Phạm Ca

Chương 2



Thời điểm thay ca, Tiểu Bản hẳn phải đến căn tin bệnh viện dùng cơm theo lịch trình sắp xếp sẵn mới phải. Song xuất phát từ sự quan tâm với cô gái mình từng yêu mến, anh ta len lén nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định không có ai bèn âm thầm đẩy nhẹ cánh cửa kính, hiềm nỗi mới mở được lớp cửa kính đầu tiên, còn chưa kịp kéo nốt lớp thứ hai thì đối diện có người đi tới. Tiểu Bản hoảng hốt, cơ thể theo bản năng lùi về sau, chợt phát hiện sau lưng có cánh cửa hé mở, anh ta lập tức chui tọt vào nấp sau cánh cửa ấy.

Điều khiến Tiểu Bản đau đầu là người mới tới cũng đi theo anh ta vào trong. Chỗ này là nơi nghỉ ngơi bệnh viện cấp cho người nhà bệnh nhân. Tiến vào phòng gồm hai người đàn ông, cả hai đều song song đi đến trước cửa sổ, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài.

Từ chỗ nấp của Tiểu Bản có thể nhìn thấy vị trí đứng của họ. Trong đó có một người mặc áo sơ mi màu xám tro, người còn lại thì mặc đồng phục bác sĩ. Bóng lưng người mặc áo sơ mi thon dài, từ đường nét bả vai đến đường cong sau gáy có thể thấy được phong thái tao nhã. Dáng người của vị bác sĩ bên cạnh cũng không tệ, nhưng khi đứng chung với bóng lưng người đó, trông lại có vẻ bình thường không có gì nổi bật. Nếu Tiểu Bản đoán không nhầm thì vị bác sĩ mặc áo blouse chính là bác sĩ phụ trách trông coi ca phẫu thuật của Phạm Ca lần này, Trương Tuyên Khôn, bác sĩ ngoại khoa với danh hiệu "chiếc dao giải phẫu tinh anh nhất", một năm trước vừa mới được viện trưởng mời về từ Singapore.

Hai người đàn ông đứng trước cửa sổ không hẹn mà cùng chọn im lặng. Trong phòng rất yên tĩnh. Sự yên tĩnh như có như không ấy dường như đang dồn nén một loại kiềm chế nào đó. Tiểu Bản không dám thở mạnh, âm thầm cầu nguyện hai người họ nói chuyện nhanh nhanh lên một chút rồi mau mau rời đi.

Xuất phát từ tính mẫn cảm nghề nghiệp, Tiểu Bản đinh ninh hai người này sẽ chỉ tạm thời im lặng trong một khoảng thời gian ngắn để chuẩn bị tinh thần "mổ xẻ" một nội dung nào đó, mà nội dung ấy chắc hẳn vô vùng nặng nề.

Ước chừng một phút sau, bác sĩ Trương Tuyên Khôn mở miệng trước: "Ôn tiên sinh, tôi có thể biết tại sao ngài lại muốn dừng cuộc phẫu thuật não của vợ ngài vào ba ngày sau không? Căn cứ vào các kết quả kiểm tra thì ba ngày sau là thời điểm thuận lợi nhất để phẫu thuật."

Ôn tiên sinh? Vợ? Chỉ với giọng điệu cung kính của Trương Tuyên Khôn, người được người người ca ngợi với danh hiệu ấy, không khó để đoán được người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám tro đó là ai.

Người đàn ông đó chính là Ôn Ngôn Trăn!


"Bác sĩ Trương, ổ máu tụ trong não vợ tôi sẽ uy hiếp tính mạng cô ấy bất cứ lúc nào phải không?" Ôn Ngôn Trăn hỏi ngược lại.

"Sẽ không, bởi vì vị trí ổ máu tụ trong não của Ôn phu nhân không tạo ra bất kỳ sự ức chế nào đối với dây thần kinh khác của não bộ ngoại trừ dây thần kinh bộ nhớ. Hơn nữa Ôn phu nhân còn trẻ tuổi, chỉ cần cho cô ấy dùng các loại thuốc đặc trị trong vòng một năm tới, chắc chắn sẽ không để lại bất cứ mầm bệnh nguy hiểm nào."

"Đó cũng là lý do tôi không muốn để vợ mình phẫu thuật." Ôn Ngôn Trăn trả lời: "Tôi không muốn cô ấy vừa mới xuống bàn mổ này lại phải lên một bàn mổ khác."

