Sau khi tiễn người say rượu bị đập đầu đi, lầu hai trung tâm cấp cứu lần nữa yên tĩnh trở lại.
Vệ Nghê ngồi trong văn phòng bác sĩ, điện thoại sáng lên tin tức được gửi tới từ vị thám tử tư.
Vị thám tử được Chu Mộng Dao giới thiệu cô suất làm việc rất cao, nếu không nhờ hắn, Vệ Nghê sẽ không biết người chồng cùng chung chăn gối mỗi ngày đều phải tham dự nhiều bữa tiệc tư nhân đến vậy, cũng sẽ không biết Thành Dự đứng tên nhiều tài sản lạ đến vậy.
“Cô Vệ, cô ngủ chưa? Chồng của cô, có chút tình huống mới…”
Tin nhắn thám tử tư gửi, Vệ Nghê nhắn lại “Anh cứ nói”, chỉ chốc lát, đối phương trực tiếp gọi điện đến.
“Cô Vệ, là như vầy…” Người đàn ông thận trọng nói, “Chồng cô bảy giờ tối có tham gia bữa tiệc tư nhân, vừa mới rời đi…”
“… Sau đó thì sao?” Vệ Nghê hỏi.
Nếu chỉ là dẫn bạn gái tham gia tiệc thì không có gì hiếm lạ, Vệ Nghê không thể rõ ràng hơn, chỉ là thám tử tư không cần thiết đặc biệt báo tin.
“Hắn uống say.” Người đàn ông dừng một chút, “… Người phụ nữ được hắn mang theo vừa bắt taxi rời đi. Hiện tại tôi đang theo dõi họ, cô có cần vị trí của họ không?”
Vệ Nghê hồi lâu không nói chuyện, văn phòng chỉ còn tiếng điều hoà hoạt động.
“…. Anh gửi định vị cho tôi.”
Sau khi nhờ vả một vị đồng nghiệp thường xuyên qua lại trực ban giúp, Vệ Nghê vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Gió đêm hè dịu lại, lắng đọng sau một ngày dài oi ả, đêm hè ấm áp giờ đây trở nên vắng lặng, mang hương vị cô đơn, buồn man mác. Vệ Nghê tiện tay ngăn chiếc taxi, sau khi báo địa điểm, ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay từ đầu, cô ngắm nhìn phố cảnh bên ngoài.
Sau đó, ánh mắt dần mất tập trung nhìn ánh sáng lập loè trên cửa sổ xe.
Ánh sáng nhiều màu hòa quyện vào bóng tối huyền ảo, trên cửa kính tạo nên tổ hợp như ảo mộng.
Tựa như chân tướng hôn nhân của cô.
Chỉ là trộm tới, hạnh phúc giả tạo.
Xa taxi rất nhanh đến nơi, cô thanh toán xong xuống xe sau đó tìm chiếc xe của vị thám tử tư. Người đàn ông mặc áo khoác như lần trước, lưng dựa vào xe, thấy cô đã tới, dưới chân đạp đạp tàn thuốc, bảo cô vào trong xe nói chuyện.
Vệ Nghê mở cửa xe ngồi vào, người đàn ông cũng tiến vào theo sau.
“Tôi thấy bọn họ vào kia đã lâu.” Hắn vươn tay, chỉ chỉ khu tiểu lâu cách đó không xa, “Phòng kia ở lầu bảy sáng đèn.”
Tầm mắt của Vệ Nghê dời theo về phía ánh sáng trong đêm đen.
Bức màn kéo kín, ai cũng không biết bên trong đang trình diễn tiết mục gì.
“… Khi vị tiên sinh đi ra từ hội sợ, đi đường không vững, thần trí mơ hồ. Cho nên… muốn làm gì, đều không còn tỉnh táo nữa.”
Người đàn ông tựa hồ đang an ủi Vệ Nghê trầm mặc không nói chuyện, nhưng đây không phải là điều tất yếu.
