Phạm Ca

Chương 22



Dịch: Duẩn Duẩn

Trận "mưa móc" trên ngọn hải đăng tối hôm qua đã để lại một hậu quả vô cùng thảm thiết, đó là cô đã bị cảm cúm. Sau khi phơi lưng trần ngực trơn ngoài trời một thời gian dài, mồ hôi chảy ra bị gió biển thổi qua, thế là liền...

Lão trung y mới được Ôn Ngôn Trăn mời tới ban sáng. Trong cái thôn bé xíu này cũng chỉ có mình ông ấy là mở phòng khám. Lão trung y mang mắt kính vào, sau khi kê thuốc cho Phạm Ca xong liền mắng Ôn Ngôn Trăn sa sả: "Vợ cậu sức khỏe không tốt, sức miễn dịch lại kém. Nếu không muốn con bé thành cái ấm sắc thuốc thì sau này nhớ chú ý một chút."

Nói xong ông ấy đẩy đẩy mắt kính, không quên nhìn Phạm Ca bằng ánh mắt khiển trách, dạy dỗ cô, "Sau này đi biển tản bộ cũng đừng có mà ham mặc đẹp, chú ý mặc thêm cái áo khoác vào để mà giữ ấm."

Phạm Ca cảm thấy oan ức thấu trời xanh, rõ ràng cô có mặc thêm áo khoác mà, mà tại...

Trong lòng cô trở mặt nhanh như cắt, liếc mắt nhìn Ôn Ngôn Trăn, nhưng lúc trông thấy dáng vẻ buồn xo ủ dột của anh thì lại thôi.

Sau khi tiễn ông lão về, anh lẳng lặng ngồi xuống mép giường cô, chốc lát lại nắm lấy tay cô, xoa xoa nắn nắn mu bàn tay cô.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, anh thấp giọng nói: "Phạm Ca rất sợ bị bệnh, sợ vô cùng."

Chuyện này cô biết, năm đầu tiên sau khi xảy ra tai nạn xe, Phạm Ca rất dễ mắc bệnh. Cơ hồ như năm đó chưa có loại thuốc nào mà cô bỏ sót cả, xanh, đỏ, tím, vàng...

Hầu như là tất cả các màu thuốc có mặt trên đời này cô đã được thưởng thức hết rồi. Cho đến nửa năm sau đó, chỉ cần nhìn thấy thuốc là cô liền muốn ói.

Mỗi lần như vậy, Phạm Ca đều nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn cuống cuồng cả lên, anh đã chạy suốt đêm để đi tìm bác sĩ cho cô, dù đó có là đêm tuyết lạnh giá ở Nga hay gió lạnh sương sớm ở Hà Lan.


Năm đó, Ôn Ngôn Trăn đã đồng hành cùng cô trong suốt quá trình ốm yếu nằm trên giường bệnh. Khi đó, anh mặc một bộ quần áo mấy ngày liền không thay, đầu tóc cả một tuần lễ không thèm gội, cũng là những chuyện bình thường như cơm bữa. Không những thế, mấy chục ngày cũng không chịu cạo râu, còn cõng cô đi khắp nơi cầu xin bác sĩ, làm cách nào để có thể giảm bớt số thuốc mà cô đang uống, làm cách nào để có thể tìm ra cách chữa trị khác tốt hơn.

Chồng cô thật sự là một người đàn ông tốt!

Thế nhưng hiện tại anh lại đang cúi thấp đầu, bả vai sụp xuống, trông lọm khọm như một ông già đã gánh nặng một đời bể dâu.

"Không sao mà." Cô thoát khỏi bàn tay anh, xoa loạn tóc anh thành ổ chim như lúc bình thường anh hay xoa tóc cô vậy: "Em không sao hết mà. Ôn Ngôn Trăn, không phải hai năm nay em ít khi bị bệnh lắm sao? Kim tiểu thư nói em bây giờ còn khỏe hơn cả bò tót nữa ấy."

Phạm Ca thật sự không biết nói đùa chút nào, hiển nhiên là lời cô nói chẳng có chút tác dụng nào với anh. Chồng cô vẫn không nói tiếng nào, im thin thít như chuột mót gạo. Thế là Phạm Ca đành liều cái mặt già nua của mình đi an ủi anh.

"Ờ thì, ờ thì.... Sau khi nhớ lại em mới thấy, nếu đi dã ngoại mà muốn làm chuyện ấy thì vẫn nên mặc áo choàng dài thì hơn, vừa có thể giữ ấm, vừa có thể..."

Phạm Ca còn chưa nói xong đã bị môi anh chặn lại.

Hôn lên đôi môi đang không ngừng lải nhải của cô, Ôn Ngôn Trăn thấy trong lòng như có một màn pháo hoa đang hoành tráng nở rộ, vô cùng kích động, vô cùng thê lương mà cũng không kém phần đẹp đẽ động lòng người.

