Phá Quân Mệnh

Chương 1646

“Giết giết giết!”  

Bốn người khác cũng liên tục rống lớn, cùng nhau xông lên chém giết.  

Sát ý dày đặc khiến Hàn Tuyết cũng run rẩy.  

“Yến Nhi, bảo vệ Hàn Tuyết…”  

Thu Lam hét lớn một tiếng, vươn tay lấy thanh kiếm ở bên hông ra.  

Keng!  

Thanh kiếm vung vẩy phát ra âm thanh, sau đó đâm về phía tên đàn ông khuyên mũi như rồng.  

Ầm!  

Thanh đao lớn của tên đàn ông khuyên mũi bổ mạnh vào thanh kiếm, phát ra cả tia lửa, lập tức thanh đao lớn tiếp tục đẩy về phía trước về phía Thu Lam.  

Thu Lam cũng không hề hoảng loạn, vừa xoay cổ tay, thanh kiếm đã như một con rắn độc phóng về phía tên đàn ông. Tốc độ rất nhanh, tên đàn ông hét lớn muốn tránh né nhưng đã không tránh kịp.  

Phù!  

Thanh kiếm đâm vào vai trái tên đàn ông, thanh đao trong tay hắn ta cũng chỉ cách Thu Lam khoảng chừng một nắm tay mà thôi.  

Xoẹt!  

Mũi đao chớp nhoáng, lại thêm một thanh đao xông tới từ bên cạnh, mũi đao sắc bén khiến sắc mặt Thu Lam chợt thay đổi.  

Trốn đông trốn tây tận sáu năm chỉ vì một ngày báo được thù diệt môn, năm tên trại Hổ Nhai này mỗi giây mỗi phút đều khổ luyện võ công. Hôm nay may mắn gặp được người của Thiên Tinh Tông, bọn họ đều vô cùng điên cuồng.  

“Hừ, cô đúng là gánh nặng, nếu không phải do cô thì tôi đã có thể đi giúp sư phụ rồi!”.Phía sau, Kim Yến Nhi vô cùng bất mãn quát với Hàn Tuyết.  

Vẻ mặt Hàn Tuyết lạnh lẽo, giọng điệu lạnh băng: “Cô cứ việc đi giúp đi, tôi cũng chẳng nhờ cô bảo vệ tôi!”  

“Cô không nói nhưng một cô gái yếu đuối không chịu nổi ngọn gió như cô, một chưởng của người ta có thể đánh chết cô rồi. Bây giờ cô vẫn còn sống thì nên mang ơn đội nghĩa chúng tôi đi!”, Kim Yến Nhi không vui nói.  

“Ha…”  

Nói đến đây Hàn Tuyết liền tức giận không thôi: “Tôi với người nhà tôi đang ở bên ngoài chơi vui vẻ, là do các người đe dọa cưỡng ép đưa tôi đi mà. Cho dù có gặp tai họa cũng là do các người mà ra, còn muốn tôi mang ơn đội nghĩa, đầu óc cô có bệnh à!”  

Bị châm chọc hai ba lần, Hàn Tuyết không thích tranh cãi với người khác cũng không nhịn nổi nữa.  

“Xấc xược, bảo vệ cô mà còn không biết cám ơn, thật muốn dạy dỗ cô một trận!”  

Kim Yến Nhi vô cùng tức giận, Hàn Tuyết dám nói cô ả có bệnh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Hàn Tuyết đã lạnh băng rồi.  

“Phù!”  

Lúc này, Thu Lam ho mạnh ra máu.  

Ba người đánh một mình cô ta, cho dù thực lực có cao thì lúc này cô ta cũng chẳng chiếm được lợi thế nào.  

“Sư phụ, con đến giúp người…”, Kim Yến nhi hét lớn, muốn xông đến giúp đỡ.  

“Không được!” 
Bình Luận (0)
Comment