Phòng phẫu thuật có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ba người Vệ Nghê đứng trước hình ảnh, không ai nói gì.
Ca giải phẫu mở ngực trở nên khó khăn hơn khi chiếc xương sườn gãy này xuất hiện.
Trong lòng Vệ Nghê nhanh chóng tự tìm ra đối sách.
Nếu chỉ đơn thuần là suy tim cấp tính, như vậy chỉ cần cắt màng tim giảm tình trạng suy, đồng thời khống chế xuất huyết, bổ sung lượng máu vừa đủ, nhưng bởi vì vật này đã ăn sâu vào phần xương của màng tim, giải phẫu khó hơn gấp bội, không chỉ đòi hỏi tốc độ tay của mổ chính, còn liên quan đến nhiều vấn đề khác xảy ra sau khi khâu lại màng tim.
Nếu biết trước sự tình này, mổ chính nên giao cho bác sĩ khoa ngoại Trương Nam Kim kia.
“… Cuộc bàn luận kết thúc.” Triệu Minh Duệ cuối cùng nói, giọng đầy mệt mỏi lẫn thất vọng, “Đi hỏi xem viện trưởng Trương hoặc chủ nhiệm Khương có thể tới đây không, nhất định phải là hai người họ.”
Vệ Nghê cùng thực tập sinh đều không có nói chuyện.
Đây là ca phẫu thuật phức tạp ít hy vọng, Triệu Minh Duệ nhận thua cũng xuất phát từ sự tỉnh táo bản thân chịu trách nhiệm đối với tính mạng bệnh nhân.
Nếu là chủ nhiệm Khương, hoặc Trương Nam Kim tới mổ chính, phần trăm sống sót của bệnh nhân sẽ cao hơn.
Khi Triệu Minh Duệ sắp xin đổi chỗ, một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy hành động của ông.
“Bác sĩ Triệu! Bệnh nhân sắp không xong rồi, độ bão hoà oxy và huyết áp vẫn tiếp tục xuống thấp!” Sắc mặt y tá tái nhợt.
Vệ Nghê không chút nghĩ ngợi nhanh chóng trở lại trước bàn mổ.
Bệnh nhân nhắm chặt hai mắt, mặt không còn chút máu, đường sóng thở trên máy dò diện ngày càng hụt.
Đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.
“Một phút cũng không thể kéo dài thêm, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật.”
Triệu Minh Duệ đang quan sát triệu chứng của bệnh nhân đột nghiên ngẩnng đầu, phát hiện người nói những lời này là Vệ Nghê đứng đối diện.
Sắc mặt của cô vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là bên trong ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, xuất hiện ý chí khó lay chuyển.
“Em có thể đảm nhận ca phẫu thuật lấy xương trong và khâu lại màng tim.” Vệ Nghê nói.
Lời của Vệ Nghê còn chưa dứt, thực tập sinh đã khiếp sợ nhìn cô.
Ánh mắt không thể tin được, như người bình thường nghe thấy Chu Công muốn dời núi.
“Cuộc phẫu thuật này rất khó, đến thầy cũng không dám nhận.” Thực tập sinh khuyên, “Vẫn nên giao cho bác sĩ mổ chính có kinh nghiệm khác đi!”
“Em từng tham dự cuộc giải phẫu cùng loại, lúc đó được một vị chủ nhiệm đạt danh hiệu vinh dự quốc gia chủ trì, em đã chứng kiến toàn bộ quá trình ở đó.” Vệ Nghê quyết tâm nhìn Triệu Minh Duệ.
Cô vô cùng nghiêm túc, Triệu Minh Duệ cảm nhận được sự tự tin của cô.
Những lời này hẳn phải để ông nói.
Nếu ông có lòng tin, ông cũng sẽ nói. Nhưng ông không có. Ông tin tưởng chủ nhiệm Khương nếu đứng đây cũng làm đến tim không gợn sóng.
Không có bác sĩ nào đặt hy vọng bệnh nhân trên tay mình rồi bỏ đi.
Cuộc phẫu thuật lần này, ông không có tự tin. Không tự tin, đã dự liệu được thất bại.
Thay vì căng da đầu thực hành, không bằng đem cơ hội giao cho người đáng tin cậy hơn.
“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân thất thường ⎯” Y tá giải phẫu nhìn đường điện tim hụt lên xuống, sắc mặt trắng bệnh.
Căn cứ vào đây, tình trạng nguy kịch đã không còn xa nữa.
Một khi có gì sơ sảy, bệnh nhân cũng sẽ tiến gần hơn với cái chết.
Tình hình bắt ông phải đưa ra quyết định.
“Lập tức tiến hành giải phẫu.” Triệu Minh Duệ đầy mồ hôi nói, “Bác sĩ Vệ phụ trách lấy xương sườn ra, khâu lại màng tim. Ta tới thực hiện phẫu thuật lồng ngực bằng kính hiển vi để nối các đoạn xương lại với nhau. Còn lại cứ theo kế hoạch ban đầu đã định.”
