Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 62

 Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.

Chỉ có tiếng vù vù sắc nhọn, dường như nổ tung trong đầu nàng.
Tầm mắt trước mắt cũng mơ hồ dần, nàng quên mất việc thở, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn thân ảnh trước mắt như đang chuyển động chậm lại, rồi dần dần rời khỏi tầm nhìn của nàng.

Tiếng ngã nặng nề xuống đất vang lên, phảng phất như đem đối phương trong giây phút đọng lại ở khóe mắt rút đi. Tống Tri Huệ chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng, miệng nàng mở ra, hổn hển thở dốc, thân thể không chịu khống chế mà ngã quỵ xuống, cơ hồ là vừa lăn vừa bò đến trước mặt Vương Lương.

Chỗ vết thương trên trán, máu tươi không ngừng trào ra, máu tươi nhiễm đầy khuôn mặt, không chút thần sắc, chỉ có cả cơ thể là run rẩy.

"Không... không... không cần, không cần..." Nàng hoảng loạn, đôi mắt thất thần, đôi tay run rẩy vung lên như muốn cầm máu cho y, nhưng lại không biết phải làm sao.

"Huynh trưởng..." Nàng bỗng nhiên gọi lớn, tiếng kêu tuyệt vọng, thê lương vỡ vụn trong đầu nàng. Nước mắt như suối chảy không ngừng.

"Không! Không cần... Huynh trưởng... Không... Không..." Tay nàng nắm chặt vai Vương Lương, cố gắng đánh thức y, làm y nhìn nàng, làm y nói chuyện với nàng. "Tỉnh lại đi... Ta cầu xin huynh... Đừng chết... Được không...?"

"Đừng bỏ ta..."

"Ta cầu xin huynh..."

"Đừng mà..."

"Huynh trưởng..."

Nàng gọi từng tiếng yếu ớt, thanh âm như khóc lóc, cầu xin hết lần này đến lần khác. Nhưng thân ảnh trước mặt không hề đáp lại nàng, chỉ dần dần tắt lịm, trở nên lạnh lẽo và im lìm.

Cuối cùng, nàng không còn thốt lên lời nữa, chầm chậm buông tay khỏi vai y, nước mắt mờ mịt trong tầm mắt, nàng tìm được tay y, tay nàng nắm chặt lấy tay y, dùng sức áp lên trán mình, nhắm mắt lại, cuộn tròn trên mặt đất, khóc nức nở mà không phát ra âm thanh.

Không biết qua bao lâu, nàng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về trời xanh thẳm, trong lòng tràn ngập bi thương, tuyệt vọng và phẫn hận đến tột cùng, tiếng vù vù trong đầu nàng cuối cùng cũng ngừng lại, xung quanh chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch.

Cửa viện cũ nặng nề từ từ mở ra.

Một thân ảnh to lớn từ từ bước vào, đứng bên cạnh nàng.

Hắn khom người, nhẹ nhàng gỡ tay nàng khỏi tay nam nhân kia, rồi ôm nàng lên, bước đi ra bên ngoài.

Chiếc xe ngựa lắc lư, lăn bánh trên con đường núi, hắn không còn vội vàng, không còn lo lắng gì nữa, xe ngựa di chuyển chậm rãi, như thể đang dạo chơi trong núi, hoàn toàn thảnh thơi, thư thái.
Hắn lấy khăn lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại lau tay nàng thật nhiều lần, mãi đến khi tay nàng đỏ lên, hắn mới thở dài, ném khăn ra ngoài xe.

Hắn lấy một bình nhỏ, từ trong đó lấy vài viên thuốc màu nâu, đặt vào miệng nàng. Thấy nàng không nuốt, hắn liền dùng môi áp lên môi nàng, tiếp tục đưa thuốc vào trong cổ họng nàng.

Hương vị vừa rồi vẫn còn vương lại, hắn không kiềm chế được mà ôm nàng vào lòng, cánh tay chắc khỏe như muốn siết nàng chặt vào cơ thể.

Hắn vùi mặt vào cổ nàng, hít lấy hơi thở nhẹ nhàng của nàng.
"Dương Tâm Nghi..."

Hắn dùng giọng nói trầm thấp, từng tiếng gọi tên nàng, một lần lại một lần, không dám chợp mắt. Dường như hắn sợ rằng nếu nhắm mắt một chút, cảnh tượng trước mắt sẽ hóa thành ảo giác, như một giấc mơ ám ảnh kéo dài mãi trong tháng ngày sắp tới.

