Có hẹn vào lúc 6 giờ tối, 5 giờ Giải Tinh Tán đã đăng xuất khỏi hệ thống giao cơm.
Cậu cưỡi con xe yêu dấu phóng nhanh như gió về phòng trọ. Tốn mười phút tắm rửa, đứng trước tủ quần áo màu đen phân vân không biết nên mặc gì, lúc cậu thay bộ quần áo sạch sẽ thơm mùi nước xả thì đầu húi cua cũng khô ráo hoàn toàn.
5 giờ rưỡi, Giải Tinh Tán cạo râu xong hối hả khoá cửa nhà lại, lần nữa cưỡi con ngựa máy dấu yêu của mình rời đi.
Quãng đường rong ruổi, vào 5 giờ 45 phút chiếc xe máy đen xuất hiện trước cửa bệnh viện thuộc đại học Y khoa thành phố C.
Tắt máy xuống xe, Giải Tinh Tán cúi đầu xem đồng hồ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, trong lòng hiện lên hai chữ ⎯⎯ tuyệt vời.
Cậu ngồi trên yên xe máy bọc da mềm mại, vui vẻ chờ trước cửa lớn bệnh viện.
Là một người xã giao rộng rãi, điện thoại cậu không ngừng rung lên.
Hồ Bằng nhắn tới:
“Anh Giải, tối nay đến quán bar không?”
Giải Tinh Tán không kiên nhẫn:
“Mai đến.”
Phiền phức gọi điện đến:
“Người anh em, nghe nói tối nay chú xin nghỉ ở quán bar à? Đến đại lộ Phù Dung đua xe không nào?”
Giải Tinh Tán trái nết:
“Nói sau đi.”
Ban nhạc liên hoàn gọi, Giải Tinh Tán sợ ngăn phải đường mạng gọi từ Vệ Nghê nên mới không tình nguyện ấn nghe:
“Bị bệnh á? Bệnh gì? Mẹ nó không phải hôm qua cậu còn ‘rồng rắn lên mây’ đấy à?”
Giải Tinh Tán nắm tay đặt lên miệng yếu ớt khụ khụ tới khụ khụ lui:
“Thật sự không dậy nổi… Tối qua trúng gió đêm, hôm nay đau đầu muốn chết, ngủ thêm một lát nữa đây…”
“Cậu⎯⎯”
Giải Tinh Tán dứt khoát cúp máy.
Gió mát như sóng biển vỗ qua người cậu, Giải Tinh Tán híp mắt hưởng thụ ánh chiều tà của mặt trời lặn.
Hơn 6 giờ, cửa lớn tự động khu nằm viện giống miệng cá mấp máy, phun ra nuốt vào liên tục, càng ngày càng nhiều người đi ra từ bệnh viện, phân tán khắp đường đi và mấy quán ăn bên ngoài. Còn có một con gấu trúc màu lam chạy chậm tiến vào khu nằm viện.
Giải Tinh Tán đợi hơn nửa tiếng đã thấy hơi bực bội.
Cậu đoán chừng Vệ Nghê cũng sẽ liên hệ cậu, đứng dậy đi đến quầy bán quà vặt cách đó không xa, mua hai chai nước soda ướp lạnh.
“Nhóc tới nữa rồi à?” Ông chủ quầy nhận ra cậu, ghẹo chọc nói, “Lần này đã biết đang làm gì?”
“Biết⎯⎯” Giải Tinh Tán nhướng mày cười, trong mắt lóe lên khí phách thiếu niên, “Cháu đang đợi người.”
**
Hôm nay Vệ Nghê trực ngoài khoa tim, đã qua 4 giờ, sự tình bỗng có chút phát sinh, cô vội đến mức chân không chạm chất. Vất vả đến tận 5 giờ rưỡi, cô cho rằng đã có thể nghỉ ngơi một chút rồi thì có một y tá bước nhanh đi vào văn phòng bác sĩ:
“Bác sĩ Vệ, triệu chứng của bệnh nhân giường số 7 đột nhiên chuyển biến xấu! Chủ nhiệm Khương kêu chị chuẩn bị công tác làm trợ thủ số một tham gia giải phẫu!”
