Tống Tri Huệ ngồi trong phòng, trước mặt là ấm trà ngon vừa pha, bên cạnh còn bày một mâm bánh đậu xanh thanh mát. Bích Đào đang phụ nàng sắp xếp lại rương đồ vừa mang về.
Quả đúng như lời Triệu ma ma, Bích Đào tâm tư tỉ mỉ, tuổi tác cũng không còn nhỏ, làm việc cực kỳ cẩn trọng và có mắt nhìn. Chưa đợi Tống Tri Huệ mở miệng dặn dò, nàng ấy chỉ cần thoáng liếc qua cũng biết nên đặt vật gì ở đâu.
Cho đến khi thấy dưới đáy rương có một bó lông chim cùng những vật chưa từng gặp qua, động tác của Bích Đào mới khựng lại. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Tống Tri Huệ – người từ khi bước vào Hàng Tuyết Hiên đến giờ vẫn ngồi ngẩn người như mất hồn.
“Nương tử?” Bích Đào khẽ gọi.
Tống Tri Huệ tựa hồ đã mỏi mệt đến cực điểm, chậm rãi nâng mắt nhìn nàng.
“Nô tỳ không rõ những món này nên đặt ở đâu.” Bích Đào đưa ra bó lông chim trong tay.
Tống Tri Huệ lặng lẽ nhìn vật kia, trầm mặc một hồi, mới đưa tay chỉ về ngăn kéo dưới tủ bên cạnh.
Bích Đào khẽ dạ một tiếng, đang định cúi người cất đi thì chợt nghe ngoài viện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chỉ nghe âm thanh cũng biết là một nam nhân trưởng thành.
Tiếng bước chân nặng nề, vội vã, chỉ nghe thôi đã khiến người ta không khỏi cảm thấy tim đập mạnh, ngực căng thẳng.
Tống Tri Huệ tất nhiên cũng đã nghe thấy. Nhưng nàng không giống Bích Đào hoảng hốt, chỉ là cuối cùng nâng chén trà đã đặt bên tay từ lâu, đưa lên môi. Ngay khoảnh khắc nước trà chạm đến đầu lưỡi, cửa phòng bị một cước đá văng ra.
Bích Đào lập tức quỳ xuống đất, nhưng ngay sau đó bị Yến Dực quát lớn một tiếng đuổi ra ngoài.
Chén trà còn chưa kịp hạ xuống bàn thì đã bị đẩy lệch đi. Bàn tay to lớn vung tới, Yến Dực một phen túm chặt lấy Tống Tri Huệ kéo lên.
Nàng không sợ hãi, không giãy giụa, chỉ mặc cho lực đạo mạnh mẽ kia lôi mình ra khỏi phòng, rồi bị hắn đè thẳng xuống tảng đá giữa sân.
Lưu Phúc từ đầu vẫn lẽo đẽo chạy theo sau Yến Dực, thấy cảnh ấy cũng ngây người không kịp phản ứng. Mãi đến khi Yến Dực hung dữ quát bảo ông ta cút đi, Lưu Phúc mới như sực tỉnh, xoay người chạy một mạch ra ngoài viện.
Cuối xuân ở Duyện Châu, ánh nắng sau giờ ngọ rọi lên tảng đá vốn lạnh lẽo đã có thêm chút ấm mỏng. Nhưng với Tống Tri Huệ lúc này, tảng đá dưới thân lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Cơn cuồng nộ trút xuống như giông tố, như thể hắn cố tình khiến nàng đau đớn, khiến nàng rên xiết, khiến nàng không thể không phát ra những âm thanh run rẩy bất lực, như thể chỉ có thế, Yến Dực mới tạm nguôi đi cơn tức giận đầy ắp trong lòng.
Gương mặt nàng ma sát lên tảng đá đến bỏng rát. Búi tóc cũng đã rối loạn, theo làn gió cuối xuân nhẹ nhàng lay động, từng lọn tóc bung ra, rũ xuống che khuất hàng mi dài.
Mi khẽ run, mang theo ánh nước. Nàng đột ngột mở mắt, nhìn về cánh cửa sổ khép hờ của gian phòng phía đông.
Sau cửa không một bóng người, chỉ thấy một khoảng tối đen. Vậy mà nàng lại chăm chú nhìn hồi lâu, đến tận khi cảm giác đau đớn trào dâng khiến thân thể vô thức run rẩy, nàng mới chậm rãi cong khóe môi.
Hắn chỉ có thể như thế. Cũng chỉ biết như thế. Bằng không… hắn còn có thể ra sao đây?
Nước từ khe đá chậm rãi thấm ra, Yến Dực đột nhiên sửng sốt. Nhưng trong khoảnh khắc đã phản ứng lại, chỉ là lần này động tác nhẹ nhàng chậm rãi hơn nhiều. Tuy vậy, cơn giận trong lòng hắn chưa nguôi, làm sao có thể buông tay dễ dàng.
