Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 24

Lửa giận của Vệ Nghê đã bùng cháy trong lòng, Thành Dự lại hồn nhiên không biết, còn cười cười với cô, xoay người trở lại vào bếp.

Ngay lúc cô đang do dự không biết nên phát giận hay kìm nén thì Thẩm Thục Lan ném nắm vỏ dưa vào thùng rác, chào nói:

“Ngây người đứng đó làm gì, mau lại đây!”

Để cho một người hiền lành có thói quen tự nhẫn nhịn đi phá hư tâm trạng của người vô tội là rất khó, ít nhất là không thể tự thuyết phục bản thân rồi làm liền được. 

Cuối cùng Vệ Nghê vẫn đưa ra lựa chọn lấy đại cục làm trọng.

“… Dạ.”

Cô khom lưng thay dép lê, đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Thục Lan.

Trên TV đang quảng cáo chương trình giải trí xưa, bất đồng với tâm trạng nặng nề của cô, Thẩm Thục Lan bị người dẫn chương trình chọc cười, vỏ hạt dưa trong thùng rác đã xếp thành hình ngọn núi nhỏ theo tiếng cười của bà.

 Chỉ có lúc này, Thẩm Thục Lan mới chịu quên đi chế độ dinh dưỡng của cô.

“Con không thấy mắc cười sao?” Thẩm Thục Lan cười ra nước mắt đột nhiên quay đầu lại nhìn.

“… Bình thường ạ.” Vệ Nghê nói.

Thẩm Thục Lan dùng ánh mắt hoài nghi nhìn xem cô coi có hiểu không, sau đó lại tập trung vào hình ảnh trên màn hình.

Vệ Nghê thật sự cười không nổi, không chỉ có thế, ngay cả nỗi ưu phiền trong lòng cô cũng không thể che giấu được.

Hiện tại Thẩm Thục Lan còn có thể thoải mái vui cười, đợi đến khi bà biết tin cô và Thành Dự ly hôn, chỉ sợ là sẽ nhấc cả mái nhà bay lên. Mà xem ra ngày này cũng đã gần ngay trước mắt.

Nghĩ đến đây, Vệ Nghê càng thấy buồn phiền, mặc cho chương trình giải trí buồn cười bao nhiêu, mặt cô vẫn không chút thay đổi.

Dời tâm tư từ trên TV sang nơi khác.

Cách gian phòng khách, Vệ Nghê nghe thấy được âm thanh truyền ra từ phòng bếp:

“Ba, sốt trộn rau này làm thế nào, ba dạy con đi. Về nhà con sẽ làm cho Nghê Nghê ăn, cô ấy thích rau trộn thịt gà của ba làm lắm.”

Vệ Giá Phong mừng rỡ khi có người muốn ông dạy nấu nướng, không chê phiền toái lập tức giảng dạy từng bước cho Thành Dự.

Thành Dự thỉnh thoảng đáp một tiếng, nhưng Vệ Nghê không tin hắn thật sự ghi nhớ.

Cho dù là nhớ ⎯⎯ còn gì nữa?

Sự dối trá của hắn như máy sấy gió, không ngừng thổi phòng cơn lửa giận của cô. Tình cảm mười năm, nếu hắn có thể tỉnh ngộ sớm hơn một chút, bọn họ sao có thể đi đến ngày hôm nay? Đã tới nước này, sao hắn có thể làm ra vẻ hèn mọn xin giảng hoà với cô chứ?

Trong mắt hắn, cô là một người rẻ mạt tới vậy sao?

Có phải hắn cho rằng, dù có như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hắn hơi khom lưng uốn gối, cô nhất định sẽ quay đầu lại đúng chứ?

Cái mà hắn cho là đang lấy lòng, từng cái đều như đang khiêu khích cô.

Mười phút trôi qua, Vệ Nghê như ngồi trên đống lửa. Đến lúc ăn cơm, Vệ Giá Phong và Thẩm Thục Lan ngồi cùng một bên, vô cùng tự nhiên để cô ngồi cùng Thành Dự. Vệ Nghê ngó lơ ánh mắt mãnh liệt kia, mắt nhìn thẳng ngồi xuống.

“Nghê Nghê, đây là món em thích nhất, ăn nhiều một chút nhé.”

Thành Dự gắp một đũa trứng xào cà chua muốn để vào trong chén của Vệ Nghê, cô nhíu mày lấy tay chắn miệng chén:  “…… Không cần.”

“Đây là thành quả anh học tập từ ba, em ăn thử một miếng đi.” Trong lời nói của Thành Dự có mang theo một tia khẩn cầu.

Vệ Giá Phong và Thẩm Thục Lan ngồi đối diện nhìn hai người.

