Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 64

 

Giữa hồi phong vũ cuồng loạn nhất, hai tay hắn ghì chặt hai bên eo nàng, đầu ngón tay vốn lạnh buốt nay lại nóng rực, như thể có lửa thiêu cháy da thịt. Nàng sớm đã chẳng còn sức để mắng mỏ, sau từng đợt cuồng triều dâng trào, chỉ còn lại gân cốt rã rời, thân thể kiệt quệ.

Vết thương do kiếm gây ra khi xưa, hắn dùng tay không tiếp lấy, để lại trên tay một đạo sẹo hằn sâu. Ngày ấy kiếm sắc chém rách da thịt, tuy đã dùng thuốc quý cầm máu, nhưng vết sẹo vẫn không tiêu trừ.

Mà lòng bàn tay Tống Tri Huệ cũng có một vết sẹo trắng, nơi trung tâm bàn tay, hai đầu còn hơi ửng hồng, như vẫn chưa lành hẳn.

Hai vết thương chồng lên nhau, trong phút giao hòa càng siết chặt, đến khi tận cùng, vẫn chưa từng rời nhau.

Hắn nằm bên nàng, mười ngón đan xen, cằm gối nơi cần cổ nàng, đầu mũi lại lần nữa vùi sâu trong suối tóc mềm.

Tựa như những tháng ngày trước đó chưa từng tồn tại, nàng sẽ gọi hắn một tiếng Trọng Huy, nguyện cùng hắn an ổn sống hết quãng đời còn lại.

Hơi thở Yến Dực dần trầm ổn, nghe mùi hương thân thuộc quanh mũi, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng: “Sinh cho cô một hài tử.”

Tống Tri Huệ đang chợp mắt nghỉ ngơi, nghe câu ấy thì toàn thân rõ ràng cứng đờ, đôi mắt lập tức mở ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Yến Dực. Nàng không cất lời, chỉ chăm chú nhìn hắn, như muốn xuyên qua màn đêm trước mắt để thấy rõ rốt cuộc kẻ bên cạnh là dạng người thế nào mà có thể nói ra những lời ấy.

“Thuốc kia không có độc, là để điều dưỡng thân thể. Chờ thân thể nàng tốt hơn, cùng cô sinh hạ hài tử, nửa đời sau, cô sẽ sủng ái nàng, bảo hộ nàng, tuyệt không phụ bạc...”

Mỗi chữ mỗi lời Yến Dực thốt ra, khiến lồng ng.ực Tống Tri Huệ như có lửa thiêu đốt. Đợi hắn nói xong, nàng run run đôi môi, cuối cùng cũng cất giọng khàn đặc: “Người cùng súc sinh, sao có thể sinh con?”

Lông mày Yến Dực chợt nhíu lại, hắn hít sâu một hơi, nửa người ngồi dậy, cúi mắt nhìn người con gái đang phẫn hận mà đỏ mặt: “Nếu cô là súc sinh, vậy còn nàng? Mới rồi r.ên rỉ thành dạng ấy, nàng chẳng lẽ không có nửa phần khoái lạc?”

Lời này, Tống Tri Huệ thật không muốn nghe lần thứ hai, nhưng hiển nhiên Yến Dực vẫn chưa hiểu, nàng chỉ có thể nói lại một lần: “Là trâu, là chó, là dê, là bò, ta cũng sẽ có phản ứng.”

Yến Dực vẫn không tin, hừ lạnh một tiếng rồi hoàn toàn ngồi dậy, hắn kéo tay nàng đặt trước mặt, nhìn chằm chằm vào vết sẹo, trong mắt bùng lên từng tia phẫn nộ:

“Vậy nàng muốn sinh với ai? Triệu Lăng? Hay là Vương Lương? Hoặc còn kẻ nào nữa mà cô chưa biết?”

“Ngươi không xứng nhắc đến tên người ấy.” Nghe thấy cái tên kia, đuôi mắt Tống Tri Huệ lại ướt đẫm, nàng siết chặt tay, gom hết sức lực còn sót lại thành nắm đấm.