Tống Tri Huệ trong cơn mê man từ từ mở mắt. Trước mắt nàng, chỉ là một màn hắc ám vô cùng mịt mù.

Nàng muốn giơ tay lên, nhưng cổ tay lại như bị buộc chặt, không sao động đậy được. Cả cơ thể không còn sức lực, nàng cố gắng hít thở từng hơi một, nhưng mỗi lần hít vào lại truyền đến một cơn đau xé nát, khiến nàng chỉ có thể ép mình hít thở thật nhẹ, thật chậm để giảm bớt nỗi đau.

Tống Tri Huệ nghỉ ngơi một chút, rồi lại gắng sức mở mắt, nhưng trước mắt nàng vẫn chỉ là bóng tối dày đặc.

Trong sự hoảng loạn, nàng cảm giác có thứ gì đó thoảng qua trước mặt, mang theo một làn gió nhẹ thoang thoảng.

"Ai?" Tống Tri Huệ khàn giọng hỏi, yết hầu đau đớn, khiến nàng mỗi lần mở miệng đều cảm thấy như nghẹn lại.

Chờ đợi một lúc lâu, nàng không nhận được bất kỳ lời đáp nào.
Thế rồi, như một phản xạ, nàng bật ra một tiếng, "Huynh trưởng?"

Câu nói vừa thốt ra, nàng ngẩn người một chút, nhưng chỉ một thoáng sau, đầu nàng đã nhăn lại. Nàng không nhìn thấy mình đang khóc, nhưng nàng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp lăn dài trên gương mặt.

Dù trong lòng nàng biết rõ, giờ phút này trời vẫn oi ả như mùa hè, nhưng không hiểu sao, một luồng khí lạnh bất ngờ bao trùm xung quanh.

Mặc dù nàng không thể nhìn thấy, nhưng không hiểu vì sao, nàng lại ngẩng đầu lên, giống như có một lực hút vô hình hướng nàng về một phương trời xa xăm. "Là... ai ở nơi nào?"

"Lúc Triệu Lăng chết, cũng không thấy nàng thương tâm đến vậy? Hắn quan trọng đến vậy sao?"

Giọng nói lạnh lùng, quen thuộc vang lên trước mặt nàng. Tống Tri Huệ mắt ngập nước, nhưng ngay lập tức, cả người nàng như bị một tia sét đánh trúng, cơ thể run rẩy, không một bộ phận nào có thể ngừng lại. Lông mi, môi, hay những phần tay chân đang bị trói, mỗi tấc da thịt như đang gào thét.

Nàng đầu óc chợt tỉnh táo, cảnh tượng thảm thiết lại hiện lên trước mắt. Nàng hít vào một hơi, mặc kệ cơn đau trong ngực, quay về phía giọng nói ấy, gầm lên, "Yến Dực!"

Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên hắn, không một chút tình nghĩa, chỉ còn lại căm hận tột cùng, nghiền nát từng chữ, giống như muốn lôi hắn ra mà nuốt sống.

"Ngươi sao vẫn chưa chết?"

"Ngươi đáng chết!"

"Chính ngươi mới là người đáng chết!"

"Đi mà chết đi, chết đi..."

Mỗi chữ nàng nói ra đều tràn đầy căm phẫn, giống như muốn xé rách hắn ra từng mảnh. Nếu như không phải lúc này nàng bị trói buộc không thể động đậy, nàng chắc chắn sẽ lao tới mà tóm lấy hắn.

"Ngươi vô sỉ ti tiện!"

"Độc ác tàn nhẫn!"

"Ngươi không xứng làm người!"

Đây là lần đầu tiên nàng mắng hắn như vậy. Trước đây, dù có tức giận hay đau lòng đến đâu, trước mặt hắn, nàng luôn giữ một dáng vẻ ngoan ngoãn, chịu đựng, không dám phản kháng.

Không biết nàng đã mắng đến bao lâu, nhưng cuối cùng, chẳng hiểu là vì mệt mỏi hay vì cảm thấy việc mắng chửi hắn cũng chẳng thay đổi được gì, nàng không còn nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ rơi lệ, như muốn khóc cho hết nỗi uất ức trong lòng.