Phạm Ca của anh dường như đã trở lại rồi, nàng dâu ngốc nghếch nuôi từ bé của anh dường như đã trở lại rồi.

Trước khi để mình đắm chìm trong mật ngọt, Phạm Ca cuống quít đẩy Ôn Ngôn Trăn ra, lúc lắc tay khuyên bảo: "Đừng....Đừng... Anh sẽ bị lây bệnh đấy..."

Ôn Ngôn trăn chẳng thèm để ý chuyện đó, tiếp tục bưng mặt cô, rồi cúi đầu xuống hôn đôi môi thơm mát ấy, lần này anh còn đưa cả đầu lưỡi vào.

Bàn tay chống trước ngực anh dần vít lấy cổ anh.

Chuyến đi Brunei sáu ngày đã được kéo dài thêm hai ngày nữa vì cơn bệnh đột ngột của Phạm Ca. Cục Du lịch của Brunei còn cho mời cả bác sĩ đến chỗ họ đang ở, sau khi kiểm tra xong xuôi, vị bác sĩ ấy nói rằng Phạm Ca không có gì đáng lo ngại. Thế là cô vẫn tiếp tục ở lại khách sạn gia đình nằm trong làng chài nhỏ khi trước. Mỗi ngày lão trung y đều tới đây, những lúc ấy trông Ôn Ngôn Trăn không khác gì cái đuôi mọc phía sau ông ấy cả, tò tò đi theo ông lão lĩnh giáo chút kiến thức y học cơ bản, dáng vẻ như sắp đổi nghề bác sĩ đến nơi vậy.

"Phạm Ca này, hay là anh đổi nghề đi học y nhỉ." Vào ban đêm, khi bọn họ cùng ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, Ôn Ngôn Trăn đột nhiên phát ngôn câu dở hơi như vậy.

"Muốn đổi nghề thì trước tiên nhìn lại tuổi tác của anh cái đã." Phạm Ca không do dự tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt anh.

Đêm cuối cùng trước khi rời khỏi Brunei, vầng trăng tròn vành vạnh như chiếc đĩa bạc khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời đêm thăm thẳm lấp lánh muôn vì sao, ánh trăng in bóng xuống mặt biển mênh mông rộng lớn, chỉ cần vài gợn sóng lăn tăn là trăng lại vỡ ra hàng nghìn mảnh. Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn ngồi trong buồng xe nghe nhạc, đêm đã khuya, ai cũng không muốn trở về. Trên vai cô còn đắp chiếc áo lông của anh. Ôn Ngôn Trăn giả vờ cười trước mấy lời nói không có chút hài hước nào của cô, mới đầu cô còn nói rất nhiệt tình, mặc dù tiếng cười của Ôn Ngôn Trăn rất trầm rất thấp, nhưng Phạm Ca vẫn nghe thấy được tiếng cười ấy không dứt. Khi ấy, Phạm Ca nghĩ, quả nhiên lời nói xàm xí mà lọt vô tai người có tâm trạng tốt thì cũng trở nên vô cùng hài hước.

Dần dà, chuyện cười của Ôn Ngôn Trăn ngày càng rời rạc thiếu logic, ánh mắt anh thất thần, mê muội nhìn khuôn mặt cô. Từ từ gò má của Phạm Ca dưới cái nhìn nóng rực của anh đỏ như quả táo chín, phừng phực như ngọn lửa thiêu. Dường như lúc cười cũng quên mất là mình đang cười, mà khi không cười vẫn cứ ngỡ là bản thân đang cười.

Âm nhạc quá mức mê hoặc, ánh trăng uyển chuyển nằm nghiêng trên cao, hết thảy đều xảy ra một cách tự nhiên.

Khuôn mặt Ôn Ngôn Trăn kề tới, chặn lại nửa ánh trăng sáng tỏ. Đây là lần đầu tiên anh hôn lên gò má trái của cô. Khi cô cười gò má ấy sẽ hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ, cô càng cười lớn thì núm đồng tiền ấy càng sâu, cô cười nhỏ thì núm đồng tiền ấy càng nông.

Hôn xong cái núm nhỏ xinh ấy, môi anh lại dời lên cánh môi thơm ngát của cô, Phạm Ca tự động choàng tay qua cổ anh, cơ thể anh từ chỗ ngồi của mình lấn đến chỗ của cô, rồi nhẹ nhàng đè lên cơ thể cô.

Ánh trăng hòa cùng âm nhạc là thứ thuốc đê mê dễ làm bừng tỉnh dục vọng nguyên thủy nhất, trong khi hơi thở hai người bện chặt vào nhau, anh tì nơi nóng rực của mình lên bắp đùi non của cô. Chẳng hiểu sao sau đó anh lại muốn xoay người nằm xuống, nhưng bị Phạm Ca kéo lại.

