này, bức tường ấy sụp đổ trong khoảnh khắc, phía sau nó là mãnh thú bị giam cầm bao lâu nay, đang gào thét đòi phá tung mọi giới hạn.

Yến Dực hít một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, trong đáy mắt đã lộ rõ tơ máu đỏ ngầu.

“Bởi vì…” Tống Tri Huệ thì thào, như thể đang xác nhận suy đoán của mình, “Vương gia có thể chạm vào thiếp… nên mới giữ mạng cho thiếp…”

Yến Dực không phủ nhận.

Còn nguyên nhân thực sự là gì, ngay cả hắn cũng không rõ. Có lẽ liên quan đến những giấc mộng kỳ dị kia. Nhưng ít nhất hiện tại, hắn có thể xác định một điều: chạm vào nàng sẽ không phát bệnh.
Yến Dực nghiêng người tới gần, tay khẽ lướt nhẹ qua vệt tơ đỏ kéo dài trên đùi nàng.

Đau nhói như kim châm khiến Tống Tri Huệ cứng người, cẳng chân bất giác khẽ run.

Yến Dực ấn ngón tay mạnh hơn lên miệng vết thương, máu lập tức rỉ ra, tạo thành giọt châu đỏ tươi trượt xuống theo đường cong bắp đùi. Tống Tri Huệ rít lên khe khẽ vì đau, còn Yến Dực thì nheo mắt lại, như đang nghiền ngẫm, như đang khám phá một thứ cảm giác vi diệu từ việc tiếp xúc thân thể người khác.

“Vương gia…” Tống Tri Huệ mở miệng, bả vai nàng cũng đang âm ỉ đau đớn. Nhưng chưa kịp thốt ra lời van xin, lực tay Yến Dực đã mạnh hơn. Máu lại túa ra, chảy xuống thành một vệt đỏ như chỉ thêu trên vạt váy nhạt màu.

“Đã biết vì sao cô không giết ngươi, thì nên làm tốt bổn phận của mình.” Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh tanh. “Ngươi nên cảm thấy may mắn. Nếu cô không chạm vào được ngươi… hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết.”

Dứt lời, hắn vén áo ngoài của nàng lên, giọng khàn đặc mà phẫn nộ: “Nếu để cô sinh lòng chán ghét… lúc đó chính là ngày chết của ngươi.”

Nói rồi, hắn cúi đầu, tiếp tục khám xét làn da nàng một cách tỉ mỉ.
Tống Tri Huệ biết hắn không hề dọa dẫm. Khi hắn nói những lời đó, trong mắt là sát ý chân thật. Nàng cắn môi, khép chặt mắt, mặc cho bàn tay kia tiếp tục di chuyển trên da thịt, từng chút, từng chút một thăm dò cẩn trọng…

Mãi cho đến khi bàn tay to lớn thô ráp của hắn lần vào trong q.uần l.ót,, Tống Tri Huệ mới sực tỉnh kinh hoảng, vội vàng mở mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Đây là lần thứ hai Yến Dực lục lọi tìm thấy sáp bố trong qu.ần l.ót của nàng — lần đầu là trên xe ngựa, khi ấy hắn chưa từng trực tiếp chạm vào nàng, chỉ dùng chủy thủ cách lớp quần áo, đem sáp bố được tìm thấy ra.

Lần này, hắn lại đích thân lôi ra, dọc theo lớp chỉ mịn xé tung đường may, bên trong quả nhiên là hộ tịch cùng lộ dẫn.

Nghĩ đến nàng vẫn luôn bị giam giữ trong vương phủ, chưa từng ra ngoài, vậy mà lại có thể cất giữ hai vật này bên người… đôi mày của Yến Dực lập tức nhíu chặt, nộ ý kìm nén:

“Lấy từ đâu ra?”

Tống Tri Huệ cúi đầu, khẽ đáp:

“Là… là thiếp tự làm.”

