Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 6

Mở cửa vào nhà liền nghe thấy tiếng tin thời sự.

Thành Dự ngồi trên sô pha phòng khách, mở TV, đôi mắt lại chằm chằm vào điện thoại trong tay. Nghe thấy tiếng Vệ Nghê mở cửa, hắn buông điện thoại, ngước mắt nhìn.

“Em đi đâu vậy?”

“Có công chuyện.” Vệ Nghê tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Chuyện gì?”

“Hôm nay sao anh về sớm vậy?” Vệ Nghê hỏi lại.

Thành Dự đi vào phòng bếp lấy ra một hộp nhôm cách nhiệt.

“Anh hoãn lại cuộc hội nghị tối nay.” Hắn nói, “Anh còn mua chân gà mà em thích ăn đây.”

Dù là trước hay sau khi kết hôn, Thành Dự đều chu đáo như vậy, nhưng sau trận phong ba Quách Thế Mẫn để lại, những điều này lại giống như nịnh nọt lấy lòng.

Vệ Nghê lãnh đạm nói rồi lập tức đi vào phòng ngủ.

Thành Dự đi theo sau cô: “Em đói bụng không? Có muốn ăn ngay không hay chút nữa?”

“Em không đói.” Vệ Nghê nói.

“Em vẫn còn để bụng chuyện mẹ anh à?” Thành Dự vòng tới trước mặt cô, đón lấy túi xách trên vai cô, chủ động đem cất trong tủ quần áo. Hắn nhìn đôi mắt trốn tránh của Vệ Nghê, có chút cầu xin nói: “Em cũng biết tính cách mẹ sao mà, đừng để ý nữa. Chịu đựng một chút sẽ qua thôi.”

“… Chịu đựng đến bao giờ?” Vệ Nghê nói.

Đột nhiên cô hỏi lại làm Thành Dự ngẩn người.

Hắn không quen bị người vợ ngày thường dễ tính mà lại hỏi gay gắt như vậy nên có hơi bối rối, lát sau, hắn mới bình tĩnh cười khan nói: “Chỉ một chút thôi, em còn có anh mà? Lát nữa anh sẽ gọi cho mẹ, nói với bà ấy sau này không được như vậy nữa. Nghê Nghê, đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.”

Thành Dự vươn tay muốn chạm vào vai cô.

Nhìn bàn tay thon dài kia, trong nháy mắt Vệ Nghê nhớ đến hôm ở rạp chiếu phim, chính bàn tay này đã ôm lấy người con gái khác. Cơn ghê tởm mãnh liệt nảy lên cổ họng, làm cô buột miệng nói:

“Bệnh viện Đại học Y khoa nhận em rồi, sau này em sẽ đến đó làm việc.”

Tay Thành Dự khựng lại rồi bỏ xuống.

Giữa mày hắn nhíu mạnh lại, đôi đồng tử nâu thẫm toé lên tia lửa giận.

“Không được.” Hắn quyết liệt nói, “Anh không đồng ý.”

“Đó là công việc riêng của em, em đồng ý là được.”

“Ý em là ⎯⎯” Lửa giận trong mắt Thành Dự càng lớn, “Chỉ cần em muốn thì không cần phải hỏi ý kiến người nhà sao?”

“Em sẽ tham khảo ý kiến của anh.” Vệ Nghê nói.

Cô đón nhận ánh mắt tức giận của Thành Dự, mang theo tâm lý muốn trả thù nói:

“… Không phải em rất giống anh sao? Anh làm việc cũng đâu cần cái gọi ‘tham khảo ý kiến’ của em?”

“Anh biết rõ mình đang làm gì, còn em, em biết sao?” Thành Dự tức giận nói: “Anh đã nói rất nhiều lần, ngoại trừ đến bệnh viện làm việc, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý! Nhưng em⎯”

“… Anh thật sự biết chính mình đang làm những gì sao?” Vệ Nghê cắt ngang.

Thành Dự ngẩn ra, ánh nhìn căm tức nhìn Vệ Nghê có chút né tránh.

Chỉ khi hiện thực khắc nghiệt thổi bay lớp bụi mờ che mắt, Vệ Nghê mới nhận ra những lời nói dối vụng về của con người này.

… Buồn cười biết bao.

“Em quyết định rồi.” Cô tránh qua người Thành Dự, đến bàn trang sức cầm ngắm sợi dây chuyền vàng.

“Cho dù anh không đồng ý đi chăng nữa, em vẫn sẽ đến bệnh viện làm, đúng chứ?”

Vệ Nghê trầm mặc không nói, không có ý định lặp lại một lần nữa.

Sau hồi lâu tĩnh mịch, Thành Dự quay người đẩy mạnh cửa phòng ra, lại một lúc nữa, tiếng đóng cửa lớn cũng phát ra.

