Họ bước đi trên ánh trăng.
Sinh viên nhạc viện như ngôi sao rải rác lên sân thể thao rộng lớn, chỗ này có một ngôi, chỗ kia có hai ngôi, vờn qua vờn lại quanh ánh trăng.
Ánh trăng sáng chói loá mắt, còn Giải Tinh Tán thì đang thần hồn điên đảo.
Cậu ngây thơ giống như học sinh tiểu học, cố ý dùng từ ngữ và cử chỉ thái quá, chỉ vì chọc cười cô.
Cười cũng sáng chói, không cười cũng sáng chói.
Ngôi sao Giải Tinh Tán này, trốn không thoát ánh trăng sáng ơi là sáng mang tên là Vệ Nghê.
“… Chị biết không, sân trường nhạc viện có một truyền thuyết đó.”
“Là chuyện ma hả?”
Giải Tinh Tán hơi nghẹn, vì đối phương quá thẳng thừng.
“Là về tình yêu.” Cậu nói, “Người giành được hạng nhất cuộc thi tốt nghiệp sẽ ‘thành đôi’ với người mình thích. Người đứng đầu nhạc viện chúng tôi mấy năm trước, và bạn gái ở bên cạnh anh ta lúc đó, bây giờ cũng kết hôn sinh con luôn rồi.”
“Nhạc viện còn có truyền thuyết như vậy nữa à?” Vệ Nghê hơi ngạc nhiên.
“Có chứ⎯⎯” Giải Tinh Tán tạm dừng, “Đây là truyền thuyết do tôi mới sáng tác ngay tại chỗ.”
Nhìn vẻ mặt buồn cười của Vệ Nghê, cậu suy sụp nói: “Chịu luôn [1], tôi không nói xạo trước mặt chị được.”
[1] Gốc G了个G – câu chơi chữ trong tiếng Trung, dùng để chịu thua trước người khác một cách hài hước, tích cực.
Vệ Nghê thầm nghĩ, không gạt người được mới tốt.
Bởi vì cô luôn dễ bị lừa trước mặt người cô thích.
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai cậu một cách an ủi.
“Tôi không phải con nít.” Giải Tinh Tán nhìn chằm chằm cô nói.
Vệ Nghê cũng thấy động tác của mình có vài phần tuỳ tiện. Cô nhanh chóng thu tay lại.
“Tôi biết mà.” Cô cười nói.
“Chị ăn chiều chưa?” Giải Tinh Tán hỏi.
“Chưa nữa,” Vệ Nghê nói, “Cậu thì sao?”
Giải Tinh Tán vỗ đùi: “Lỗi tôi, đáng ra phải hỏi chị sớm một chút. Đi thôi đi thôi, dẫn chị đi trải nghiệm ẩm thực nhạc viện.”
Vừa dẫn cô đến căn tin, Giải Tinh Tán vừa chu đáo giải thích:
“Chị đừng có coi thường căn tin nhạc viện của chúng tôi, trong phạm vi 3 km này, căn tin nhạc viện của chúng tôi có doanh số bán ra cao nhất đó! Đầu bếp căn tin trước kia từng làm ở nhà hàng gì đó, bây giờ đến trường của chúng tôi, còn mở cửa phục vụ cho người bên ngoài vào ăn nữa⎯⎯ Ôi, tôi nói nhiều chi bằng chị ăn thử một miếng đi, tới đây tới đây, đây là căn tin trứ danh ở nhạc viện, hôm nay Đại sư Giải quẹt thẻ mời khách, muốn ăn gì cứ tự nhiên!”
Bước vào căn tin, Vệ Nghê đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn bao trùm lấy không khí.
“Ở đây còn có lẩu nữa à?” Cô hỏi.
“Có luôn! Chị biết chọn lắm nha, nổi lầu nhỏ ở nhạc viện, không phải tôi nói quá lên đâu⎯⎯ Chạy đằng trời cũng không đuổi kịp [2], đây là do sinh viên nhạc viện công nhận đó. Chị thích ăn lẩu hả?”
[2] Gốc 朝地门拍马也赶不上 – nghĩa là dù có cố gắng hết sức cũng không đuổi theo kịp.
“Hơi thích.”
Vệ Nghê vừa nói nước bọt đã tiết ra trong miệng.
Suy đi nghĩ lại, sắp hơn nửa năm cô đã không ăn cơm đàng hoàng, cân nặng giảm xuống gần 6kg [3]. Chỉ riêng điểm này mà nói, phải nói lời cảm ơn với người chồng cũ kia của cô.
[3] 1 cân TQ = 0,5968 kg, convert để 10 cân = 5,968 kg.
Thứ duy nhất cô giữ lại liên quan đến hắn, chỉ có giấy ly hôn màu đỏ.
