*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Phàm vô cùng ấm ức, bị một người phụ nữ đá vào mông, đúng là mất thể diện mà.
Anh vừa bò dậy thì Hoa Vũ Dung mở miệng nói: “Tên nhóc, vừa rồi cậu đánh ra là chân khí sao?”
“Sao lại phải nói cho bà biết?”, Diệp Phàm nhanh chóng lùi lại phía sau, vẻ mặt đầy sự cảnh giác.
Gương mặt xinh đẹp của bà ta đột nhiên xuất hiện một vạch đen: “Cậu chỉ là Ám Kình Đại Thành, sao lại luyện được chân khí ra ngoài rồi?”
Diệp Phàm vô cùng tự hào, cách mà anh luyện ngay cả sư phụ của anh cũng không luyện theo được, bí mật trong đó không thể nói ra được.
“Không nói cho bà biết, bà có thể nghĩ là do tôi là một thiên tài, 12 tuổi bắt đầu luyện võ, nên có được kết quả như hôm nay”.
“12 tuổi?”, Hoa Vũ Dung lại ngạc nhiên lần nữa, việc luyện võ đều là tự do bắt đầu mài giũa từ gốc.
12 tuổi, khi đó xương cốt đã định hình cả rồi, luyện võ là quá muộn.
Càng không nói đến, Diệp Phàm ở tuổi này mà có thể đạt được trình độ như vậy, tất nhiên anh không nói với bà ta chuyện sư phụ anh đã dùng rất nhiều dược liệu để giúp anh ngâm mình trong bồn tắm đan dược tạo nên nền tảng.
Sau rất nhiều thử thách sinh tử, anh mới có được sức mạnh như hiện tại!
“Tốt lắm, vậy cậu nói cho tôi biết, có thật lòng với Thanh Thanh hay không?”, Hoa Vũ Dung không tranh chấp với anh về vấn đề thực lực nữa mà chuyển sang chuyện khác.
“Có ý gì, bà cứ nói thẳng đi”, Diệp Phàm nhăn mày, anh cứ có cảm giác lời nói của bà ta còn hàm chứa ý gì đó.
“Cậu nghĩ cho kĩ, tôi nói rồi, cậu phải gánh vác được, nếu mà không gánh vác được thì bỏ ngay cái suy nghĩ gặp mặt Thanh Thanh đi”.
“Bà cứ nói trước đi, nếu như có ai dám làm tổn thương Thanh Thanh, tôi nhất định không tha thứ”, Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Tông phái của tôi là Tứ Phương Tông, chắc là Thanh Thanh cũng có nói với cậu rồi, đó là một tông phái trong Cửu Môn Bát Tông, thực lực được xếp hàng ở mức trung, nhưng không gian để phát triển lại rất nhỏ”.
“Hơn nữa, ở thế hệ này của tôi, Chưởng Môn là một người có tham vọng, muốn khiến cho Tứ Phương Tông của tôi trở thành một trong ba tông phái mạnh nhất, nhưng dựa vào thực lực của tông phái tôi thì không phải chuyện dễ dàng gì”.
“Vì vậy có người kiến nghị cách liên hôn, gả cho người của Hồn Thiên Môn trong Cửu Môn, đệ tử thiên tài Tiêu Mặc Sanh của họ nhìn trúng Thanh Thanh, muốn đề nghị kết thông gia với chưởng môn”.
“Hồn Thiên Môn đó chính là tông phái đứng thứ 3 trong Cửu Môn, thực lực mạnh hơn Tứ Phương Tông của tôi không ít, hơn nữa nghe nói thực lực thật sự của họ không kém hơn tông phái xếp thứ 2 là bao, cậu có hiểu ý của tôi không?”
Hoa Vũ Dung một mặt thì dạy dỗ Diệp Phàm, một mặt nói đạo lý mà không nhìn ra chút sơ hở nào.
Suy nghĩ của Diệp Phàm thay đổi không ngừng, Hoa Vũ Dung đánh anh đi xa như thế rõ là muốn tránh ai đó, không thể nào là Thanh Thanh, thì chỉ có thể là Phương Dao.
“Bà muốn tránh Phương Dao?”, Diệp Phàm hỏi.