Phạm Ca

Chương 41



Dịch: Duẩn Duẩn

Ôn tiên sinh, là người hiếm khi hỏi han về tình hình của các bộ phận, hiện vô cùng tức giận. Anh đã cho gọi trưởng phòng của các phòng phát triển, phòng công nghệ kỹ thuật, phòng kế toán và cả phòng kiểm toán lên tầng 21. Giọng của anh ở đầu dây bên kia nồng nặc mùi thuốc súng. Vào lúc hơn bốn giờ chiều, trong tòa cao ốc Cầu Vồng đầy những tiếng xì xào bàn tán. Các nhân viên vô cùng đề cao sự chú ý và tiết tấu làm việc, cũng chỉ dám giao tiếp bằng ánh mắt. Họ sợ rằng sếp lớn ở tầng 21 mà không vui thì tiền thưởng cuối năm của họ coi như xong.

Hằng năm, có vô số người muốn chen chân vào ngưỡng cửa này. Nhưng để vô được đây đâu phải là chuyện dễ. Ôn Ngôn Trăn đã mang đến cho công ty một khái niệm quản lý tiên tiến mới.

Sẽ không ưu tiên hay xét duyệt bạn tốt nghiệp từ trường nào, cũng không quan tâm đến bối cảnh hoặc gia thế của bạn ra sao. Năng lực của bạn quyết định ở việc bạn đang đứng ở tầng Kim Tự Tháp thứ mấy. Vì vậy, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, Ôn Ngôn Trăn đã dựa vào tiêu chí này, biến tòa cao ốc Cầu Vồng trở thành tập đoàn số một có sức cạnh tranh mạnh nhất trong các công ty ở Trung Quốc. Hàng năm, luôn có rất nhiều người từ mọi miền đất nước, thậm chí là cả nước ngoài, đổ xô đến đây để xếp hàng trong buổi thông báo tuyển dụng.

Trong mắt của hàng ngàn nhân viên Cầu Vồng, Ôn tiên sinh là một ông chủ tốt bụng và sáng suốt. Anh luôn luôn mỉm cười với mọi người, không những thế còn nhớ rõ một số tên của nhân viên ở mỗi phòng, ban, và bộ phận. Thỉnh thoảng, trong những ngày lễ anh còn ở lại dùng cơm với mấy nhân viên phải tăng ca. Nói tóm lại, Ôn tiên sinh trong mắt bọn họ là một danh môn công tử chân chính, là người sếp trẻ tuổi đến từ Hồng Kông có tư chất lãnh đạo và tinh tế nhất mà họ từng biết.

Người đầu tiên đi xuống từ tầng 21 là trưởng phòng kiểm toán. Vị quản lý cấp cao tốt nghiệp trường đại học MIT này đang ủ rũ cúi đầu. Đống văn kiện bị sếp đập lên người cũng không đau gì mấy, anh ta chỉ không ngờ là bị sếp mắng một trận té tát, và điều đó khiến anh ta hơi bối rối. Nhưng anh ta vẫn rất vui vì trưởng phòng kế toán còn xui xẻo hơn anh ta nhiều. Chỉ một con số lẻ nằm xa tít sau dấu thập phân mà bị Ôn tiên sinh hất cả tách cà phê thư ký đưa tới lên người. Trước mắt thì cũng chỉ có mình anh ta được rời khỏi tầng 21.

Năm phút sau khi người phụ trách bộ phận kiểm toán trở lại văn phòng, chiếc Bentley màu xám bạc đã đậu trong khu vực đỗ xe VIP của công ty. Mặc dù trong khu vực VIP này có ba ô để trống nhưng không một ai dám đậu vào, vì đây là khu vực đặc biệt dành cho Ôn tiên sinh. Chỗ đậu hai bên xe của Ôn tiên sinh luôn được mọi người ngầm bỏ trống, vậy nên lâu ngày mới xuất hiện tình trạng như vậy.

