Sáng sớm tinh mơ, khi sương chưa tan hẳn, xe ngựa dừng lại bên bến đò. Lần này bọn họ phải qua sông bằng một con thuyền lớn.
Nước sông Hoàng Hà đục ngầu, tuy không chảy xiết nhưng cũng chẳng hiền hòa. Thuyền tuy trọng tải nặng nhưng nhờ vậy mà càng thêm vững chãi.
Yến Dực đứng nơi đầu thuyền, nhìn dòng nước vàng cuộn cuộn, khóe môi khẽ nhếch cười giễu, quay sang Tống Tri Huệ mà cất giọng trào phúng:
“Nếu ngươi giờ phút này nhảy xuống, cô tuyệt không ngăn cản. Nếu có bản lĩnh thoát khỏi nơi đây sống sót, cô thậm chí còn vì ngươi mà soạn một bài văn, khiến thiên hạ đều biết đến bản lĩnh của Dương Tâm Nghi ngươi.”
Tống Tri Huệ khẽ cụp mi, nhẹ giọng đáp:
“Thiếp là người của Vương gia. Vương gia bảo thiếp nhảy, thiếp liền nhảy. Nếu Vương gia không cho phép, thiếp nào dám tự ý làm càn.”
Cố làm ra vẻ, khẩu thị tâm phi.
Yến Dực lại cười lạnh một tiếng.
Bến đò phía bắc Lạc Dương náo nhiệt vô cùng, thuyền bè tấp nập. Tống Tri Huệ đội mũ che kín dung nhan, theo sát sau lưng Yến Dực. Vừa rời thuyền, nàng đã lại được đưa lên xe ngựa.
Chiếc xe rộng rãi xa hoa, treo cờ hiệu Vương phủ Tĩnh An. Trên đường phố, phàm ai nhìn thấy cờ hiệu đều vội vàng tránh sang bên, không dám đến gần. Chỉ khi xe ngựa đi khuất, họ mới dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn quanh.
Xe còn chưa về đến tận cửa phủ, các quản sự trong ngoài đã đứng chờ sẵn tại cổng lớn để nghênh giá. Nghe thấy tiếng chuông vang lên từ xa, tất cả lập tức đứng thẳng, lùi sang hai bên, đợi xe ngừng hẳn, Vương quản sự mới vội vã bước lên trước hành lễ.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài Tĩnh An vương phủ. Đây là phủ đệ tại kinh thành của Yến Dực trước khi đến đất phong. Tuy hắn thường cư ngụ tại Duyện Châu, song mấy năm gần đây vẫn hay được triệu hồi về kinh, vì thế đám hạ nhân trong phủ chưa từng dám lơ là, ngày ngày đều cần mẫn vẩy nước lau nhà, giữ gìn mọi thứ nghiêm chỉnh như thường.
Mọi người sôi nổi cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi giày ủng thêu kim văn hình tường long bước xuống, ngay sau đó váy áo nữ nhân và giày thêu hoa theo sát sau liền đập vào mắt bọn họ.
Mọi người không khỏi giật mình. Ai nấy đều biết Tĩnh An vương phủ cơ thiếp đầy đàn, song để một nữ tử cùng ngồi chung xe ngựa, hơn hai mươi năm qua đây vẫn là lần đầu tiên.
Yến Dực sải bước vào phủ, Vương quản sự tất tả theo sau, hắn vừa đi vừa dặn dò công việc, đối phương liên tục gật đầu lĩnh mệnh. Đến đoạn cuối, Vương quản sự rốt cuộc nhịn không được mà quay đầu liếc về phía Tống Tri Huệ:
“Vương gia, vị cô nương này... nên an trí ở đâu?”
Yến Dực cũng xoay người lại, liếc nhìn Tống Tri Huệ vẫn đội mũ che mặt đứng cách đó không xa. Nàng thấy bọn họ dừng chân thì cũng lập tức đứng yên, ngoan ngoãn, có lễ.
“An Thái Hiên,” Yến Dực thản nhiên nói, giọng tuy không cao nhưng lại nặng nề vô cùng. Cả Tống Tri Huệ lẫn Vương quản sự đều khẽ biến sắc.