"Được không em?" Anh tì trán mình lên trán cô, hơi thở rối loạn.


"Được." Phạm Ca thẹn thùng đáp lại, chân cọ sát chỗ bừng bừng lửa nóng ấy của anh, bắt chước những cô gái phong tình vạn chủng khác mê hoặc anh.

Anh dịu dàng đi vào cô, chiếc xe hơi lay động, Phạm Ca nằm trên vai Ôn Ngôn Trăn đón nhận anh, nhịp điệu đưa đẩy trôi giạt của anh như mang theo cả ánh trăng trên đại dương bao la.

Sau khi hành sự xong, Ôn Ngôn Trăn lấy chiếc chăn lông từ sau cốp xe bọc Phạm Ca lại thật chặt, không khí trong buồng xe vô cùng thoải mái.

"Ôn Ngôn Trăn, hay tối nay mình không về nữa, ở lại ngắm mặt trời mọc được không anh?" Ánh mắt Phạm Ca rời rạc, gọi luôn cả họ và tên anh.

Cho dù bọn họ vừa mới trải qua thời khắc thân mật nhất, Phạm Ca vẫn theo bản năng gọi anh là Ôn Ngôn Trăn. Phạm Ca cảm thấy chuyện này không ổn tí nào, nào có người vợ nào lại gọi luôn cả họ và tên chồng mình như vậy chứ?

May là Ôn Ngôn Trăn không để tâm đến chuyện ấy, chỉ cần được thỏa mãn là anh đã rất vui rồi, còn mặt dày như mo mặc quần áo ngay trước mặt cô nữa, sau đó chui tọt vào trong chăn, ôm cô nằm im một chỗ,

"Ý kiến hay đấy." Ánh mắt Ôn công tử còn sáng hơn cả ánh trăng bàng bạc trên bầu trời đêm.

Trời tờ mờ sáng, Phạm Ca tỉnh dậy, ánh trăng tròn đã biến thành quả cầu lửa nhuôm một màu hồng rực trên nền trời màu bụng cá, vừa nghiêng đầu qua, Phạm Ca đã bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Ôn Ngôn Trăn.

"Anh tỉnh rồi à?" Phạm Ca vừa mới ngoẹo đầu đã cọ phải cằm anh.

"Vốn dĩ anh đâu có ngủ!" Ôn Ngôn Trăn dịu dàng cọ cọ cằm mình lên đỉnh đầu cô: "Anh không ngủ được, cũng không dám ngủ."

"Anh sao thế?" Phạm Ca hơi nhích người trong vòng tay anh, cơ thể Ôn Ngôn Trăn sao mà ấm áp quá. Cô ngước mắt lên nhìn anh, hỏi nhỏ.

Không dám ngủ, chẳng lẽ anh sợ con quái thú nào đó ở dưới biển đột ngột bơi lên bờ bắt mất anh sao?

Ôn Ngôn Trăn đưa tay ra, che lại đôi mắt Phạm Ca, ngượng ngùng nói.

"Đều tại ánh trăng sáng quá, mấy ngày qua lúc nào cũng nghe nói sẽ xuất hiện hiện tượng siêu trăng máu lớn nhất từ trước tới giờ. Thế là anh tự nhủ nếu mà ngủ thì siêu trăng sáng máu hiếm có thế kỷ đó sẽ lặn mất, nên anh đành mở trừng mắt nhìn nó, tựa như những chàng kỵ sĩ trông coi Nữ Vương của họ vậy."

Ôn Ngôn Trăn cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt bị bàn tay anh che đi đôi mắt đang dần hé nở, khóe miệng vểnh lên, chiếc lúm nhỏ ở bên má như tỏa hương rượu nồng có thể khiến người ta dễ dàng say mê mà chìm đắm.

Tỏ tình liên tục thế này, cũng chỉ đến thế thôi nhỉ? Trước kia thì không nỡ nói, không muốn nói, chán ghét nói, khinh thường nói. Giờ thì có nói bao nhiêu cũng không đủ lòng mình.

Trong buồng xe ấy, bọn họ tiếp tục làm thêm lần thứ hai.

Lần này là Phạm Ca khơi mào trước. Sao mà cô thấy những lời của anh êm tai quá thể. Thanh niên hai mươi tám tuổi rồi còn tin chuyện sẽ có siêu trăng máu là một hành động vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến mức cô không kìm được mà muốn tặng anh một phần thưởng nóng. Vốn dĩ chỉ là muốn hôn lên trán anh một cái, giống như Nữ Vương hôn kỵ sĩ của cô ấy vậy.

Nhưng ai ngờ đâu, ánh mặt trời của buổi sớm mai chiếu lên mặt Ôn Ngôn Trăn quá mức tuấn tú, không gì có thể tả được, như chàng kỵ sĩ khoác lên mình ánh trăng bàng bạc ấy.