Vệ Nghê vừa mới cầm điện thoại lên đã lập tức bỏ lại vào túi.
“Chị đi ngay!”
Cô vội vã làm cuộc phẫu thuật tạm thời, chờ bận xong việc mới có thể cầm lấy điện thoại, màn hình đã chớp nhoáng mấy cái, đồng hồ trên điện thoại hiện lên hai cuộc gọi nhỡ vô cùng chói mắt.
Vệ Nghê không chú ý đến hai câu hàn huyên của bác sĩ giao ca đêm, xách túi lên vai xong sau đó cuống quít chạy ra ngoài.
“Có ai tới tìm chị không?” Cô ngăn lại cô y tá trẻ dò hỏi.
“Tới tìm bác sĩ Vệ ạ?” Y tá trẻ kinh ngạc nói, “Không có ạ.”
Vệ Nghê vừa đi vào thang máy vừa gọi điện cho Giải Tinh Tán.
Gương thang máy sạch bóng trên vách hiện rõ bóng người của Vệ Nghê, khuôn mặt trắng nõn giống như cành ngọc lan trắng đang chớm nở sau cơn mưa, làm cho người ta nhịn không được tưởng tượng đến cảnh nó nở rộ.
Thang máy đi từ lầu 13 xuống lầu 1, Vệ Nghê chờ cuộc gọi tự động tắt cũng không có ai bắt máy.
Cửa thang máy mở, cô giẫm giày cao gót đến đại sảnh khám gấp. Đại sảnh dòng người chen chúc, cũng không có bóng người cô tìm kiếm.
Chẳng lẽ cậu bỏ đi rồi? Vệ Nghê không khỏi thấy buồn bã.
Cửa tự động mở ra, Vệ Nghê ra ngoài đứng dưới hiên tiếp tục gọi điện lại cho Giải Tinh Tán thêm lần nữa.
Song, cô phóng ánh mắt đi xa, không ngừng tìm kiếm bóng người gần gần đó.
Cô nhìn qua nhìn lại vài ba lần, cũng chưa thấy thứ gì liên quan đến Giải Tinh Tán. Mà điện thoại cô gọi, nãy giờ vẫn không ai bắt máy.
Cậu giận sao? Vì giận cô nên mới không thèm nghe máy?
Thời gian hẹn là vào 6 giờ, thời điểm cô đi ra từ cửa lớn đã là 8 giờ rưỡi, mặc dù trời chạng vạng tối, nhưng nhiệt độ bên ngoài trời nóng hơn 30℃. Nếu Giải Tinh Tán muốn giận cô, cô thành thật không thấy mình oan uổng.
Giải Tinh Tán không nghe máy, cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho cậu.
“Xin lỗi cậu…”
Vừa nhập xong ba chữ, khựng lại một chút lại bị cô xoá đi. Cô ngẩn ngơ nhìn khung chat, không biết nên giải vây cho bản thân như thế nào.
Những ngôi sao trên trời chớp chớp nhìn cô.
Bỗng từ phía sau truyền đến loạt âm thanh nhẹ nhàng. Vệ Nghê bất giác quay đầu nhìn, một con gấu trúc màu xanh lam từ sau cây cột nhảy ra.
Gấu trúc lam giẫm lên vài bước nhảy vụng về, chầm chậm đi đến bên cạnh Vệ Nghê, vừa vỗ vỗ tay vừa xoay quanh cô.
Mũ trùm đầu lông xù quá lớn, nằm lệch lệch trên cổ cậu, chắc phải thở bằng miệng, chỉ có thể thấy một mảnh tối đen, không thấy rõ da người bên dưới.
Chẳng biết vì sao, Vệ Nghê nảy ra một suy đoán.
Sự chờ mong từ đáy lòng làm đôi mắt cô sáng lên theo.
Cô duỗi tay muốn lấy mũ trùm đầu của gấu trúc, người đó lại tránh né, tiếp theo lại đong đưa bước nhảy trở về bên cạnh người cô, lần này, gấu trúc hơi hơi khom lưng, vươn tay phải ra với cô.