Yến Dực xưa nay không phí tâm tư vào những chuyện không cần thiết, nên dù là phủ đệ ở Lạc Dương hay Duyện Châu, các sân viện đều lấy cùng một kiểu tên gọi.
An Thái Hiên — đó là chủ viện của hắn.
Trong ngự thư phòng ở hoàng cung, Hoàng đế Yến Trang đang ung dung họa tranh. Một thị vệ tiến vào, khom người bẩm báo:
“Khởi bẩm Thánh thượng, Tĩnh An vương nửa canh giờ trước đã vào phủ. Lần này đồng hành là bốn người, trong đó có một nữ tử, đầu đội mũ che mặt, chưa rõ thân phận.”
“Nữ tử?” Yến Trang vốn đang chấm bút vẽ cành mai, tay liền khựng lại. Ánh mắt đầu tiên là ngạc nhiên, rồi chuyển thành vui vẻ, sau cùng lại thoáng một tia khó lường.
Kinh — là bởi cảm thấy bất ngờ. Hỉ — vì nghĩ tới tiểu đệ hai mươi năm qua thanh tâm quả dục, giờ lại có thể gần gũi nữ sắc, tự nhiên khiến hắn ta vui mừng.
Song, thần sắc sau cùng ấy, chính là bởi hắn ta nhớ tới một phong thư không lâu trước đây từ Duyện Châu gửi tới, nói rằng Yến Dực đã đích thân ra tay cắt yết hầu nghĩa tử mà hắn từng yêu quý.
Lấy bản lĩnh của Yến Dực, chịu nguyện ý phò tá mình, e rằng cũng là vì chứng bệnh kia. Nếu nay tâm bệnh đã khỏi, lại còn gần gũi nữ tử, thậm chí có thể lưu lại huyết mạch, vậy liệu hắn còn trung thành như trước?
Yến Trang nheo đôi mắt dài hẹp lại, rồi buông cây bút trong tay xuống, tùy tiện ném lên bức họa còn dang dở.
Trong phủ Tĩnh An vương, Yến Dực sau khi trở về vẫn chưa nghỉ ngơi, chỉ sơ sài rửa mặt thay y phục rồi lặng lẽ ra khỏi phủ.
Tống Tri Huệ bị lưu lại trong viện, ám vệ trong tối giám sát, ngoài sáng còn có một ma ma luôn theo sát bên người, nửa bước không rời.
Yến Dực tiến cung, điểm đến đầu tiên là Trường Nhạc Cung — nơi ở của Thái hậu.
Âm Thái hậu vốn quen biết tiên đế từ thuở nghèo khó, là thê thất chính danh khi ấy. Nhưng sau loạn lạc khởi nghĩa, hai người bị chia cách.
Khi đó, Âm Thị mang theo đương kim hoàng đế lang thang bôn ba, mấy phen suýt bỏ mạng giữa bão tuyết và đói khát. May thay tiên đế sau đó đăng cơ, tìm lại được mẫu tử nàng, song vì cần củng cố thế lực, ông ta đành cưới Quách thị — thiên kim thế gia — làm hoàng hậu, lập con bà ta làm Thái tử.
Khi còn nhỏ, Yến Trang từng lấy làm bất bình. Rõ ràng hắn là trưởng tử, mẫu thân lại là chính thất cưới hỏi đàng hoàng, cớ sao bọn họ phải chịu thiệt thòi như vậy?
Thế nhưng Âm Thị chưa từng oán hận, ngược lại còn dạy hắn: huynh đệ nên hòa thuận, đừng khiến tiên đế phải phiền lòng.
Ấy là bao nhiêu năm chịu đựng uất ức, mãi cho đến khi Quách thị vì thất đức mà bị phế truất, Âm thị mới được trở lại bên cạnh tiên đế, ngồi vào vị trí vốn dĩ nên thuộc về bà.
