Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 44

Cái ôm bất chợt khiến cho người ta giật mình, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, đầu tiên là cô để ý đến hơi lạnh từ trên người cậu, trên trán còn đổ đầy mồ hôi, còn có nhịp tim đang đập mãnh liệt dưới lớp áo hoodie nhung.

Suy nghĩ một lúc, cô liền hiểu ra mọi chuyện.

Chỉ cần nghĩ bởi vì cậu biết mình đang ở đây, cho nên mới chạy như điên trở về, còn cho rằng cô rời đi rồi nên mới ngơ ngác đứng trước cửa thang máy như vậy, trái tim cô lại như bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, những băn khoăn, ưu tư gì đó đều tan biến.

Bọn họ vẫn bất động ôm nhau trước thang máy.

Cửa thang phía sau khép mở vài lần, lần lượt có vài người mang vẻ mặt kinh ngạc đi ngang cả hai, nhưng không ai cử động.

Thời gian như ngừng lại, không có gì có thể làm phiền họ vào lúc này.

Cho đến khi hô hấp gấp gáp của Giải Tinh Tán dần trở nên ổn định, cho đến khi áo khoác lông của Vệ Nghê thấm đẫm hơi ấm từ cơ thể cậu, cô dịu dàng vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của Giải Tinh Tán, nói: “Muốn xuống dưới đi dạo một chút không?”

Với quan hệ hiện tại giữa bọn họ, đến phòng ai cũng không thích hợp.

Cô buông Giải Tinh Tán ra, lúc này người đó mới lưu luyến buông tay, ngẩn ngơ nhìn cô.

“… Tôi sao cũng được.” Cậu không chớp mắt nhìn Vệ Nghê chằm chằm.

Như thể chỉ cần lơ là một chút thôi, là cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Cùng với sự im lặng, cả hai bước vào thang máy, chậm rãi đi xuống lầu một của khách sạn.

Đi ra từ đại sảnh, là vườn hoa được thiết kế bao quanh khách sạn. Hồ nước chứa thưa thớt vài chiếc lá sen khô cằn, dưới cái nắng hè chói chang, chắc cũng từng có lúc xán lạn. Một vài con chim sẻ vô danh nhảy trên mấy tảng đá xanh, chải chuốt lại lớp lông.

Hai người họ im lặng chầm chậm bước đi trên con đường mòn của vườn hoa.

So với thành phố C, thành phố S là thành phố ven biển càng thêm ẩm ướt và ấm áp, nhưng đến 11 giờ đêm mà nói, khí lạnh tràn vào màn đêm, hơi hám đầu đồng ập vào trong chiếc áo khoác dệt kim dài của Vệ Nghê. Làm cô không khỏi đưa đầu ngón tay lên ‘ha’ một cái.

“Chị lạnh hả?” Giải Tinh Tán chú ý đến động tác nhỏ này của cô ngay lập tức.

Trên người cậu cũng chỉ có mỗi chiếc áo hoodie nhung, không có thêm áo khoác để cởi ra, luống cuống tay chân nhìn nhìn người mình mới phát hiện điểm này, Giải Tinh Tán lấy hết can đảm nắm lấy tay cô.

Đầu ngón tay cô lạnh băng, cậu nắm lấy bóp bóp trong lòng bàn tay, sau đó đưa lên miệng cố sức hà hơi.

“Hay là tụi mình quay lại đi?” Cậu lo lắng nói.

“Không cần đâu.” Vệ Nghê cười nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của cậu.

Giải Tinh Tán một lần nữa nắm lấy đầu ngón tay đã ấm lên vào lòng bàn tay mình, nhìn Vệ Nghê nói: “Sao chị đến thành phố S vậy? Đi công tác à?”

“… Không có.” Vệ Nghê bác bỏ lý do lúc mua nước nghĩa ra, thành thật nhìn đôi mắt nghi hoặc của Giải Tinh Tán, “Tôi xin nghỉ đông… Muốn cho cậu một bất ngờ.”

Cô thấp thỏm bất an, nhưng vẫn bắt ép bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt của Giải Tinh Tán.

Cô muốn nhìn thấy, phản ứng chân thật nhất của cậu.