Vệ Nghê không chớp mắt nhìn cửa sổ gian phòng kia sáng đèn, trên mặt không hề có một tia dao động.
Đã tới giờ khắc này, cô đã không còn thấy đau được nữa.
Người đàn ông còn đang nói:
“Nếu cô muốn giữ lại bằng chứng để kiện tụng ly hôn, tốt nhất nên gọi cảnh sát trực tiếp đến đây. Bọn họ có biện hộ, khẳng định sẽ nói chỉ là bạn bè bình thường, đến lúc đó cảnh sát lưu lại có thể trở thành một phần chứng cứ hợp pháp, có lợi cho cô đến lúc chia tài sản…”
“Không cần phải thế.” Vệ Nghê nói.
Thứ mà cô muốn đòi chỉ có thể là mười năm sai lầm. Đó là thứ duy nhất cô muốn lấy về, nhưng vĩnh viễn đã không còn khả năng nữa rồi.
Thám tử tư không nói nữa.
Lầu bảy đèn tắt, tâm của Vệ Nghê cũng chìm vào biển sâu.
Cô ngồi bất động, ánh mắt vẫn luôn nhìn về cửa sổ đèn tắt, đại não trống rỗng, lòng ngực phảng phất đau đến tê liệt.
Vị thám tử tư không biết từ khi nào đã ra ngoài, đứng dựa vào cửa sổ xe châm điếu thuốc lá.
Ánh lửa đỏ tàn thuốc nổi bật trong đêm.
Thời gian vẫn trôi, khu chung cư cũ đã không còn chút ánh sáng nào.
Thám tử tư dẫm tắt tàn thuốc, mở cửa xe, nói với Vệ Nghê ngồi bất động bên trong: “Cô Vệ, người kia hẳn sẽ không ra tới, hay là…”
Thám tử tư còn chưa dứt lời, đèn lầu bảy đột nhiên sáng lại.
Ngay sau đó, hành lang cũng sáng đèn theo.
Một lúc lại một lúc, trên đường xuống cầu thang.
Không đến năm phút, thân ảnh Thành Dự lập tức xuất hiện ở hiên trước chung cư cũ, cô gái gặp qua rạp chiếu phim ở sau hắn, muốn tiến tới giữ tay hắn lại.
Thành Dự không ý kiến, để cánh tay trắng nõn mịn màng bám vào.
Cả hai đi đến cổng chính tiểu khu, cách chiếc xe Vệ Nghê đang ngồi chưa đến 30 mét.
Ánh mắt hỗn độn của Thành Dự nhìn thoáng qua thám tử tư đang hút thuốc ngoài xe, nhưng lại không nhìn thử bên trong xe như nào.
Nếu hắn nhìn thêm, là có thể thấy một Vệ Nghê tinh thần đờ đẫn cùng với ánh mắt trầm như biển lặng.
Được cô gái kia đỡ, hắn vẫy chiếc taxi đi ngang qua, cô gái nhìn theo xe hắn rời đi lúc lâu, mới cô đơn xoay người trở về.
Vài phút sau, thám tử tư mở cửa xe, dùng ánh mắt dò hỏi Vệ Nghê tính toán thế nào.
“… Anh có thể cho tôi đi nhờ đoạn đường được không?” Vệ Nghê nhẹ giọng nói.
“Đương nhiên là được.” Thám tử tư nói, “Cô muốn đi đâu?”
Nửa tiếng sau, Vệ Nghê xuống xe trước cửa nhà.
Thám tử tư đưa cho cô một phần văn kiện. Vệ Nghê duỗi tay nhận lấy, ánh mắt hắn phức tạp nhìn cô.
“… Có rất nhiều phụ nữ muốn ly hôn tìm đến tôi, nhưng các cô ấy vẫn hay vì đủ loại lý do mà lựa chọn tiếp tục chịu đựng. Nhưng riêng cô ⎯ là người có thái độ kiên quyết nhất tôi từng thấy.”