Yến Dực lập tức bẻ ngược tay nàng, cưỡng chế lộ ra vết sẹo, lạnh lùng nói:

“Xem ra nàng thực sự là kẻ nhẫn tâm. Hóa ra Vương Lương mới là người trong lòng nàng. Hai người các ngươi là bắt đầu ở Nhữ Nam hay U Châu?”

“Yến Dực!” Tống Tri Huệ cắt ngang lời hắn, tuy giọng nhỏ khàn, nhưng từng câu từng chữ đều mang đầy phẫn hận: “Hắn là minh nguyệt trong sáng, là quân tử chi phong. Ta cùng hắn trong sạch rõ ràng, ngươi không được mạt sát bôi nhọ chúng ta!”

Yến Dực lại cười lạnh. Chuyện trong viện hôm đó, hắn đều trông thấy rõ ràng. Hai người một trước một sau hiện vào tầm mắt hắn. Họ đứng trước giá y phục, nàng nhìn quần áo, còn Vương Lương lại đang nhìn nàng. Đều là nam nhân, loại ánh mắt ấy mang ý nghĩa gì, hắn quá rõ ràng.

Mũi tên hôm ấy hắn bắn ra, không hề do dự, cũng chẳng chút hối hận.

“Hay cho một câu trong sạch rõ ràng.” Yến Dực dời ánh mắt khỏi lòng bàn tay, dừng lại trên mặt Tống Tri Huệ, mắt nheo lại, tựa hồ không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của nàng. “Vậy nàng dám nói, đối với hắn, nàng chưa từng đ.ộng t.ình?”

Vương Lương đã chết, hắn nghĩ thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng với Tống Tri Huệ thì không, hắn muốn người nàng, càng muốn cả lòng nàng.

Tống Tri Huệ dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, hơi nâng cằm, chậm rãi nói: “Không dám.”

Nói đoạn, trên mặt nàng như hiện lên tia thâm tình ẩn giấu, từng chữ một chậm rãi vang lên:

“Huynh trưởng quân tử như thế, ai lại chẳng động tâm? Nếu có kiếp sau, ta nguyện cùng hắn thành thân, sinh một đôi nhi nữ, sống an ổn đến cuối đời.”

Lửa giận trong lòng Yến Dực lại lần nữa bùng cháy, hắn buông tay nàng ra, không nói không rằng xoay người xuống giường, đến bên bàn, từ trong hộp đồ ăn lạnh ngắt lấy ra bát thuốc đã nguội.

Tống Tri Huệ không biết hắn định làm gì, nhưng nàng biết rõ, vào lúc này, hắn nhất định đã tức giận đến cực điểm. Trong bóng tối mịt mùng, nàng chỉ càng thêm tuyệt vọng.

Chẳng mấy chốc, Yến Dực quay lại mép giường, hắn ôm nàng vào lòng, để nàng tựa vào ngực mình.

Mùi thuốc đậm đặc xộc vào mũi, Tống Tri Huệ giật mình, lập tức nhận ra thứ đó là gì. Nàng nghiêng đầu tránh đi, lạnh lùng nói:
“Ta đã uống không biết bao nhiêu lần canh tuyệt tự. Đời này ta không thể sinh con được nữa. Yến Dực, ngươi hãy chết tâm đi.”

“Không thử, sao biết?” Yến Dực đưa tay giữ chặt cằm nàng, đem bát thuốc đưa tới gần.

“Ngươi đừng phí công nữa. Dù có ép ta uống, ta cũng sẽ ói ra!” Lời nói của Tống Tri Huệ sắc bén như dao, nhưng nơi khóe mắt lại đã ướt đẫm, từng giọt lệ rơi vào bát thuốc nâu, khuấy lên từng vòng gợn sóng.

