Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 11


Một đêm không mộng, lúc chuông báo thức vang lên, Du Diệp Quân lập tức mở mắt.
Lúc cô đến phim trường, nhìn thấy An Cát và Ngải Lâm đang trang điểm, cũng đã được một nửa.
"Hai người đến sớm vậy, tôi đến phòng hai người gõ cửa, không thấy động tĩnh gì." Du Diệp Quân đang ngồi trước gương trang điểm, trông dáng vẻ hơi uỷ khuất.
"Tôi và Ngải Lâm trang điểm hơi khó, tính ra trang điểm cũng mất cả tiếng! Tới sớm một chút để không làm chậm trễ thời gian của mọi người." An Cát cười khẽ, ôn nhu nói.
"Vậy cũng đâu cần đi sớm như vậy chứ, bây giờ mới 7h30, chẳng lẽ 6h hai người đã đi rồi sao?"
"Hơn 6 giờ một chút.

Còn nhớ sáng hôm qua không? Cô hoá trang xong rồi vẫn còn phải đợi chúng tôi."
Nhớ đến ngày hôm qua, Du Diệp Quân trang điểm thay đồ xong, ngồi chờ trông rất nhàm chán, An Cát cảm thấy có chút buồn cười, cô gái này nhìn vào gương làm đủ loại mặt quỷ, sau đó thông qua gương lén quan sát cô nữa chứ.

Lúc An Cát nhìn lại Du Diệp Quân, cô còn vờ như đang chỉnh sửa trang phục, thật sự y chang một đứa con nít vậy.
"Vậy tôi cũng đi trang điểm thay đồ đây, mắc công để hai người đợi nữa." Du Diệp Quân nhún vai, cầm trang phục đi vào trong thay đồ.
Vừa đứng trước máy quay, Du Diệp Quân lập tức phát hiện An Cát có điểm khác, đó chính là cách thức diễn thật khác với hôm qua.


Hôm nay An Cát, mặc dù cũng mặc bộ trang phục ngày hôm qua, trang điểm cũng vậy, nhưng mà thật sự khác như trời với đất.
Đó là diễn một người phụ nữ cực kỳ ôn nhu, hơn nữa An Cát là người đẹp phương đông khuynh nước khuynh thành, diễn thế này làm cho người ta muốn xao xuyến.
Một cảnh quay qua đi, gương mặt An Cát cực kỳ ôn nhu, Du Diệp Quân bỗng nhiên nhanh trí, cô đã hiểu được sự thay đổi trong cách diễn của An Cát.
An Cát là muốn phối hợp tốt với cô.
Khó trách An Cát nói, không cần gượng ép, đóng vai thư sinh, chỉ cần thu hồi đi nét nữ tính của mình là được.
Du Diệp Quân được làm chính cô, gánh nặng trong lòng cứ vậy mà bị dỡ xuống, cả người nhẹ hẳn, bất cứ ai buông lỏng tâm trí, được làm chuyện bản thân thích, vậy hiệu quả sẽ tăng rất nhiều.
Vốn dĩ kỹ thuật diễn của Du Diệp Quân như là một thiên bẩm, cho nên đóng vai thư sinh rất sống động.
Lúc An Cát diễn chung với cô, chỉ cần thể hiện nét nữ tính hơn nữa, tỏ ra hết mị lực bản thân vốn có, như vậy vai diễn của hai người phối hợp rất ăn ý, càng tăng thêm sức mạnh.
Quả nhiên cả hai thảo luận với nhau về cách diễn, và điều chỉnh lại sao cho phù hợp, kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Cả phim trường đều ngạc nhiên với nét nữ tính của An Cát, ngay cả mặt mày đạo diễn cũng hớn hở, đây chính là hình tượng nữ chính mà anh ta muốn, anh ta cũng đã hiểu tại sao khi công bố quay bộ phim này, người ta lại đề cử An Cát kịch liệt như vậy, vì vậy anh ta lập tức đưa ra một quyết định, dời cảnh quay đêm động phòng hoa chúc lại mấy ngày nữa.
Anh ta cảm thấy hai vị diễn viên này mà ăn ý với nhau, thì tiến độ quay phim sẽ nhanh hơn nhiều, các cảnh quay cũng sẽ hiệu quả vượt qua mức mong muốn.
"Cảnh quay bái đường và đêm động phòng hoa chúc, lùi lại mấy ngày nữa.

