*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thánh không biết võ, cậu ta có xông lên thì cũng chỉ chịu thiệt mà thôi, bà ta có tư cách để chửi mắng Diệp Thục Trân, nhưng Diệp Thánh thì không.
“Có thể sánh bằng với Hóa Kình Tiểu Tông Sư, Diệp Tử Long mới có bao nhiêu tuổi chứ, nhà họ Diệp đúng là hóa rồng rồi...”
“Không sai, tôi sợ rằng nhà họ Diệp sẽ lại một lần nữa trở thành người đứng đầu trong năm gia tộc lớn, theo như tôi biết thì trong năm gia tộc lớn, nhà họ Từ là có võ công mạnh nhất, còn thế hệ trẻ của họ mạnh nhất mới chỉ là Bát Đạo Ám Kình, vẫn còn cách xa Ám Kình Đại Thành. Diệp Tử Long này còn chưa lên được Tiểu Tông Sư nhưng sức mạnh lại có thể sánh bằng, đúng là khiến người ta ngạc nhiên”.
“Nói không sai, nhưng đó cũng là một tổn thất rất lớn đối với nhà họ Diệp, không ai ngờ rằng nhà họ Diệp im hơi lặng tiếng thế mà lại có được hai cường giả trẻ tuổi như vậy. Nếu mà hai người hợp tác với nhau thì rất có thể lấy lại được vị thế đứng đầu trong năm đại gia tộc...”
Người đó nói được một nửa rồi không dám nói nữa, bởi vì người của bốn gia tộc lớn còn lại đều đang nhìn về phía này.
Sắc mặt của những người trong bốn gia tộc lớn còn lại đều trầm xuống, thực lực của Diệp Phàm họ có thể nhìn ra được là Ám Kình Đại Thành.
Còn thực lực của Diệp Tử Long, tuy họ không phán đoán được nhưng có thể trấn áp được Diệp Phàm như thế đã có thể nói lên tất cả rồi.
Nhất là với nhà họ Từ đi lên nhờ võ thuật thì sắc mặt lại càng trầm trọng, một mình Diệp Phàm đã có thể trấn áp hết được thế hệ trẻ nhà họ rồi, bây giờ lại còn thêm cả Diệp Tử Long.
Nhưng vẫn còn may là hai người lại đang đánh một trận sinh tử.
Nếu không, thế cân bằng của năm gia tộc lớn có thể sẽ bị phá vỡ. Suy cho cùng, thế hệ trẻ là gốc rễ của việc một gia tộc có thể tiếp tục phát triển vững mạnh hay không!
“Diệp Phàm, mày đúng là lấy trứng chọi với đá, Ám Kình Đại Thành thì sao chứ? Ngay cả Hóa Kình Tiểu Tông Sư cũng chưa chắc đã giết được tao thì mày là cái thá gì?”, Diệp Tử Long hét lớn, hắn ta tự tin vô cùng.
Bởi vì hắn ta đã cùng giao đấu với Tiểu Tông Sư của chi mình hơn 300 hiệp cũng chưa bị thương chút nào.
Diệp Phàm lặng lẽ không nói gì, anh đang nghĩ cách để hôm nay phải giết được Diệp Tử Long, không chỉ vậy, ngay cả đám người Toei Kato hợp tác với hắn ta cũng phải tóm được hết.
Diệp Phàm chống đỡ bằng một cánh tay, nhưng việc thiếu mất một cánh tay đã ảnh hưởng rất lớn đến thực lực của anh.
Diệp Phàm lại bị đánh bay ra ngoài, đập vào một chiếc bàn gỗ khiến cho chiếc bàn vỡ tan tành.
“Bùm”.
Diệp Tử Long lao đến rồi lấy chân đá thẳng vào người Diệp Phàm, nhanh đến mức anh không có cách nào tránh thoát được.
“Tiểu Phàm”.
“Anh”.
Chu Tình không nhịn được hét to, đây là con của bà ta, bị đánh đến nỗi phun ra máu khiến cho bà ta vô cùng đau lòng.
Diệp Thánh nắm chặt tay, móng tay cấu vào thịt, cậu ta biết Diệp Phàm có thể không cần đánh, vì anh không có chút cảm tình nào với người nhà họ Diệp.
Tham gia trận chiến này, không phải vì