Vệ Nghê không nói gì, tiếp nhận văn kiện trong tay hắn rồi xoay người đi.
Mở cửa vào nhà, huyền quan tràn ngập mùi rượu.
Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn đầu giường ấm áp xuyên qua khe cửa. Vệ Nghê đẩy cửa tiến vào, tránh đôi dép lê nam ném loạn dưới sàn.
Thành Dự ngã vào trên giường, góc mặt trái đưa lên, áo khoác tây trang đặt đại đầu giường, mắt kính trên mặt rơi xuống đất cũng không hay biết.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Vệ Nghê chậm rãi đi đến mép giường.
Thành Dự vừa mới ngủ, không hề nghe thấy tiếng bước chân của cô, khuôn mặt nằm nghiêng đỏ hồng.
Cô yên lặng nhìn người đàn ông này, hắn ngủ rất ngon, an nhàn chìm đắm trong thành tựu chính mình, đối với sự tình sắp phát sinh hoàn toàn không biết gì cả.
Ánh mắt cô từng tấc từng tấc dọc theo ngũ quan hắn, vẻ bề ngoài tựa hồ không thay đổi gì nhiều so với trước, nhưng cô đã không còn nhận ra hắn được nữa.
Thành Dự mà cô yêu, không biết đã biến mất ở nơi nào.
Chỉ còn lại cô, đối mặt với Thành Dự xa lạ này, tuyệt vọng trơ mắt nhìn ‘bến đỗ bình yên’ hoàn toàn sụp đổ.
Cô đi vào phòng tắm phòng ngủ chính, đổ nước đầy ly dùng súc miệng, sau đó trở lại mép giường, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, từ từ đổ nước xuống.
Bị nước lạnh tưới, Thành Dự lập tức bừng tỉnh, phản xạ có điều kiện xoay người ngồi dậy.
Vệ Nghê chỉ đổ một phần tư nước lạnh bên trong.
Dư lại ba phần, lúc Thành Dự không có phản ứng lại, cô hất thẳng vào mặt hắn.
“… Vệ Nghê! Cô phát bệnh gì vậy?!”
Tóc tai mắt mũi của Thành Dự ướt nhẹp, cổ và vạt áo bộ tây trang sang trọng được cắt may đắt tiền cũng vậy, trông hắn trở nên chật vật, cực kỳ tức giận nhìn Vệ Nghê.
“Tỉnh rượu?” Vệ Nghê nói, “… Vậy ký vào đây đi.”
“Cái gì?” Thành Dự mặt đầy lửa giận.
Vệ Nghê không nói lời nào, trực tiếp đem giấy thỏa thuận ly hôn cùng bút ném tới trước mặt hắn.
Thành Dự như mới nhận ra điều gì đó, tức giận trên mặt tiêu tán, thay vào đó là vẻ mặt khó đoán. Hắn liếc mắt quét Vệ Nghê một cái, lúc lâu sau mới cầm lấy văn kiện trước mặt.
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn liền thay đổi.
“Em muốn cùng anh ly hôn?” Hắn nâng cao giọng, xanh mặt nhìn Vệ Nghê, “Em điên rồi?”
“Tôi vẫn còn tỉnh táo.” Vệ Nghê nói, “Ly hôn đi.”
“Vì sao hả?” Thành Dự hỏi.
Vệ Nghê im lặng cười.
Cô cười, tức là đang châm chọc chính mình, cũng như đang trào phúng với Thành Dự.
“Chuyện đã tới nước này… Anh còn muốn hỏi tôi vì sao nữa?”
Xấp ảnh chụp trong tay cô quăng tới, giống như bông tuyết bay đầy trời, phủ kín chiếc giường lớn.
Thành Dự ngồi yên không nhúc nhích, tầm mắt nhìn theo những bức ảnh chụp bằng điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Không nói gì?” Vệ Nghê cười nói, “… Hay không còn lời nào để nói?”