Âm thị hiền lương khiêm nhường, kể từ khi được sắc phong làm hoàng hậu, hậu cung chưa từng sinh ra loạn sự. Mối tình giữa bà và tiên đế thuở hàn vi cũng thường được thế nhân ca tụng say sưa. Có đôi khi nbà còn sai người ra ngoài cung mời thuyết thư tiên sinh vào điện, kể lại những giai thoại thuở hàn vi. Nếu nghe thấy có chỗ nào không đúng với sự thật, bà còn mỉm cười chỉnh lại cho đúng.
Bà là một người ôn hòa thiện lương như thế, nhưng chẳng ai hay biết, trong lòng bà vẫn luôn đè nén một việc. Việc ấy đè nặng trong tâm suốt bao nhiêu năm, mỗi khi nhớ lại, bà chỉ âm thầm lau nước mắt.
Nghe tin Yến Dực nhập cung, lại đang trên đường đến Trường Nhạc Cung, Âm thái hậu liền không thể ngồi yên. Bà lập tức đứng dậy đi nghênh đón, dáng vẻ không khác gì một người mẹ đưa tiễn con nhập học, đứng nơi cửa cung mà ngóng trông. Mãi đến khi nhận ra thân ảnh cao lớn ấy từ xa, vẻ u ám nơi mặt liền lập tức tan biến.
“Mẫu hậu sao lại đích thân ra nghênh đón?”
Đầu xuân tiết trời vẫn còn se lạnh, Yến Dực khom người hành lễ với Âm thái hậu, sau đó mới đứng dậy hỏi.
Âm thái hậu theo bản năng đưa tay định chạm vào hắn, như thể đối với hoàng đế. Nhưng tay đưa ra lại dừng lơ lửng giữa không trung, cuối cùng chỉ khẽ lướt qua khuôn mặt hắn như chạm nhẹ, mang theo vài phần run rẩy: “Trọng Huy, con…”
Tên tự của Yến Dực là Trọng Huy, ngoài tiên đế, cũng chỉ có hoàng đế đương triều và Thái hậu mới gọi hắn như thế.
Thái hậu khẽ nheo đôi mắt, chững lại một chút, rốt cuộc không nói rõ được lý do vì sao hôm nay bà lại đến đón hắn. Trong lòng lại luôn cảm thấy, đứa con trai út này hôm nay dường như có điều gì đó thay đổi, nhưng rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào, bà cũng không thể nói rõ. Sau cùng chỉ như bao nhiêu mẫu thân lâu ngày chưa gặp con, khẽ nói: “Con gầy đi rồi.”
Trên gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng của Yến Dực, hiếm hoi thoáng hiện ý cười, cũng không phủ nhận, chỉ chậm rãi gật đầu, cùng Âm thái hậu sánh bước vào Chính điện.
Sau khi hai người bước vào trong điện, Âm thái hậu liền cho tất cả lui ra, trong điện chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Yến Dực vốn mang chứng bệnh da thịt nhạy cảm, người càng ít tiếp xúc càng an toàn. Âm thái hậu từ lâu đã quen tính tình con trai, vì vậy luôn cẩn trọng dè dặt. Bà gọi hắn ngồi bên cạnh, đẩy khay trà bánh sớm đã chuẩn bị đến trước mặt, khi thì khuyên ăn cái này, lúc lại giục thử cái kia. Đôi tay đầy nếp nhăn của bà như muốn vỗ về, muốn ôm lấy hắn, nhưng cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài khẽ khàng.
Hai mươi năm qua, Yến Dực luôn cảnh giác khi người khác đến gần. Chỉ cần ai khẽ đưa tay chạm đến, ánh mắt hắn liền lạnh lẽo đến đáng sợ. Ngay cả khi ở bên Thái hậu, hắn cũng giữ nguyên phản xạ đó.
Nhưng lần này, hắn lại không né tránh, chỉ cụp mắt không nhìn nữa. Hắn biết mẫu hậu sẽ không làm hại mình. Dẫu vậy, trong lòng hắn vẫn lặp lại một câu hỏi: Chứng bệnh kia, thực sự chỉ có thể đụng chạm với Tống Tri Huệ, hay kỳ thực đã có thể tiếp xúc người khác?
Thấy con trai ngẩn người, Âm thái hậu liền đưa tay vẫy nhẹ trước mắt hắn, định mở miệng hỏi, nhưng bất ngờ bị một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay.
