*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nhanh mồm nhanh miệng đó, mười mấy năm không gặp, mày cũng khá đấy nhỉ, chỉ không biết là tự tin hay tự đại thôi", Diệp Tử Long gằn giọng nói.
Diệp Phàm lắc đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Diệp Tử Long, nói: "Yên tâm đi, tao sẽ điều tra cho ra kẻ đã ra tay năm đó, nếu là quyết định của ông nội mày thì tao sẽ chém đầu ông ta".
"Láo toét, mày chán sống rồi!", Diệp Tử Long giận tím mặt, Diệp Phàm đã chạm vào điều cấm kỵ của hắn ta rồi.
Advertisement
"Diệp Hải, Diệp Phàm ăn nói xấc xược, thi hành gia pháp, đánh gãy chân hắn, mang về thủ đô thẩm vấn!", Diệp Tử Long trợn ngược mắt lên, đồng thời quát thật to.
"Hừ, nói nhiều như thế cũng chỉ là vì thời khắc này, đúng là dối trá...", nhìn người đàn ông vừa bước lên, Diệp Phàm cười lạnh.
Advertisement
Nương theo cái lý do đó để đánh gãy chân Diệp Phàm, trên đường đưa về thủ đô, bọn họ có thể tùy tiện dựng lên một chuyện nào đó, chỉ cần Diệp Phàm mất mạng thì mọi sự tranh đấu sau đó đều biến mất.
Đương nhiên, chi này của bọn họ đã đạt được tin tức rằng Diệp Phàm biết võ, vậy nên cũng định thăm dò thử xem.
Người đàn ông trung niên tên là Diệp Hải bước tới, trên người tản ra hơi thở bạo ngược, đôi mắt như mắt ưng trông vô cùng sắc bén.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm rồi nói: "Cậu cả, Diệp Hải xin cậu chỉ giáo!"
Ông ta không phải Diệp Tử Long, nhà họ Diệp coi trọng tôn ti, Diệp Tử Long có thể gọi thẳng tên Diệp Phàm, nhưng ông ta thì không, nhất định phải gọi anh là cậu cả, giống như Diệp Trung vậy.
"Tiểu Tuyết, em đứng gọn sang một bên mà chứng kiến sự lợi hại của chồng em", Diệp Phàm quệt mũi Hàn Tuyết một cái rồi khẽ cười nói.
Động tác thân mật ấy khiến mọi người cạn lời, đến lúc nào rồi mà còn thả thính như thế.
Không biết thả thính là sẽ chết nhanh lắm sao?
Hàn Tuyết lo lắng ra mặt, lúc này cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ngượng ngùng, chỉ gật đầu rồi lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều lùi lại, chừa ra một khoảng sân rộng rãi.
Diệp Phàm giơ tay chỉ vào Diệp Hải, anh thay đổi hoàn toàn, trên người dâng lên khí thế ngạo nghễ, lạnh lùng nói: "Trong vòng một phút mà ông không gục thì tôi sẽ tự trói tay chân, theo ông tới thủ đô!"
"Ngông cuồng!"
"Rắc rắc..."
Âm thanh giòn giã vọng tới, Diệp Hải gầm lên như sư tử, thân thể vạm vỡ bật lên không trung, nền gạch dưới chân ông ta vỡ vụn.
Nền gạch rắn chắc vỡ vụn, đủ để tưởng tượng ra được cú đá này của Diệp Hải mạnh đến mức nào. Nếu người bình thường mà trúng cú đá ấy thì không chết cũng tàn phế.
Ngay lúc Diệp Hải bật lên và lao về phía Diệp Phàm, chính Diệp Phàm cũng bắt đầu hành động.
Hai chân anh hơi chùng xuống, như đang đứng trung bình tấn, sau đó bắn ra như một quả pháo.
Băng Quyền!
Diệp Phàm trực tiếp thi triển Băng Quyền cương mãnh, tấn công về phía Diệp Hải.
"Grào..."