Yến Dực dường như không tin, lập tức ngồi thẳng dậy, đem hộ tịch trải trên tay, giơ về phía ánh đèn trên đầu giường mà cẩn thận quan sát.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Tri Huệ, trong ánh mắt đã dâng lên cảm xúc khó phân, càng lúc càng đậm. Hắn quăng hộ tịch cùng lộ dẫn xuống giường, thân người nghiêng tới, vươn tay ra nắm lấy tay nàng: “Buông ra.”

Tống Tri Huệ siết chặt nắm tay một lúc, cuối cùng cũng chịu buông.
Đôi tay nàng thon dài trắng trẻo, móng tay hồng phấn mượt mà, sáng bóng trong suốt. Yến Dực đã chú ý đến từ lâu — từ lần nàng bôi thuốc trước mặt hắn, đến khi nàng ngồi bên hắn giã mực viết chữ, mỗi lần đều khiến hắn dõi theo mãi không rời mắt. Nhìn càng lâu, cổ họng hắn càng khô khốc.

Hắn đưa tay chạm vào móng nàng, quả nhiên nhẵn mịn đến lạ thường, khác xa bàn tay thô ráp của hắn. Đây đích thực là tay một nữ nhân. Bàn tay to lớn của hắn bao trọn bàn tay nhỏ nhắn ấy — mềm mại, lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Nàng đang khẩn trương, đang sợ hãi, cũng đang cắn răng chịu đựng nỗi đau từ vết thương.

Yến Dực đưa mắt nhìn nàng. Tống Tri Huệ đã khép lại mi mắt, không dám đối diện với hắn.

Hắn siết chặt bàn tay mềm mại trong tay mình. Nàng có vẻ cảm thấy đau, khẽ co rút một chút, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại vội buông lỏng, không dám chống cự.

“Có thể giả mạo nét chữ người khác?” Yến Dực trầm giọng hỏi.
Tống Tri Huệ không mở mắt, chỉ thấp giọng đáp:

“Cần luyện thêm một chút thời gian.”

Yến Dực dường như rất hứng thú với phản ứng ấy của nàng. Hắn buông tay nàng ra, lại cúi người lục lọi nơi nàng từng giấu sáp bố. Khi ngón tay hắn lướt qua lớp vải mềm mại, thân thể nàng rõ ràng căng cứng, hơi thở cũng nghẹn lại.

Tâm tư Yến Dực kín đáo, giỏi quan sát sắc mặt người khác. Hắn nhanh chóng nhận ra — nơi này, rõ ràng khiến Tống Tri Huệ phản ứng khác lạ.

Yến Dực từ trước đến nay chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Dù từng xem qua vài bản tập tranh, thì cũng chỉ là vài bức họa mỹ nhân, chưa từng có lời giải thích rõ ràng, tường tận. Bản thân hắn vốn không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ thấy đó là sự tiêu hao tinh lực vô ích, cho nên chưa từng tìm hiểu kỹ càng.

Thỉnh thoảng lạc bước đến những nơi yến ẩm trụy lạc, nhìn thấy nam nữ dính sát lấy nhau, ôm ấp ve vuốt, hắn lại cảm thấy chướng mắt ghê tởm. Chưa đợi người ta “thâm nhập”, hắn đã đứng dậy rời đi trước.

Thế nhưng giờ phút này, lần đầu tiên có thể chân chính chạm đến thân thể nữ nhân, hắn mới hiểu vì sao những tên hạ tiện kia vừa thấy kỹ nữ lả lơi một phen, đã như mất hồn, lập tức lao vào ôm giữ, hận không thể hòa vào thân thể đối phương.

Yến Dực đã không biết bản thân đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần. Hầu kết khẽ chuyển động, giọng hắn khàn đục:

“Bức thư tín đó, để ngươi viết.”

Trong lúc mở miệng, tay hắn vẫn chưa chịu dừng lại, thay đổi lực đạo không ngừng, như đang thăm dò. Ánh mắt hắn thì luôn dán chặt trên người Tống Tri Huệ, chăm chú quan sát từng biến chuyển trên gương mặt nàng.