Thành Dự không rên một tiếng nhìn cô, sắc thái trên mặt thay đổi.
Rốt cuộc, trong cơn giận dữ muốn phát điên, với tâm trạng sợ hãi khi nhận ra mình đã sai lầm, hắn đã đưa ra một quyết định.
“Nghê Nghê, anh sai rồi…”
Hắn muốn kéo tay cô, bị Vệ Nghê bất ngờ hất ra.
“Nghê Nghê, anh sai rồi… Anh thật sự sai rồi… Em nghe anh giải thích, anh thực sự không làm gì có lỗi với em, cái kia chỉ là ⎯⎯”
“Gặp dịp thì chơi?” Vệ Nghê nói.
“Đúng vậy, đều là gặp dịp thì chơi, anh chưa từng làm gì có lỗi với em… Cái này là ngoài ý muốn, do công việc xã giao… Rất nhiều tiệc tối, đại gia mang theo bạn gái chứ không phải vợ… Anh cũng không muốn dẫn em đến mấy chỗ hỗn tạp đó, cho nên… Cho nên mới… Nhưng anh thề, anh thật sự không hề phát sinh quan hệ gì với mấy cô gái đó hết…”
Hắn lắc đầu, nỗ lực lấy lại sự tỉnh táo bị cồn cướp mất để trở về sự thong dong bình tĩnh ngày thường.
Hắn coi như không hoảng loạn lắm, như đang cảm thấy, câu ‘không phát sinh quan hệ’ là tấm bùa hộ mệnh của hắn. Chỉ cần không phát sinh quan hệ, hết thảy đều đáng được tha thứ.
Vệ Nghê lạnh lùng nhìn hắn.
“Bộ phim tình yêu vườn trường kia, hay không?”
“…… Cái gì?”
“Có phải rất giống chúng ta hồi xưa không?” Vệ Nghê nói, “Tôi không chỉ thấy bóng dáng chúng ta hồi xưa… Mà còn thấy cả bộ dạng hiện tại của anh nữa.”
Giây phút ngắn ngủi Thành Dự mau chóng phản ứng lại, lần đầu tiên trên gương mặt kia hiện lên nét hoảng loạn.
“Nghê Nghê, em nghe anh nói…”
“Tôi thấy hai người dắt tay nhau.” Cô làm lơ hắn, tiếp tục truy vấn, “Từng hôn môi qua rồi sao?”
“Nghê Nghê, anh…”
“Thừa nhận?” Vệ Nghê không chớp mắt nhìn hắn.
Thành Dự thất bại dưới ánh mắt quyết liệt của cô.
Lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Vệ Nghê đã có được đáp án từ sự trầm mặc của hắn.
Đúng như dự đoán.
“Thành Dự…” Cô nói, “Chẳng lẽ trong mắt anh, chỉ khi đập vỡ ranh giới cuối cùng kia mới được tính là làm chuyện có lỗi với tôi sao?”
“Nghê Nghê……”
“Trong quá trình tan vỡ này, vô luận có rời bỏ tôi như thế nào, anh đều cảm thấy không cần phải nói lời xin lỗi với tôi…” Vệ Nghê không chớp mắt nhìn người đã từng hứa hẹn cả đời với cô, “Là như thế này đúng không?”
Sắc mặt Thành Dự đỏ bừng, Vệ Nghê không phân biệt được đó là do cồn phát tán hay do hổ thẹn lây lan, hắn hoảng loạn, ánh mắt vội vã, không thèm để lần bị tạt nước, chỉ nghĩ nên trấn an cô ra sao.
Hắn cảm thấy còn có thể làm dịu lại.
“Anh đọc giấy thoả thuận ly hôn trước đi.” Vệ Nghê hít sâu một ngụm, thái độ lạnh nhạt nói, “Thấy không hài lòng điểm nào, luật sư hai bên sẽ đến làm việc lại. Trừ ngày lãnh chứng ly hôn tại Cục Dân Chính ra… Tôi không muốn thấy mặt anh thêm lần nào nữa.”
