Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 57

 

Yến Dực trở về vào khoảng giờ Dần.

Tống Tri Huệ vẫn chưa ngủ. Mảnh vải kia, nàng đã giả vờ đứng bên chậu than sưởi tay mà tiện tay ném vào lửa. Nàng không dám chắc bên người còn có ám vệ của Yến Dực hay không, đành phải cẩn thận mọi bề.

Nghe tiếng Yến Dực vào nhà, Tống Tri Huệ liền vén rèm bước ra đón.

Toàn thân Yến Dực vương đầy hàn khí, đưa tay ngăn nàng tiến lại gần, cởi áo khoác cùng ngoại bào rồi đứng trước chậu than sưởi một lúc, lúc này mới cùng nàng vào trong phòng.

“Sao còn chưa ngủ?” Yến Dực ngồi bên bàn, rót chén nước.

Tống Tri Huệ theo sau tiến đến, dưới ánh đèn ngước mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Lo cho Vương gia, thiếp trằn trọc khó yên.”

Như thể không tin lời ấy, Yến Dực khẽ cười một tiếng, song vừa bắt gặp ánh mắt nàng hơi cụp xuống, trong lòng chợt nảy sinh một cảm xúc khó gọi thành tên. Lời ra khỏi miệng cũng dịu lại vài phần: “Không có gì đáng ngại, chỉ là bắt được vài con sâu mà thôi.”

Tống Tri Huệ khẽ thở ra, nhưng nét u sầu nơi lông mày vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Yến Dực đặt chén xuống, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, “Lại bị dọa rồi à?”

Hôm nay ở đại sảnh, Yến Dực một đao cắt yết hầu hai người, cảnh tượng ấy quả thật chẳng dễ nhìn.

Tống Tri Huệ “vâng” một tiếng, tựa sát vào ngực hắn.

Yến Dực vẫn thích vuốt tóc nàng. Mái tóc đen rối tung sau lưng, lạnh lẽo mà mềm mại, bàn tay hắn luồn vào từng sợi, vừa mơn man vừa thì thầm: “Đừng sợ, từ nay trong phủ sẽ không còn chuyện như thế.”

Tống Tri Huệ gật đầu, đôi mi mảnh lại khẽ chau, mang theo vài phần hiếu kỳ: “Hai tú nương ấy nhìn qua hiền lành, lúc giới thiệu về việc chuẩn bị hỉ phục cũng ăn nói rất rõ ràng… Thiếp thật chẳng nhìn ra điểm nào khác thường. Vương gia làm sao phát hiện được?”

Yến Dực ôm nàng ngang lưng bế lên giường, ánh mắt lạnh lẽo mà thâm thúy, giọng trầm thấp chắc nịch: “Người luyện võ bước đi có dáng khác người thường, ánh mắt cũng chẳng giống nhau. Nhất là vết chai nơi lòng bàn tay, người quen dùng binh khí thì chỗ mọc chai cũng khác. Hai kẻ đó là tú nương, sao lại có bàn tay của kẻ quen dùng đao?”

Tống Tri Huệ nghe vậy thì gật gù như ngẫm nghĩ điều gì, vừa đặt lưng lên giường liền dịch người sang bên.

Yến Dực khi về phủ đã ghé Trì Phòng rửa sạch huyết khí, lúc này mới trở về phòng. Hắn cởi giày ủng, leo lên giường, đưa tay kéo Tống Tri Huệ vào lòng. Thân thể nàng mềm mại ấm áp áp sát vào hắn, khiến luồng hàn khí trong lòng dần tiêu tán.

Hắn luồn tay vào trong chăn, nhắm mắt, từng chút một dò dẫm khắp nơi. Hắn biết rõ, từ khi có thể chạm vào Tống Tri Huệ, hắn liền say mê điều này.

“Vương gia có thẩm tra kỹ càng chăng? Rốt cuộc là ai sai người đến?” Tống Tri Huệ không hề rảnh rỗi, một mặt lên tiếng dò hỏi, một mặt dùng đầu ngón tay mơn trớn từng đường nét rõ ràng nơi eo bụng hắn.

Yến Dực vẫn nhắm mắt, song hơi thở đã theo nhịp tay nàng mà dần trở nên nặng nề: “Khắp thiên hạ kẻ muốn giết nàng nhiều vô kể, cần gì phải phí công điều tra?”