Vệ Nghê vừa nói xong, Giải Tinh Tán lập tức hiểu ý của cô. Đồng tử cậu chậm rãi giãn ra, con ngươi đen láy tỏa sáng như những vì sao, làm cho gương mặt Vệ Nghê cũng tựa như nằm giữa biển trời sao vậy.

“Chị…” Cậu lắp bắp rất nhiều lần, giống như đang chưa biết nên nói gì, cuối cùng mặt mũi đỏ lên, chỉ rặn ra một câu, “Chị tới gặp tôi, tôi thật sự rất vui!”

Vệ Nghê còn chưa kịp nói gì thì cậu đã nói một mạch như thác đổ.

“Chị lừa được tôi rồi, tôi còn tưởng chị đang phẫu thuật cơ, còn tự hỏi sao tự nhiên chị lạnh nhạt tới thế!”

“Chị bay đến đây lúc mấy giờ? Lúc đến rồi sao chị không gọi liền cho tôi?”

“Nếu chị báo trước cho tôi, tôi sẽ bùng kèo tới tay chỉnh âm thanh, xong cướp lấy xe trượt scooter của con nít chạy về đây ngay lập tức!”

“Sao điện thoại chị bị tắt máy vậy? Tôi gọi hoài vẫn không được⎯⎯”

Vệ Nghê chờ cậu nói xong mới từ tốn giải thích từng vấn đề cho cậu.

“Bất ngờ đương nhiên phải gặp mặt trực tiếp mới gọi là bất ngờ chứ, còn điện thoại tôi vẫn đang ghim sạc ở trong phòng.” Vệ Nghê nói, “Tôi thấy cậu vẫn chưa về nên đi mua nước uống. Sau đó mới đến gặp cậu.”

“Tôi chạy về không thấy chị, cứ tưởng chị bỏ đi rồi.” Giải Tinh Tán nói, “Hù chết ông đây, tôi còn tưởng đâu…”

Giọng nói cậu nhỏ dần, còn rất cẩn thận nhìn cô một cái.

“Tưởng đâu gì?” Vệ Nghê bình tĩnh nói.

“Tưởng đâu chị tin vào kẻ ly gián, không tin tôi, nên bỏ đi…”

“Cho dù là án hình sự, người bị tình nghi cũng có quyền tự thú, sao tôi lại chỉ tin lời nói đến từ một phía không quen biết chứ?” Vệ Nghê nói, “Dù sự thật có ra sao, tôi càng muốn nghe từ cậu nói hơn.”

“Sự thật là…” Giải Tinh Tán có vẻ hơi bối rối, nhưng xong lại nhanh chóng quyết định, “Sự thật là, trong giới này cũng có nhiều chuyện thấp kém dơ bẩn. Nhưng tôi tin rằng, ngành nghề nào cũng có người tốt lẫn kẻ xấu, cũng không thể một gậy đập chết bọn họ.”

Vệ Nghê nói: “Tự lo cho thân mình còn khó hơn chạy theo đám đông.”

Ngay tức khắc, cô chợt nhớ tới chồng trước đã lâu không nhắc tới.

Ban đầu hắn cũng không phải loại người như vậy.

Hắn đã bước vào đầm lầy, sau đó mới hôi tanh mùi bùn.

Giải Tinh Tán thì sao? Cậu có thể kiên định với chính mình không?

Tất nhiên, điều này rất khó, nhưng cô không có quyền khẳng định cậu sẽ thất bại trước khi việc đó xảy ra. Vậy là, tình huống tương tự, cô có can đảm tin tưởng cậu không đây?

Cũng rất khó chứ.

Bọn họ đã rất nỗ lực tiến lại gần đối phương hơn.

Cô đã trả giá cho tất cả sự chân thành, tinh lực và cả sự dũng cảm. Nhưng mà cô vẫn không dám nói trước về tương lai.

Lòng người, rất dễ thay đổi.

Trên đời này, thứ duy nhất khó thay đổi chính là sự dễ đổi thay của con người.

Cô từng thử tin vào ‘mãi mãi’, nhưng lại thua thảm hại.

“Còn khó hơn cả việc khiến chị động lòng sao?” Giải Tinh Tán nói.

Vệ Nghê sững người.

Bọn họ vô tình dừng bước.