Quý ông thanh lịch mời khiêu vũ, nhưng đối phương cũng không phải hoàng tử hay kỵ sĩ, mà là một cậu gấu trúc dí dỏm.
Vệ Nghê không tự chủ được đưa tay lên.
Gấu trúc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cô có thể cảm nhận được, người dưới lớp áo đang không chớp mắt nhìn cô thông qua lỗ thông hơi của bộ đồ thú bông.
Giây tiếp theo, cô còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị cậu gấu trúc lôi kéo chạy đi.
Cô nén tiếng thét lại tránh để người khác nhìn ngó.
Thừa dịp đêm tối không có gió lớn, một cậu gấu trúc to gan lớn mật bắt cóc một vị bác sĩ.
Văn phòng lầu một khu nằm viện sáng đèn, đang xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, thực tập sinh nhàn nhã biếng nhác khó tin nổi xoa xoa hai mắt:
“… Gấu trúc leng keng [1] bắt cóc người?”
[1] Hình ảnh minh hoạ
**
Giày cao gót của Vệ Nghê hối hả gõ trên mặt đất.
Cô chạy dưới trời sao cùng với cậu gấu trúc kỳ lạ, giống như công chúa bỏ trốn cùng quái vật.
Chạy nhanh trên giày cao gót không tiện, nhưng gấu trúc vẫn thong dong thả chậm bước chân lại chờ cô, kiểm soát tốc độ sao cho cô có thể bắt kịp.
Cuối cùng, một chiếc xe máy đen xuất hiện trong tầm nhìn, cô mới hoàn toàn thả lỏng tinh thần.
Tới trước xe máy, cậu gấu trúc mới buông tay cô ra, còn cô cũng đã gỡ mũ trùm đầu trên người gấu trúc xuống.
Giải Tinh Tán trên mặt đổ đầy mồ hôi ngây ngốc cười với cô, đôi mắt một mí to không hề có chút oán hận hay bất mãn nào. Còn cô đứng dưới đôi mắt nhìn chăm chú thuần thuý đầy vui sướng kia, trong lòng càng thêm phức tạp.
“Cậu… Cậu làm gì vậy?” Giọng của Vệ Nghê khô khốc.
“Học lại cho chị xem.” Cậu dừng một chút, giấu đầu lòi đuôi nói, “… Dù sao cũng đang rảnh, thôi thì giúp giao bánh kem, thuận tiện học thêm điệu nhảy mới ấy mà.”
“… Vì sao?”
“Cũng không phải nguyên nhân gì đặc biệt…” Giải Tinh Tán đá đá mũi chân, sắc mặt bình tĩnh như cũ, ánh mắt lại thả về hướng khác, “Chỉ là nhìn họ cười vui vẻ như vậy, chợt cũng muốn biết… Nếu để chị nhìn thấy gấu trúc khiêu vũ, có phải cũng sẽ tươi cười giống thế không.”
Một mùi hương bí mật nào đó phiêu bay trong gió.
Giống như kẹo bông gòn vừa ra lò, như hoa tường vi nở rộ sau cơn mưa đầu mùa, như trái anh đào vừa hái trên cây xuống, trông không khí toả hương không khác biệt lắm với những thứ đó.
Lần đầu tiên cô được nghe câu trả lời trẻ con đến thế, ngơ ngẩn nhìn cậu.
“… Đơn giản vậy thôi sao?”
“Đơn giản vậy thôi.” Giải Tinh Tán không do dự nói.
Cô không nhịn được mà bật cười.
Cái cười tươi này thật ra không sánh được với những cái cười to thoải mái cậu thấy trước đó, nhưng đối với Giải Tinh Tán mà nói, như vậy là đã đủ mãn nguyện rồi.
Cậu đây thắng cuộc làm người đẹp cười bằng chính thực lực của mình, lại còn được độc hưởng, không có kết quả nào tốt hơn này nữa cả.
Sao trên trời chớp nháy, Giải Tinh Tán không chớp mắt nhìn ngôi sao trên mặt đất.
