Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 20

Chiếc túi hình thoi bằng da mềm mại đắt tiền, tinh xảo nằm đó, Chu Mộng Dao toàn thân mặc đồ hiệu, con trai lớn bảy tuổi của cô ấy đang ngồi ghế sau chất đầy túi giấy hàng hiệu xa xỉ chơi đùa chiếc phi cơ điều khiển từ xa.

“Hú ⎯⎯ Ồ ⎯⎯ Oành!”

“Trần Tỉnh Thái! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được giỡn hớt trên xe! Mau ngồi xuống, hoặc mẹ sẽ không đăng ký cho con học trống Jazz!”

Chu Mộng Dao đã nhắc nhở nhiều lần rồi, đến lúc thẳng thừng uy hiếp đứa con trai tinh nghịch mới không tình nguyện ngồi đàng hoàng phía sau.

“Con thích cứ để nó chơi đi, dù sao anh cũng lái chậm mà.” Trần Hối Chương đánh tay lái, thờ ơ nói.

“Nói nghe thì dễ lắm! Lỡ có chuyện gì xảy ra anh có chống đỡ nổi không?”

Hắn chưa nói xong, Chu Mộng Dao đã tức tối phàn nàn.

“Ngày thường sao anh không quản nó nhiều thêm, đừng cái gì cũng quăng cho em, đợi đến lúc cần thiết mới xuất hiện làm người tốt!”

“Gì mà ném cho em chứ ⎯” Trần Hối Chương nhíu nhíu mày, “Không phải anh đã mời chị Nguyệt và thuê thêm hai người bảo mẫu sao? Em nói con trai muốn  học trống Jazz, anh cũng lùi công việc lại chở em tới trường học xem thử ⎯ Em còn muốn bao nhiêu người hầu hạ nữa mới đủ?”

“Em đây năn nỉ anh bao nhiêu lần rồi anh mới chịu chở em với con đi? Anh là ba của nó, bọn em mỗi lần muốn gặp mặt anh đều khó khăn như vậy sao?”

Chu Mộng Dao bắt đầu kích dộng lên làm Trần Hối Chương nghe thấy được mùi phiền toái, hắn một điều nhịn chín điều lành, an ủi cho có lệ:

“Được rồi, anh cũng đang chở rồi còn gì?”

Chu Mộng Dao nhăn nhó ngồi ghế phụ lái, cuối cùng không tiến thêm một bước làm căng tình hình lên.

Một lát sau, cô ấy mới lên tiếng:

“Thành Dự gần đây sao rồi?”

“Thành Dự?” Trần Hối Chương nhìn cô, “Sao đột nhiên hỏi hắn?”

“Anh ta muốn ly hôn, anh không biết hả?” Chu Mộng Dao nói.

“Ly hôn?” Trần Hối Chương như vừa nghe thấy chuyện cười khó tin, không chê sự náo nhiệt mà cười nhạo một tiếng, “Sao có thể thế được?”

“Sao lại không?” Chu Mộng Dao nói, “Anh cho rằng trên đời này không có phụ nữ nhẫn tâm chắc?”

“Ý anh không phải vậy.” Trần Hối Chương đánh tay lái một chút, tầm hướng nhìn ra ngoài, “Vệ Nghê muốn ly hôn, thật ra anh có thể tưởng tượng ra khả năng đó.”

“Sao anh không hỏi thử, vì sao bọn họ muốn ly hôn?”  Chu Mộng Dao nhìn hắn.

“Chuyện nhà người ta, xía vô nhiều làm gì….” Trần Hối Chương tránh nặng tìm nhẹ nói, “Miễn là không phải vợ anh muốn ly hôn là được.”

Chu Mộng Dao ngồi ghế phó lái, phát ra một tiếng cười lạnh khó hiểu.

Không khí trong xe vì tin tức Vệ Nghê và Thành Dự ly hôn mà trở nên căng thăng lạ thường. Vô số quả bóng vô hình bay khắp trong xe, chỉ chờ thời cơ đến sẽ lập tức phát nổ.