Đột nhiên, từ khóe mắt có một chiếc khăn lau đi nước mắt cho nàng. Tống Tri Huệ ngây người một chút, rồi liền phản ứng lại, lập tức mở miệng, lao về phía chiếc khăn ấy.

Nàng hành động nhanh chóng, nhưng cũng không nhanh đến mức Yến Dực không kịp phản ứng. Hắn thấy nàng muốn cắn mình, liền không vội rút tay lại, ngược lại còn đưa tay ra, như muốn phối hợp với nàng.

Nàng hận hắn đến mức không thể chịu đựng nổi. Chỉ một cái cắn thôi, máu tươi đã chảy ra, thậm chí còn đau hơn cả vết thương hắn để lại trên người nàng.

Máu tươi lan tràn trong miệng nàng. Trong bóng tối, Tống Tri Huệ lại nhớ đến cảnh Vương Lương ngã xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng vết thương.

Nàng run rẩy, đôi môi mím chặt không rời, thậm chí càng cắn mạnh hơn, như muốn xé toạc cổ tay hắn.

"Vì sao nàng lại hận ta?"

Yến Dực im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tống Tri Huệ không vội trả lời, chỉ tiếp tục cắn hắn không buông. Mãi đến khi răng nàng mỏi mệt, nàng mới nhả ra, thở hổn hển, rồi cười một cách điên cuồng: "Ta không nên hận ngươi sao? Yến Dực, sao ngươi lại hỏi ra câu đó?"

"Ta đối xử với nàng không tốt sao?" Yến Dực vẫn tỏ ra bình thản, không chút đau đớn, lấy khăn lau vết thương trên tay nàng.

Tống Tri Huệ phảng phất như nghe thấy tiếng cười chế giễu của thiên hạ, nàng nhìn Yến Dực, nở một nụ cười nhẹ. Đôi mắt vô thần của nàng, như hai hố đen, máu tươi đã nhuộm đỏ môi và răng nàng.

Giờ phút này, nàng như một con quỷ, mang theo một sự rùng rợn và khác thường đến mức, Yến Dực không thể dời mắt khỏi nàng dù chỉ một giây.

Hắn đã xa nàng 137 ngày.

Hắn từng nghĩ đến vô vàn cách thức để trừng phạt nàng khi trở về, những phương pháp tàn nhẫn để trả thù, nhưng khi nàng lại một lần nữa bước vào tầm mắt hắn, Yến Dực mới nhận ra, hắn không thể làm gì được.

Hắn ép nàng uống thuốc mỗi ngày, ôm nàng vào lòng, từ Giang Lăng đến Duyện Châu, dù đi đâu, hắn cũng không rời xa nàng. Hắn ép nàng ăn, tự mình giúp nàng lau rửa thân thể, dù nàng không đáp lại, như một người sống mà chẳng có hồn, hắn cũng không cảm thấy chán nản. Thậm chí, đôi khi hắn vẫn tự nhủ nói chuyện cùng nàng

Hắn từng hỏi nàng, vì sao nhất định phải rời đi. Hắn rõ ràng đã đối xử tốt với nàng, dù nàng bị hắn khiêu khích, dù hắn đã hứa hẹn sẽ cho nàng vị trí chính phi.

Hắn đem sự uy hiếp nói cho nàng biết, chỉ cho nàng xem vết sẹo trên cơ thể mình, kể cả sau khi nàng bỏ trốn cùng Vương Lương, hắn cũng không ngờ bản thân mình vẫn có thể nhớ thương nàng đến vậy.

Nàng còn có gì không hài lòng? Rốt cuộc nàng muốn hắn làm gì?
Yến Dực cảm thấy đau đớn tột cùng, tưởng tượng đến cảnh nàng đứng cạnh Vương Lương, mỉm cười với y mà hắn chưa từng nhận được, trái tim hắn như bị xé nát.

Hắn chậm rãi đứng dậy, nói: “Nàng đừng lo, mắt nàng chưa mở ra là vì thuốc, nàng đã chìm trong hôn mê lâu rồi, chỉ cần vài ngày là sẽ từ từ hồi phục, còn chân tay nàng cũng thế, sẽ dần dần khỏe lại.”

