*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôi chao, sao cậu dám ra tay chứ, đúng là rước họa vào thân rồi, rước họa lớn rồi…”, chị Viện ở bên trong sốt ruột đến nhảy cẫng lên, lần này hỏng rồi, chuyện biến Linh Hồ Uyển Nhi thành minh tinh tiêu thành mây khói rồi.
Diệp Hạo chỉ bình tĩnh liếc chị ta một cái, châm chọc nói: “Chị cũng cút đi, gái điếm hết thời còn giả làm bầu sô gì chứ, đừng có ở đây làm người khác thấy ghê tởm!”
“Mày…”, sắc mặt chị Viện lập tức lúc tái lúc đỏ, giận dữ nói: “Ngu xuẩn, mày đợi chết đi!”
Chị Viện chạy ra ngoài, đến Hạ Nam cũng không kéo lại được.
“Xin lỗi, đừng giận tôi, nếu mà tôi không gọi chị ta thì tốt…”, Hạ Nam tái mặt nói.
Diệp Hạo chỉ nhìn cô ta một cái, không nói gì, thấy rõ là anh không hài lòng về cô ta.
“Hay chúng ta mau báo cảnh sát đi”, Hạ Nam nói.
Diệp Hạo lắc đầu cười giễu: “Tôi đánh người của hắn ta, báo cảnh sát để bắt tôi à?”
Đúng là không có não, như này mà cũng có thể làm sales à, trong lòng Diệp Hạo thấy hạn hán lời luôn.
Hạ Nam bị nói kháy, lập tức đỏ ửng mang tai, những cũng không dám phản bác, cô ta hối lỗi nhìn Miêu Tiểu Liên.
“Ngồi đi, không cần sợ đám người đó, anh Diệp rất mạnh đấy”, Miêu Tiểu Liên kéo cô ta ngồi xuống, hôm qua mới thấy võ công của Diệp Hạo, Miêu Tiểu Liên không sợ gì nữa.
Bên ngoài, gương mặt Uông Đào đầy vẻ nhục nhã, thấy chị Viện đi ra, ánh mắt hắn ta lóe lên tia hung ác.
“Cậu Uông, tôi cũng không biết người này lớn mật như vậy, mặt của cậu…”, hai cái tát đã đánh cho mặt Uông Đào sung húp lên, có thể thấy Diệp Hạo ra tay mạnh như nào.
“Mẹ nó, đợi lát nữa ông đây đập chết nó, làm người đàn bà của nó trước mặt nó”, Uông Đào dữ tợn nói.
“Đó không phải người của hắn ta, họ chỉ là bạn bè, Linh Hồ Uyển Nhi có tiềm năng phát triển rất lớn, hoàn toàn có thể bồi dưỡng thành minh tinh lớn, cậu Uông đừng động vào cô ta vội được không?”
Chị Viện còn muốn tranh thủ, Linh Hồ Uyển Nhi mà đồng ý thì chính là cây hái ra tiền, chị ta không muốn nhanh như vậy đã bị Uông Đào làm nhục.
“Mẹ chứ, chị nói không động là không động à? Ông đây đang nóng cả người không có chỗ phát tiết đây, mẹ nữa…”, Uống Đào phẫn nộ vô cùng, vừa nói vừa nhìn đường viền cổ chữ V bằng đôi mắt rực lửa.
“Trước tiên để ông đây giải nhiệt đã, anh Tiếu đến cũng cần thời gian”, Uông Đào túm lấy chị Viện xông vào một phòng trống bên cạnh, cửa vừa đóng thì hắn ta đã thô bạo sờ soạng chiếc quần voan của chị Viện.
Chị Viện cắn chặt môi, muốn kháng cự nhưng cũng biết nếu kháng cự thì chắc chắn sẽ bị đánh, tính khí đám con nhà giàu này thất thường lắm, nhiều lúc rất vô lý.
Năm phút sai, Uông Đào hạ vũ khí đầu hàng, khí nóng trong người được trút đi không ít, Uông Đào dâm tà cười: “Ông đây đồng ý với chị, sẽ không động vào cô ta vội, nhưng chắc chắn phải giữ cho tôi, nếu chị dám để tên nào cướp mất lần đầu của cô ta thì ông đây chặt đứt tay chị!”
Chị Viện vội vàng