Vệ Nghê không muốn họ phát hiện ra gì đó khác thường, chỉ có thể dời tay, để Thành Dự gắp miếng trứng xào cà chua bỏ vào trong chén của cô.

Sau khi Thành Dự thu đũa lại, cô quét mắt nhìn ba mẹ phía đối diện, lặng lẽ chọc chọc đũa vào đáy chén, nhét giấu dưới lớp cơm.

Cô có thế cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Thành Dự ở bên cạnh.

Vệ Nghê thừa nhận, hành vi này của cô hết sức ấu trĩ. Nếu để Vệ Giá Phong hay Thẩm Thục Lan rửa chén, cẩn thận chút là có thể thấy miếng trứng xào thừa lại, nhưng cô đang nghẹn cơn tức giận, không muốn tỏ ra nhượng bộ với Thành Dự dù chỉ là một chút nhỏ xíu.

Hàn huyên nói chuyện được vài câu, Vệ Giá Phong đã gấp đến độ không chờ nổi vào thẳng chủ đề:

“Nghê Nghê à, chuyện ba nói con đã suy xét đến đâu rồi? Mấy năm nay ngành y ngày càng hỗn loạn, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ rơi trúng người con ⎯ Con xem lần trước đi, nguy hiểm biết bao! Ba chỉ có một đứa con gái là con, nếu con có gì bất trắc, con hỏi thử làm sao ba sống nổi đây?”

Những lời này không có gì mới mẻ, Vệ Nghê nghe nhiều đến mức tai đóng kén, mỗi lần cô muốn từ chối, Vệ Giá Phong nhất định cũng từ tai này sang tai khác.

Bọn họ không ai chịu lùi về sau một bước.

Với Vệ Nghê mà nói, vất vả lắm sự nghiệp của cô mới vực dậy được, không thể nào lại chấp nhận từ chức quay về làm một phu nhân giàu có ở nhà chờ đợi chồng.

Vệ Giá Phong không hiểu điều này, cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra, vì sao cô nhất thiết phải làm nghề bác sĩ ngoại khoa đầy mạo hiểm như vậy chứ.

“Ba cũng không phải kêu con từ chức về nhà ăn ở không, con đi tìm việc ở công ty dược mà làm, không phải nhẹ nhàng hơn sao?”  Vệ Giá Phong tận tình khuyên bảo nói, “Lùi về vài bước thôi, nếu con vẫn muốn làm bác sĩ, không phải trong nhà tiểu Thành có bệnh viện sao? Con đến bệnh viện trong nhà làm, ba cũng thấy an tâm hơn rất nhiều….”

“Đúng đó,” Thành Dự phụ họa vào, “Bệnh viện tư nhân tuy quy mô không sánh bằng bệnh viện tuyến ba [1],  nhưng bệnh nhân và người nhà đều là nhân vật uy tín trong xã hội, vô cùng đảm bảo an toàn cho bác sĩ, hơn nữa đãi ngộ còn tốt hơn mấy lần so với bệnh viện công lập, năm trước mẹ anh còn tổ chức cho nhân viên nghỉ dưỡng ở đảo Bali…..”

[1] Bệnh viện tuyến ba: Cấp độ cơ sở y tế theo quy định của Biện pháp quản lý phân loại bệnh viện hiện hành của Trung Quốc, v.v., và là cấp cao nhất trong cấp độ phân loại ‘tuyến ba vá sáu’ đối với các bệnh viện ở Trung Quốc đại lục.

Sắc mặt Vệ Nghê lạnh nhạt, im lặng không nói, cầm đôi đũa trong tay máy móc đưa cơm nhạt như nước ốc vào miệng.

“Con nói gì đi, Nghê Nghê? Vệ Giá Phong thử nhìn Vệ Nghê, cẩn thận tìm kiếm sự tán thành của cô.

Vệ Nghê cũng không ngẩng đầu lên.

Im lặng trong xấu hổ, Thẩm Thục Lan cũng gia nhập cuộc chiến gay go này:

“….. Nếu không ông tuỳ con đi. Bác sĩ trên thế giới nhiều biết bao nhiêu, chẳng lẽ ai cũng gặp tình huống giống vậy? Con cái thi đậu trường y không dễ xíu nào, tuy đãi ngộ bệnh viện trong nhà tốt, nhưng sao có nhiều cơ hội phát triển như bệnh viện tuyến ba hả?”

“Do bà không biết đó thôi, bệnh viện tư nhân thời nay cũng có rất nhiều cơ hội học tập mà ⎯ Đúng không, tiểu Thành?” Vệ Giá Phong như cầu cứu nhìn về phía Thành Dự.

“Ba nói không sai đâu ạ.” Thành Dự nói, “Bệnh viện nhà con mỗi năm đều sẽ tổ chức cho bác sĩ xuất ngoại giao lưu học tập, cũng có nhiều mối quan hệ hợp tác với bệnh viện tuyến ba trong nước nữa.”