Tống Tri Huệ lần nữa siết chặt lòng bàn tay, giữa hai mày nhíu chặt đến u ám. Khi mở miệng, giọng nói của nàng trầm thấp mang theo chút run rẩy:

“Ngài muốn… muốn thiếp dùng danh nghĩa Quách Khuông… viết thư cho Đông Hải Vương?”

Yến Dực cảm giác được biến hóa khác thường trong tay, nhất thời sững người, cúi đầu nhìn lại. Một thoáng sau, hắn mới dường như hiểu ra — nam nhân và nữ nhân tuy khác biệt, nhưng khi tâm thần bị khuấy động, phản ứng lại chẳng khác nhau là mấy. Nàng cũng không phải là “ph.óng đ.ãng”, chỉ là ý động.

Hắn không cần nhìn cũng biết, bản thân mình từ lâu đã bị nàng khơi gợi đến mức đ.ộng tì.nh. Cái thứ đồ vật kia, trước mặt nàng, luôn không có tiền đồ như thế, còn không đợi hắn tìm tòi nghiêm túc đã nhiễm ướt bạc sam ở trước thân người.*

*Ý chỉ thứ abcxyz của nam nhân.

“Hừm… có thể làm được không?” Yến Dực hỏi, giọng khàn khàn.
Tống Tri Huệ nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm”. Nhưng vì quá mức căng thẳng, lớp băng gạc nơi vết thương liền bắt đầu thấm máu đỏ tươi.

Vệt đỏ kia thấm vào tầm mắt, khiến sắc mặt Yến Dực chợt trầm xuống.

Thấy hắn không tiếp tục động chạm nữa, Tống Tri Huệ mới nhẹ nhàng thở ra, mở mắt nhìn sang.

Yến Dực đã xoay lưng lại, không rõ đang làm gì, nhưng từ tiếng động và dáng lưng cứng đờ kia, nàng cũng có thể đoán được đại khái.

Hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, sau lại chậm rãi xoay người lại.
“Có một chuyện… ngươi đã đoán sai.”

Hắn dùng khăn lau tay, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn còn vương một chút cảm xúc phức tạp, nhưng giọng nói thì lạnh lùng như trước:

“Cô không động vào ngươi… không phải vì cao thượng gì. Mà là… chê ngươi bẩn.”

Dứt lời, Yến Dực xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, hai tỳ nữ xa lạ cúi đầu bước vào phòng. Một người lặng lẽ mang nước đến, từ đầu tới cuối không dám liếc mắt về phía giường. Người còn lại quỳ lên giường sập, giúp Tống Tri Huệ tháo dây trói, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, rồi thay thuốc, xử lý lại vết thương.

Mũi tên của Yến Dực khi trước quá đỗi chuẩn xác, đâm xuyên qua lớp da nơi đầu vai nàng. May mà chưa tổn thương đến xương cốt, lại kịp thời dùng thuốc nên không đến mức sốt cao. Nhưng miệng vết thương ấy, e rằng khó tránh khỏi lưu lại sẹo.

Sau khi băng bó xong xuôi, tỳ nữ lại mang đến một chén cháo thịt, dìu nàng uống hết.

Chén cháo vào bụng, thân thể Tống Tri Huệ mới dần dần ấm lại. Đợi hai tỳ nữ lui ra, nàng liền ngã người xuống, mê man thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Tri Huệ bị cơn ngứa đánh thức.

Không rõ Yến Dực đã vào phòng từ khi nào, chỉ thấy hắn ngồi ngay bên cạnh nàng, như thể đang chơi đùa món đồ yêu thích, cứ thế x.oa nắ.n dái tai nàng qua lại.

Tống Tri Huệ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi vội nhắm nghiền mắt lại, không dám cử động.

Yến Dực không nhớ rõ đã từng thấy cảnh này ở đâu, đại khái là một nam tử cắn m.út vành tai của nữ tử, chỉ một hình ảnh thoáng qua mà hắn vẫn còn giữ trong đầu. Trong lòng dấy lên vài phần tò mò, hắn đưa tay chạm thử.