“Chắc không khó hơn việc theo đuổi bác sĩ Vệ đâu nhỉ?” Giải Tinh Tán dùng giọng điệu đùa giỡn nói, “Còn không phải lúc bọn chúng đang làm bậy, tôi vẫn ở trong phòng gọi video cho bác sĩ Vệ đấy à? Việc này có gì khó đâu? Tôi gọi điện thôi cũng rất vui mà! Cái đám kia đúng là không biết tiết chế gì hết, sớm muộn gì cũng mắc bệnh liệt dương thôi, sẽ hối hận cả⎯”

Vệ Nghê bị dáng vẻ khí phách thẳng thắn của cậu chọc cười.

Sau khi cười xong, cảm giác nặng nề trong lòng cũng ít đi một chút.

“Tôi biết, trong giới âm nhạc này kẻ thối nát vẫn có, còn là số nhiều luôn ấy chứ.” Giải Tinh Tán có vẻ đứng đắn hơn, “… Nhưng bọn chúng là bọn chúng, chúng ta là chúng ta. Âm nhạc đại chúng là thứ thiêng liêng. Nếu có người muốn dựa dẫm vào ma tuý mới làm nhạc được, vậy tôi khuyên tên đó thà về quê nuôi heo còn hơn. Tôi không muốn tạo áp lực cho chị, nên tôi sẽ không nói rằng chị phải tin tưởng vào tôi.”

Sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc hẳn, dưới hàng mi dài đó là đôi mắt đen một mí sạch sẽ hơn ai hết.

“Tôi chỉ muốn chị nhìn tôi… Nhìn xem tôi sẽ làm thế nào.” Cậu nói, “Chị thông minh như vậy, tôi có thể giả vờ trước mặt chị tầm một hai tháng, nhưng cũng không thể nào giả vờ suốt một hai năm. Chỉ cần chị chịu nhìn tôi, một ngày nào đó⎯ Chị sẽ sẵn lòng tin tưởng tôi thôi.”

“Tôi thật lòng yêu chị, sẽ không sợ thử thách.”

Lời thông báo không hề dự tính trước làm tim Vệ Nghê hẫng đi một nhịp.

Nói cũng nói rồi, không được rút lại. ‘Đùa thôi’ á, đó là trò đùa chỉ dành cho mấy kẻ hèn nhát nhân ngày cá tháng tư.

Giải Tinh Tán với vẻ mặt đau khổ như chiến binh dũng cảm chấp nhận hy sinh, nói liền một mạch:

“… Tôi vốn không tính hấp tấp như vậy đâu, tôi thực sự đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Tôi đã đặt hoa tươi ở thành phố C rồi, tra giờ đài phun nước bắt đầu mở nhạc, đã mời bạn bè đóng vai người qua đường, thức đêm mấy hôm liền lên mạng học hỏi kinh nghiệm, nghiên cứu bí quyết tỏ tình thành công luôn rồi, tôi nhịn hơn nửa năm nay, thậm chí còn tính nhẫn thêm nửa năm nữa⎯ Nhưng mà ông trời lại mang chị đến ngay trước mặt tôi.”

“Tôi không ngờ tới, lúc tôi lẻ loi đi lưu diễn ở bên ngoài, chị sẽ đến thăm tôi.” Giải Tinh Tán nói, “Thật sự có nằm mơ… tôi cũng không nghĩ tới.”

“…… Nếu nhịn thêm nữa, chắc tôi sẽ nghẹn chết mất.” Cậu vươn bàn tay vẫn luôn giấu đằng sau lưng, mở bàn tay ra, là một chiếc nhẫn bằng cỏ đuôi chó, “Nhưng trước khi nghẹn chết, tôi muốn nói với bác sĩ Vệ ưu tú rằng, chị có đồng ý cho Tiểu Giải chân thành này một cơ hội được thử thách hay không?”

Cỏ đuôi chó quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt, khiến bầu không khí vốn đang nghiêm túc lại bất ngờ tan biến.

Vệ Nghê vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn chiếc nhẫn cỏ đuôi chó trong lòng bàn tay của cậu, nói: “Cậu bện nó lúc nào vậy?” 

“Mới nãy.” Giải Tinh Tán thành thật chỉ đến cửa sau của khách sạn, “Lúc mới ra ngoài thừa lúc chị không chú ý, hái xong tôi lặng lẽ bện luôn.”

