*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đi thôi, lâu không gặp, phải đi chơi chứ, hơn nữa cậu hát hay như vậy, lâu rồi chưa được nghe cậu hát…”
Mặt Miêu Tiểu Liên lập tức đỏ lên, bởi vì Diệp Hạo đang ngạc nhiên nhìn cô ta, không ngờ con gái nhà chài lại còn biết hát.
Hạ Nam thấy vậy liền trêu chọc: “Anh Diệp, trước đây Tiểu Liên là nữ hoàng ca hát đấy, giọng ca vô cùng hay”.
“Nói linh tinh, tớ có biết hát đâu, chỉ là ậm ờ mà thôi…”
Miêu Tiểu Liên xấu hổ, Diệp Hạo cười lớn: “Đi thôi, đi nghe nữ hoàng ca nhạc hát nào!”
Bên trong KTV, Diệp Hạo không hào hứng lắm, nhưng anh thấy được Tiểu Liên cũng muốn đi chơi.
Dù sao thì hôm nay mua được nhà rồi, tâm trạng rất tốt.
Bốn người vào quán Karaoke Hồng Lãng Mạn, thuê một phòng giữa.
Dưới sự thúc giục của mọi người, Miêu Tiểu Liên cất cao giọng hát, đúng thật là rất hay.
“Uyển Nhi, hay cô cũng hát một bài đi?”, đột nhiên Diệp Hạo hỏi Linh Hồ Uyển Nhi.
“Không, em không biết hát”.
Diệp Hạo không tin: “Người miền núi các cô không phải đều biết hát sao? Hát một bài đi”.
“Đúng rồi Uyển Nhi, cô hát một bài dân ca cho chúng tôi nghe đi”, Miêu Tiểu Liên cũng lên tiếng nói.
“Không được, thật sự tôi không biết, các cô hát đi, tôi nghe là được…”, cô ta thầm nghiến răng, vẫn cảm thấy Diệp Hạo đang cố tình, muốn để cô ra xấu mặt.
“Sợ gì chứ, cô còn dám cùng tôi ngủ một giường kia mà, hát một bài thì sợ gì”, Diệp Hạo thoải mái nói.
Lời này của anh khiến Hạ Nam giật mình, cùng ngủ một giường rồi mà không phải người yêu gì?
Cô nghi hoặc nhìn Miêu Tiểu Liên, Miêu Tiểu Liên liếc lại, không giải thích gì, có những việc càng nói nhiều càng khó giải thích rõ ràng.
Linh Hồ Uyển Nho đỏ mặt, vẻ cầu xin nói: “Em không biết hát thật mà…”
“Hát vài câu thôi cũng được, không sợ”, Diệp Hạo đưa mic qua, cười hi hi nói.
Linh Hồ Uyển Nhi muốn tát chết Diệp Hạo luôn, lúc này cô ta cũng thấy nghi ngờ, chả lẽ Diệp Hạo phát hiện ra điều gì rồi?
Nhưng đó là điều không thể, Diệp Hạo còn đang mất trí nhớ mà cô ta cũng không lộ ra điều gì khác thường.
Linh Hồ Uyển Nhi không lay chuyển được Diệp Hạo, đón lấy mic chuẩn bị hát, vành tai trắng trẻo đỏ bừng lên.
Đây là lần đầu tiên cô ta hát trước mặt người khác, mặc dù cô ta không phải cô gái bình thường, nhưng cũng không tránh khỏi thấy ngại ngùng.
Tiếng hát vừa vang lên, mọi người nghe như say đắm, giọng hát của Linh hồ Uyển Nhi đẹp và hay nức