Quay trở lại trước giường mổ, sắc mặt Triệu Minh Duệ đã thay đổi rất lớn, mồ hôi đọng lại trên mũi như bao người khác.
“Chuẩn bị mẫu mô phổi.” Ông nói, “Chuẩn bị gây tê.”
Y tá giải phẫu lập tức làm theo.
Tim ông đập như trống bỏi, không tự chủ nhìn thoáng Vệ Nghê.
Biểu tình của người này vẫn như thường, trong bình tĩnh có xa cách, trong cuộc sống hằng ngày, là kiểu người không dính chút bụi trần, mà khi ở trước bàn mổ, lại có thể giúp người khác bình tĩnh theo.
Tiến hành gây tê, ba người đứng trước bàn mổ đều không chớp mắt nhìn số liệu giám sát triệu chứng của bệnh nhân.
Sau khi gây tê có hiệu lực, Triệu Minh Duệ dưới lớp khẩu trang hít sâu một hơi, cầm lấy dao phẫu thuật y tá đưa.
Dao phẫu thuật dưới đèn mổ bóng lưỡng sắc bén tạo nên vệt sáng bạc.
Vệt sáng dừng xuống ở xương sườn thứ tư của bệnh nhân, vững vàng cắt mở đường thứ nhất.
“Tiến hành đo lường lượng máu và khí trong khoang ngực, lượng máu chảy ra hơn 100ml, dẫn đến lượng dịch dẫn lưu qua ống quá 200ml/giờ trong hơn 3 tiếng.” Vệ Nghê bình tĩnh quan sát tình huống bên trong khoang màng phổi bệnh nhân.
Mũi Triệu Minh Diệu đổ mồ hôi, thần sắc khẩn trương, may thay động tác vẫn còn trầm ổn.
Thực tập sinh xưa nay nói nhiều mím chặt môi, cố gắng trấn tĩnh sự bất an trên mặt.
“Tìm được rồi.” Giọng Triệu Minh Duệ run lên, dừng động tác.
Đèn mổ chiếu sáng, một cây xương sườn gãy đang cắm trên màng tim không ngừng co rút.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên Vệ Nghê.
Thắng bại đều nằm ở bước này.
Vệ Nghê hiện giờ tâm lặng như nước, thậm chí còn không cảm nhận được hô hấp chính mình.
Cô quên mất những sự tồn tại xung quanh, trong mắt chỉ có đoạn xương sắp lấy đi tính mạng bệnh nhân.
Cuộc phẫu thuật cuối cùng giáo sư Diêu khi còn sống chính là lấy dị vật ra khỏi màng tim bệnh nhân.
Lúc đó, cô chứng kiến rất rõ ràng.
Bởi vì năm phút sau khi giáo sư Diêu cứu mạng người thành công, tại cửa phòng phẫu thuật, trước mắt cô, ông đã bị bệnh nhân mất kiểm soát tàn bạo cướp đi tính mạng.
Mỗi động tác rất nhỏ của giáo sư Diêu trong lần đó, đều nằm sâu trong ký ức khó phai của cô.
Vệ Nghê bắt đầu thực hiện.
Đây không chỉ là tay cô, mà còn là tay của giáo sư Diêu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo tay cô.
Cây kìm nho nhỏ chính xác kẹp tới bên cạnh xương dẹt, Vệ Nghê vững vàng thong thả rút ra bên ngoài.
Một milimet, thêm một milimet.
Xương dẹt giống như đoàn tàu đi chậm, từ từ đi ra khỏi màng tim đỏ tươi.
Máu tươi đỏ đậm trào theo ra ngoài, nguy cơ triệu chứng bệnh nhân lần nữa giảm xuống, mặt Vệ Nghê không đổi sắc.
“Thu máu bệnh nhân về để truyền lại.” Cô trầm giọng nói.
Y tá giải phẫu vội vàng làm theo.
Tình trạng bên trong phòng phẫu thuật vạn phần nguy cấp, không ai dám thở thành tiếng.
Đèn mổ chiếu rọi xuống, đôi tay trắng tái nhợt của Vệ Nghê, ai cũng không tưởng tượng nổi, đôi tay nhu nhược lại thiêng liêng như vậy.
Rất nhiều lần rơi vào tình huống nguy cấp, phòng phẫu thuật hít ngược hơi lạnh, Vệ Nghê vẫn không bị dao động, mười ngón tay mảnh dài vững vàng nhanh chóng tiến hành từng động tác, không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài ảnh hưởng.
Bất tri bất giác, Triệu Minh Duệ quên mất tính nguy hiểm của cuộc giải phẫu này, dần dần bị hấp dẫn bởi quá trình phẫu thuật.
Ông càng xem, cảm xúc càng lớn ⎯⎯ thủ pháp Vệ Nghê bình tĩnh thành thạo, căn bản không giống trình độ mà bác sĩ bình thường có được! Ở độ tuổi này của cô, kỹ thuật có thể bình tĩnh như vậy, quả thực là một thiên tài khó kiếm!