Âm thái hậu sững người, còn chưa kịp thốt lên, đã thấy sắc mặt Yến Dực trong khoảnh khắc trắng bệch, vội vàng buông tay bà ra. Ngay sau đó, hắn bắt đầu thở gấp, như thể bị nghẹt thở đến mức sắp tắt thở tại chỗ.
Âm thái hậu hoảng hốt đứng bật dậy, nước mắt lập tức trào ra, cao giọng gọi: “Người đâu, mau truyền Trịnh thái y, nhanh lên!”
Trịnh thái y tuổi gần sáu mươi, hai mươi năm trước chính là người phụ trách bệnh tình của Yến Dực. Nay đã là Thái y lệnh, nghe tin Trường Nhạc Cung khẩn triệu, lập tức vội vã chạy tới. Vừa trông thấy đôi môi tím ngắt của Yến Dực, lão cũng thót tim, không kịp cởi hòm thuốc liền bước tới bắt mạch.
Những người biết về bệnh tình của Yến Dực năm xưa, nay phần lớn đều đã khuất. Trịnh thái y có thể làm đến chức Thái y lệnh, ngoài y thuật tinh thâm, còn nhờ thấu hiểu đạo lý trong chốn cung đình.
Một lát sau, lão lau mồ hôi trên trán, chắp tay bẩm với Âm thái hậu đang đứng đó đầy lo lắng: “Hồi Thái hậu, Vương gia là do bệnh cũ tái phát, cần nghỉ ngơi một lát sẽ ổn. Chỉ là…”
Lời của Trịnh thái y khiến trái tim vừa tạm yên của Âm thái hậu lại một lần nữa treo lơ lửng, sắc mặt bà thoắt trắng, giọng gấp gáp:
“Chỉ là thế nào? Trọng Huy hắn... đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh thái y như có điều muốn nói lại thôi, khẽ liếc về phía Yến Dực đang ngồi bên cạnh.
Lúc này Yến Dực đã dần lấy lại hơi thở, chỉ hơi gật đầu. Trịnh thái y thấy vậy mới cẩn trọng lên tiếng:
“Thần khi bắt mạch cho Vương gia, phát hiện tâm hỏa quá vượng, nếu cứ tiếp tục như thế, e sẽ tổn hại tới gan thận.”
Yến Dực chau mày, thần sắc lạnh lẽo. Khi còn ở phủ Duyện Châu, lang trung trong phủ thường đến bắt mạch định kỳ, nhưng chưa từng nhắc tới chuyện này.
Âm thái hậu nghe vậy thì nóng ruột, vội nói:
“Vậy giờ phải làm sao? Có phương thuốc gì hữu hiệu thì nhanh chóng kê ra!”
Trịnh thái y lại khom người:
“Thái hậu chớ vội. Việc này... không thể dùng thuốc mà chữa.”
Ông ta lại liếc sang Yến Dực, ngữ khí thấp trầm:
“Vương gia xưa nay nghiêm khắc giữ mình, vốn là điều tốt, nhưng nay đã gần ba mươi, lại chưa từng có hôn phối. Tâm tình đè nén lâu ngày, chỉ sợ sinh bệnh, lâu dần có thể để lại hậu hoạn...”
Hàm ý trong lời, đã rõ ràng hơn cả ánh sáng ban ngày.
Âm thái hậu đỏ hoe mắt. Những lời này chẳng khác nào xát muối vào nỗi lòng bà — nỗi lòng đè nặng suốt hai mươi năm qua. Làm gì có người mẹ nào không mong con cái mình thành thân lập gia thất? Nhất là Yến Dực, đứa con út mà bà nâng như trứng mỏng. Năm xưa nếu không vì Quách thị ghi hận mà ra tay, Yến Dực cũng đâu đến mức mắc phải căn bệnh quái ác này. Với Âm thái hậu, chuyện năm ấy là một vết thương không bao giờ liền miệng, là món nợ bà suốt đời không thể trả nổi với đứa con trai này.
“Đã hai mươi năm rồi... còn chưa khỏi sao...” Bà nghiêng mặt đi, đưa tay áo lên lau nước mắt.
