[Phần 2] Bảo Bối À!

Chương 4

MERRY CHRISTMAS!!!

____________    ________

Hashi không nghĩ tới một tháng sau, không biết bố mẹ xảy ra chuyện gì mà bố cô lại trở về nhà sống cùng gia đình.

Dù không khí trong nhà vẫn rất nặng nề, nhưng thực sự Hashi vẫn thoải mái hơn rất nhiều.

Bố làm như vậy vẫn là vì cô và Sazuki phải không?

Nếu gia đình cô vượt qua những điều này thì hay biết mấy. Cuộc hôn nhân của bố mẹ tuy không dựa trên cơ sở tình yêu nhưng vẫn còn thứ quan trọng hơn là trách nhiệm, hơn nữa chung sống bao nhiêu năm nay, họ đều có hi vọng chung là cô và Sazuki.

Một nhà của cô trước kia vẫn luôn rất an ổn.

Hashi nghĩ đến đây, cô lại thở dài.

"Này, bố về nhà rồi trông chị nhẹ nhõm nhỉ!". Sazuki nâng gọng kính đen lên nói với Hashi vừa bước vào phòng.

"Ờ, không cần nấu cơm mỗi ngày". Hashi nhạt nhẽo trả lời, cô lười biếng thả người lên giường.

"Đồ lười biếng chỉ biết trục lợi!". Sazuki hiểu tính chị mình, cô quay lại vào bàn học.

Hashi hé mi mắt nhìn em gái mình.

Con bé này lúc nào cũng chăm chỉ nhỉ.. Hình như học tập với nó là một công việc rất vui vẻ... Hashi thầm nghĩ. Mới có lớp ba nhưng thành tích của Sazuki không cần phải bàn cãi. Cô có thể chắc chắn nếu cứ giữ vững phong độ như hiện tại, lên cấp hai Sazuki hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ trong hội học sinh ngay khi vào trường. Cơ mà xem nó kìa, càng lớn càng trở nên lạnh lùng khó gần, Hashi thật chưa quên con bé nào năm trước cô tỉnh dậy cứ lẽo đẽo theo sau cô.

"Cưng sẽ là mục tiêu tiếp theo của chị!". Hashi nhổm dậy nhìn em mình cười nguy hiểm. "Hãy đợi đấy!".

"Chưa tới mùa mơ đâu". Sazuki bĩu môi.

"Vậy à, hờ..". Hashi vẫn cười. "Sazuki, xuống nhà lấy chị li nước! Nước cam hay chanh nhé. Ít đường, pha vừa phải, có đá cho mát nhé!".

Còn lâu. Sazuki quay lại liếc chị mình. "Em không đi. Chị có chân mà, nằm bò ra đấy làm gì".

"Vậy cơ à...". Hashi vẫn cười rất tươi, cô cầm điện thoại lắc lư qua lại. "Nếu cưng vẫn muốn ngày ngày lên mạng xã hội rình mò idol Kim Samuel của cưng thì đi mau đi".

Hashi vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bút bi bị nện mạnh lên mặt bàn, Sazuki đứng lên bước ra khỏi phòng. Hashi ngửa đầu cười, dửng dưng đợi nước.

Vẫn luôn là Kim Samuel. Hashi lắc đầu ngán ngẩm. Sazuki băng sơn, luôn giữ gìn hình tượng và cốt cách, lại có thể vì cái tên này rình rập mạng xã hội, thừa nhận bản thân mê trai, in đủ hình của thần tượng lên vở, và để cậu ta xuất hiện mọi lúc mọi nơi, trong cả những câu chuyện và giấc mơ của mình.

Ôi~

Con bé mê trai này....

Hashi lại nằm xuống giường, dây chuyền trên cổ cô thả nhẹ lên giường ma sát với chiếc gối mềm, phát ra tiếng động loạt soạt khe khẽ. Hashi vô thức cầm nó lên.

Hình như mỗi lần ngắm nhìn sợi dây này, cô đều có chút mơ hồ nào đó. Một dáng hình, một tiềm thức còn sót lại...

Một cô gái.

Nhờ một sợi dây chuyền của Sazuki ư?

"Cạch". Chẳng biết Sazuki vào phòng từ lúc nào, con bé đặt cốc nước lên bàn rồi ngồi vào bàn học.

"Cám ơn". Hashi thì thầm, không phải vì li nước.

Sazuki quay lại nhìn cô hồi lâu.

"...Gì thế?"

"Chị cũng biết cảm ơn á?"

"..."

"...lấy cho chị quả táo. Ngay và luôn!"