Bất tri bất giác, đơn vị dạy nhạc lớn nhất thành phố đã hiện ngay trước mắt.

Trần Hối Chương đỗ xe dưới lầu, tự động lấy điện thoại ra: “Anh không đi vào đâu, sẽ ở đây đợi bọn em.”

Chu Mộng Dao không nói chuyện, mặt lạnh xuống xe, đứa con trai lớn phía sau nhận ra không khí trong xe bất ổn cũng ngoan ngoãn đến bất thường, lúc này không đợi Chu Mộng Dao kêu đã tự giác buông chiếc phi cơ xuống, tự mở cửa xuống xe.

Chu Mộng Dao nắm tay con trai đi vào cổng trường, lập tức được giáo viên nhiệt tình tiếp đón.

Đến phòng chuyên dụng dành cho khách VIP, người phụ trách cùng một thầy giáo tự thân nhiệt tình chào hỏi nhu cầu của Chu Mộng Dao.

“…. Cậu bé có hứng thú với trống Jazz? Vậy là chị đã tìm tới đúng chỗ rồi!” Người phụ trách tự tin nói, “Đơn vị của chúng tôi có một vị thầy dạy trống Jazz tốt nhất  thành phố C, tất cả đều tốt nghiệp từ học viện âm nhạc cả nước! Dụng cụ chúng tôi dùng để dạy học, cho dù là hãng nội địa ⎯ cũng toàn là hãng đứng đầu trong nước.”

Con trai lớn nghe thấy hai mắt sáng lên, Chu Mộng Dao vẫn duy trì thái độ bình thản, cẩn thận nói: “Vị thầy dạy trống Jazz tốt nhất mà anh nói là ai vậy?”

“Đi gọi thấy Giải đến đây mau!” Người phụ trách vội vàng phân phó.

Thầy giáo vụ bước  nhanh đi ra ngoài, còn người phụ trách quay đầu tươi cười rạng rõ nói với Chu Mộng Dao: “Vị thầy Giải này của chúng tôi tuy còn rất trẻ nhưng trình độ chuyên nghiệp rất lợi hại! Đừng tưởng em ấy vẫn còn là sinh viên học viện âm nhạc, kinh nghiệm trình diễn rất dày dặn, không thua kém gì những nghệ sĩ kỳ cựu cả⎯⎯.”

“Thầy Giải này vẫn còn là sinh viên?” Chu Mộng Dao lập tức nhăn mi.

“Năm ba đại học sắp tốt nghiệp rồi ạ! Đợi hoàn thành đợt thực tập này nữa cũng không khác tốt nghiệp là mấy!” Người phụ trách ra sức thuyết phục, “Hơn nữa thầy Giải này đứng đầu chuyên ngành chơi nhạc, đoạt cả giải TAMA, YAMAHA [*], quán quân giải thi tay trống cả nước, đừng nói là trình diễn trong nước, nếu không phải năm ngoái bị thương ở tay, hiện tại đã đi tuần diễn bên ngoài từ lâu!”

[*] Hãng bộ trống Jazz.

Ngoài cửa phòng khách vang lên hai tiếng tiếng đập cửa, người phụ trách cười nói: “Chà, thầy Giải tới, cô có thể trực tiếp nói chuyện với cậu ấy.”

Cửa mở, thầy giáo vụ mang theo một thanh niên dáng người cao gầy đi vào. Cậu ăn mặc rộng thùng thình đơn giản, toàn thân màu đen, chỉ có vòng bạc bên ngoài cổ áo là sáng nhất. Chắc do không được ngủ nghê đầy đủ, ngay cả quầng mắt của người thanh niên cũng đen theo như bộ đồ.

Người trẻ bây giờ đều thích để tóc dài, hoặc uốn tóc xoăn, nhuộm tóc đủ màu, riêng vị thầy giáo trẻ tuổi trước mắt chỉ có màu đen gọn nhẹ, ăn mặc tóc tai đều vô cùng đơn giản.