Mới đầu, Tống Tri Huệ chỉ khẽ nhíu mày, về sau hắn dùng thêm lực, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng chỉ liếc hắn một cái, nàng liền thuận theo nhắm mắt, tỏ ý nhẫn nhịn.

Yến Dực buông tai nàng ra, chậm rãi đứng dậy rời đi.

Tống Tri Huệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Hôm qua Yến Dực giận đến mức đó, vậy mà cuối cùng chỉ bắn nàng một mũi tên rồi buông tha, thật sự có thể đơn giản như vậy sao?

Trong lòng nàng luôn cảm thấy có điều không ổn, sự bất an âm ỉ kia dường như đang ngày một rõ rệt.

Ban đêm, Yến Dực lại tới thêm một lần nữa. Vẫn là đưa tay vu.ốt ve khắp người nàng, tựa như đứa trẻ học cách chơi một món đồ mới, chưa biết gì cũng chẳng cần ai dạy, cứ theo bản năng mà lần mò. Những nơi hắn chạm vào, dường như đều là chỗ mẫn cảm nhất. Tuy vẫn chưa cùng nàng hành phòng, nhưng hắn rõ ràng không phải không có d.ục v.ọng, chỉ là chán ghét nàng bẩn thỉu, ti tiện mà thôi.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, tỳ nữ đã đến gọi nàng rửa mặt, thay y phục rồi lên xe ngựa.

Chiếc xe lần này rộng rãi hơn rất nhiều so với chiếc đã đưa nàng rời khỏi Duyện Châu. Bên trong có một chiếc giường nệm, rộng chừng bốn, năm thước, có thể tựa lưng nằm nghỉ.

Yến Dực còn chưa tới, Tống Tri Huệ vẫn như cũ rơi vào trầm mặc, tựa người vào đệm giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, ngoài xe vang lên tiếng đối thoại, nghe ra là Yến Dực đã đến, nàng lập tức ngồi dậy.

“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã sai người đưa thư, chậm nhất một ngày nữa sẽ đến phủ.” Người hầu ngoài xe bẩm báo. Yến Dực “Ừ” một tiếng rồi bước vào xe.

Tống Tri Huệ lập tức đứng dậy hành lễ.

Yến Dực khẽ gật đầu, ngồi xuống bên giường, Tống Tri Huệ thì chọn chỗ xa xa mà ngồi.

Vì đã chậm mất hai ngày, xe ngựa chạy rất nhanh, lắc lư không ngớt khiến vết thương trên vai Tống Tri Huệ lại đau nhói. Nàng nhíu mày, cắn môi, không dám hé một tiếng.

Sau một lúc lâu, Yến Dực chậm rãi mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng dè chừng của nàng thì bật cười lạnh.

Tống Tri Huệ nghe tiếng cười nhạt ấy, lập tức mở mắt nhìn hắn. Hai ánh mắt chạm nhau, nàng nhanh chóng dời ánh nhìn đi.

“Có biết cô tặng tin gì về không?” Yến Dực vừa cười vừa hỏi, giọng mang vài phần giễu cợt.

Tống Tri Huệ cúi đầu đáp: “Chuyện của Vương gia, thiếp không dám vọng đoán.”

Yến Dực lại bật cười lạnh một tiếng, “Lần này ngươi làm không tồi, thận trọng từng bước, chu toàn tỉ mỉ, chỉ tiếc là lại quên xử lý hậu quả.”

Hai tay Tống Tri Huệ đặt trên đùi bất giác siết chặt lại.

Thấy phản ứng của nàng, sắc mặt Yến Dực trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng rơi vào đầu vai nàng. Giọng nói hắn vang lên mang theo áp lực đè nén, nặng như tảng đá rơi xuống:

“Lần này có ba kẻ thay ngươi chết thay, nếu còn có lần sau... cô sẽ nhắm thẳng vào đầu.” 

 
Bình Luận (0)
Comment