Trả lời đến hợp tình hợp lý như vậy lại là thâm tình thành thực nhất.

Giọng Ôn Ngôn Trăn rất êm tai, hệt như cái tên và ngoại hình đầy khí chất của anh vậy, có khả năng khiến người khác đang nổi nóng cũng phải dịu lại. Giọng nói của anh dường như làm cho Tiểu Bản quên mất mình đang nấp phía sau cánh cửa, cũng quên mất tình cảnh của mình và đề tài bọn họ đang nói nghiêm túc đến dường nào.

Ôn Ngôn Trăn nói xong, tự dừng lại một khoảng im lặng, qua một lúc sau, anh dường như cố gắng nói lên điều gì đó, giống như nói cho chính mình nghe: "Cậu không biết đâu, lần này tôi sợ thật rồi, tôi không thể..."

Ôn Ngôn Trăn dừng lại một lát, đoạn điều chỉnh ngữ khí của mình rồi mới chậm rãi nói: "Tôi không thể chịu đựng việc mất đi cô ấy lần nữa."

Một người đàn ông nói với giọng điệu như vậy, trong một khoảnh khắc, không vì một lý do gì, Tiểu Bản bỗng cảm thấy vô cùng xúc động. Mãi sau này, anh ta mới hiểu, rằng hai từ "mất đi" trong lời nói của Ôn Ngôn Trăn chính là mất đi rồi tìm lại được một thứ có được.

Anh ta bất chợt nhớ đến gương mặt của Phạm Ca trên tấm hình của tập hồ sơ, một đôi mắt nhẹ nhàng trong veo đến thế, ánh mắt dịu dàng đó phải chăng chỉ dành cho một mình Ôn Ngôn Trăn? Nếu không ở thời đại này làm sao còn một cô gái như vậy, đặc biệt đã đạt đến trình độ đại học, thế mà sau khi tốt nghiệp liền gả cho một người đàn ông, cuối cùng còn chọn lựa ở nhà giúp chồng dạy con.

Tiểu Bản nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, không biết tại sao trong lòng có chút kích động nho nhỏ.

Đột nhiên, giọng nói của nhân vật chính còn lại suýt chút nữa bị Tiểu Bản bỏ quên vang lên: "Nhưng mà, ngài quyết định như vậy có lường trước được hậu quả không Ôn tiên sinh? Vợ của ngài sẽ mất toàn bộ trí nhớ đấy."

Giọng Trương Tuyên Khôn vô cùng kích động, trong lòng Tiểu Bản đột ngột trùng xuống, dần dần hiểu được đề tài của hai người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.

Thì ra là vậy. Phạm Ca bị đụng xe đến xuất huyết não, tụ thành máu bầm chèn ép dây thần kinh trí nhớ. Đội ngũ y tế sau khi thảo luận đã quyết định lấy ổ máu tụ trong não cho Phạm Ca, ngặt nỗi lúc này chồng của bệnh nhân lại bắt các bác sĩ dừng việc phẫu thuật ngay lập tức.

"Ôn tiên sinh, không thì thế này, đợi sau khi Ôn phu nhân tỉnh lại, chúng ta sẽ hỏi ý kiến của cô ấy, như vậy mà nói mới công bằng." Giọng Trương Tuyên Khôn chậm lại: "Tôi nghĩ với một người không có trí nhớ mà nói đó là chuyện vô cùng đau khổ. Hơn nữa, Ôn phu nhân có thể sẽ bị mất trí nhớ vĩnh viễn."

Tiểu Bản cảm thấy Trương Tuyên Khôn nói rất có lý, tiếc là Ôn Ngôn Trăn không cho là vậy.

Giọng của anh trong phút chốc đã trở nên lạnh hẳn: "Tôi nói không làm là không làm. Phạm Ca mất trí nhớ tôi sẽ nói lại với cô ấy, và chính tôi cũng sẽ bù đắp kỷ niệm cho cô ấy. Hơn nữa, tâm tư vợ tôi thế nào không cần bác sĩ Trương phải quan tâm."

"Nhưng Ôn tiên sinh, tôi là bác sĩ phụ trách..." Trương Tuyên Khôn còn muốn tranh thủ lý lẽ với anh.