“Đã đưa cho mấy cô rồi?”

“Trời đất chứng giám, chỉ đưa cho mỗi chị.” Giải Tinh Tán thề thốt.

“Vậy sau này đợi đến ngày kỷ niệm lại đưa thêm.” Vệ Nghê lấy chiếc nhẫn đuôi chó từ tay cậu.

“Được… Hả?”

Giải Tinh Tán mở lớn hai mắt, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc vừa tỏ tình thành công dễ dàng như vậy.

“Cậu biết bện hình rồng hay thỏ đồ không?”

“… Chị tưởng tôi là nghệ nhân truyền thống hả?”

Vệ Nghê bật cười, Giải Tinh Tán cũng cười nhìn cô.

“Chị cười lên trông rất xinh đẹp.” Giải Tinh Tán nói, “… Thật ra, chị là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy.”

“Đó là bởi vì có cậu ở đây.” Vệ Nghê nói, “Vì có cậu nên tôi mới có thể cười tươi được như thế.”

Nếu đã quyết định tiến thêm một bước nữa, vậy không cần lại lo lắng trước sau, nhút nhát ngượng ngùng nữa.

Cuộc đời của cô không chỉ có mỗi chuyện tình cảm thất bại, chỉ là vết thương bắt đầu lành lặn thôi.

Cô sẽ không thua trước những nỗi đau đó nữa.

“Tôi sẽ nhìn cậu.” Vệ Nghê đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa, trịnh trọng nói với Giải Tinh Tán, “Nếu cậu làm ra sai lầm gì đó, tôi sẽ không lưu luyến dù có là lý do gì.”

“Vậy tôi cũng phải ngó nhìn chị nữa mới được nha? Bác sĩ Vệ chúng ta được chào đón nhiều hơn tôi nữa⎯”

“Hoan nghênh cậu tới kiểm tra bất cứ lúc nào.”

“Kiểm tra gì chứ, có bản lĩnh thì gọi điện 24/7 đi.”

“… Không thể.” Vệ Nghê nghiêm mặt nói, “Không được bị phân tâm trong lúc đang làm việc”

“Giỡn mà⎯⎯ Sao tôi lại không hiểu chuyện tới vậy được?” Giải Tinh Tán thử ôm lấy bả vai của cô, thấy cô không kháng cự, gương mặt đang tươi cười càng thêm xán lạn, “Tôi tin chị tuyệt đối 100%, chị có 100% tin tôi hay không cũng không quan trọng, vàng thật không sợ lửa. Tôi cũng nói câu đó, hoan nghênh chị tới kiểm tra bất cứ lúc nào, đại sư Giải này không có tật giật mình!”

Ánh sao trong vắt rọi xuống hai người họ, hai cái bóng nối liền khẽ tựa sát vào nhau, gắn bó không rời.

“Chị lạnh không? Tụi mình về phòng ăn khuya nhé, tôi biết có một nhà hàng, hương vị tuyệt⎯⎯”

Vệ Nghê cầm tay Giải Tinh Tán, kiên định dừng bước kéo cậu lại.

Cậu kinh ngạc quay đầu.

Vệ Nghê ngẩng đầu ngắm sao trời rộng mở, cũng chưa nhìn về cậu.

“Chúng ta trao đổi bí mật sâu thẳm nhất trong lòng cho nhau nhé.” Cô nói.

“… Được thôi.” Giải Tinh Tán không rõ chuyện gì vẫn tích cực phối hợp, “Chị trước hay tôi trước? Bí mật của tôi nhiều lắm, ví dụ như hồi cấp hai có lần đi học về tới nhà tôi mới phát hiện mình chưa kéo khóa quần, hay có lần ông chủ quán bị người ta trùm bao bố đánh, người do tôi gọi, còn có…”

“Tôi từng có đứa con.” Vệ Nghê nói.

Giọng nói Giải Tinh Tán đột ngột im bặt.

“Đêm bình an năm ngoái, Thành Dự đi công tác ở tỉnh khác nên tôi đến thăm mẹ của anh ta. Sau 12 giờ đêm, trên đường đi về nhà mình, tôi gặp tai nạn giao thông. Tại tôi lo nhìn cặp đôi sinh viên hạnh phúc ở ven đường nên không chú ý tới chiếc xe đã thắng gấp đằng trước. Không ngờ là, tôi cũng sẽ phạm phải loại sai lầm ngớ ngẩn này…” Cô tự giễu cười, “Va chạm không quá nghiêm trọng, túi khí an toàn không nhảy ra. Nhưng lại khiến tôi mất đi đứa bé chưa đầy hai tháng.”

