Phá Quân Mệnh

Chương 1108

Sáu mươi triệu so với một trăm triệu vẫn kém bốn mươi triệu, đó thế nhưng không phải là 400.000, không phải con số mà ông ta gắng sức gom góp là có thể đủ được.  

“Dựa vào cái gì?”  

“Con đàn bà thối tha đó chẳng qua chỉ là chủ tịch tạm thời, làm sao có đủ tư cách để quyết định đưa bao nhiêu tiền?”  

Hàn Húc Đông phẫn nộ quát: “Tại Dần, đây là công ty của Hàn Tuyết, cũng là công ty của chú, chú yêu cầu nó, nó còn không dám đưa sao?”  

"Nếu không thì theo quy định pháp luật khởi tố cô ta, chức vị chủ tịch công ty sẽ do chú đảm nhận, một người ngoài như cô ta có tư cách gì cơ chứ?”  

“Đúng đó Tại Dần à, anh cả nói không sai, Hàn Tuyết có chuyện phải ra ngoài, công ty này đáng lẽ nên do chú tới quản lý mới đúng, một người phụ nữ khác họ như cô ta, dựa vào đâu mà từ chối chú!”, anh hai Hàn Minh Chung ở một bên cũng la lên, tỏ ra vô cùng bất mãn.  

Hàn Tại Dần cau mày: "Anh cả, anh hai, hai anh đừng làm khó người ta nữa, nó có thể đưa ra 60 triệu là đã phải chịu mạo hiểm và trách nhiệm rất lớn rồi”.  

"Nói thật với các anh, là do em lấy tập đoàn Thiên Bảo ra làm vật thế chấp, dù sao Hàn Tuyết cũng chưa trở lại, em phải giải thích với nó!”  

“Chú nói chú đã thế chấp tập đoàn Thiên Bảo?”, Hàn Húc Đông kinh ngạc gào lên.  

“Đúng vậy, không thế chấp thì một phân tiền cũng không có, em hiểu được chỗ khó của nó!", Hàn Tại Dần thực sự thấu hiểu khó khăn của Vu Hân Tuệ, ông không hề oán trách cô, ngược lại còn cảm thấy vui mừng vì Hàn Tuyết có một người bạn tốt như vậy.  

Không vì thân phận của ông, tùy ý nghe theo lời người khác mà làm xằng làm bậy.  

“Chú cảm thông?”  

Hàn Húc Đông nháy mắt liền tức giận tới bật cười, sắc mặt âm trầm nói: “Tại Dần, lời này của chú không đúng, một người ngoài như cô ta, chú cảm thông với cô ta, vậy còn Bách Hào thì sao?”  

“Bách Hào thế nhưng là cháu trai ruột của chú, dù trước đây nó làm nhiều việc không đúng, nhưng trong mắt chú nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, bây giờ nó biết lỗi sửa đổi, người mà chú nên cảm thông là nó, chứ không phải là một người phụ nữ khác họ”.  

“Chú phải biết rằng người phụ nữ thối tha kia chỉ là một kẻ làm công, một kẻ làm thuê cho cháu gái của tôi mà thôi, chú có thể sa thải cô ta ngay bây giờ!"  

Hàn Húc Đông giận không thể kìm được, Hàn Tại Dần cũng bắt đầu không thoải mái, mặc dù tính tình của ông tốt hơn trước nhưng không có nghĩa ông là một kẻ ngốc, ông rất không hài lòng với những lời này của Hàn Húc Đông.  

“Anh cả, lời anh nói không sai, em đúng là cảm thông với Bách Hào, với anh, nếu không em cũng sẽ không giúp đỡ chuyện này”.  

“Nếu như anh có điều gì không vừa ý thì em sẽ lấy lại hợp đồng, tập đoàn Thiên Bảo trả lại cho anh, về phần tiền, đợi Hàn Tuyết trở lại anh hãy nói lại với con bé, Hàn Tuyết đưa, thì anh lấy, không đưa, thì anh cũng đừng tìm em nữa”.  

"Nhiều nhất là em đưa tiền mua quan tài của mình, tổng cộng không tới hai triệu, tất cả đều giao lại cho anh!”  

Hàn Tại Dần một hơi nói xong, trực tiếp đẩy cửa xe rời đi, chọc Hàn Húc Đông tức tới không nén lại được.  

“Anh cả, anh nói như thế làm gì? Tại Dần vốn không màng tới mọi chuyện, chú ấy có bao nhiêu hèn nhát anh cũng không phải không biết, nếu thực sự chọc giận chú ấy chạy mất, Bách Hào vĩnh viễn sẽ ở trong đó!”, Hàn Minh Chung trầm mặt nói.  

“Khốn kiếp, đồ bỏ đi này lại quay cùi chỏ ra ngoài, đúng là thứ rác rưởi…”, Hàn Húc Đông giận dữ chửi bới, vội vã mở cửa đuổi theo Hàn Tại Dần.  

“Tại Dần, anh cả sai rồi, là tôi nói chuyện quá khích, tôi xin lỗi chú, xin lỗi chú…”, Hàn Húc Đông đuổi kịp Hàn Tại Dần, ăn nói khép nép xin lỗi.  

“Anh cả, người khác có chỗ khó khăn, anh nên đồng cảm, Tiểu Vu đã rất khó xử rồi, anh biết không?”  

“Tôi biết, biết…”  

Hàn Húc Đông vội vàng gật đầu: "60 triệu thì 60 triệu, chúng ta đi ăn cơm, tôi mời…”  

“Thôi, em có hẹn tụ tập cùng vài người bạn cũ, ngày khác chúng ta lại dùng bữa cùng nhau”, Hàn Tại Dần uyển chuyển từ chối, tự mình đi về phía trước. 
Bình Luận (0)
Comment