Chiếc Bently màu xám bạc trông khí thế rất dữ dằn, gần như vừa dừng lại thì cánh cửa đã bật mở, hai cô gái một trái một phải bước ra từ trong xe. Vì được tan làm sớm hơn bình thường nên anh ta muốn nhắc nhở chủ xe không thể đỗ ở vị trí này, nhưng khi nhìn thấy người đang vội vội vàng vàng đi theo phía sau hai người phụ nữ thì liền im bặt. Trong lòng anh ta không ngừng lẩm bẩm, xem ra chủ xe có lại lịch không hề nhỏ, ngay cả trợ lý đắc lực nhất của Ôn tiên sinh cũng chạy ra tiếp đón cơ mà.

Khu đậu xe VIP vốn dĩ ít người, hơn nữa đây cũng không phải là thời điểm tan làm, nên đầu bên kia có động tĩnh gì thì bên này đều nghe được rất rõ.


Giọng của người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc sang trọng hơn nghe có vẻ tức giận, "Anh ta đâu?"

"Ôn tiên sinh đang họp ạ." Trợ lý Tiêu trả lời ngay tức khắc.

Đến khi tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất càng lúc càng xa dần, anh ta mới dám nổ máy, âm thầm phỏng đoán danh tính của hai cô nàng trẻ tuổi kia dựa vào sự tò mò.

Ôn tiên sinh là người có đời tư vô cùng sạch sẽ, không dính tới bất kỳ xì căng đan hay vụ lùm xùm gì. Vậy mà có cố gắng tạo khoảng cách thế nào thì vẫn có những người phụ nữ nổi tiếng ngạo mạn tuyên bố, Ôn Ngôn Trăn chính là người tình lý tưởng của họ.

Đây là lần đầu tiên có phụ nữ tìm đến tận cửa công ty thế này, mà còn tới cả hai người lận.

Vào khoảng 4:30, một số nhân viên cổ cồn trắng* không dễ gì mới có cơ hội lượn qua lượn lại trước khu vực thang máy VIP để gặp Ôn tiên sinh, nhưng cũng không đủ may mắn để gặp được anh, thay vào đó họ đã gặp được trợ lý Tiêu mang theo hai cô gái trẻ bước vào thang máy. Đây là chuyện đầu tiên và cũng là hiếm có khó tìm tính từ bấy đến nay ở tòa cao ốc Cầu Vồng này. Nhân viên cổ cồn trắng trong công ty vô cùng tự hào mỗi khi gặp các đối tác nước ngoài, họ luôn khoe khoang rằng, "Từ trước đến giờ chưa có người phụ nữ nào dám lén phén đến tìm Ôn tiên sinh của chúng tôi", "Ôn tiên sinh của chúng tôi là một người đàn ông chân chính, chỉ chung thủy với gia đình và vợ của mình."

Nhưng chuyện trợ lý Tiêu đưa hai người phụ nữ trẻ tuổi lên tầng 21 là thế nào? Mấy cô nàng nhân viên cổ cồn trắng đến đây vì lý do nào đấy bỗng cảm thấy như đưa đám.

Người phụ nữ trước mặt bận một bộ âu phục màu xanh da trời cắt may đơn giản, ngũ quan thanh tú, dáng người rất đẹp. Đỗ Vạn Bảo đứng giữ cửa phòng họp, sau khi đưa mắt ra hiệu với Tiêu Bang, mới ý thức được người phụ nữ đằng đằng sát khi đứng trước mặt mình chính là Ôn phu nhân, là cô gái rất lâu trước kia thường lẽo đẽo theo sau Ôn Ngôn Trăn gọi cậu ta là A Trăn.

"Tránh ra!" Cô nàng lạnh lùng nói, giọng nói như rít ra từ kẽ răng.

Đỗ Vạn Bảo giả vờ không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tiêu Bang, bà đứng sang một bên, trong lòng âm thầm vui sướng. Tốt lắm, mới rồi thằng nhóc kia dám mặt nặng mày nhẹ với bà, điều khó chịu nhất là cà phê bà pha cũng đem đi làm thuốc nhuộm quần áo.

Khụ... Xem như đây là dùng việc công để trả thù việc riêng đi.