Chỉ cần có kẻ có ý định sát hại mình, hắn sẽ ra tay trước, còn kẻ đứng sau là ai, chẳng đáng bận tâm.

Lời vừa dứt, ngón tay Tống Tri Huệ chợt khựng lại.

Khi còn ở đại sảnh, Yến Dực đã nói với Lưu Phúc không được lưu lại kẻ sống. Tống Tri Huệ cứ nghĩ hắn tự mình đuổi theo có lẽ còn có biến số, nhưng nghe lời hắn lúc này, rõ ràng là chẳng có ai sống sót cả.

Mảnh vải mà tú nương đưa cho nàng, tất nhiên là xuất phát từ Vương Lương. Mà Vương Lương cùng hiệu may kia ắt hẳn có mối liên hệ dây mơ rễ má. Giờ khắc này, rốt cuộc y còn sống hay đã chết? Có phải đã ngã xuống dưới đao của Yến Dực?

Giữa bóng đêm thăm thẳm, Yến Dực bỗng mở choàng mắt, bàn tay to lớn chụp lấy tay nàng vốn đã bắt đầu lạnh dần, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp vang lên bên tai:

“Sao lại thất thần?”

Tống Tri Huệ hít sâu một hơi, ép mình trấn định lại rồi đáp: “Là… là đang lo cho sự an nguy của Vương gia…”

Yến Dực nắm lấy tay nàng, chậm rãi kéo xuống dưới, “Là sợ cô đã chết, không ai có thể bảo vệ ngươi nữa, hay là…”

Lạnh giá chạm phải cực nóng trong khoảnh khắc, Yến Dực lại nhắm mắt lần nữa, bàn tay siết chặt tay nàng hơn vài phần.

“… hay là sợ trước khi cô chết, sẽ kéo ngươi cùng chết theo?”

Những lời như vậy, Tống Tri Huệ tựa hồ đã nghe quen, không khiến nàng hoảng sợ quá nhiều. Nàng chậm rãi ngồi dậy.

Trong ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn về phía Yến Dực. Dung mạo này, giữa đám nam tử tuyệt đối có thể xem là tuấn mỹ. Thế nhưng, có ai dám như nàng lúc này, bình thản mà tinh tế quan sát hắn? Kẻ bình thường chỉ nhìn một cái thôi, cũng sẽ bị khí thế lạnh lẽo của hắn ép cho không dám đối diện.

“Vương gia.” Tống Tri Huệ đã sớm không sợ hãi việc nhìn thẳng hắn, nàng khẽ gọi một tiếng, không đáp lại câu hỏi, chỉ để mặc một tay cho hắn nắm, tay còn lại chầm chậm đưa lên, khẽ vuốt nhẹ ấn đường hắn đang hiện rõ vẻ băng lãnh. “Ta muốn nói với ngươi vài lời… Ngươi còn đủ sức nghe không?”

Lời vừa nói ra, không xưng “thiếp”, cũng không gọi hắn là “Vương gia”, chỉ đơn giản là “ngươi - ta”.

Vậy mà Yến Dực chẳng hề nổi giận. Trong hơi ấm nóng dần từ bàn tay hai người truyền qua, yết hầu hắn khẽ chuyển động, giọng trầm khàn đáp: “Nói đi.”

“Ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đã đoán ra ta và A huynh là song sinh. Khi ấy, ta đã nghĩ: người trước mắt đây quả thật là kẻ thông tuệ, lại nhanh chóng nhìn thấu thân phận của ta.”

Yến Dực khẽ cười, từ từ mở mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe Tống Tri Huệ dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện. Trước nay, bất luận nàng có cảm xúc thế nào, khẩu khí luôn đè nén xuống, lộ ra sự trầm ổn không hợp với tuổi tác.

Mà lúc này đây, mày mắt nàng thản nhiên, nụ cười cũng nhẹ nhàng, mới giống như bộ dáng nữ tử cùng lứa tuổi nên có.

“Khi đó ta đã cố sức suy nghĩ, rốt cuộc mình đã đắc tội nhân vật thế nào, phải làm sao mới khiến hắn chịu buông tha ta, không đoạt lấy tính mạng ta…”

“Nghĩ lại những chuyện ấy, tựa hồ đã qua mấy kiếp. Giờ đây ngươi và ta lại cùng nằm nơi này, mà tay ta…”

Nói đến đây, nàng khẽ đặt lòng bàn tay lên gương mặt hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt xuống, cuối cùng dừng lại nơi môi dưới của Yến Dực.