Phát hiện Thành Dự đã ra khỏi nhà, Vệ Nghê không chỉ không cảm thấy mất mát, ngược lại còn cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Bây giờ cô cùng hắn ở cùng một nơi đều cảm thấy khó chịu.

Mỗi giây phút hắn phản bội đều hiện rõ trước mắt.

Mấy ngày sau hai người cũng không nói chuyện lại với nhau.

Vợ chồng không cùng chí hướng.

Nếu là lúc trước, Vệ Nghê đã sớm không nhịn được mà làm lành, nhưng hôm nay, chỉ vì một khoảng cách nhỏ mà cô lại cảm thấy vừa buồn vừa may mắn.

Chạng vạng hôm nhận được phản hồi từ bệnh viện, Vệ Nghê ở nhà nhận cuộc gọi từ mẹ mình Thẩm Lục Lan, bà tức muốn hộc máu nói: “Có phải con muốn đi làm ở bệnh viện không?”

Trong lòng Vệ Nghê nhảy dựng, cho rằng Thẩm Thục Lan gọi đến mắng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ biết được?”

“Làm sao mẹ biết?” Thẩm Thục Lan tức giận nói, “Bà mẹ chồng tốt bụng của con gọi đến, âm dương quái khí nói chuyện một hồi. Nửa ngày sau mẹ mới biết được tin con đến bệnh viện làm⎯”

Khi Vệ Nghê định xin bà bớt giận, Thẩm Thục Lan khí phách cao giọng nói:

“Đi thì đi! Dù sao con đã muốn rồi! Mẹ còn muốn nhìn xem bộ dạng tức giận của bà già kia ra sao!”

Vệ Nghê dở khóc dở cười.

“Bà ta tưởng mình là trung tâm vũ trụ chắc, Thẩm Thục Lan mẹ đây không muốn quay quanh bà ta đâu! Bà già đáng ghét, tưởng mẹ dễ chịu để cho bà ta ra oai sao!”

Thẩm Thục Lan tức muốn chết, Vệ Nghê liền an ủi bà, cuối cùng cũng làm bà bình tĩnh lại.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Thục Lan bỗng nói:

“Nghê Nghê…”

“Dạ, con đây.”

“Sau này có chuyện gì nhớ nói cho mẹ biết, đừng âm thầm chịu đựng bà già đó trút giận. Biết chưa?”

Vệ Nghê vừa cảm động vừa chua xót:

“Con biết mà, mẹ yên tâm đi.”

“Khi nào đến bệnh viện nhận việc?”

“Hôm nay 7 giờ… Chút nữa con sẽ đi.” Vệ Nghê nói.

Thẩm Thục Lan kinh ngạc nói: “Đã trễ thế này mới đi sao?”

Vệ Nghê không tính nói cho bà biết mình sẽ phải làm tại trung tâm cấp cứu trong một năm tới, ngày đêm đảo lộn là chuyện bình thường. Vì không muốn mẹ mình lo lắng, cô nói dối:

“Đúng lúc hôm nay đến phiên con trực đêm thôi.”

Thẩm Thục Lan hơi nghi ngờ: “Vậy có phải tan tầm rất khuya không? Về nhà cũng không an toàn nữa?”

“Con tan làm vào buổi sáng.” Vệ Nghê không nhịn được cười.

“Tốt nhất vẫn nên có người đón đưa.” Thẩm Thục Lan nói.

Vệ Nghê lơ đễnh đáp.

Cúp máy, Vệ Nghệ đi ngược về trước gương ngồi xuống, im lặng nhìn bóng người đoan trang trong gương.

Người ở trong gương cũng không nói lời nào chỉ nhìn cô.

Hoàng hôn chậm rãi biến mất.

Thời gian bao phủ lấy cô.

Thiêu đốt thanh xuân cô ở nơi chân trời.

Lúc lâu sau, Vệ Nghê cầm lấy kẹp cá mập trên bàn.

Cô lưu loát kẹp mái tóc dài óng ả lên, trang điểm đơn giản, cuối cùng nhìn chính mình trong gương một lần nữa, thần sắc dần dần trở nên kiên định.

Cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ bản thân, để cuộc sống này biến thành tro tàn.

**

Cùng với tiếng kêu “Nhường đường một chút”, xe cứu hộ bốn bánh chạy qua nhanh như bay.

Mùi nước sát trùng bao trùm bầu không khí, trước quầy lễ tân chen chúc những gương mặt lo lắng bất kể nam nữ già trẻ.

Người mẹ trẻ tuổi chau mày ôm đứa trẻ mới sinh khóc thút thít đi qua đi lại.

Thanh niên lêu lổng chảy máu đầu bị mấy người anh em vây quanh hỏi thăm không ngừng.

