*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Theo suy đoán của anh, sát thủ ám sát anh trực tiếp thì tỉ lệ thành công không cao, nhưng nếu ám sát em thì chắc chắn anh sẽ liều mình cứu em, từ đó để lộ sơ hở, tỉ lệ thành công sẽ tăng lên nhiều".
"Sự thật cũng đúng như thế, sát thủ ra tay với em, anh cứu em, con dao có độc đâm vào người anh, mẹ em ngăn cản để kéo dài thời gian cho độc tố phát tác".
"Nhưng chuyện nằm ngoài dự liệu của anh là bố em đã đánh bà ta, để anh được đi chữa trị kịp thời, không cho bà ta ngăn cản".
"Lần ám sát thứ hai, bọn họ chưa nghe được tin anh chết nên đã sắp xếp mẹ em đi nghe ngóng tin tức từ bố em".
"Lúc này bố đã cảnh giác, nói chuyện bà ta hỏi thăm cho anh biết, anh bèn tương kế tựu kế, chuyển tới bệnh viện số một, vụ ám sát lần thứ hai xảy ra ngay tối hôm ấy".
"Tiếp đó, ở biệt thự số một, bởi vì canh phòng nghiêm ngặt nên không xảy ra tình huống ám sát nữa. Sau khi vết thương của anh lành lại, anh đã bắt được hung thủ ám sát anh, ở đây có video quay lại, em xem đi".
Diệp Phàm mở video trong điện thoại ra cho Hàn Tuyết xem. Sát thủ chỉ còn lại một cánh tay, run rẩy nói ra chuyện Lâm Thanh Đế và Lưu Tú Cầm hợp tác với nhau.
Hàn Tuyết lạnh toát cả người, ngay cả cánh tay cũng hơi run run.
"Sau nữa, anh đuổi giết Hàn Bách Hào, nhưng trùng hợp là Hàn Diệu của nhà họ Hàn là đệ tử của võ đường, hắn đã tiết lộ hành tung của anh, nửa đường bị võ đường ngăn cản, đám Hàn Bách Hào đã chạy thoát".
"Lúc ấy, mẹ em đang ở sân bay, lên máy bay chạy trốn tới thủ đô".
"Anh giết Lâm Thanh Đế vào ba ngày trước, bố cũng biết chuyện này. Mẹ em bị Hàn Bách Hào lừa nên không biết tin, nếu không, anh nghĩ là bà ta vẫn còn ở thủ đô không dám quay về".
Diệp Phàm kể rõ từng chi tiết một, bao gồm cả một vài suy đoán của anh.
"Vì sao, vì sao mẹ lại độc ác như thế? Vì lợi ích của bản thân, lấy con gái làm mồi nhử, coi con rể là kẻ thù, quả thực là cặn bã!", Hàn Tuyết nổi giận mức mắng to, khắp người run rẩy, thậm chí không kìm được nước mắt.
Cô tin những gì Diệp Phàm nói, bởi vì đó là những chuyện thực sự đã xảy ra.
Ấn tượng của cô về Lưu Tú Cầm hoàn toàn sụp đổ, cô không chỉ nổi giận, mà còn buồn bã và tuyệt vọng.
Diệp Phàm vươn tay ra vỗ về cô, Hàn Tại Dần không cho anh nói, nhưng Hàn Tuyết nhất quyết muốn biết thì anh đành phải nói thôi.
"Diệp Phàm, anh không cần an ủi em, em biết nên làm thế nào!"
Hàn Tuyết lau nước mắt, cắn răng nói: "Em tuyệt đối không cho phép bà ấy làm bậy như vậy nữa, hôm nay lấy em làm mồi nhử, vậy thì ngày mai bà ấy cũng có thể lấy bố, lấy Tử Di làm mồi nhử!"
"Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ mọi người, không để chuyện ấy xảy ra nữa", Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Em tin anh, nhưng bây giờ em phải đi