      ________Ba năm sau_______

"Chị.... hai...ơ...i". Yuku lết tới gần thiếu niên, cô lay lay tay áo vốn đang không ngừng chuyển động của anh. Màn hình máy tính lúc sáng lúc tối theo trò chơi anh đang chơi, súng đạn nổ tung toé. Giọng của Yuku lại không khác gì oán hồn.

Giá như cái giọng này lấy mạng được của nhân vật trong game nhỉ...

"Có chuyện gì vậy?". Ánh sáng trên mắt kính của thiếu niên loé loé, anh không nhìn sang cô.

"Chị!". Yuku lại gọi, lần này kéo mạnh hơn. Thiếu niên hơi chới với, nhân vật trong game suýt nữa toi mạng.

Ê ê, cày ba tháng mới đủ tiền tậu bé nhân vật này về đó.

"Chị hai!". Anh vẫn không để ý, Yuku bực mình vòng ra phía sau, ôm lấy cổ anh rồi siết lấy. "Nghe nhóc nói này!!".

"Khụ! Khụ! Nhóc em bỏ ra, nghẹt thở!". Anh hai chới với, đành dẹp trò chơi qua một bên. Yuku bỏ tay ra khỏi cổ anh cười đắc thắng.

"Đây là cách ôm của nhóc hả? Mai mốt cưới vợ về cũng ôm thế này hả? Ngộ sát, ngộ sát đó biết không?". Anh hai xoa xoa phần cổ bị Yuku siết chặt, nhưng anh không có vẻ gì là bực tức.

Yuku dẩu môi. "Vợ của em cưới về đương nhiên không ôm như thế này. Đơn giản hai không phải vợ em thôi!"

Anh hai không tranh cãi với cô. "Nhóc muốn nói gì với anh?"

Yuku lập tức làm nũng. "Nhóc sắp lên cấp ba rồi, sắp học xong lớp chín rồi".

"Ừm, rồi sao nữa?".

"Nhóc không thích học tiếp cấp ba Tokyo. Nhóc muốn chuyển trường".

Anh hai nghe vậy ngạc nhiên. "Cấp ba Tokyo có gì không tốt? Là trường cao cấp, sao nhóc không lên thẳng đi".

"Không biết không biết!! Trường nào cũng được, nhóc không thích cấp ba Tokyo. Ai ở cấp hai Tokyo cũng lên thẳng trường đó hết". Yuku mè nheo, nhưng mắt cô rất kiên quyết.

Anh hai cô xoa cằm, đôi mắt thấu suốt của anh nghiền ngẫm: "Đợt này bị ong bướm vờn quanh nhiều quá à? Koyoko thì sao? Đừng nói vì Koyoko nhé?"

Yuku xua xua cánh tay: "Không, không liên quan tới Koyoko. Nhưng ong bướm có thiệt á nha. Nhóc ở trường đó nữa chị hai không sợ em bị ăn sạch không chừa xương à? Nhóc rất đáng thương!".

Yuku khua chân tay một hồi, nói đến câu cuối còn búng ngón tay. Nhìn cô... không có gì đáng thương hết.

Nhưng anh hai vẫn gật đầu đồng ý. Không sao, chỉ cần bảo bối nhà anh muốn chuyển bao nhiêu trường cũng được.

"Nhóc muốn chuyển tới đâu?"

"Haha, em yêu chị hai nhất". Yuku sán tới muốn ôm cổ lại bị anh đẩy ra.

"Nhóc đừng mưu sát chị hai chứ!"

Yuku trề môi khinh thường anh hai, mắt cô đảo đảo: "Chẹp chẹp, đâu cũng được! Heizan đi, trường đó đi ngược đường với trường Tokyo".

"Tokyo gây thù chuốc oán gì với nhóc à? Tránh như tránh tà vậy!".

"Đương nhiên là không rồi!". Yuku tỉnh bơ trả lời. Cô buông anh hai mình ra rồi tung tăng rời khỏi. "Thế nhé, trăm sự nhờ vả chị hai nhé. Chiều nay mời em mì Ý nha!".

"Gì? Tiền hậu tạ anh còn chưa đòi nhóc còn bắt anh mời à?"

"Hêhê, chị hai cứ mời đi, em sẽ giúp hai làm quen với Katsu-chan. Em thân được với thằng nhóc đó rồi". Yuku tinh quái cười híp mắt.

"Hửm, thật sao?". Anh hai nâng gọng kính, có vẻ vô cùng quan tâm đến vấn đề này. "Được, mì Ý thì mì Ý".