Trên người đầy mùi rượu, người con trai tay bó thạch cao tê liệt ngã xuống đất, bên cạnh là một y tá trẻ tuổi đang đứng bó tay.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Trước cửa siêu thị còn có lúc rảnh rỗi, nhưng trung tâm cấp cứu thành phố C thì vĩnh viễn không.

“Chỗ này tình huống nào mà không có, em thấy chưa? Làm việc ở đây, lượng công việc rất lớn.”

Một ly nước ấm đặt trên bàn trà trước mặt Vệ Nghê, người phụ trách trung tâm cấp cứu đối diện cô ngồi xuống.

Đó là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, tuy rằng hai bên tóc đã bạc, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo sáng ngời, có rất nhiều người trẻ tuổi đều không có được tia sức sống kia.

“Thấy rồi ạ.” Vệ Nghê bưng ly nước ấm cầm trong tay, “Em có thể làm tốt ạ.”

“Tôi tin tưởng em.” Chủ nhiệm Khương hơi mỉm cười.

“Trương viện kỳ vọng ở em rất cao, người cô ấy nhìn trúng, không sai đi đâu được.”

Vệ Nghê không nghĩ tới Trương Nam Kim sẽ nói tốt thay cô, lơ đễnh cười cười.

“Trung tâm cấp cứu công việc rất nhiều,” Chủ nhiệm Khương cười nói: “Trước tiên em đến ban trực đêm ở lầu hai khoa cấp cứu trong hai ngày này, chờ tới khi có lịch phân công em lại theo đó làm việc nhé, được chứ?”

Vệ Nghê tỏ vẻ nghe theo sắp xếp.

Có vẻ nhờ Trương Nam Kim ra mặt, những gì cần lưu ý đều được dặn dò qua, Khương chủ nhiệm tự mình đi cùng cô đến chỗ nhận lấy đồ cá nhân, lại dẫn cô đi đến văn phòng phân công.

Mặc lại chiếc áo blouse trắng, tâm tình Vệ Nghê vô cùng phức tạp.

Trên nửa đường, chủ nhiệm Khương nói cô về các vị đồng nghiệp mà cô sắp gặp mặt.

“… Cấp trên em là bác sĩ Triệu Minh Duệ, ông ấy cùng tôi tuổi tác không chênh lệch nhiều, kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú. Ông ấy sẽ phân công công việc cho em mỗi ngày. Trong văn phòng còn có một bạn thực tập sinh chuyển từ khoa bệnh lý [1] qua đây, nghe nói là muốn học hỏi thêm.” Chủ nhiệm Khương nói, “Nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu em rảnh, có thể hướng dẫn em ấy một chút.”

[1] Bệnh lý học là môn nghiên cứu và chẩn đoán chính xác về bệnh. Bệnh lý học cân nhắc về bốn yếu tố của bệnh: nguyên nhân, cơ chế hình thành (bệnh sinh), sự thay đổi cấu trúc các tế bào(thay đổi về hình thái học) và hậu quả của những thay đổi này (triệu chứng lâm sàng).

Vệ Nghê rất nhanh bắt được mấu chốt trong lời nhắc nhở của chủ nhiệm Khương.

Có thể đến được đây, cũng không phải là một thực tập sinh bình thường.

Bất tri bất giác, văn phòng bác sĩ lầu hai đã gần ngay trước mắt. Hai người đi vào văn phòng, phát hiện không có bác sĩ Triệu ở đây, chỉ có vài y tá đang nhập báo cáo nhập viện.

Chủ nhiệm Khương giới thiệu cho cô tên mấy người có ở đây trước, tiếp theo Vệ Nghê giới thiệu bản thân ngắn gọn, đáp lại cô là thưa thớt hai chữ hoan nghênh.

“Em làm quen nơi này trước đi, có việc gì cứ đến văn phòng chủ nhiệm tìm tôi.” Chủ nhiệm Khương cười nói.

Vệ Nghê đưa bà đi ra cửa, cảm ơn vì đã chiếu cố cô.

Sau khi chủ nhiệm Khương rời đi, cô ngồi vào chỗ làm việc của mình, sửa sang lại những đồ vật được nhận từ khoa hậu cần.

Hai bác sĩ điều trị thấp giọng đàm luận chuyện bệnh nhân xuất huyết, không quá lâu liền thu thập tư liệu đi ra ngoài, một người khác nhập xong báo cáo nhập viện cùng không nói tiếng nào cầm báo cáo rời khỏi văn phòng. Chỉ còn lại thực tập sinh được Khương chủ nhiệm đặc biệt nhắc nhở, đang tò mò đánh giá Vệ Nghê.

Cô cô bất thình lình nói với Vệ Nghê:

“Chị với viện trưởng Trương có quan hệ gì vậy ạ?”