Có lẽ sợ động tác bất ngờ nhẹ nhàng kia khiến Tống Tri Huệ sinh nghi, hắn cười lạnh một tiếng, giọng trầm trầm, mang theo phẫn hận:
“Đến đây... cùng ngươi tính sổ…hừ… xem ngươi nợ cô… bao nhiêu cái mạng!”
Tống Tri Huệ rã rời nằm bất động trên phiến đá lạnh:
“Là… là thiếp sai rồi..."
“Ngươi cũng biết mấy lời đó ngươi nói quá nhiều, đã chẳng còn đáng tin nữa rồi.” Yến Dực lại lạnh lùng cười, bắt đầu buông lời trách cứ.
“Liễu Khê là bị ngươi hại chết… Cố Nhược Hương, cũng vì ngươi mà mất mạng…”
Yến Dực nheo mắt, tiếng nói rít qua kẽ răng, cuối câu còn mang theo chút run rẩy.
“Không, không phải vậy.” Nếu hắn đã không tin, Tống Tri Huệ cũng chẳng buồn che giấu nữa, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo, nàng dứt khoát thốt ra sự thật: “Liễu Khê là bị Vương gia hạ lệnh đánh trượng đến chết.”
Yến Dực thoạt đầu như thể không ngờ được nàng vừa mới cúi đầu nhận tội, thoắt cái đã dám ngang nhiên phản bác, cơn giận vừa mới dịu đi đôi chút lập tức lại bốc lên. Một tia thương xót còn sót nơi đáy mắt hắn, trong khoảnh khắc cũng bị những lời ấy của nàng thiêu sạch.
Vốn cho rằng Tống Tri Huệ sẽ tiếp tục nhận thua, ai ngờ nàng lại hồ đồ chẳng biết điều, nói tiếp: “Vương gia vốn có trăm ngàn cách để xử lý chuyện này, nhưng ngài chỉ chọn dùng bạo lực. Như thế thì có liên quan gì đến ta?”
Yến Dực trầm mặc, giữa hàng mày phủ đầy u ám. Hắn đưa tay chụp lấy thân thể nàng nhấc bổng lên, nàng đứng không vững, thoáng chốc đã ngã nhào, lại bị khuỷu tay hắn ghì chặt vào lòng, ép thẳng lên vách đá dựng đứng sau lưng.
Một tiếng rên nhẹ thoát ra, nhưng Tống Tri Huệ vẫn không chịu nhận sai, giọng nói càng trầm hơn: “Còn nữa… Cố Nhược Hương cũng không phải do ta hại chết. Là Hồng Thụy… hoặc cũng có thể là Vương gia… Nếu không phải người dung túng thủ hạ thảo gian nhân mạng*, bọn họ nào dám lộng hành như thế...”
*Ngụ ý cưỡng bức lương nữ, thảm sát người vô tội.
“Ha!” Yến Dực bật cười như nghe được chuyện hoang đường tột đỉnh, cười lạnh thành tiếng. Hắn siết chặt thân thể mềm mại trong tay đến méo mó, “Ngươi thì trong sạch lắm nhỉ? Mọi tội lỗi đều đổ lên đầu cô, tốt... rất tốt...”
Lời chưa dứt, Yến Dực bỗng xoay người nàng lại, mạnh tay ép chặt nàng lên vách đá sau lưng.
Lưng va đập dữ dội vào mặt đá, Tống Tri Huệ đau đến nín thở, ngẩng đầu nhìn người đang nộ khí ngập trời trước mặt.
Yến Dực nhìn chằm chằm nàng như muốn xem thử kẻ dám khiêu khích hắn rốt cuộc có bộ dạng gì. Hắn mạnh bạo bế nàng lên, đôi chân nõn nà của nàng lập tức kẹp chặt lấy hông hắn theo bản năng.
“Nếu không phải ngươi giả bệnh trốn tránh cô, thì Cố Nhược Hương sao có thể bị cuốn vào?” Hắn nói xong, hông khẽ động, lập tức tiến vào.
“Ư…” Tống Tri Huệ nhíu chặt đôi mày thanh tú, nhưng ánh mắt vẫn lặng như nước, không tranh cãi, chỉ im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt đang đầy phẫn nộ kia.
“Sao không nói nữa?” Yến Dực thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt nàng, ngón tay khẽ vén sợi tóc bên má nàng, “Là đang mắng cô trong lòng?”
“Thiếp… thiếp…” Trong mắt Tống Tri Huệ chợt dâng trào một dòng cảm xúc mông lung. Nàng chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ lướt qua môi hắn.
Yến Dực khựng lại, vừa định quát mắng, thì nàng đã ngẩng đầu, chủ động ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo kia.