Hậu quả của việc gọn gàng quá mức này chính là, thằng nhóc hiếu động bẩm sinh kia của Chu Mộng Dao giờ đây chủ động ngồi ngay ngắn đàng hoàng trước mặt vị thầy giáo trẻ tuổi này, sắc mắc cũng thận trọng hơn rất nhiều.

“Là con của cô muốn học trống Jazz?” Thanh niên toàn thân màu đen kéo ghế dựa ra, ngồi bên cạnh đứa con trai lớn, “Là sở thích cá nhân, hay lớn lên muốn chạy theo con đường nghệ thuật?”

“Sở thích cá nhân.” Chu Mộng Dao lập tức nói.

“Trước kia từng học qua chưa?” Thanh niên cúi đầu nhìn về con trai lớn của Chu Mộng Dao.

Thằng bé ngày thường thầy trong trường quản không nổi thế mà lắc lắc đầu với thanh niên trước mặt này, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Chưa ạ.”

“Vậy học thử khóa một ngày xem.” Thanh niên nói, “Nếu hài lòng có thể đăng ký sang khoá học lâu dài.”

Từ đầu đến cuối, người thanh niên đều có vẻ hơi thất thần, tinh  thần ủ dột. Loại trạng thái này khiến ngũ quan sắc bén của cậu thêm lãnh khốc, khó có thể làm người khác chịu đến gần.

Chu Mộng Dao rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Nghe nói học viện âm nhạc, có phải là học viện âm nhạc tốt nhất cả nước không?”

“Đúng vậy.” Thanh niên thản nhiên gật đầu.

“Cậu là sinh viên năm tư?”

“Đúng vậy.” Thanh niên gật đầu lại lần nữa.

“Cậu có quen biết Vệ Nghê không?” Chu Mộng Dao hỏi tới tấp.

Khuôn mặt bất cần của thanh niên có vẻ có chút biến hoá, một tia giật mình hiện lên đôi mắt của cậu.

“Chị biết Vệ Nghê?” Cậu hỏi lại.

Quả nhiên.

Hiện tại Chu Mộng Dao chắc chắn khẳng định, vị thầy dạy trống Jazz lúc trước Vệ Nghê giới thiệu cho, chính là người thanh niên trước mắt này.

Nhưng mà Vệ Nghê thế nào mà quen biết cậu ấy được? Làm bạn tốt nhiều năm, cô chưa bao giờ biết bên cạnh Vệ Nghê lại xuất hiện nhân vật như vầy.

Người phụ trách dẫn thầy giáo vụ rời khỏi phòng khách, giống như muốn cho Giải Tinh Tán tự nắm bắt lấy khách hàng tiềm năng.

Phòng khách yên tĩnh một lát.

Chu Mộng Dao tò mò đánh giá thanh niên trước mặt mình, lúc đang suy đoán cậu cùng Vệ Nghê có quan hệ kiểu gì, đối phượng cũng cẩn thận dò xét cô, hình như cũng đang nghĩ giống vậy.

Cô cười cười, chủ động nói trước:

“Tôi là bạn thân từ nhỏ của Vệ Nghê, chúng tôi biết nhau từ hồi còn đi học.”

Cô vừa quan sát biểu cảm của đối phương vừa cười nói:

“Cậu ấy từng giới thiệu qua thầy giáo dạy trống Jazz cho tôi, nói là trình độ rất cao ⎯ Lúc đó tôi bận việc khác nên không hỏi cặn kẽ, không ngờ người đó là cậu, đúng là trùng hợp. Các cậu làm sao quen biết nhau vậy?”

“Có lần ta khám bệnh gặp phải.” Giải Tinh Tán kiệm lời giải thích.

Không biết có phải chính mình bị ảo giác hay không, Chu Mộng Dao cảm thấy thanh niên này dường như không muốn nhắc tới Vệ Nghê.

Nhưng mâu thuẫn hơn là, cậu dừng một chút, sau đó lại nhắc tới tên Vệ Nghê.

“Là bác sĩ Vệ….” Cậu nói, “Giới thiệu tôi sao?”

Việc này Chu Mộng Dao đã nói qua, nhưng cô vẫn gật gật đầu lần nữa, nghi ngờ vị thầy họ Giải này không chú ý lúc cô nói chuyện.