Phía sau không có tiếng động, tựa như hắn vẫn không nhúc nhích. Mãi đến khi nước mắt nàng ngừng rơi, bên tai mới truyền đến giọng nói nặng nề:

“Trước tiên, hãy dưỡng thân thể cho tốt.”

Tống Tri Huệ nhắm mắt, giọng nói mang theo chút tuyệt vọng:
“Yến Trang… Yến Trang sẽ không để ngươi có con nối dõi. Còn có Quảng Dương hầu, ngươi đã giết con trai độc nhất của ông ta. Nếu biết ngươi có con, dù có phải liều mạng, ông ta cũng sẽ không để đứa trẻ ấy sống sót.”

Nghe nàng dám lớn tiếng gọi thẳng tục danh của Hoàng đế, Yến Dực khẽ nhíu mày, nhưng cũng không quá mức so đo, chỉ trầm giọng nói:

“Chỉ cần nàng không tiếp tục ăn nói hồ đồ, cô sẽ dùng thân phận dòng dõi hoàng tộc của mình để che chở cho nàng.”

“Yến Dực…” Tống Tri Huệ run rẩy mở bừng mắt, giọng nói khàn đặc mà lạnh lẽo, từng chữ rõ ràng: “Ngươi muốn bức tử ta, phải không?”

Bên tai thoáng chốc lặng ngắt như tờ, tiếp đó là tiếng chén thuốc nặng nề rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.

Yến Dực buông nàng ra, sải bước rời khỏi phòng, từng bước trầm nặng như đè nén điều gì đó không thể nói thành lời.

Nàng nằm yên trên giường, thần sắc bình tĩnh. Giờ khắc này, nàng tay trắng chẳng còn gì trong tay, chỉ còn mỗi một mạng sống này. Mà thứ Yến Dực để tâm nhất, chính là mạng của nàng.

Yến Dực, ngươi thua rồi. Cuối cùng, kẻ chết trong tay ta… sẽ là ngươi.

Tống Tri Huệ khẽ thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, mi mày mang vẻ mệt mỏi đến tột cùng.

Trong cơn mê man, nàng biết Vân Thư và An Bình đã từng ghé qua. Sau khi thu dọn sạch sẽ giường chiếu lẫn sàn nhà hỗn độn, các nàng cũng không nói một lời, lặng lẽ lui xuống.

Đến xế chiều, Yến Dực lại một lần nữa xuất hiện. Trên bàn đặt vài món ăn sáng cùng một bát cháo còn nóng. Hắn thấy nàng vẫn chưa tỉnh, liền không động đũa, chỉ lặng lẽ ngồi bên giường, im lặng nhìn nàng.

Chờ nàng tỉnh lại, hắn gắp ít thức ăn vào chén, tự mình ngồi bên mép sập đút nàng ăn.

Yến Dực đã sớm chuẩn bị tâm lý nàng sẽ chống cự, sẽ chửi mắng, vậy mà nàng chỉ lặng lẽ uống hết cả bát cháo, thậm chí còn nói chưa no, muốn hắn múc thêm nửa bát nữa.

Đến cuối cùng, hắn rót trà súc miệng cho nàng, dùng khăn lau khóe môi. Trước khi rời đi còn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng. Nhưng ngay sau đó, Tống Tri Huệ lại bỗng nhiên mắng khẽ một tiếng:

“Cầm thú.”

Sắc mặt Yến Dực trầm xuống, nhưng hắn không đáp lại, chỉ ngồi vào bàn bắt đầu ăn. Đợi hắn dùng bữa xong, An Bình tiến vào thu dọn, hắn lại trở về ngồi mép sập, bắt đầu xoa bóp cơ chân cho nàng.

Ban đêm, Yến Dực sẽ ôm nàng ngủ. Tống Tri Huệ không hề hay biết, do dược tính trước đó chưa tan, nàng thường tỉnh giấc giữa đêm. Mỗi lần tỉnh lại, chỉ cần cảm nhận được Yến Dực ở bên cạnh, nàng liền mắng chửi vài câu.