Thấy mẫu thân như thế, lòng Yến Dực càng thêm trầm trệ. Hắn cất giọng nhàn nhạt, không mang lấy một chút cảm xúc:
“Không khỏi được thì thôi. Không sao.”
“Sao lại không sao?” Âm thái hậu nghe thấy ngữ điệu lạnh tanh của con, trong lòng càng thêm đau xót, vội nói.
Hai mẹ con sắp sửa tranh luận, Trịnh thái y thấy thế liền lau mồ hôi, vội lên tiếng xoa dịu:
“Việc liên quan đến tâm chứng vốn khó lường, cũng không thể nói trước. Có khi một ngày nào đó... đột nhiên liền khỏi hẳn cũng nên.”
Lại là lời nói lấp liế.m như trước đây — rõ ràng chẳng khác nào đang viện cớ cho qua chuyện.
Âm thái hậu chỉ thở dài một tiếng, khoát tay cho người lui xuống.
Yến Dực định đứng dậy tiễn Trịnh thái y ra ngoài, hành động ấy khiến đối phương có phần kinh ngạc.
Hai người vừa bước ra đến ngoài điện, Yến Dực liền hỏi như thể chỉ tùy tiện trò chuyện:
“Nói là đột nhiên khỏi, là ý nói có thể tiếp xúc với bất kỳ ai... hay là chỉ duy nhất một người?”
Trịnh thái y đáp:
“Tâm chứng là thứ khó dò. Năm xưa hạ quan từng khuyên Vương gia thử tiếp xúc dần dần với người khác, bắt đầu từ những ai bản thân tín nhiệm, từng chút một làm quen…”
Khi ấy Yến Dực có nghe theo, cũng từng thử làm như lời hắn nói. Nhưng mỗi khi tiếp xúc thân thể với người khác, hắn liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi thở dồn dập như bị bóp nghẹt — cảm giác ấy khiến hắn không cách nào chịu đựng nổi. Cuối cùng Yến Dực chỉ cho rằng Trịnh thái y y thuật không tinh, nên bỏ hẳn phương pháp đó.
Mãi đến bây giờ hồi tưởng lại, hắn mới nhận ra, có lẽ phương pháp kia... cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Giống như hắn và Tống Tri Huệ, trong mộng từng chút một làm quen với việc tiếp xúc thân thể, nào ngờ ảnh hưởng ấy lại thật sự kéo dài ra ngoài hiện thực.
Tâm chứng, quả nhiên khó dò, khó chữa, khó lường.
Đến lúc này, Yến Dực mới hoàn toàn hiểu rõ lời của Trịnh thái y — không phải lời nói cho có lệ.
Tiễn Trịnh thái y rời cung, Yến Dực trở lại điện ngồi cùng Âm thái hậu thêm một lát, không lâu sau, bên Long Viên đã truyền khẩu dụ, triệu hắn đến diện thánh.
Huynh đệ hai người đã gần hai năm chưa gặp lại, lần này tương phùng, Yến Trang chẳng rõ vì sao lại cảm thấy Yến Dực có chút thay đổi. Song muốn nói rõ là thay đổi chỗ nào, hắn ta lại chẳng thể cất lời.
Giờ phút này, hai người sóng vai đứng trên lầu gác, từ xa nhìn về phía nhạc du uyển.
Yến Trang hơn Yến Dực bảy tuổi, dưới gối đã có bốn hoàng tử, năm công chúa, vị công chúa lớn nhất năm nay vừa tròn mười sáu, đã qua lễ cập kê.
Tại khán đài trước nhạc du uyển, nữ tử đứng gần nhất chính là vị Đại công chúa ấy.
Ánh mắt nàng không chút kiêng dè mà thẳng thắn dừng trên một người — người nọ dung mạo tuấn tú, cưỡi trên lưng tuấn mã, thân hình cao lớn thẳng tắp, như tùng như bách, khí thế ngạo nghễ.
Trên gác lầu, Yến Trang cất tiếng hỏi:
“Đang êm đẹp như vậy, ngươi lại giết Yến Tín làm gì?”