Vệ Nghê kinh ngạc với sự thẳng thắn của thực tập sinh đó, theo bản năng nhìn cô nàng. 

Thực tập sinh có khuôn mặt hơi trẻ con, giống như em gái nhà bên, đôi mắt hạnh đen nhánh trong sáng. Cô nàng cũng đang mặc áo blouse trắng như bao người khác, nhưng lại chỉn chu hơn hẳn. Mái tóc nâu dài được buộc gọn bằng hai chiếc nơ lụa, tạo thành một bím tóc lớn xinh đẹp buông trước ngực.

“Chúng tôi là bạn học đại học.” Vệ Nghê nói.

Thực tập sinh ‘à’ một tiếng thật dài, nói: “Trách không được⎯ bộ trưởng nhân sự Lưu nói chị không phù hợp với yêu cầu bệnh viện, nhờ Trương viện cố gắng khuyên họ giữ chị lại. Trước khi chị tới đây, bọn họ ở sau lưng đoán già đoán non chị có bối cảnh ra sao. Vì cái gì rời bệnh viện nhiều năm như vậy, sao có thể nói trở về liền trở về được.”

Hai chữ ‘bọn họ’ chính xác là các nhân viên ý tế khác trong trung tâm cấp cứu.

Vệ Nghê có chút xấu hổ, không biết nên nói gì.

Thực tập sinh thấy thế, cười lộ ra hai chiếc răng nhanh nho nhỏ, từ trong túi lấy ra một bao kẹo đường đưa cho cô.

“Đây là kẹo đường em thích nhất, chị nếm thử đi.”

Vệ Nghê không muốn cự tuyệt ý tốt của cô nàng, cầm một viên đặt trong miệng.

Hương vị ngọt ngào của thạch lựu chậm rãi tràn ngập khắp khoang miệng.

“Chủ nhiệm Khương là được Trương viện ngoại lệ đề bạt, nên bà ấy đối với chị tương đối thân thiết. Còn những người khác… muốn có được sự công nhận từ họ tương đối khó.”

Thực tập sinh đem kẹo đường cất vào trong túi, nhếch miệng cười nói, “Bệnh viện chúng ta chia thành hai phe phái, một bên là bác sĩ có nhiều năm công tác, một bên khác, chính là chị, em, còn có chủ nhiệm Khương… Thậm chí kể cả Trương phó viện trưởng, đều không phải nhân viên trong miệng bọn họ.”

“… Em cũng là?” Vệ Nghê nhìn cô nàng.

“Ba em làm trong Sở Y tế, bất quá em cũng tự mình thông qua bài kiểm tra mới lên được vị trí thực tập. Thành tích chuyên nghiệp của em từ năm nhất vẫn luôn đứng đầu.” Thực tập sinh nhún vai, không để bụng nói, “Mấy người họ nói em có ‘bối cảnh’. Họ nghĩ thế nào, em không quan tâm.”

Thực tập sinh nói xong, lại bồi thêm một câu:

“Dù sao em cũng không tính làm ở đây cả đời.”

Thực tập sinh ở độ tuổi này đặc trưng mang theo tính ngông cuồng thời niên thiếu, lải nhải nói chuyện, đang đúng lúc cô nàng kéo ghế xoay muốn giao lưu thân thiết hơn với Vệ Nghê, một y tá trẻ đưa đầu vào, ánh mặt cuối cùng dừng trên mặt Vệ Nghê:

“Bác sĩ Vệ, giường số 19 bên ngoài có bệnh nhân, bị đánh ở mắt…”

Vệ Nghê lập tức đứng lên.

“Người đó sao rồi? Tình trạng thế nào?”

Cô vội vã đi theo y tá ra khỏi văn phòng.

Trung tâm cấp cứu lầu hai không chen chúc đông đúc như lầu một, nhưng cũng có người qua kẻ lại. Vệ Nghê đang tiến tới gần góc giường bệnh liền thấy bệnh nhân bị đánh ở mắt: Một thanh niên cao gầy mặc bộ quần áo bệnh nhân, mắt phải híp lại, khoé mắt bầm tím. Bên cạnh là một thanh niên mặc đồ đen đang cùng tranh luận gì đó.

“Bác sĩ tới rồi!” Y tá trẻ kêu lên một tiếng, cả hai liền xoay người lại.

Áo đen quần đen vòng cổ bạc, Vệ Nghê cùng người có khuôn mặt hung hãn kia đối diện nhau, song song ngây ngẩn cả người.

Chỉ có bệnh nhân kia, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, kêu cha gọi mẹ um sùm lên:

“Bác sĩ! Đôi mắt tôi đau quá đi, có phải mắt tôi bị gì đó nghiêm trọng lắm rồi phải không?!”

Bình Luận (0)
Comment