“Bệnh viện tư nhân có ra sao cũng không bằng bệnh viện tuyến ba….” Thẩm Thục Lan nhíu mày, “Nếu có thể ở lại bệnh viện tuyến ba, làm gì có ai chịu chạy tới bệnh viện tư nhân đâu chứ?”

“Mẹ, bệnh viện nhà con cũng có rất nhiều chủ nhiệm đến từ bệnh viện tuyến ba mà” Thành Dự nói, “Tuy rằng bệnh viện tuyến ba danh tiếng lớn, nhưng đãi ngộ dành cho bác sĩ không tốt mấy, hơn nữa…. Bệnh viện công lập đầy phức tạp, đãi ngộ kém là một chuyện, quan trọng nhất chính là không đảm bảo an toàn cho bác sĩ, lỡ như ngày nào đó Nghê Nghê bị ⎯⎯”

“Tiểu Thành nói với ba lúc nào?” Bỗng nhiên Vệ Nghê ngẩng đầu.

Vệ Giá Phong sửng sốt, dường như nhận ra biểu cảm của cô có gì đó không đúng, vô cùng biết điều lảng sang chuyện khác: “Cũng không quan trọng lắm, chỉ là ⎯”

“Hắn nói với ba lúc nào?” Vệ Nghê cố chấp hỏi đến cùng, “Tuần trước? Hay tháng trước?”

Vệ Giá Phong bị cô hỏi đến á khẩu không  trả lời được.

“Nghê Nghê…… Em đừng như vậy.”  Thành Dự nói.

Rõ ràng là do hắn lựa chọn phản bội mười năm của họ, kết quả là hắn chịu cúi đầu, lập tức biến cô thành dạng không biết tốt xấu, bám lấy không buông.

Hắn muốn trói đôi cánh của cô lại, cột hai chân cô, biến cô thành vật sở hữu, cho rằng ngày tháng trôi qua lâu sẽ có thể làm cô hồi tâm chuyển ý.

Rốt cuộc vì sao, vì sao hắn có thể hợp tình hợp lý thao túng cô, ép bức cô, tổn thương cô, còn vọng tưởng là cô sẽ yêu hắn như thuở ban đầu?

“Thành Dự…… Anh quá vô sỉ.”

Khoảnh khắc lời nói run run phát ra khỏi miệng, hốc mắt Vệ Nghê cũng  chực trào nước mắt. 

“Đã tới nước này rồi mà anh còn thuyết phục ba tôi khuyến khích tôi từ chức, là vì thấy nếu tôi thất nghiệp, cũng chỉ có thể ở yên trong nhà bám theo anh à?”

Cô đã sớm hạ quyết tâm không trở nên yếu ớt trước mặt Thành Dự, nhưng nước mắt lại trái ý tuôn rơi. Cô cúi đầu che giấu, liên tục dùng tay gạt nước mắt đi.

Vệ Giá Phong và Thẩm Thục Lan không hiểu nội tình, hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc.

Thành Dự nhíu nhíu mày: “Nghê Nghê, không phải thế, là em hiểu lầm anh….”

Sự tình đã phát sinh tới mức này rồi, đến người ngốc cũng phát hiện vấn đề nảy sinh giữa Vệ Nghê và Thành Dự.

Vệ Giá Phong không đề cập đến chuyện từ chức nữa, chỉ có Thẩm Thục Lan không nhịn nổi mở miệng nói:

“Đây là sao vậy? Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có mâu thuẫn gì cứ nói ra, mẹ phân xử giúp hai đứa⎯”

Cuối cùng mới kiềm chế được nước mắt, Vệ Nghê hít một hơi sâu, tránh tờ khăn giấy Thành Dự đưa, dùng tay lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt.

“Không mâu thuẫn gì hết….” Cô điều chỉnh hơi thở, ngẩng đầu nhìn thẳng ba mẹ đối diện bàn ăn, “Chỉ là bọn con quyết định ly hôn thôi.”

“Sao?!”

Giọng của Thẩm Thục Lan biển đổi, bà khiếp sợ nhìn hai người Vệ Nghê, dò xem có phải lời nói đùa hay không. Đáng tiếc, bà không tìm thấy được gì.

“Hai đứa muốn ly hôn? Vì sao?” Vệ Giá Phong mày nhíu thành nút thắt, tựa như nếm phải loại sự kiện khó tin, “Bởi vì Thành Dự không muốn con đến bệnh viện làm việc hả?”

Thành Dự có chút luống cuống, hắn muốn nắm lấy tay cô nhưng chỉ chạm tới giọt nước mắt lạnh lẽo.