"Không nhưng nhị gì hết." Giọng nói lạnh lùng cắt đứt lời Trương Tuyên Khôn: "Bác sĩ Trương, cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt. Nếu anh còn tiếp tục dùng giọng điệu biện hộ đó thuyết phục tôi thực hiện cuộc phẫu thuật, thì đừng trách, tôi không ngại đổi một đội ngũ bác sĩ khác chữa trị cho vợ mình đâu."

Hiển nhiên cuộc nói chuyện này không vui vẻ gì, vốn xuất phát từ lòng nhân đức của người thầy thuốc lại bị xuyên tạc thành tên kẻ cả biện hộ. Trương Tuyên Khôn cũng không nói bất cứ lời nào mà lựa chọn rời đi.

Sau khi Trương Tuyên Khôn bỏ đi, Ôn Ngôn Trăn vẫn đứng trước cửa sổ. Một lúc sau, anh cúi đầu xuống, từ góc của Tiểu Bản nhìn sang không thấy được anh đang làm gì, chỉ cảm thấy bóng lưng của người đàn ông in trên vách tường có chút gì đó bi thương.

Qua một lúc, âm thanh lẩm bẩm nho nhỏ vang lên, rất nhỏ, "Phạm Ca, anh xin lỗi, nếu không làm vậy, anh sẽ mất em mất."

"Anh không thể mất em, không thể...", Ôn Ngôn Trăn không ngừng lẩm bẩm.

Chờ đến khi Ôn Ngôn Trăn rời đi, Tiểu Bản mới bước ra khỏi cánh cửa, thở dài một tiếng, đi tới vị trí Ôn Ngôn Trăn vừa mới đứng, tâm trạng có chút lạ lẫm, giống như vô tình phá vỡ bí mật của ai đó. Đoạn đối thoại anh ta mới vừa nghe rõ ràng đã tiết lộ một tin tức, song chuyện có lẽ cũng không đơn giản như những gì họ nói.

Trong lúc hút một điếu thuốc, Tiểu Bản mới sực nhớ mình là khách không mời mà tới, vừa định xoay người rời đi thì đạp phải một món đồ dưới chân. Đó là một chiếc ví phổ thông màu be kẻ sọc, anh ta khom người nhặt lên, hoa văn trên ví đã bạc màu, hẳn đã dùng rất lâu rồi. Mở chiếc ví bằng da thật ra, Tiểu Bản liền choáng váng với những thứ bên trong. Trong ví là những tấm thẻ vàng với số lượng hạn chế, cấp bậc kim cương là đại diện cao nhất của Ngân hàng Thụy Sĩ. Những tấm thẻ này không hề ăn khớp với chiếc ví. Tiểu Bản giật mình, quả nhiên bên trong ví có kẹp thẻ căn cước của Ôn Ngôn Trăn, phía sau thẻ căn cước còn có một tấm hình.

Sau khi nhìn rõ tấm hình, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bản là, tại sao hình để trong ví không phải là hình mới cưới của anh và Phạm Ca mà lại là hình của anh và Phạm Ca thời niên thiếu.

Hai người trong hình đều rất trẻ, mặc đồng phục học sinh, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đang dựa vào lan can bằng gỗ của trường đua ngựa. Hai người gần như cao bằng nhau, sau lưng là bầu trời xám xịt, như thể một giây kế tiếp là sẽ mưa to gió lớn đến nơi vậy. Mặc dù là thế, cô gái trong tấm hình vẫn rất điềm đạm, mắt ngọc mày ngài, ấy là một đôi mắt biết cười trong trẻo. Để dùng một câu ca ngợi vẻ đẹp của Phạm Ca thì đó là thanh tú mỹ lệ động lòng người.

Đứng ở bên cạnh cô gái là chàng trai với khuôn mặt hờ hững, cho dù khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng độ cong đó cũng không thể xua tan hết u ám giữa hai đầu mày cậu. Thời điểm đó Ôn Ngôn Trăn phát triển không được tốt lắm, mặc dù mặt mũi thanh tú nhưng dáng người cậu vừa gầy vừa nhỏ, chắc vì vậy nên cậu thiếu niên này rất dễ bị coi thường.

Nhớ lại dáng người cao ngất bây giờ của Ôn Ngôn Trăn, Tiểu Bản có thể thấy được phiên bản nam của con vịt xấu xí biến thành thiên nga trên người anh.