Yến Dực bị nàng đánh thức cũng chẳng buồn giận, ngược lại còn lấy miệng chặn lời nàng, có lúc bị nàng cắn, hắn buông ra rồi lại trườn vào trong chăn, hôn lên nơi khác, thẳng đến khi nàng không còn mắng được nữa mới ôm nàng vào lòng, tiếp tục ngủ.

“Chẳng phải vì cô làm nàng quá thoải mái, nên nàng mới cố tình như thế?”

Yến Dực cắn vành tai nàng, giọng trầm khàn như hơi thở ma mị, khẽ khàng rót vào tai. Bàn tay to lớn giữ chặt lấy tay nàng, trong khi khái cảm sau khi giải tỏa vẫn chưa tan, hắn buông lỏng tay, lòng bàn tay lại vuố.t ve nơi ẩm ướt kia của nàng,

“Không cần phải thẹn thùng với cô. Nếu nàng thích, cứ nói thẳng là được. Hà tất phải chọc giận cô trước?”

Tống Tri Huệ đã có thể cảm giác được ánh sáng lờ mờ quanh mình, tay chân cũng mạnh hơn hôm qua đôi chút, nhưng để khôi phục hoàn toàn thì vẫn còn sớm. Nàng nhìn bóng dáng mơ hồ kia, lạnh lùng cười khẩy: “Cầm thú.”

Yến Dực “xì” một tiếng, nhướng mày hỏi: “Lại đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Nói đoạn, hắn kẹp chặt hai ngón tay, khiến Tống Tri Huệ lập tức nhíu mày, quay đầu nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ta… ta đói bụng. Muốn ăn cái gì đó.”

Yến Dực lúc này mới buông tay, ngồi dậy mặc y phục.

Liên tiếp mấy ngày đều như vậy — hắn đút nàng ăn, xoa bóp chân tay cho nàng, ban đêm lại ôm nàng ngủ, lúc nàng chửi rủa khiến hắn khí huyết sục sôi, thì hắn sẽ trực tiếp p.hát ti.ết cùng nàng. Có lẽ, chỉ vào những lúc ấy, Yến Dực mới cảm thấy giữa họ còn tồn tại chút gọi là "hòa thuận".

Cho đến một đêm, Yến Dực đột nhiên mở bừng mắt. Trong bóng tối âm u, Tống Tri Huệ đang trừng mắt nhìn hắn, tay nàng đã thò xuống dưới gối.

Yến Dực lập tức giơ tay, đè mạnh cổ tay nàng, kéo cánh tay thon dài kia từ dưới gối ra. Con dao găm trong tay nàng rơi xuống đất, dừng lại ngay chính giữa hai người.

“Nếu nàng định dùng cách này để lấy mạng cô, thì sớm dẹp bỏ tâm tư đó đi.”

Ánh mắt Yến Dực lạnh lẽo như sương tuyết, giọng nói trầm thấp mang theo khí lạnh rợn người.

Hắn nhìn nàng như thể đã lâu rồi chưa từng nhìn kỹ, trong nháy mắt, phảng phất lại quay quãng thời gian trước kia . Khi đó, Tống Tri Huệ sẽ làm gì?

Nàng có lẽ sẽ quỳ sát bên chân hắn, nghẹn ngào nói: "Thiếp không dám. Là thiếp sai rồi."

Nhưng Tống Tri Huệ hiện tại, cũng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng tương tự, lạnh nhạt nói:

“Không thử… thì làm sao biết?”

Yến Dực bật cười lạnh lẽo, lần nữa nhét con chủy thủ xuống dưới gối, rồi bất ngờ đưa tay kéo nàng ôm chặt vào lòng. Hai vạt ngực mềm mại theo động tác mạnh mẽ mà đập mạnh vào trước ngực hắn. Tống Tri Huệ nhíu mày vì đau, nhưng hắn chẳng những không buông ra, mà còn siết chặt hơn như mang theo trừng phạt.