Katsu-chan thực sự rất đẹp trai, lại có sự chân chất ngây ngô của một cậu học sinh lớp 9. Không chỉ có vậy lại học giỏi và lịch thiệp, chỉ cần nhìn là đã cảm nhận được sự ôn nhu từ cậu. Katsu rất thích chơi với cô bé hiếu động Yuku, mà chẳng hay cậu đã bị anh trai cô nhìn trúng.

Hí hí, anh hai muốn có tiểu thụ phát điên rồi. Yuku thầm nghĩ, cô vui vẻ đóng cửa đi ra ngoài. Sắp có mì Ý!!

Tâm trạng cô vốn đang rất tốt thì chuông điện thoại reo vang. Tên người gọi hiển thị chợt khiến Yuku chùng xuống.

"Có chuyện gì sao Koyoko?".

"Em nghe nói Kun muốn chuyển trường? Sao Kun lại chuyển trường vậy?".

Kun là biệt danh mà Koyoko đặt cho Yuku, bây giờ mọi người quen miệng có khi sẽ gọi cô là Kun.

"Không có gì. Gia đình có chút chuyện thôi". Mặt Yuku tỉnh bơ, cô nén tiếng thở dài trả lời.

Cô cũng không biết vì sao cô lại muốn chuyển trường như thế nữa. Cô hoàn toàn không chút lưu luyến với ngôi trường Tokyo này. Từng chút kí ức đều mang theo phiền phức không ý nghĩa, cô cũng không muốn tiếp diễn nữa. Một phần cũng vì không khí trong trường vừa ganh đua lại có phần giả tạo, thứ mà cô căm hận.

"Vậy...". Koyoko bên kia thật ngập ngừng, mãi cô mới hỏi thẳng. "Kun chuyển trường, vậy chúng ta thì sao?".

"Sao là sao cơ?".

"Ý em là...". Koyoko vẫn luôn rất chủ động trong mối quan hệ này, cô khẽ cắn môi rồi thẳng thắn "Em và Kun vẫn như bây giờ đúng không? Sẽ không có gì thay đổi đúng không?".

"Như thế nào là thay đổi?".

Yuku lạnh nhạt hỏi lại. Nhưng cô biết chính bản thân mình đang lảng tránh.

"Vậy thì được rồi.. Em đã nghĩ vì chán ghét em nên Kun mới chuyển trường.". Giọng Koyoko vẫn ngập ngừng, nhưng dường như Yuku có thể nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô.

Yuku chợt không biết nên làm thế nào.

Cô chỉ đơn giản là tránh phiền phức mới chuyển trường sao?

Có lẽ là không, nhưng việc chuyển trường chắc chắn sẽ xảy ra, cô sẽ không thay đổi quyết định.

"Không phải chán ghét. Cũng không phải do em".

"Kun...Em muốn hỏi Kun một lần..". Koyoko không thể che giấu bất an trong lòng mình. Lần này Kun không nói gì trước với cô, thông báo chuyển trường một cái thì thực sự chuyển. Cho đến lúc này cô thực sự vẫn thấy việc này cứ như một cơn mơ vậy.

"Kun từng nói Kun luôn tìm kiếm một người để bảo vệ che chở.. Kun đã tìm được chưa?"

Yuku rơi vào im lặng. Koyoko lại quên cả thở chờ đợi, đôi mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, nhưng toàn bộ giác quan đều tập trung vào từng tiếng thở của Yuku.

"Vẫn chưa"

Cuối cùng Yuku cũng đáp lại lời của Koyoko, cô thường thẳng thắn trả lời những câu hỏi kiểu này từ Koyoko. Sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Koyoko thở ra một hơi, nhìn lại điện thoại trên tay rồi cất nó đi.

Hơn một năm ở bên nhau, Yuku với cô lúc nào cũng như vậy. Không phải dạng mập mờ không rõ, cũng không phải lạnh nhạt vô tình. Yuku thực sự rất, rất tốt với cô, quan tâm từng thứ nhỏ nhoi và làm tốt việc một người yêu nên làm, nhưng suốt thời gian qua cô luôn biết rằng con người ấy có những góc khuất và giới hạn không ai có thể vượt qua được.

Chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của Yuku, cũng không thể tiến vào sự cấm kị ấy.

Cả cô hay anh hai cũng vậy.

Vẫn chưa tìm được người đáng để bảo vệ, có nghĩa là dù cô không phải là người Yuku muốn bảo vệ... Koyoko chớp mắt, thầm nghĩ cô có thể xem câu nói này của Yuku như một lời trấn an không?

Kun... vẫn chưa thích ai khác phải không?

Bình Luận (0)
Comment