Giải Tinh Tán dẫn cô đi đến vị trí cửa sổ lầu hai căn tin, sau đó nói:
“Chị ngồi ở đây đi, tôi đi gọi món⎯⎯ Chị thích ăn món gì?”
Vệ Nghê liệt kê mấy loại thức ăn thông thường nhúng vào lẩu, Giải Tinh Tán bước nhanh đến cửa sổ gọi món.
Vệ Nghê quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sao đêm ở trên trời cao, lấp lánh tựa như nụ cười tinh ranh của Giải Tinh Tán.
Không quá một hồi, khi Giải Tinh Tán gọi đồ ăn xong quay lại, không có chọn chỗ ngồi phía đối diện, mà là trực tiếp ngồi bên cạnh người cô.
Hai người ngồi trong căn tin, tim Vệ Nghê bỗng đập nhanh hơn bình thường.
“Tôi không biết chị thích uống nước gì, nên mua cho chị chai nước soda⎯⎯ Tôi cảm thấy bác sĩ các chị đều rất coi trọng sức khoẻ.” Giải Tinh Tán lấy hai chai nước từ túi nilon ra, “Nếu chị không thích, tôi đi mua chai khác cho chị, quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu⎯⎯ không xa mấy.”
“Nước soda cũng được.” Cô cầm lấy chai nước trong tay, nhìn vỏ nhựa bên ngoài nói, “Soda… Tôi thích.”
Sau khi nồi lẩu được bưng lên, Giải Tinh Tán bật lửa lớn nhất, bề mặt nồi lẩu sôi lên rất nhanh.
Thịt bò tẩm cay, tôm sống, ngó sen… Rau nấm liên tiếp được cho vào nồi, nước lẩu đỏ trở nên an tĩnh lại.
Trong lúc nói chuyện phiếm câu được câu không, nồi lẩu sôi lại lần nữa, trong nước lẩu màu đỏ sôi lên còn thấy chút đồ ăn bỏ vào, hương thơm ngào ngạt thơm nức mũi.
Giải Tinh Tán cầm lấy đôi đũa, đầu tiên gắp thịt bò tẩm cay lên, bỏ vào chén của Vệ Nghê.
“… Cảm ơn cậu.”
Hơi nóng nồi lẩu bay vào mặt, cô che giấu đôi má ửng đỏ dưới ánh trăng.
Trong lúc ăn lẩu, Giải Tinh Tán đều quan tâm đến trạng thái của cô ⎯⎯ Ánh mắt quét qua mặt bàn, Giải Tinh Tán bắt đầu lấy giấy, nấu ba miếng măng tây, Giải Tinh Tán liền bỏ miếng thứ tư vào chén của cô, đồ ăn đã ăn xong một nửa, Giải Tinh Tán chủ động hỏi cô ăn cơm không, muốn thêm đồ ăn hay không.
Cậu săn sóc mọi thứ đều như gãi đúng chỗ ngứa.
“Trước kia cậu chưa từng có bạn gái thật à?” Vệ Nghê nhịn không được hỏi.
“Thật đến mức không thể thật hơn, tôi mà nói dối, chết⎯⎯”
“Được rồi được rồi!” Vệ Nghê sợ tức nỗi nâng cao giọng đánh gãy lời cậu.
Ăn xong nồi lẩu nhỏ, Vệ Nghê no bụng ngồi trên ‘con ngựa đen’ của Giải Tinh Tán.
“Đúng rồi, hồi trước đã muốn hỏi chị, vì sao chị không lái xe vậy? Chỉ là tò mò bình thường thôi ⎯⎯ tôi vẫn sẽ đưa đón chị, chúng ta cùng nhau song mã song hành!”
May là Giải Tinh Tán đã leo lên xe, không nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Vệ Nghê sau lưng.
“Trước kia từng gặp tai nạn.” Cô thờ ơ nói, “Sau đó không lái nữa.”
“Tai nạn xe?!” Giải Tinh Tán sợ tới mức giật cả mình, cũng không khởi động xe, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô, “Có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng thì đã không còn ở đây rồi!” Giải Tinh Tán chọc cô bật cười, tâm tình vừa tuột dốc đã tan thành mây khói.
“… Cũng phải ha.” Lúc này Giải Tinh Tán mới quay đầu đi, vặn tay ga, ‘oành’ một tiếng phóng ra ngoài.
“Không lái thì không lái thôi!” Giải Tinh Tán trong gió lớn nói to, “Dù sao tôi cũng sẽ lái, sau này chị muốn đi đâu⎯⎯ tôi sẽ chở chị đi!”
Vệ Nghê bật cười.
“… Được.”
Xe máy một đường phi nhanh như chớp, nhanh chóng đến trước cửa lớn biệt thự nhà Vệ Nghê.