Khoảnh khắc môi kề môi, tiếng thở dài bị dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng tuôn ra.
“Vô lễ…” Yến Dực ngoài miệng quở trách, nhưng vẫn không đẩy nàng ra.
Tống Tri Huệ khẽ thì thầm: “Thiếp thật sự biết lỗi rồi."
Nàng chậm rãi buông hắn ra, ánh mắt ngấn nước dịu dàng nhìn thẳng hắn: “Những điều đó là do thiếp suy nghĩ, cũng là do thiếp hành động. Về sau… thiếp sẽ không như thế nữa… thật sự không… Hiện tại… thiếp chỉ còn lại Vương gia..."
Yến Dực cúi mắt liếc nhìn nàng, thần sắc vẫn âm trầm như cũ, không vì lời ấy mà lay chuyển. Hắn buông tay, nàng lập tức ngã ngồi xuống mặt đất.
Từ ngày hôm ấy trở đi, Yến Dực lâu lâu sẽ lại đến một lần. Mỗi lần đều chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng kéo nàng ra khỏi phòng, thẳng đến bên vách đá trong viện.
Cho nên, dù nàng từng cãi lại như thế, hắn cũng chưa từng thật sự làm gì nàng quá đáng. Có lẽ hắn chỉ dùng cách ấy để nhục mạ nàng, cố tình hạ nhục, nhưng hắn đã quên, đối với nàng mà nói, những điều đó... có đáng là gì?
Trong những lần “trừng phạt” ấy, Tống Tri Huệ như thể đã buông bỏ hoàn toàn. Nàng ngoan ngoãn từ lời nói đến thân thể, toàn tâm phối hợp với hắn. Dù Yến Dực rất ít khi mở lời, lời nói ra phần lớn đều là giễu cợt, nàng cũng chưa từng tỏ vẻ gì khác thường.
Tống Tri Huệ âm thầm đếm ngày, tính toán giờ này có lẽ Đông Hải vương đã nhận được thư, sắp sửa hồi kinh. Khi hắn trở về, Hoàng đế tất sẽ làm ra vẻ điều tra xử lý, đợi điều tra đến Yến Dực, chắc hẳn sẽ triệu hắn vào triều, khoảng cuối tháng — chính là giữa mùa hạ.
Mùa hạ sắp đến, Tống Tri Huệ thường cảm thấy da dẻ khô khốc. Cả phủ vương gia này, người duy nhất từng chạm vào thân thể nàng chỉ có Yến Dực. Dù hắn luôn tỏ vẻ giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn chưa ai dám thật sự bạc đãi nàng.
Triệu ma ma đưa đến loại dầu hạnh nhân tốt nhất, nàng mỗi lần đều dùng đến hai hộp, bôi kỹ toàn thân, để mùi hương hạnh nhân lan khắp phòng.
Ban ngày không có việc gì làm, Tống Tri Huệ lại có chút tài hoa, nhất là thích trồng cây quanh núi giả. Núi giả ấy hiện tại có ý nghĩa gì, Triệu ma ma và Bích Đào đều hiểu rõ trong lòng.
Các loại hoa cỏ được chuyển đến Hàng Tuyết Hiên, nàng cần rất nhiều phân tro, mỗi chậu hoa đều do chính tay nàng chăm sóc.
Mỗi lần làm vườn, nàng thường ăn mặc đơn giản, cởi bỏ trâm cài, một mình trong sân, vừa ngân nga tiểu khúc, vừa chăm bón tỉa tót, dáng vẻ đắc ý không ai sánh bằng.
Sau kỳ nhập hạ, tần suất Yến Dực lui tới đột nhiên giảm hẳn.
Tống Tri Huệ hồi tưởng lại lần cuối cùng hắn đến, cũng đã là năm ngày trước. Nếu tính cả hôm nay, thì là ngày thứ sáu rồi.
Nàng vén chăn, mở nắp ván giường, đổ một lọ dầu hạnh nhân vào chiếc chậu đồng giấu dưới gầm giường, sau đó lập tức đậy ván lại, trải lại đệm chăn cho ngay ngắn, rồi vén rèm bước ra ngoài. Nàng đặt hai bình rỗng lên bàn, đang định gọi Bích Đào vào thu dọn thì đã nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ trong viện.
Tống Tri Huệ vô thức quay đầu nhìn về phía giường, tim đập loạn, mấy hơi thở sau, rốt cuộc vẫn là chủ động ra ngoài đón.
Yến Dực đẩy cửa bước vào. Vừa thấy Tống Tri Huệ, khóe môi hắn liền cong lên, nở một nụ cười nhạt. Nụ cười vô cớ ấy khiến lòng nàng căng thẳng.