Đỗ Vạn Bảo nhường đường, để cô gái đằng đằng sát khi đi sượt qua vai bà đẩy tung cửa phòng họp. Đến khi hồi hồn, Đỗ Vạn Bảo mới phát hiện còn một người phụ nữ nữa đang đứng sau Tiêu Bang, nom rất xinh.

Đương lúc Đỗ Vạn Bảo không biết cô gái này từ đâu chui ra, thì cô ta đã đi lướt qua người bà như một vị thần.

Trong phòng họp, khuôn mặt của ba vị trưởng phòng kỹ thuật, phòng phát triển và phòng kiểm toán bị Ôn Ngôn Trăn mời lên trông vô cùng nghiêm trọng. Không ai trong bọn họ dám động đậy, mà chỉ biết nằm im chịu trận nghe người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình mắng xối xả. Được rồi, những lời đó là chính đáng, ai bảo cậu ta là cấp trên của họ cơ chứ.

Tính ra thì trong số đó, trưởng phòng kế toán là xui xẻo nhất, trông già nhất mà lại bị mắng thảm nhất. Ông ta bận bộ âu phục màu xám tro còn dính lấm tấm vệt cà phê, nom vô cùng chói mắt. Sau khi nghe tới con số tổn thất phát sinh, lưng và lòng bàn tay của ông ta ướt đẫm mồ hôi, chỉ sợ không khéo lại biến thành người xui xẻo phải ôm hộp giấy, bị đuổi khỏi cửa công ty trước ánh mắt cười cợt của hàng ngàn người.

Trưởng phòng kế toán sợ bay mất cả hồn vía, đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Đúng lúc ông ta nghĩ mình chuẩn bị bị đá xuống cửa sổ thì cửa phòng làm việc bật tung ra.

Cuối cùng trưởng phòng kế toán, phòng kiểm toán và phòng kỹ thuật cũng lau trán rời khỏi nơi đáng sợ đó, phải nói là hai người phụ nữ trẻ tuổi ấy xuất hiện quá đúng lúc.

Người phụ nữ bận bộ quần áo màu xanh ngọc hét vô cùng khí thế: "Ôn Ngôn Trăn! Tên khốn nhà anh! Tôi có chuyện muốn nói với anh ngay bây giờ! Ngay lập tức!!!"

Sếp mới rồi còn nổi cơn tam bành bỗng thay đổi xoành xoạch nhanh như cắt, đôi mắt anh dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn đi: "Sao em lại đến đây, tới mà cũng không báo cho anh biết một tiếng."


Ba người đàn ông rời khỏi phòng họp không khỏi thấy hả hê trong lòng.

Phạm Ca nắm chặt quả đấm, như thể muốn siết gãy ngón tay. Cô đứng đó nhìn người đàn ông bận bộ vét màu xám tro trong phòng họp, giữa hai đầu lông mày còn hiện vẻ lên mặt nạt nộ kẻ khác.

Phạm Ca bỗng giật mình, đây có còn là người đàn ông ở Brunei chỉ vì một câu nói của cô mà căng thẳng đến cả cửa phòng cũng không tìm thấy nữa không?

"Sao thế? Sao đến mà không nói với anh một tiếng? Hử?" Ôn Ngôn Trăn giơ tay muốn lau lớp mồ hôi rịn trên mũi cô. Chỉ cần tức giận là chóp mũi sẽ đổ mồ hôi ngay, bất kể là mùa đông hay mùa hè, từ nhỏ cô đã như vậy rồi.

Vậy mà cô xoay mặt tránh đi, lui từng bước về phía Tần Diểu Diểu.

Nhìn thấy Tần Diểu Diểu, mặt Ôn Ngôn Trăn ngay tức khắc lạnh như đá: "Cô còn ở đây làm gì? Muốn xem trò vui?"

Mặt anh hướng ra cửa phòng họp: "Cửa ngoài kia, đi ra đừng quên đóng."

Nét mặt cô ta nhạt nhòa, giọng nói cũng bình bình: "Tình trạng hiện giờ của Phạm Ca không tốt, hy vọng Ôn tiên sinh..."

"Cút!" Ôn Ngôn Trăn đột nhiên lên giọng.

Tần Diểu Diểu sững người một lúc, thõng mi mắt, cúi đầu xuống, sau đó rời khỏi phòng họp, lúc đi ra còn không quên khép cửa lại.