Ngón tay nàng chầm chậm miết qua đôi môi hắn từng chút một.
“Trọng Huy.” Tống Tri Huệ biết đó là tên tự của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy. Vừa thốt ra hai chữ, luồng nhiệt nơi tay hắn dường như bỗng nhiên rung động.

“Giờ còn muốn chạy sao?” Yến Dực chợt hỏi, giọng khàn khàn đến cực điểm, động tác nơi tay cũng bất giác khựng lại.

“Những lời này, là hôm nay ta muốn nói với ngươi.” Tống Tri Huệ rút tay khỏi má hắn, nghiêng đầu, hiếm khi để lộ vẻ nghịch ngợm nơi đáy mắt. Nàng đưa tay gạt phần cổ áo vốn không buộc kỹ, bắt chước dáng vẻ hôm trước của hắn trong thư phòng, dùng hai ngón tay kẹp lấy điểm nhỏ nơi ngực, “Ta từ Nhữ Nam theo đoàn dân chạy nạn đến U Châu, chỉ là một câu nói, nhưng ta đã đi đến mấy trăm vạn bước…”

Thủ pháp của nàng so với hắn càng thuần thục hơn, chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, đã khiến hơi thở của Yến Dực hoàn toàn rối loạn. Giờ phút này, nàng thong dong mà kiều mị, như ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa giữa đêm tối, khiến người ta chẳng thể rời mắt.

“Nếu không phải mẫu thân… lúc đó vì ta chắn kiếm, nói bên tai ta câu cuối cùng ấy… có lẽ ta đã không chịu nổi rồi..."

Nàng khẽ thở dài một hơi, nghiêng người nhìn Yến Dực, khẽ mỉm cười.

“Ta chưa từng thật lòng trò chuyện cùng ai, kỳ thực sớm từ lúc vừa mở mắt, nhìn thấy một màn xác chết ngổn ngang ấy, trong đầu ta đã hiện lên một ý niệm — tìm một vách núi, nhảy xuống, đoàn tụ cùng bọn họ.”

Nghe đến đó, hàng mày lạnh lùng của Yến Dực khẽ cau lại, thấp giọng trách mắng: “Về sau không được có loại ý nghĩ đó nữa.”

“Về sau sẽ không còn,” Tống Tri Huệ nhẹ gật đầu, khoé môi cong cong, “Ngươi nghĩ xem, nếu ta có thể mượn thân phận một người đã chết để tự bán mình vào Xuân Bảo Các, thì chẳng phải là vì ta hiểu rằng so với trong sạch hay tôn nghiêm, sống sót mới là điều quan trọng nhất sao…”

Nàng không được lựa chọn. Nếu không nhờ trên người cô gái chết rét khi cùng nàng đồng hành có mang theo một tấm lộ dẫn, có thể để nàng mượn dùng danh phận, thì đến cả tư cách bán thân vào Xuân Bảo Các, nàng cũng chẳng có, e là đã chết rét tại U Châu năm ấy.

Nói đến những khổ cực khi xưa, Tống Tri Huệ không lộ ra chút nào chua xót, chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên ngực Yến Dực.

“Lúc trước ta sợ Vương gia sẽ giết ta, nên mới liều mạng tìm đường chạy trốn. Nhưng giờ thì ta hiểu rồi..."

Nàng thu tay về, cúi đầu khẽ nếm, thanh âm mỏng nhẹ có phần hàm hồ, nhưng từng chữ từng lời lại rơi rõ ràng vào tai Yến Dực: “Giờ thì ta biết, Trọng Huy sẽ không giết ta. Ta đã có nơi để yên ổn nương thân, cớ sao còn phải liều mình lần nữa?”

Vừa dứt lời, cũng chẳng đợi bàn tay kia động thủ, nàng đã chủ động vươn tay, chạm đến nơi nóng bỏng kia, bắt đầu lần nữa khơi dậy lửa tình.

Yến Dực trầm mặc giây lát, bỗng vươn tay ngăn nàng lại, sau đó ngồi dậy, cúi xuống hôn lên môi nàng. Hắn ôm nàng thật chặt, như thể muốn hoà tan nàng vào thân thể mình.