Biệt thự nằm lưng chừng núi, những khúc cua và ngã rẽ nói tiếp nhau, nhưng Giải Tinh Tán lại có thể dễ dàng đi đúng hướng như thể đã quá quen thuộc.
“Con đường này cũng sắp thành nhà của tôi luôn rồi.” Lúc xuống xe, Giải Tinh Tán đùa vui.
Vệ Nghê vừa gỡ mũ bảo hiểm vừa thuận miệng nói:
“Tôi sắp chuyển nhà.”
Giải Tinh Tán sửng sốt: “Chừng nào?”
“Sau khi tìm được nhà mới thích hợp đã.” Vệ Nghê nói, “Căn nhà này, tôi tính bán nó đi.”
Bao gồm cả căn nhà này, Thành Dự đã để lại cho cô tất cả tài sản ngoài công ty, nhiều hơn so với mức tài sản yêu cầu trong thoả thuận ly hôn của cô.
Cho dù cô không đi làm, số tài sản đó có dùng cho cả đời cũng không hết.
Cô cũng không có yêu cầu gì đối với Thành Dự, đã từng oán hận, hiện giờ, đã không còn nữa.
Yêu hận thanh toán xong, cô sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng sẽ quên đi hắn. Cô sẽ không vì một người như Thành Dự, khiến cho lòng mình mọc đầy gai nhọn.
Đời này của cô, vẫn còn dài.
“… Bán đi cũng tốt.” Giải Tinh Tán lấy lại tinh thần, lập tức nói, “Chị nhìn đi, đường núi này vừa dài vừa ngoằn ngoèo ⎯⎯ phong thuỷ cũng kém! Chị tìm được nhà nào tốt hơn chưa?”
“Còn đang tìm, tạm thời chưa thấy nơi nào vừa lòng.”
“Vậy chị có thể xem thử chỗ gần nhà tôi nha.” Giải Tinh Tán thuận tiện ‘thừa nước đục thả câu’, không buông tha bất cứ cơ hội nào để kéo gần khoảng cách cả hai lại, “Chỗ tôi là khu chung cư cũ, sau lưng có cái tiểu khu cao cấp mới xây không lâu, gọi là Long Hồ gì đó, từ đó tới nhà tôi chưa tốn tới năm phút đi bộ nữa đó! Đường lớn trống trải! Địa hình bằng phẳng! Đối diện còn là ngân hàng Trung Quốc nữa, mở cửa đón tiền tài ⎯⎯ Là dấu hiệu tốt đó nha!”
Giải Tinh Tán làm vẻ mặt khoa trương chọc Vệ Nghê cười, Giải Tinh Tán thấy cô cười, cũng lộ ra chút dễ chịu:
“Tôi giỡn thôi, chị đừng tin! Chị tìm chỗ ở, nhất định phải tìm nơi gần bệnh viện, chị thường tan tầm vào lúc 8 giờ tối, vẫn nên tìm chỗ gần bệnh viện mới tiện hơn.”
“Ừm.”
Đứng ở cửa nói một đoạn thật dài, Giải Tinh Tán nấn ná mãi không nỡ ngồi lên xe máy.
“Tôi đi đây, chị về nghỉ ngơi sớm một chút nhé!”
Vệ Nghê kiên nhẫn đồng ý với cậu.
Giải Tinh Tán vung cánh tay, giống như một cơn gió lốc, gào thét lao xuống sườn núi.
Còn Vệ Nghê thì mang theo nụ cười đi vào nhà.
**
Ngày Điền Nhã Dật xuất viện, Giải Tinh Tán cũng tới.
Lúc tạm biệt nhau trước cửa bệnh viện, Giải Tinh Tán cưỡi con xe màu đen, phô trương dừng trước mặt mọi người.
Vệ Nghê vừa thấy bộ quần áo giao cơm chưa nhét kỹ vào cốp xe, biết ngay cậu vừa mới làm gì xong đã vội vàng đi tới đây rồi.
Cô bé đã lắp mắt giả, thoạt nhìn không thấy gì mắt thật, vừa nhìn thấy cậu vẻ mặt trở nên vui mừng. Cô bé đang muốn nói lời chào với Giải Tinh Tán, ba cô bé đã cau mày lườm cậu chỉ vào Giải Tinh Tán: “Mi còn dám tới à?!”
“Đây là bạn của tôi.” Vệ Nghê đi về phía Giải Tinh Tán đang lại gần, nói ra câu phủ đầu.