Hắn bị giam giữ ở Duyện Châu, lần này tự mình đi ra ngoài mang nàng về, vốn định tránh sự chú ý của người khác. Nếu nàng trên đường không an phận, gây sự chú ý với người khác, sẽ thêm phiền phức. Yến Dực không sợ người khác, chỉ cần có thể giết, hắn không ngại. Nhưng hắn sợ nàng, sợ nàng sẽ chạy trốn, sợ họ biết nàng là người có thể uy hiếp đến hắn, rồi lại kéo nàng vào những rắc rối.

Tóm lại, giờ hắn có thêm một mối lo: nàng Dương Tâm Nghi.

Yến Dực nói xong, quay người chuẩn bị rời đi, thì bỗng Tống Tri Huệ lên tiếng, vội vã hỏi: “Đây là nơi nào?”

“An Thái Hiên.” Yến Dực bước chân dừng lại, quay đầu lại trả lời.
Tống Tri Huệ ngây người, rồi đột nhiên, nàng bật khóc nức nở, hình ảnh y chết nơi ngôi viện nhỏ, một mình nơi núi rừng, không có ai chăm sóc, thi thể không nơi chôn cất.

“Yến Dực... Ngươi thật sự đáng chết... Ngươi đi chết đi... Sao ngươi không chết?” Nàng vừa khóc thút thít vừa gào lên, lại bắt đầu nguyền rủa hắn.

Yến Dực hít một hơi sâu, ngực căng phồng tức giận, gần như không thể kiềm chế được. Đột nhiên hắn xoay người, bước đến gần giường.

“Là ai cho ngươi gan to như vậy?” Yến Dực tức giận gầm lên, “Là vì cô giết Vương Lương à? Sao, Vương Lương chết rồi, ngươi cũng muốn chết theo à? Ngươi cứ làm bộ làm tịch như vậy, có phải tính toán làm cô giết ngươi để chôn cùng hắn?”

“Tên súc sinh.” Tống Tri Huệ không trả lời, thực sự nàng không còn sức lực, chỉ khẽ thì thầm mắng, nàng biết, nói chuyện với một kẻ điên, một tên súc sinh, chẳng có lý do gì đáng để nói cả.

“Hắn muốn giết cô, ngươi cũng giúp hắn muốn giết cô, vậy cô giết hắn có gì sai?” Yến Dực nhớ lại cảnh ngày đó ở ngoài thành Sơn Dương, nàng thà để mình bị đâm xuyên tay bởi dao găm còn muốn bảo vệ Vương Lương. Nghĩ đến cảnh Vương Lương muốn giết hắn, mà nàng chẳng hề lo lắng, ngược lại còn đem tâm chứng của hắn nói cho Vương Lương biết, ngực Yến Dực lại đau như bị xé nát.

“Cô đã làm đến mức này, ngươi còn có gì không hài lòng sao?” Hắn nắm cằm nàng, giọng nói run rẩy vì tức giận, “Nếu là người khác, đã chết từ lâu rồi!”

“Vì ngươi không giết một người vô tội, cho nên người đó lại phải mang ơn ngươi à?” Tống Tri Huệ không định nói gì với hắn, nhưng cảm thấy thật sự quá buồn cười, nàng cười khinh bỉ nói: “Yến Dực, ngươi thật sự buồn cười, đáng thương, đáng giận.”

Yến Dực siết mạnh tay, nhìn thấy nàng nhíu mày vì đau đớn, hắn lại không thể kiềm chế, cuối cùng chỉ lạnh lùng cười: “Cô như thế nào không cần ngươi phải nói, nhưng hiện giờ số phận của ngươi là do cô định đoạt.”

Yến Dực cúi người xuống, nhìn đôi mắt nàng, thản nhiên nói: “Muốn mắng cô, chi bằng tốt hơn hết là chăm lo cho việc hồi phục.”

Tống Tri Huệ thấy không rõ lắm, nhưng biết giờ hắn đang đứng ngay trước mặt mình, nàng cũng cười lạnh, nói nhỏ: “Ngươi nói đúng, sau khi ta hồi phục, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Yến Dực không nói gì, chỉ cúi xuống, trực tiếp ngập lấu đôi môi nhiễm máu đỏ tươi của nàng, nàng không thể tránh thoát, chỉ có thể ra sức đem môi của hắn tàn phá.

Yến Dực nhíu mày, buông nàng ra, dùng tay lau đi máu trên môi, mang theo chút trào phúng: “Được rồi, có khí phách, vậy cô sẽ chờ.” 

 
Bình Luận (0)
Comment