“Vương gia kim an.” Tống Tri Huệ khẽ nhún gối hành lễ.
Yến Dực chậm rãi bước đến trước mặt nàng: “Cô đưa ngươi đến một nơi.”
Tống Tri Huệ cung kính đáp lời, lặng lẽ theo sát bên người hắn.
Ban đầu dọc đường hai người không nói một lời. Mãi đến khi rời khỏi Hàng Tuyết Hiên, Yến Dực mới thản nhiên mở miệng: “Triệu Lăng đã được chỉ hôn rồi, là tiểu thư đích xuất của Mã Tông chính.”
Tống Tri Huệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Tông chính là một trong cửu khanh, chuyên quản các sự vụ trong hoàng thất, nữ nhi của Tông chính được gả cho thế tử Quảng Dương hầu, quả thật cho thấy thánh thượng rất coi trọng Quảng Dương hầu phủ. Huống chi… vị Mã Tông chính kia, chẳng phải là người trong tộc của Hoàng hậu?”
Yến Dực gật đầu: “Là em trai ruột của Hoàng hậu.”
Vậy thì vị Mã tiểu thư kia chính là cháu gái ruột của Hoàng hậu rồi.
Tống Tri Huệ gật gù, khó trách Hoàng thượng có thể yên tâm đem đích nữ chính tông gả đến U Châu, quan hệ như thế quả thực vững chắc không gì lay chuyển.
Có điều, Mã gia tiểu thư còn chưa đến tuổi cập kê, năm nay mới tròn mười bốn. Hoàng hậu nói muốn giữ nàng lại bên mình dạy dỗ một năm, sau đó mới cho xuất giá đến U Châu.
Lời kế tiếp Yến Dực không nói ra, chỉ lạnh lùng liếc nhìn gương mặt Tống Tri Huệ một cái:
“Ngày mai Cô phải hồi kinh.”
Tống Tri Huệ khựng bước, ngẩng đầu nhìn Yến Dực: “Thiếp nguyện theo Vương gia đi trước.”
Yến Dực cũng dừng lại, liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Lần này Cô hồi kinh là để thụ huấn, sao có thể mang theo ngươi?”
Tống Tri Huệ cụp mắt, khẽ cắn môi: “Vậy… thiếp xin ở lại phủ, chờ Vương gia bình an trở về.”
Yến Dực không đáp, chỉ khẽ cười lạnh hai tiếng, rồi tiếp tục sải bước về phía trước. Tống Tri Huệ có chút do dự, nhưng rất nhanh đã theo kịp.
Khi đến trước hồng môn của An Thái Hiên, Yến Dực lại dừng bước lần nữa.
Ban đêm nơi đây vốn u ám, yên tĩnh, giờ đã là khuya muộn, ngoài cửa có người canh gác, nhưng trong hành lang và viện nhỏ hầu như không thấy một bóng người.
Yến Dực rút ra từ trong tay áo một dải lụa, vòng ra sau lưng Tống Tri Huệ, che kín hai mắt nàng. Sau đó, bàn tay thô lớn lập tức siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng đi.
Tống Tri Huệ vốn muốn đếm bước để ghi nhớ đường đi, nhưng Yến Dực lúc thì đi nhanh, lúc lại chậm rãi, khiến bước chân nàng nghiêng ngả, hoàn toàn không thể phân biệt được đã đi bao xa. Nàng chỉ biết mình cuối cùng được dẫn đến một nơi có thang đá, thang này vừa dài vừa hẹp, đi mãi không hết.
Xung quanh càng lúc càng ẩm thấp oi bức, mùi vị trộn lẫn tanh hôi và huyết khí nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Lụa mắt được tháo ra, một tia sáng mờ nhạt màu cam chói lọi đâm thẳng vào mắt. Tống Tri Huệ chớp mắt liên tục, đôi mắt bị ánh sáng làm cho đau nhức, nhưng rất nhanh đã thích ứng được.
Trước mặt nàng, cách chưa đến hai trượng, đặt một cái bình lớn. Mà ở miệng bình ấy, lộ ra… một cái đầu người.
Kẻ kia tóc tai rối bời, mặt mày tiều tụy, hai mắt vô thần, sống mũi đã bị cắt cụt, trong miệng còn có côn trùng bò lổm ngổm.
Yến Dực vỗ tay hai cái, từ phía sau cánh cửa vang lên tiếng động, một nữ tử bưng thùng gỗ chậm rãi đi vào mật thất.
Tống Tri Huệ lập tức nhận ra thân ảnh ấy, chỉ một khắc sau, nước mắt đã dâng trào đầy hốc mắt.
“Vân Thư…”
Vân Thư, đang bưng thùng bước tới bên cái bình lớn, nghe thấy có người gọi tên mình thì khựng lại, ngẩn người ngẩng đầu lên.