Lạ hơn nữa, thần sắc vị thầy Giải hiện lên có chút phức tạp.

Đề tài dừng tại đây, im lặng rơi vào sự xấu hổ. Chu Mộng Dao nhạy bén ngửi ra mùi gì đó không thích hợp, nếu bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, Giải Tinh Tán tuyệt đối sẽ không phản ứng lạ thường như vậy.

Nhưng nếu không phải bạn mới quen hay bạn bè bình thường, bọn họ sẽ là kiểu quan hệ gì mới được?

Thanh niên này, năm tư đại học, tuổi tác chắc cũng mới hơn hai mươi một xíu.

Vệ Nghê, đã 27 tuổi. Lại là phụ nữ đã kết hôn.

Hai người họ, là gì đây nhỉ?

Chu Mộng Dao mơ màng phỏng đoán, nhất thời mất tập trung im lặng hồi lâu. Đứa con trai lớn nhìn trái nhìn phải, bắt đầu mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Chừng nào, mới có thể học thử ạ?”

Tại phòng khách, hai người đồng loạt lấy lại tinh thần.

Giải Tinh Tán thoáng nhìn qua thằng bé đang vô cùng mong đợi, nói: “Nếu có thời gian, làm liền luôn cũng được.”

Con trai lớn tràn ngập chờ mong nhìn sang Chu Mộng Dao, cô vội nói: “Được, vậy học thử luôn đi.”

Đã được cho phép, thằng bé vô cùng phấn khởi đứng lên, chờ Giải Tinh Tán dắt đi đến phòng học.

Nửa tiếng học thử kết thúc, Chu Mộng Dao dẫn theo đứa con trai lớn đang vui vẻ không thôi trở lại chiếc siêu xe đậu dưới lầu.

Trần Hối Chương đã sớm mất hết kiên nhẫn chờ đợi, điện thoại đã gửi tới mấy tin nhắn thúc giục từ lâu.

“Sao rồi?” Chu Mộng Dao vừa mới mở cửa xe hắn đã lập tức hỏi.

“Con muốn học! Ba ba, con muốn học trống Jazz!” Thằng bé bò lên ghế sau, phấn chấn cướp lời nói.

“Học đi học đi.” Trần Hối Chương không để bụng nói, “Về được chưa? Buổi tối anh còn có việc.”

Chu Mộng Dao làm lơ hắn, tự cài đai an toàn cho mình.

Trần Hối Chương khởi động xe, đánh tay lái chạy vào dòng xe cộ.

“Em nhắn tin cho ai vậy?” Trần Hối Chương mắt nhìn chằm chằm điện thoại của Chu Mộng Dao.

“…… Vệ Nghê.”

Trần Hối Chương hỏi nữa.

“Hôm nay mình dẫn con trai đi đến trung tâm dạy nhạc tốt nhất thành phố, cậu đoán xem mình đã gặp ai?”  Chu Mộng Dao ấn gửi tin đi.

Đứa con trai lớn đang thưởng thức phi cơ điều khiển từ xa trong tay, bỗng nhiên mở to hai mắt ghé đến cửa sổ xe: “Oa! Thầy Giải kìa!”

Trần Hối Chương theo bản năng nhìn qua bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy một chiếc xe máy nhanh như chớp hối hả băng qua đường. Chu Mộng Dao ngồi ở ghế phó lái chưa kịp thấy: “Đâu cơ?” Cô hỏi.

“Đi rồi! Ở phía trước ạ!” Thằng bé chỉ chỉ nói.

Chỉ có một thầy dạy trống Jazz đi đâu thôi, trừ đứa trẻ tính trẻ con hay để ý ra, trên xe không có ai chú ý tới. Không được đáp lại, thằng bé cầm lấy phi cơ điều khiển từ xa chơi đùa, quên đi tình huống vừa rồi.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe máy đen nhánh ngừng trước cửa bệnh viện trực thuộc đại học y khoa thành phố C.

Bình Luận (0)
Comment