Quay xong hai cảnh này, mọi người có thể về trước." Đạo diện Doãn không chậm trễ thời gian, quyết định trong đầu xong lập tức nói ra.
"Vậy hôm nay có thể tan tầm sớm sao?" Du Diệp Quân khó tin được, lúc này mới quay chưa được bao lâu, mà nhẹ nhàng vậy sao?
"Đúng vậy!" Đao diễn Doãn gật đầu xác nhận, "Có thể tan tầm trước vài tiếng."
"Ai ya, đạo diễn anh thật ngầu nha." Du Diệp Quân khen xong, tung ta tung tăng chuẩn bị chạy ra cửa.
Mới đi được vài bước đã bị Ngải Lâm chặn lại, "Có nhiều thời gian thế này, có sắp xếp gì chưa?"
"Đương nhiên đi ra ngoài dạo chơi rồi, Nam Thành chúng ta vẫn còn chưa đi đâu hết, hôm nay không cần thêm giờ, có thể dư dả mà chơi."
"Không biết An lão sư có muốn đi không?" Ngải Lâm có chút nghi hoặc.
"Đương nhiên là phải kêu An lão sư đi cùng rồi, khó mà có được nhiều thời gian thế này."
"Nếu cô ấy không đi thì phải làm sao?" Nhớ đến ngày hôm qua, vốn dĩ đã hẹn xong, nào ngờ An Cát lại không đi, làm cho kế hoạch của các cô bị phá sản, trong lòng cũng có chút e ngại.
"Không đi thì kéo đi.


Học sinh có chăm chỉ đến mấy cũng cần phải kết hợp giữa học và nghỉ ngơi hợp lý." Du Diệp Quân nhướng mày, đắc ý nói.
"Được rồi, vậy giao nhiệm vụ đó cho cậu."
Hai người mèo méo thương lượng với nhau xong, sau đó đi giải quyết việc cá nhân trước.
Được đạo diễn tấu chuẩn cho tan tầm sớm, các nhân viên như được sống dậy, cật lực làm việc.
Không ngoài dự đoán, cảnh quay hôm nay đã quay xong.
Trong phòng nghỉ, An Cát đang tẩy trang, Du Diệp Quân đứng ở trước cái ghế của An Cát, giúp cô tháo mấy món đồ trang sức, còn lén ngắm nhìn người ta.
Mặc dù An Cát đối với Du Diệp Quân không quen thuộc cho lắm, nhưng mà cái tính cách trẻ con nhiệt tình của Du Diệp Quân, vẫn làm cho An Cát giật mình, không chỉ quay đầu nhìn chằm chằm Du Diệp Quân, còn mở miệng hỏi, "Du lão sư, có gì muốn nói à?"
Một lần lén ngắm nhìn lại bị người ta bắt tại trận, Du Diệp Quân không chỉ không xấu hổ, mà còn lại làm vẻ mặt cợt nhã, nịnh hót An Cát, "Hôm nay, tan tầm sớm như vậy, chị có muốn đi dạo không?"
"Cho nên cô đứng đây làm này làm nọ cả buổi, là muốn nói cái này sao?" An Cát cảm thấy buồn cười.
"Chứ không thì sao nè?" Du Diệp Quân bĩu môi.
An Cát nhìn thấy Du Diệp Quân thay đổi biểu cảm, thầm lắc đầu trong lòng.
"Vậy cô cứ thoải mái nói ra là được, còn làm ra vẻ thần bí.

Hôm qua, tôi đã nói gì nhỉ?"
"Tôi cho rằng đó là trong trường hợp diễn với nhau.

Hơn nữa, tôi cũng sợ chị từ chối mà, đi ra ngoài đi dạo thành thị đông vui." Giống như có chút ấm ức.

Đột nhiên An Cát cảm thấy kỳ lạ, đứa nhóc này mà làm nũng, thật đáng sợ, chắc không có người nào chống đỡ được.
"Được nhiên không phải chỉ đối với lúc diễn, chúng ta là cộng sự, cũng là bạn bè, giữa bạn bè với nhau không cần khách sáo, có cái gì cứ nói thẳng là được." Bất giác, giọng điệu của An Cát nhẹ nhàng hơn.
"Được nha.

Vậy tối nay chúng ta cùng nhau đi dạo nha." Đột nhiên Du Diệp Quân sửa lời, trở về đúng bản tính.
An Cát sửng sốt, người này thay đổi thái độ cũng nhanh quá rồi.
"Ok, vậy đi chung đi." An Cát có muốn từ chối cũng không đành lòng, "Cô cũng mau đi tẩy trang đi."
Được đáp án hài lòng, nội tâm Du Diệp Quân muốn vểnh lên trời, nhưng mà ngoài mặt lại bất biến.
Nam Thành là một di tích lịch sử lâu năm, phong cảnh tự nhiên lại còn xinh đẹp, những phong cảnh tự nhiên nhiều đếm không xuể, có rất nhiều nơi để đi.
Lúc ba người đi ra khỏi phim trường, do chưa kịp lên kế hoạch, bất chợt đi cho nên cũng có chút mơ hồ.
"Hay là chúng ta đến chùa Từ An đi, nghe nói rất linh nghiệm, cũng không có xa, thời gian cũng vừa vặn, buổi tối còn có thể đi ra chợ đêm dạo." Ngải Lâm đè nghị.
"Được nha." Hai người không hẹn cùng nhau gật đầu.
Ba người thống nhất được với nhau, cho nên đến thẳng nơi cần đến..

Bình Luận (0)
Comment