“Buổi tối hôm đó, tôi ở bệnh viện gọi điện cho chồng cũ, nhưng điện thoại anh ta vẫn còn tắt máy.”

“Đến sau này tôi mới biết,” Vệ Nghê nói, “Ngày hôm đó, anh ta đang đi Tam Á với tình nhân.”

Giải Tinh Tán đau lòng không thôi, cuối cùng không đành lòng nghe tiếp, cậu nắm lấy tay Vệ Nghê muốn kêu cô đừng khơi lại vết thương cũ, nhưng Vệ Nghê nắm lấy tay cậu còn chặt hơn, lúc tính nói tiếp, giọng điệu của cô đã bình tĩnh trở lại, không có chút xúc động nào.

“Đối với anh ta, hiện tại tôi chưa chắc là hận, nhưng đối với đứa nhỏ, tôi cảm thấy vừa đáng tiếc vừa thấy có chút may. Nếu sinh nó ra trong gia đình rách nát này, vậy thà không có còn hơn.” Vệ Nghê thản nhiên nói, “Tôi từng có đứa con, dù đã mất trước khi được chào đời. Nhưng tôi không muốn phải giấu giếm cậu, nếu cậu không chấp nhận được, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Ánh sao vốn đã lạnh giờ đây còn lạnh hơn, giống như nó có thể xóa bỏ đi mọi đau thương. 

“Bí mật của tôi là…” Giải Tinh Tán nói, “Tôi rất sợ tiếng chuông.”

“Lúc tiếng chuông trên lầu vang lên, ba tôi mất. Là do tôi hại chết ông ấy, nếu không phải do lúc nhỏ tự ý làm bậy, ba cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ. Là tôi hại chết ông, là tự tay tôi chia rẽ gia đình mình. Mẹ hận tôi, là đuơng nhiên. Tôi không thể tha thứ chính mình, cũng không nên được tha thứ. Bởi vì dù tôi có xin lỗi ra sao, cũng không thể khiến người chết sống lại.”

“Nếu chị không chấp nhận nổi, chị cũng có thể thấy hối hận.” Giải Tinh Tán nói.

“… Vì sao tôi sẽ không chấp nhận nổi?” Vệ Nghê hỏi.

“Vậy vì sao tôi sẽ không chấp nhận nổi?” Sắc mặt Giải Tinh Tán thay đổi, các đốt ngón tay hơi gõ vào trán cô, “Bình thường chị thông minh tới vậy, đến lúc mấu chốt lại ngốc nghếch như vậy hả! Vì sao tôi không chấp nhận, đừng nói là chưa sinh ra, dù có sinh ra rồi tôi cũng chấp nhận. Cái này có tính là gì, chị cũng đừng quá coi thường Vua Trống đại sư Giải đấy nhé!”

Các xương ngón tay mạnh như vậy, lúc rơi trên trán cô lại nhẹ tênh hơn cả cọng lông vũ.

Giải Tinh Tán hung thần ác bá nói: “Sau này không được nói những lời ngốc nghếch đó nữa, đã biết chưa!”

Tất cả âm u trong lòng Vệ Nghê bị quét sạch.

“… Đã biết rồi.” Cô nhẹ giọng nói.

“Tôi… Tôi còn có chuyện muốn bàn bạc qua với chị một chút.” Giải Tinh Tán xấu hổ ngại ngùng nói.

“Hửm?”

“Tôi có thể hôn chị một cái không?”

“……”

Vệ Nghê ngẩng đầu nhìn cậu. Người nọ cũng im lặng nhìn lại cô, nhìn thì rất tỉnh nhưng vành tai lại rất đỏ.

“Được.” Cô nói.

Không đợi Giải Tinh Tán cúi đầu hôn mình, cô đã đi trước một bước, nhón mũi chân hôn lên bờ môi của cậu.

Cô sẽ hạnh phúc.

Cô tin vào nó một cách vô điều kiện.

Bình Luận (0)
Comment