“Nghê Nghê, đừng khiến ba mẹ phải lo lắng, có gì tụi mình đi ra ngoài nói sau được không?” Hắn cầu xin nói.

“…… Là do anh gây sự trước mà.” Vệ Nghê nói.

Nước mắt lại lần nữa phản bội ý chí của cô, lòng tự tôn duy nhất mà cô có thể giữ lại, là nước mặt chảy qua khuôn mặt vô biểu cảm.

“Tôi đã nói với anh từ lâu rồi….” Kiềm chế sự mềm yếu, giọng cô trầm thấp bất ngờ, “Có những chuyện anh dám làm, thì anh phải chấp nhận đánh mất tôi.”

“Anh thật sự biết lỗi rồi” Thành Dự gấp gáp nói, “Anh nguyện ý làm bất cứ điều gì, Nghê Nghê ⎯⎯ chỉ cần em cho anh một cơ hội ⎯”

“Đến tột cùng ở trong mắt anh, tôi là loại người như thế nào?”

Vệ Nghê cắt ngang lời hắn nói.

Cô quay đầu nhìn hắn. Khuôn mặt chưa khô nước mắt nở một nụ cười thê lương châm chọc.

“Vì sao hiện giờ anh còn cảm thấy hôn nhân của chúng ta có thể xoay chuyển chứ?”

Tất cả nỗi ai oán bi thương trong lòng không có chỗ trút, lời chất vấn từ nơi sâu nhất đáy lòng thốt ra, cũng hoá thành nước mắt vỡ đê chảy xuôi hai má cô.

“Ở trong mắt anh, tôi thấp hèn tới vậy sao?” Cô nói.

“Em nghe anh nói ⎯⎯” Giọng Thành Dự nghẹn ngào, “Đều là anh sai, là anh sai, cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Món ăn trên bàn còn chưa động đũa đã trở nên nguội lạnh, mùi vị gia đình thân thuộc cũng dần tiêu tán trong bầu không khí lạnh lẽo.

Bàn cơm này, làm sao cũng ăn không hết được.

Tựa như cuộc hôn nhân của cô, có ra sao cũng không còn khả năng quay đầu.

“Rốt cuộc hai đứa bị gì? Nói rõ ràng cho mẹ!” Thẩm Thục Lan căm tức nhìn cả hai, “Nếu đứa nào còn tuỳ tiện lôi chuyện ly hôn ra, mẹ là người đầu tiên không tha cho nó!”

“Mẹ……” Vệ Nghê mở miệng.

“Nghê Nghê!”

Bất chợt Thành Dự bắt được cổ tay của cô, sức lực mạnh đến kinh người. Hắn nôn nóng cầu xin nhìn cô, bị cô vờ như không thấy, cơn đau đớn từ cổ tay chạy lên tới ngực.

Như một giọt nước chảy vào đại dương.

Đau đớn ở cổ tay so với đau thấu nội tâm của cô lúc này, căn bản không đáng nhắc tới.

“Ly hôn là con đưa ra quyết định, chuyện đã xảy ra rồi, nguyên nhân cũng còn không quan trọng nữa.”

Đau nhức cổ tay lập tức nới lỏng.

Dù Thẩm Thục Lan và Vệ Giá Phong đã chuẩn bị sẵn sàng nghe tin tức lớn này vẫn thấy giật mình, ngay cả Thành Dự dùng ánh mắt khẩn cầu cô đừng nói đầu đuôi câu chuyện cũng ngây ngẩn cả người.

“Con biết quyết định này sẽ làm ba mẹ thương tâm, nhưng con không muốn chỉ làm hài lòng người khác, con cũng muốn được một lần tự do ⎯⎯”

Tại một khắc này đây, cô dứt bỏ hết sự trói buộc, những thứ muốn cho người khác, cuối cùng chỉ biến thành xiềng xích ôn nhu của chính mình. Mặc dù chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, cô cũng muốn giống vị nhạc sĩ lưu lạc, dù là bên ngoài mưa to gió lớn ra sao, đều cũng sẽ ưu tiên lắng nghe tiếng gọi con tim của bản thân trước.

“Con muốn đổi một cách sống khác, bất luận là thắng hay thua, đều sẽ tự mình gánh vác hậu quả.”

Sắc mặt Thẩm Thục Lan và Vệ Giá Phong dần dần biến hoá.

Có lẽ dựa vào phần nào đó trong trực giác phụ nữ, thái độ Thẩm Thục Lan thay đổi bất ngờ không ép hỏi nguyên nhân ly hôn, mà chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô.

“Ba, mẹ ⎯” Vệ Nghê tỏ ra kiên quyết, vài giọt nước mắt còn sót lại trên mặt lấp lánh như ánh kim cương, “Hãy để con được một lần tự mình quyết định đi.”

Bình Luận (0)
Comment