Vài ngày sau đó, Tống Tri Huệ rõ ràng có khởi sắc, đã có thể chậm rãi ngồi dậy nhờ có người nâng đỡ.

Yến Dực ôm nàng ra cạnh bàn, nàng lại khăng khăng muốn tự mình ăn cơm, không cho hắn đút.

Hắn chỉ đẩy bát cháo về phía nàng, đặt chiếc muỗng vào tay nàng, còn giúp nàng gắp ít đồ ăn để trước mặt.

Dưới ánh mắt theo dõi của Yến Dực, Tống Tri Huệ cầm chiếc muỗng, tay run rẩy múc một thìa cháo. Khi đưa lên miệng, tay lại khẽ run, khiến cháo đổ cả ra vành bát. Nàng cũng chẳng tỏ vẻ thất vọng, chỉ bình tĩnh múc lại một thìa khác.

Yến Dực rốt cuộc không nhịn được, đoạt lấy chiếc muỗng trong tay nàng, cầm cả bát cháo múc một thìa đưa lên, lạnh giọng: “Há miệng.”

Tống Tri Huệ nghiêng đầu tránh đi: “Ta muốn tự ăn, ta muốn luyện…”

Yến Dực thừa lúc nàng mở miệng nói chuyện, liền đút muỗng vào miệng nàng, lại không ngờ nàng nhíu mày, phun cả cháo ra: “Nóng!”

Hắn sững người, chợt nhận ra bát cháo đúng là còn nóng thật, cũng không để ý nhiều như vậy, liền thốt lên: “Là cô sai, là cô sai…”

Bàn tay hắn vốn không quá nhạy cảm với nhiệt độ, nhưng nàng thì khác, da thịt mềm mại non nớt.

Yến Dực lại múc một thìa, lần này thổi nguội kỹ càng mới đưa tới bên miệng nàng. Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nàng đang dừng lại nơi hắn, ánh nhìn kia có chút thất thần.

Tới lúc này hắn mới nhận ra những lời mình vừa buột miệng.

Yến Dực mím môi như muốn nói gì nữa, nhưng Tống Tri Huệ lại lạnh lùng dời mắt đi, hé môi ăn hết thìa cháo.

Mùa thu sắp đến, Tống Tri Huệ cuối cùng cũng có thể đặt chân xuống đất đi lại, nhưng vẫn cần người dìu đỡ. Lúc đầu là Vân Thư phát hiện nàng đã có thể bước đi, liền dìu nàng đi lại trong phòng.
Ở trong phòng nằm quá lâu, Tống Tri Huệ thật sự muốn ra ngoài một chút, bèn nhờ Vân Thư dìu ra ngoài.

Vừa ra đến hành lang, Yến Dực đã được báo liền chạy tới. Trông thấy nàng mặc một bộ váy màu xanh biếc đứng trước khóm dâm bụt, ánh mắt hắn thoáng lộ chút ngẩn ngơ.

Vân Thư khẽ khom người hành lễ, gọi một tiếng “Vương gia”.

Tống Tri Huệ lại lạnh lùng mắng thẳng: “Súc sinh.”

Vân Thư đã nghe nhiều chuyện, cũng từng chứng kiến Tống Tri Huệ mắng Yến Dực không ít lần. Nhưng lời mắng hôm nay vẫn khiến nàng ấy chột dạ, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt.

Người trong viện cũng đã quen với những lời lẽ thô bạo của nàng. Từ khi thân thể nàng dần hồi phục, tiếng mắng chửi cũng lớn dần. Gần như mỗi ngày, cả An Thái Hiên đều nghe nàng mắng chửi Yến Dực, thậm chí nói muốn giết hắn. Nhưng chẳng ai coi đó là thật, mỗi lần nghe được, đều chỉ cúi đầu, giả bộ như không nghe thấy gì, cố gắng làm mình trở nên vô hình.