Trách không được Trương Nam Kim chịu áp lực số đông đi mướn một người đã rời bàn mổ nhiều năm!
Cô xứng đáng!
Thực tập sinh không chớp mắt nhìn từng động tác của Vệ Nghê, giữa mày bất giác hơi hơi nhăn, như muốn đem nhất cử nhất động của Vệ Nghê chặt chẽ khắc vào đầu.
Từng phút từng giây trôi đi, chính là đang chạy đua với tử thần.
Vệ Nghê không dám thua.
Không thể thua.
Không muốn thua.
Mỗi người được cấp cứu đưa đến bệnh viện đều giống nhau.
Dùng hết toàn lực để sống sót, lại chịu đủ cái nghèo khó tra tấn.
Trên chiếc xe quá tải bị tai nạn nghiêm trọng này, trừ tài xế ra, hai mươi người đều là tầng lớp nông dân và công nhân.
**
Mặc dù mới 40 tuổi nhưng đã già như ông bà nội, thói quen chịu đựng đau khổ dù vỡ đầu chảy máu vẫn không rên một tiếng, đại thúc tráng niên mảnh bị kim loại xe thương vụ nhỏ cắm trên đùi, bởi vì hàng năm khuân vác vật cô mà nghiêm trọng đến xương sống không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng được cô đến bệnh viện.
Trên mặt bọn họ dù trắng hay đen, đều in hằn nỗi chua xoét. Quần áo mặc trên người phần lớn đã bị tẩy đến trắng, vương vấn mấy vết bụi bẩn.
Ai cũng biết quá tải rất nguy hiểm.
Chỉ là trên thế giới còn có một đám người sẵn sàng làm mọi cách để kiếm được 30 đồng, có thể là mua đôi giày mới cho bạn đồng hành, mua một quyển sách bài tập cho con gái, hoặc bọn họ vốn hy vọng cuộc sống này thêm tươi đẹp hơn.
Nguyên nhân khiến bọn họ tình nguyện hoá liều, chỉ vì bắt lấy tia hy vọng được sống tốt.
Vệ Nghê không thể trơ mắt nhìn bọn họ tự chôn vui tính mạng của mình, không thể mặc kệ, giống với giáo sư Diêu, vĩnh viễn dừng lại vì một khắc đen tối.
Sáng sớm đã đến.
Cô tự tin vững chắc không thể nghi ngờ.
Đêm nay, đèn đỏ các phòng phẫu thuật của bệnh viện đều sáng lên.
Ánh mặt trời thiêu sốt chiếu rọi vào cửa sổ bệnh viện, đèn đỏ phòng phẫu thuật CT rốt cuộc cũng đã tắt.
Động tĩnh ngoài cửa phòng phẫu thuật, người đàn ông trung niên cả đêm ngồi dựa tường đột nhiên đứng lên.
Hai mắt kín đầy tơ máu nhìn Triệu Minh Duệ dẫn đầu đi ra phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ! Vợ tôi… Vợ tôi sao rồi?!”
Triệu Minh Duệ không trực tiếp trả lời vấn đề, cười cười, nghiêng người nhường người phía sau đi ra.
Vệ Nghê mặc bộ đồ giải phẫu xanh lam đi ra. Phía sau cô là thực tập sinh.
“Bác sĩ…” Người đàn ông trung niên cầu xin nhìn Vệ Nghê.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, triệu chứng bệnh đã ổn định. Chờ hết thuốc tê, bác ấy có thể tỉnh lại.” Vệ Nghê nói.
Người đàn ông trung niên như trút được gánh nặng, khóc không ra tiếng.
Người đàn ông khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không có ý cười nhạo. Nếu người thân tìm được đường sống trong chỗ chết, bọn họ cũng đều phản ứng như vậy.
Vệ Nghê và hai người bên cạnh liếc nhau, ánh mắt thực tập sinh nhìn cô hoàn toàn mới mẻ, Triệu Minh Duệ rất chân thành tươi cười.
“Em mời hai người uống trà sữa, lúc về cùng nhau uống một chén!” Thực tập sinh cười tủm tỉm nói.
“Không được.” Triệu Minh Duệ cố ý ngừng một lát, mới lại cười nói, “Trừ phi để ta mời.”
“Bác sĩ Triệu mời khách, em nhất định không khách sáo!”
“Được thôi, để xem em có thể uống tới lúc ta phá sản không.” Triệu Minh Duệ hớn hở cười nói.
Vệ Nghê đi sau bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy sự nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.
Lúc cô còn sống cùng Thành Dự, cô chỉ là một người quải trượng bước đi. Đến một ngày nọ quải trượng thay lòng đổi dạ rời đi, cô chỉ có thể té lăn ra đất, bó tay nằm khóc thút thít.
Mà hiện giờ cô trở lại bệnh viện, coi chính mình như trung tâm cuộc sống.
Cô có thể làm được.