Thế là môi cô như ma xui quỷ khiến đậu lên môi anh, hơn nữa còn dọc theo đường cong mê người ấy quyến rũ anh, đầu lưỡi cô cuộn lại, ngậm lấy dái tai anh, học theo dáng vẻ trêu chọc của anh, răng cô nhẹ nhàng nhay cắn, như chú mèo con.

Đến khi nghe thấy tiếng thở dốc của anh, Phạm Ca mới hài lòng. Khoảnh khắc cô muốn rời đi đã bị anh đè xuống, giọng nói ấy như mang chút van lơi cầu xin.

Phạm Ca, tiếp tục...


Khiến một người như Ôn Ngôn Trăn phải phát ra âm thanh đó, Phạm Ca cũng cảm thấy bản mình quá mức cừ khôi. Thế là cô lại bừng bừng dã tâm, dứt khoát muốn chinh phục người đàn ông này. Đúng lúc ấy hai người mới phát hiện tư thế của họ đã chuyển đổi từ khi nào, cô ngồi ở trên còn anh thì ở dưới.

Dẫu sao thì cũng là cơ thể của người hai mươi tám tuổi, có một số chuyện như đã thành thói quen.

Cô hôn từ dái tai anh đi xuống, đến yết hầu ở cổ, xương quai xanh, rồi cuộn áo anh lên, chui đầu vào trong, sau đó dừng lại ở hai điểm trước ngực anh, cho đến khi hai thứ ấy trở nên cứng rắn, cho đến khi tiếng rên của anh không khác gì tiếng gầm rú của loài thú, Phạm Ca mới chịu thôi rê môi mình xuống dưới, xuống dưới nữa...

Khi nụ hôn đậu lại trên bụng anh, Phạm ca không dám tiếp tục đi xuống nữa. Cô ngẩng đầu lên, giả vờ đáng thương nhìn anh, "Ôn Ngôn Trăn, cái đó sau này làm tiếp được không!"

Ngực anh phâp phồng lên xuống như cơn gió vần xoay trên mặt biển, kích động, mãnh liệt, trào dâng, mắt anh hơi rũ xuống.

Anh nặng nề gật đầu, sau đó kéo cô lên trước mặt mình, mặt đối mặt, mũi kề mũi. Trong mắt anh như đang rực cháy một ngọn lửa tình mãnh liệt không tài nào che giấu được.

"Phạm Ca, em ngồi lên đi." Anh lại dùng giọng nói trầm khàn đầu độc cô: "Ngồi lên trên nhé! Hửm?"

Thánh thần ơi, chẳng lẽ...?

Vừa liên tưởng đến những hình ảnh sống động lộ liễu kia, cô gái ngồi trên người chàng trai, hai chú thỏ trắng trước ngưc hòa cùng tiết tấu như động cơ điện động đó mà nhấp nhô lên xuống, Phạm Ca kiên quyết lắc đầu.

"Phạm Ca, em nhìn thử xem, tư thế như vầy có phải rất vừa vặn không." Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Ôn Ngôn Trăn giống như đang dụ dỗ một đứa con nít.

Phạm Ca len lén cúi đầu nhìn xuống, đúng là chỉ thiếu mỗi hình ảnh lộ thiên của cặp thỏ trắng mà thôi.

"Phạm Ca, xin em đấy, hửm..." Ôn công tử vừa ra chiêu đầu độc cô vừa đẩy đẩy thứ nóng rực của mình lên mông cô, vô cùng ám chỉ mà dụ dỗ cô.

Xin em? Anh cầu xin cô ư!

Cơ thể hai mươi tám tuổi bắt đầu phản bội cô, nhưng Phạm Ca không dễ gì để Ôn Ngôn Trăn được hời như vậy, thế là cô chèn ép ra giá với anh: "Ôn Ngôn Trăn, em... Em sẽ làm, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện cơ."

Thế là dưới sự dẫn dắt của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca ngồi lên trên. Theo tiết tấu mạnh mẽ của anh chiếc khăn lông trên người cô dần dần tuột xuống. Lúc ấy, Phạm Ca mới phát hiện bản thân mình hiện giờ cũng không khác gì hình ảnh mà cô tưởng tượng ban nãy cả, thậm chí theo động tác nâng lên hạ xuống của anh hai chú thỏ trắng ấy lại càng nhảy nhót điên cuồng hơn nữa, giống ý như động cơ điện động vậy.

Nhưng mà Phạm Ca cảm thấy rất vui.

Vì Ôn Ngôn Trăn đã đồng ý với cô là sẽ không học theo Nicolas Sarkozy nữa, không học theo gã người Ý đó nữa.




Bình Luận (0)
Comment