Hai người nhìn thẳng vào ống kính, có thể thấy rõ được sự linh hoạt và trong sáng thời niên thiếu. Đáng tiếc, nếu hai người gần nhau thêm chút nữa thì sẽ rất xứng đôi. Nếu gần nhau hơn chút nữa thì có thể thấy rõ được tình cảm tốt đẹp giữa cô thiếu nữ và cậu thiếu niên trong tấm hình rồi. Nhìn vai họ cách nhau khoảng mười mấy xen-ti-mét, trực giác mách bảo Tiểu Bản, người kéo dài khoảng cách ấy chính là cậu thiếu niên bên cạnh.

Bày một bộ mặt cảm xúc có phúc mà không biết hưởng với Ôn Ngôn Trăn trong bức hình, Tiểu Bản bỏ tấm hình vào trong ví, vừa mới gập ví lại thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Cậu là ai? Làm gì ở đây?"

Da đầu Tiểu Bản tê rần, là giọng nói "êm tai" mà anh ta mới vừa thưởng thức ban nãy...

Ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Ngôn Trăn đang đứng trước cửa, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào đồ vật trên tay anh ta. Nói huỵch toẹt ra thì nhìn chiếc ví da trên tay anh ta mới đúng, tiếc là chủ nhân của nó đã tìm tới.

Chỉ chỉ chỗ mình làm việc, Tiểu Bản nhanh trí nói: "Tôi là người của khoa gây mê, muốn tìm bác sĩ Trương hỏi một số chuyện. Tôi nghĩ anh ta ở đây nên mới vào."


Tiểu Bản gãi gãi đầu, để gương mặt mình trông tự nhiên một chút: "Nhưng mà hình như anh ta không có ở đây thì phải."

Ôn Ngôn Trăn dừng lại, đứng cách Tiểu Bản ba bước chân, cau mày nhìn anh ta.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bản nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn ở khoảng cách gần như vậy. Vị này được rất nhiều người khen là công tử danh môn thế gia, dịu dàng như ngọc.

Nhìn khuôn mặt trong khoảng cách gần ấy, ấn tượng đầu tiên để lại trong Tiểu Bản là người đàn ông tuấn tú như vậy dễ khiến người ta liên tưởng đến các sĩ quan Hồng quân Liên Xô trẻ đẹp trong thế chiến thứ nhất. Người đứng dưới tàng cây bạch dương, từng thước phim đen trắng khắc khọa khuôn mặt sáng ngời, khói mù chiến tranh nhuốm lên hàng chân mày dưới đáy mắt một mảnh u sầu. Người đứng đó như một bài thơ, chỉ một bên màu mắt cũng đủ làm lu mờ sắc màu trắng sáng của thời đại.

Người đàn ông này thật hấp dẫn, không một giấy bút hay phương tiện truyền thông nào có thể vẽ ra được một tác phẩm rung động lòng người như vậy. Cho dù vào giờ phút này, đôi mắt anh hiện đầy vằn đỏ, dưới hốc mắt có một vành đen, tóc tai rối loạn, áo sơ mi nhàu nhĩ, trông anh chán chường như một nhà thơ lâm vào cảnh khốn cùng nơi đầu đường xó chợ, thì anh vẫn là một tuyệt tác tuyệt vời của tạo hóa.

"Trả cái ví lại cho tôi." Ôn Ngôn Trăn đưa tay ra. Tiểu Bản cầm trong tay chiếc ví da. Nếu anh ta không nhìn lầm, khi Ôn công tử nhìn thấy chiếc ví nằm trên tay anh ta dường như đã trút được gánh nặng nơi đáy mắt.

Cảm giác đó giống như: Bảo bối, tốt quá, ta đã tìm được mày rồi.

Tiểu Bản rụt rè trả lại chiếc ví cho Ôn Ngôn Trăn.

Việc đầu tiên Ôn Ngôn Trăn làm sau khi nhận lại chiếc ví không phải là mở ra kiểm tra bên trong còn đầy đủ hay không, mà là cúi xuống, vuốt ve cẩn thận chiếc ví trên tay, cứ như anh rất sợ người nhặt được nó là tên tiểu tử phá phách nào đó vậy.

Có thể thấy chiếc ví này có ý nghĩa rất quan trọng với Ôn Ngôn Trăn.

Anh cũng không nói thêm lời nào, chỉ đơn giản xoay người rời đi.

P/s: Các bạn hãy thử tưởng tượng Ôn Ngôn Trăn đứng dưới tàng cây bạch quả này đi nào ^^




Bình Luận (0)
Comment