Yến Dực sầm mặt tiến lên, nắm lấy cánh tay thon nhỏ của nàng.
Chưa kịp mở miệng, chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ khiến Vân Thư vội vã rút lui.

Tống Tri Huệ hất tay hắn ra, vịn vào cột hành lang muốn rời đi, nhưng mới đi được hai bước thì thân hình đã loạng choạng, nghiêng về một bên.

Yến Dực cười lạnh, bước lên ôm nàng vào lòng: “Cố ý sao?”

Tống Tri Huệ định tiếp tục mắng, thì bất ngờ thấy hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng một cái. Yến Dực giờ đã khôn ra, chỉ hôn chớp nhoáng rồi rút lui, không cho nàng cơ hội cắn trả.

Cuối hè tại Duyện Châu vẫn còn oi bức, hai người chỉ đi dạo hai vòng hành lang mà đã ướt đẫm mồ hôi.

Yến Dực sai người chuẩn bị phòng tắm, sau khi xong xuôi liền bế nàng vào đó.

Hắn dậy sớm đi giáo trường luyện công, về đến lại vội đi tìm nàng, đến giờ người vẫn còn dính đầy mồ hôi. Vừa vào phòng, liền nhảy xuống ao rửa mình.

Trên bàn bên ao đặt một khay bạc đựng trái cây tươi, Tống Tri Huệ ngồi bên cạnh vừa ăn vừa ngắm cảnh. Thời gian này nàng không hề bạc đãi bản thân, có ăn thì ăn, có uống thì uống.

Yến Dực từng hỏi nàng, liệu nàng có thật sự không đau khổ?

Bởi người bình thường nếu đau đến tột cùng, làm sao còn nuốt nổi cơm?

Tống Tri Huệ khi ấy đáp: “Không ăn no, lấy gì giết ngươi?”

Yến Dực cười lạnh: “Tốt, vậy ăn nhiều vào, cô chờ ngày nàng tới giết.”

Hơi nước lờ mờ bao phủ căn phòng, Tống Tri Huệ nhai một quả nho, ánh mắt xuyên qua lớp sương mỏng, gắt gao dừng lại trước ngực Yến Dực.

Lồng ng.ực kia rắn chắc đến mức mỗi lần va chạm đều khiến nàng đau nhói. Nàng chẳng biết cần bao nhiêu sức mới có thể một đao xuyên thủng nơi ấy.

Trong ao, Yến Dực không hiểu vì sao lại đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tống Tri Huệ đang chăm chú nhìn mình. Cặp mày thanh tú nhíu lại, dường như vẫn đang đánh giá vị trí trái tim hắn.

Yến Dực khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn đi: “Lại đang tính toán?”

Tống Tri Huệ sững người, ngước lên nhìn hắn, “Hử?”

Hắn không nói gì thêm, bước tới kéo nàng vào trong nước.
Hắn đỡ lấy nàng, để nàng dựa vào thành ao, tháo dải dây đỏ trên tóc nàng, giống như lần đầu tiên nàng dùng dải dây ấy để chạm vào hắn trong nước. Chỉ khác là bây giờ, dây trong tay hắn, còn nàng lại là kẻ bị trói.

Cuối cùng, hắn dứt khoát lặn xuống nước, bắt đầu ăn nàng. Trong làn nước lay động, dải dây đỏ trôi lững lờ trên mặt nước.

Tống Tri Huệ cắn răng chịu đựng từng đợt tê dại truyền đến từ nơi sâu thẳm. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh – nếu hai người đều ở trong này, ám vệ chắc chắn sẽ không dám nhìn trộm.

Thu lại ánh mắt, nàng đưa tay nhặt dải dây đỏ nổi lềnh bềnh trong nước, bất giác nghĩ thầm – cổ họng con người ai chẳng giống nhau? Chỉ là không biết dải dây này có đủ chắc không, và phải siết bao lâu mới có thể khiến hắn tắt thở mà chết. 

 
Bình Luận (0)
Comment