“Nghê Nghê!”
Thành Dự hoàn toàn luống cuống.
Hắn muốn bắt lấy Vệ Nghê, nhưng không kịp.
Vệ Nghê xoay người đi ra cửa chính, Thành Dự chân không xuống giường, nghiêng người lảo đảo chạy đến cản trước mặt cô.
“Buông ra!” Vệ Nghê ra sức giãy giụa.
Có men trong người khiến sức lực Thành Dự lớn hơn, đứng trước mặt cô như một tảng đá. Vệ Nghê quyết tâm rời đi, tuyệt đối sẽ không vì thế mà từ bỏ.
Dưới cơn kịch liệt giãy giụa của cô, Thành Dự ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
“Anh sai rồi… Anh thật sự sai rồi… Nghê Nghê, em tha cho anh một lần đi, đừng đi mà, chúng ta bình tĩnh nói chuyện…”
Men say chưa tan, nhưng ý thức đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt đào hoa bị cồn làm vẩn đục, giờ phút này chứa đầy nước mắt. Hắn nháy nháy mắt, lệ nóng liền chảy xuống khuôn mặt.
“Nghê Nghê… Nghê Nghê…” Hắn ôm lấy eo Vệ Nghê, lặp đi lặp lại nhũ danh của cô.
Vệ Nghê vẫn không nhúc nhích đứng yên như tượng đá.
Mặc kệ Thành Dự nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào gọi.
“Thành Dự…”
Cuối cùng cô lên tiếng.
Đôi mắt Thành Dự chợt sáng lên, mơ hồ thấy được tia hy vọng hiếm hoi.
Vệ Nghê rũ xuống mắt.
Đôi mắt bình tĩnh đến chết lặng chăm chú nhìn vào Thành Dự.
Bến đỗ bình yên đã bị huỷ diệt.
Chỉ còn lại một màu đen.
Nhưng cô còn sống.
Cô sẽ không để quãng đời còn lại của mình, vĩnh viễn sau này tồn tại như một phế tích bị thiêu đốt bởi ngọn lửa hận thù.
“Anh làm tôi thấy ghê tởm.” Cô gằn từng chữ một.
Thành Dự ngây dại, cũng quên rơi nước mắt.
Vệ Nghê đẩy Thành Dự ngây như phỗng ra, vừa tính đi ra huyền quan. Thành Dự lần nữa đi lên chắn lại.
Vẻ mặt cứng nhắc nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
“Đêm khuya rồi, em ở lại… Anh đi.”
Hắn nói xong, loạng choạng đi đến huyền quan, thân thể lung lay sắp ngã đỡ tủ giày, cố sức mang xong đôi giày da.
Hồn bay phách lạc mở cửa đi ra ngoài.
Cửa lớn đóng lại, Vệ Nghê đứng trong phòng khách một hồi, sau đó trở về phòng ngủ.
Cô ngồi xuống mép giường, sức lực tích góp cả đời đều dùng ở nơi này, ngón tay không cử động nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giày dưới chân mình.
Không biết qua bao lâu, giọt nước mắt đầu tiên trong đêm nay trôi xuống dọc theo má cô.
Nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô.
Giọt thứ hai, giọt thứ ba, giọt thứ tư…
Vệ Nghê co hai chân lên, tư thế cuộn tròn nằm trên giường, đem mặt dán lên đôi tay không ngừng run rẩy.
Trong đêm không còn tiếng động nào khác.
Chỉ còn ngọn lửa đang đốt cháy nội tâm cô.
Nhưng lửa có lớn đến đâu, cũng sẽ tắt vào một ngày nào đó.
Cô gần như mù quáng tin tưởng rằng.
Chỉ có như thế, cô mới có dũng khí đi ra từ vũng lầy.