Đêm nay, nàng gọi hắn rất nhiều lần hai chữ “Trọng Huy”, nhất là trong lúc say triều hoan ái, hai chữ ấy thốt ra liền khiến cả hai càng thêm gắn kết, không thể tách rời.

Đến cuối cùng, giọng Tống Tri Huệ đã khản đặc, mềm nhũn nằm trong lòng ngực Yến Dực, khắp người lưu lại từng vết hồng ngân.
Nàng vén một lọn tóc bên má mình, dùng đuôi tóc quét nhẹ lên ngực hắn, mang theo giọng điệu có chút khiêu khích, khe khẽ thì thầm: “Trọng Huy…”

“Không định ngủ thật sao?” Yến Dực giữ lấy tay nàng, giọng trầm thấp, “Vậy thì thêm một lần nữa.”

Tống Tri Huệ cong môi cười, mặt lại dụi dụi vào ngực hắn: “Vương gia nỡ đem ta dùng đến mức này sao?”

Yến Dực lật người, lại một lần nữa từ trên cao nhìn xuống nàng, cười lạnh: “Là nàng dùng cô gần như cạn sạch rồi.”

Tống Tri Huệ nâng tay, nhẹ đặt lên ngực hắn: “Thôi đi thôi đi… Nếu còn chút sức, để lại mà nói chuyện với ta thì hơn…”

Yến Dực thở dài, cúi người khẽ cắn lên vành tai nàng: “Nói đi.”

Đêm nay nàng nói rất nhiều, không chỉ là những chuyện giữa hai người, mà còn kể về thời thơ ấu, những ký ức thú vị, cả những bất mãn trong lòng, và cả giấc mộng ngày nhỏ từng muốn ngao du sơn thuỷ.

Tưởng đâu nàng sẽ tiếp tục, nào ngờ Tống Tri Huệ lại ghé tai hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nói nhiều như vậy, đến phiên Vương gia rồi…”

“Cô?” Yến Dực buông nhẹ môi nàng, ngồi dậy nhìn xuống: “Cô thì có gì để nói?”

Tống Tri Huệ như tìm được hứng thú, cánh tay thon dài vòng lấy cổ hắn, cười khẽ: “Ta đã đem cả quá khứ của mình kể cho chàng nghe, còn quá khứ của chàng, ta lại chẳng hay biết bao nhiêu. Nếu chàng là Vương gia, như thế cũng được, nhưng nếu chàng là Trọng Huy, là phu quân của Dương Tâm Nghi, thì ta muốn nghe…”

Thần sắc Yến Dực vẫn lãnh đạm, không thể nhìn ra cảm xúc, chỉ khẽ cười, sau đó lại nằm xuống: “Cô không có gì đáng để nghe.”

Chân mày Tống Tri Huệ khẽ nhíu lại, có chút mất mát xoay người, đầu lại chui vào lòng ngực hắn, mái tóc mượt mà cọ nhẹ nơi cằm hắn, nàng thì thầm: “Vương gia không muốn bày tỏ gì với thiếp… vậy thì thôi.”

Nàng lại đổi cách xưng hô. Hắn vẫn là Vương gia, còn nàng… vẫn là thiếp.

Yến Dực không nói gì, khép mắt lại.

Bóng đêm dần lui, trong phòng đã lờ mờ ánh sáng lam xám đầu ngày.

Có lẽ vì một đêm chưa ngủ, có lẽ vì từng tiếng gọi “Trọng Huy” da diết ấy, hay cũng bởi hơi thở ái ân quẩn quanh sau tấm màn giường, và cả lời tâm sự nàng nói trong lúc quấn quýt, khiến đầu óc Yến Dực rối loạn không yên. Sau cùng, đôi môi lạnh băng ấy khẽ hé mở: “Muốn nghe chuyện gì?”

Tim Tống Tri Huệ đập lỡ một nhịp, hai mắt mở bừng. Nàng cố nén cơn chấn động trong lòng, tiếp tục dùng giọng nói mềm mại đáp lại: “Thiếp muốn lấy Vương gia làm phu quân… là thật lòng thật dạ muốn cùng người đi hết một đời này…”

Nàng tìm lấy bàn tay hắn, mười ngón giao nhau nắm chặt, “Nói gì cũng được, thiếp chỉ muốn hiểu thêm về phu quân của mình…” 

 
Bình Luận (0)
Comment