Ánh mắt u trầm của Yến Dực cũng rơi trên người giữa sân kia, lạnh nhạt đáp:
“Kẻ phản nghịch, chẳng thể trọng dụng.”
Yến Trang bất đắc dĩ thở dài:
“Khi trước chẳng phải chính ngươi đích thân chọn hắn sao? Nếu thấy không dùng được nữa, cứ phái hắn trở về là được. Giết đi, chẳng phải phí công vô ích?”
Thanh âm Yến Dực càng thêm lạnh:
“Hắn biết quá nhiều chuyện, chỉ có chết rồi, mới đoạn được hậu hoạn.”
Yến Trang gật đầu. Quả thật, chỉ riêng chuyện ở U Châu và Ô Hằng thôi cũng chẳng thể để người khác biết rõ. Vậy thì, Yến Tín đích xác nên chết.
Chỉ là, lời Yến Dực nói ra, vẫn khiến Yến Trang cảm thấy có chút khác lạ. Nghĩ tới nữ tử kia trong phủ đệ của Yến Dực, hắn ta không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Đang định mở miệng, chợt nghe trong sân truyền đến một tràng hô vang.
Chính là Triệu Lăng vừa rồi bắn ba mũi tên liền, đồng loạt trúng hồng tâm.
Yến Trang không khỏi cảm khái:
“Không nói tới người khác, Quảng Dương Hầu quả là biết dạy con. Mấy đứa nhỏ của trẫm đều chẳng đứa nào theo kịp hắn.”
Càng nhìn, Yến Trang trong lòng càng thêm khổ sở, nhưng vẫn không thể không thừa nhận.
Yến Dực lại cười lạnh một tiếng:
“Tựa như gà con, có gì đáng sợ.”
Yến Trang bị lời hắn làm cho bật cười:
“Trọng Huy à, ngươi nói vậy là không công bằng rồi. Triệu Lăng năm nay hai mươi, thân thể khí lực sao có thể sánh với ngươi được? Nhưng nếu luận trong đám trẻ tuổi, hắn đúng là xuất sắc. Ngươi xem mấy nữ lang kia, ai nấy đều mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn……”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng cảm thấy luồng khí lạnh quét qua từ bên cạnh. Nghiêng mắt nhìn sang, chỉ có thể nghĩ đến trận chiến ở Ô Hằng khiến Yến Dực từng bị Triệu Lăng áp chế, nên lúc này sắc mặt hắn mới khó coi đến thế.
Yến Trang nhìn Yến Dực, lại nhìn Triệu Lăng dưới sân, chợt phát hiện giữa hai người ấy, nơi chân mày đều hiện vẻ trầm lạnh giống nhau — đều là hạng người tâm ngoan thủ đoạn, quyết đoán tuyệt tình.
Chỉ là trong lòng Yến Trang vẫn thiên vị đệ đệ mình hơn một chút.
Hắn giơ tay chỉ về hồng tâm nơi xa nhất, cười nói:
“Trẫm còn nhớ năm ngươi bằng tuổi hắn, một mũi tên kia bắn thẳng vào hồng tâm ấy, chẳng hề sai lệch. Đứa nhỏ này, suy cho cùng vẫn còn kém ngươi một bậc……”
Chưa dứt lời, giữa sân lại vang lên ba mũi tên đồng loạt xuyên không — không nghiêng, không lệch — nhất loạt cắm giữa hồng tâm nơi Yến Trang vừa chỉ.
Yến Trang ngẩn người chớp mắt, rồi cùng người trong sân đồng loạt vỗ tay tán thưởng, cười lớn nói:
“Xem công phu của hắn, nếu đến độ tuổi như ngươi bây giờ, chỉ sợ còn vượt qua cả ngươi!”
Tuổi trẻ…
Ngươi bây giờ…
Còn cao hơn cả ngươi…
Trong tay áo Yến Dực, hai bàn tay đã siết đến run rẩy.
Một lúc sau, hắn mới lạnh lùng cười, khẽ đáp:
“Vậy thì phải xem trước hắn có sống được đến tuổi ta hay không.”
Muốn so với hắn?
Trước tiên, phải xem mạng có đủ dài không đã.