Ba Điền nghe vậy ngạc nhiên, hoài nghi nhìn Giải Tinh Tán, không tiếp tục tức giận nữa
“Anh ấy đã kể chuyện xưa cho con nghe, giúp con quyết định làm phẫu thuật. Anh ấy là người tốt.” Điền Nhã Dật dùng giọng điệu chắc chắn nói, “Không nhờ anh ấy, bây giờ con cũng sẽ không thể ngồi ở đây rồi.”
Ba Điền xấu hổ, nhỏ giọng trách cứ con gái: “Con cũng chưa kể rõ cho ba nghe!”
“Anh ít nói vài câu đi, không có anh, người khác cũng không cần tới khuyên con gái anh đâu.” Bác Điền Nhã Dật lạnh lùng lên tiếng.
Bác cả đã mở miệng thì hữu hiệu hơn bao giờ hết, ba Điền lập tức im miệng.
“Xin chào, bác sĩ Vệ đã nói về cậu với tôi, tôi cũng đã xem camera, lúc ấy là nhờ cậu khuyên Nhã Dật.” Điền Hạo vươn tay với Giải Tinh Tán, “Tôi là bác cả của Nhã Dật, thay mặt cả nhà chúng tôi cảm ơn cậu nhiều.”
“Đâu có, đâu có.” Giải Tinh Tán bắt tay ông ấy thật chặt.
“Nghe bác sĩ Vệ nói, cậu là thành viên ban nhạc sao?” Điền Hạo nói, “Tên gọi là gì?”
“Đúng vậy, không sai.” Giải Tinh Tán kinh ngạc nhìn Vệ Nghê một cái, “Là ban nhạc nhỏ không nổi tiếng mà thôi, tên là ‘Bảo tàng xưa’ [4].”
[4] Gốc 前任博物馆 /Qiánrèn bówùguǎn/
Điền Hạo lấy một tấm danh thiếp từ trong ngực đưa qua.
“Tôi là chế tác của Hải Cẩu Video, hiện đang chuẩn bị tổ chức chương trình giải trí cho ban nhạc, nếu có thời gian, chúng ta hẹn nhau, cậu dẫn tôi tới xem nhóm cậu luyện tập.”
Tiện tay làm việc thiện đổi lấy một bất ngờ lớn, Giải Tinh Tán hết sức vui mừng.
Niềm vui sướng của cậu làm Vệ Nghê cũng vui theo, cô không khỏi mỉm cười.
“Còn có bác sĩ Vệ nữa…” Điền Hạo chuyển hướng sang Vệ Nghê, trịnh trọng nói, “Cả nhà chúng tôi đều sẽ không quên đi sự trợ giúp của cô dành cho Nhã Dật.”
“Là chuyện nên làm thôi.” Vệ Nghê khiêm tốn nói.
“Tôi hỏi phó viện trưởng mọi người rồi, cô ấy nói với tôi, tròng mắt giả cho Nhã Dật là do cô nhờ bạn bè ngoại quốc đặt làm, đều dùng vật liệu và kỹ thuật tốt nhất để làm ra. Dù có nhiều tiền cũng chưa chắc sẽ đặt được.” Điền Hạo nói, khom lưng chào Vệ Nghê, “Ân tình này, chúng tôi rất cảm kích trong lòng.”
Lúc Vệ Nghê vội vã đỡ Điền Hạo đứng dậy, Điền Nhã Dật cũng học theo dáng vẻ của bác cả, ở sau lưng ông cúi gập người với Vệ Nghê.
Ba mẹ Điền tuy đơn giản đứng nhìn, nhưng trên mặt cũng lộ chút cảm động.
“Đều là chuyện nên làm cả.” Vệ Nghê lặp lại lần nữa.
Xuất phát từ tấm lòng.
Trong suốt những năm tháng trưởng thành dài đằng đẵng của mình, cho dù lòng tốt đôi khi gặp đá [5] đi chăng nữa, cô chưa bao giờ thật sự thấy chán nản.
[5] Gốc ‘善良撞过多少次冰冷的南墙’ – Convert ‘thiện lương đâm quá bao nhiêu lần lạnh băng nam tường’: mang nghĩa về việc người tốt gặp phải những khó khăn, trở ngại, thậm chí là sự phản bội, lạnh lùng từ người khác hoặc trong đời.
Có khổ sở, có thương tâm.
Nhưng cô vẫn ngây thơ cho rằng, trên đời người tốt luôn nhiều hơn kẻ xấu.
Vì đã trải qua nỗi đau khi sự dịu dàng bị phụ bạc, nên cô không muốn người khác cũng phải chịu cảnh tương tự.
Cô đối xử tử tế với người khác, hiện giờ, cũng nhận được sự tử tế từ người khác.
Thế gian đã xác thực sự cố chấp của cô.
Chỉ cần tâm hồn không bị mây mù giăng lối, ánh dương sớm muộn gì cũng sẽ chiếu rọi đến mình.