Cậu nhìn Vệ Nghê, ánh mắt luôn thờ ơ chợt trở nên nghiêm túc:
“Tôi hy vọng rằng chị sẽ luôn vui vẻ.”
Tuy trong lòng Vệ Nghê có chút nghi hoặc, nhưng vẫn coi đây là một loại mong ước đẹp đẽ, cô gật gật đầu: “Tôi sẽ.”
“Không phải, cái tôi muốn là chị có thể thật sự vui vẻ.” Cậu nói, “Tôi mong mỗi một ngày chị đều có thể tươi cười từ nội tâm, mong chị có thể thoát khỏi trói buộc, chân chính được làm chính mình, mong chị sẽ nghe theo tâm ý của bản thân, gan dạ biểu đạt ý nghĩ của mình, mong chị có thể rời bỏ những người đã làm chị đau khổ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của riêng chị… Có lẽ chị sẽ không tin, nhưng đây thật sự là mong muốn của tôi.”
Vệ Nghê không hoài nghi về lời cậu nói.
Từ trong đôi mắt tha thiết đầy chân thành, phản chiếu lại bóng dáng của cô, vốn không có chút giả dối giấu giếm nào.
Giải Tinh Tán nhìn khuôn mặt thanh tú gần ngay trước mắt, đột nhiên sáng tỏ điều gì ở Vệ Nghê có thể đả động tới cậu.
Chính là sự yếu ớt đôi khi xuất hiện đáy mắt cô, ở vẻ kiên cường và lạnh lùng che giấu sự bi thương, từ lần đầu tiên gặp mặt đã lay động con tim cậu. Cô lung lay đứng bên cạnh cơn gió lốc, cậu lập tức biến thành anh hùng, có nghĩa vụ, có năng lực cứu cô ra khỏi vòng xoáy.
Cậu muốn bảo vệ phần yếu đuối ngại va chạm với người khác kia, muốn đem cô giấu dưới cánh chim của cậu, cho nên cậu không ngừng bước tới gần, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần xuất hiện một tia sáng dẫn lối, cậu sẽ liều lĩnh chắp cánh cùng cô bay đi.
Có lẽ là do định mệnh.
Là lần duy nhất cậu đồng ý nghe theo vận mệnh sắp đặt.
Cậu không muốn thừa nhận đây là tình yêu, bởi vì ngay tại giờ khắc này, nó không đơn thuần chỉ là tình yêu.
“Tôi tình nguyện dồn hết sức lực, giúp chị có được hạnh phúc. Ngay cả khi…” Cậu nói, “Ngay cả khi chỉ là cậu gấu trúc xuất hiện sau khi trời tối.”
Không đợi Vệ Nghê trả lời, cũng không cho cô thời gian để cự tuyệt, Giải Tinh Tán cởi mũ thú bông nhét vào cốp xe, chân dài một bước ngồi lên xe máy.
“Lên thôi, tôi đói muốn xỉu rồi!” Giải Tinh Tán tuỳ ý nói, “Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho bác sĩ Vệ mấy món ngon đường phố, không ăn hết ba vòng đường đừng hòng trở về nhà.”
Lần nữa được ngồi trên xe máy, Vệ Nghê có vẻ đã quen thuộc cách leo lên xe.
Bản năng nghề nghiệp khiến cô không khỏi đặt ra câu hỏi:
“Có giấy phép an toàn vệ sinh thực phẩm không?”
“Cái này mà chị còn không hiểu sao, Lỗ Tấn từng nói, ăn đồ không sạch sẽ không sinh bệnh đó⎯⎯”
Tiếng xe máy nổ vang, giống như rắn trườn uốn lượn trên đường dốc chạy ra ngoài đường.
Vệ Nghê đỡ lấy eo cậu, vì áp chế tiếng gió ồn ào, cố nâng giọng nói: “Nếu lỡ bị bệnh thật thì sao bây giờ?”
“Bị bệnh thì tôi chữa cho chị! Được chưa?”
“Còn nếu cậu bị thì sao?”
“Sao nào, muốn thử à?”
“… Hay thôi đi.”