*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không ngờ, Độc Cô Thiên Đao lại tặng anh một món quà như vậy, Diệp Hạo sẽ không bao giờ nhận món quà này.
“Sư phụ con sẽ không nhận món quà này đâu, làm thế sẽ gây tổn hại quá lớn cho sư phụ!”, Diệp Hạo kiên quyết lắc đầu.
“Thằng nhóc cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi đã ngồi thiền ở đây ba mươi năm, cũng coi như đã ngộ ra được một vài điều, truyền lại công lực này cho cậu, sẽ không gây tổn hại gì cho tôi!”, Độc Cô Thiên Đao cười nói.
Diệp Hạo có chút không hiểu, nhưng chỉ thấy Độc Cô Thiên Đao vừa cười, dây xích trong tay ông ta liền phóng ra, trói chặt lấy Diệp Hạo.
“Bao nguyên thủ nhất, không được phân tâm...”, Độc Cô Thiên Đao hô lên một tiếng, sau đó liền dùng một cánh tay điểm vào những huyệt đạo khác nhau trên người Diệp Hạo, khiến anh phải gào lên trong đau đớn.
Thế nhưng, ngay sau đó anh liền cắn chặt răng, Độc Cô Thiên Đao đã bỏ ra cái giá quá lớn, nếu như cả cơn đau này anh còn không chịu nổi thì thà chết quách cho xong!
Anh không hiểu tại sao Độc Cô Thiên Đao lại làm như vậy, nhưng ông ta làm thế ắt có lý do riêng, nếu đã không thể từ chối, vậy để sự kỳ vọng của Độc Cô Thiên Đao với anh lớn mạnh hơn.
Cơn đau đớn khiến Diệp Hạo cắn chặt răng đến mức bật máu, thế nhưng anh không một lời ca thán.
Bằng mắt thường cũng thấy khí thế hừng hực toát ra từ người Diệp Hạo, còn Độc Cô Thiên Đao đang dần yếu đi, thậm chí mái tóc hoa râm của ông ta lúc này đang dần chuyển sang màu bạc trắng.
Diệp Hạo thấy vậy không khỏi đau lòng, nhưng anh dần lịm đi, mãi tới khi mặt trời lên bằng con sào mới tỉnh dậy, lúc này chỉ thấy Độc Cô Thiên Đao yếu ớt ngồi bên cạnh anh.
“Sư phụ làm sao vậy?”, Diệp Hạo vội vàng bật dậy, ngồi cạnh Độc Cô Thiên Đao.
“Tôi không sao, cũng chỉ là công lực mười năm thôi mà, tôi vẫn còn công lực, chẳng qua có yếu đi một chút!”, Độc Cô Thiên Đao lắc đầu bình thản cười.
“Sư phụ”, Diệp Hạo không biết nói gì, anh cảm thấy Độc Cô Thiên Đao lừa anh, đây không phải là công lực mười năm, mà là công lực cả đời của ông ta!
Bởi vì, nếu chỉ là công lực mười năm sẽ không thể nào khiến Độc Cô Thiên Đao bạc trắng cả đầu như vậy!
Độc Cô Thiên Đao ngồi dựa vào vách đá, cười nói: “Cậu yên tâm, tôi không sao, cậu không phải nói sẽ đưa sư nương tới gặp tôi hay sao?”
“Trước khi gặp được vợ mình tôi sẽ không chết được đâu!”
Diệp Hạo đỏ khoe khoé mắt: “Sư phụ yên tâm, Diệp Hạo con xin thề, nhất định sẽ đưa sư nương tới gặp sư phụ!”
“Ha ha, không cần phải thề, cậu có tấm lòng này là được rồi”.
“Nhưng phải nhớ, công lực này đa phần sẽ ẩn trong cơ thể cậu, bây giờ cậu không thể tuỳ tiện sử dụng, người học võ chỉ thực sự mạnh khi anh ta biết làm chủ sức mạnh của mình!”