Tần Diểu Diểu ngẩng đầu lên, tự an ủi mình, không sao hết, không sao hết, cô ta sẽ nhanh chóng làm thức tỉnh phần tình cảm đã ngủ say trong lòng của người đàn ông đó thôi.

Sau khi hai cánh cửa đóng chặt, phòng họp trở nên yên tĩnh hẳn. Phạm Ca lạnh lùng nhìn Ôn Ngôn Trăn, còn anh cũng nhìn lại cô, đôi mắt tăm tối khó dò.

"Chuyện Cố Tử Kiện là anh làm?" Trước khi tới đây, cô cứ nghĩ mình sẽ cá chết lưới rách với Ôn Ngôn Trăn một phen, vậy mà không ngờ thời khắc này lại bình tĩnh đến thế.

Hẳn trái tim cô đã trở nên lạnh lẽo. Chính căn phòng sang trọng và người đang ông mặt mũi u ám này đã khiến lòng cô lạnh buốt đến tê tái.

Ôn Ngôn Trăn không trả lời, khóe miệng hơi nhếch, như thể đang chế giễu ai.

Phạm Ca từ từ đưa tay phải ra, bên trên là chiếc điện thoại bị siết lại thật chăt: "Anh gọi điện thoại cho họ ngay, bảo họ thả Cố Tử Kiện ra."

"Phạm Ca, em biết em đang nói gì không vậy." Ôn Ngôn Trăn nhận lấy điện thoại, thở dài: "Em bảo anh gọi điện thoại cho ai? Vả lại, em nói gì anh thật sự không hiểu gì hết."

Anh nghiêng đầu khẽ nhướn mày: "Cố Tử Kiện? Là phục vụ trong quán của em hả? Sao thế, em nói anh nghe xem, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phạm Ca mù mờ, nhìn mải miết khuôn mặt trước mắt, cớ sao cả khi nhướn mày mà nhìn vẫn anh đẹp đến thế, đẹp đến nỗi khiến trái tim cô nhói đau vô cùng. Phạm Ca dại ra, thẫn thờ nói: "Ôn Ngôn Trăn, tôi biết anh vốn dĩ chả phải người tốt gì. Thậm chí đôi lúc tôi tự hỏi, liệu trái tim anh có được làm bằng đá hay chăng. Năm ngoái, tôi thấy một ông lão ngồi xe lăn đến nhà tìm anh, ông ấy cầu xin anh tha cho con trai của ông ấy, nhưng anh chẳng mảy may quan tâm. Không những mặc kệ mà còn không cho bất cứ người nào đến giúp ông ấy, bắt ông ấy phải tự đi lên những bậc thang đó. Anh bảo nếu ông ấy làm được thì anh sẽ tha cho con trai của ông ấy."


Ông lão đầu tóc trắng xóa quay đầu xe lăn một cách tuyệt vọng, thế nhưng xe lăn làm sao có thể lên được bậc thang? Kết quả tất nhiên là ông ấy ngã xuống, nhưng điều đáng buồn ở đây là ông ấy thì ngã, còn Ôn Ngôn Trăn lại dửng dưng bước từng bước một xuống cầu thang.

"Anh chẳng chút xót thương nào mà tới đỡ ông ấy. Anh chỉ đứng im đó mà rằng, ông già, tôi đã cho ông cơ hội, là do ông không biết bắt lấy, sau này đừng có quay lại nữa. Đến cuối cùng vẫn không hề tới đỡ ông ấy."

Thời khắc nói ra những lời này, Phạm Ca còn thấy khó chịu hơn cả việc lén lút nhìn cảnh ngày ấy gấp vạn lần. Khi đó cô chẳng thèm quan tâm anh là người tốt hay kẻ xấu, bởi lẽ với cô anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thế mà giây phút này đây, cô lại để tâm không chịu được.

Phạm Ca lẩm bẩm: "Ôn Ngôn Trăn, có đôi lúc tôi tự hỏi, liệu anh đối xử tốt với tôi như vậy, nhẫn nhịn tôi đến thế, có phải là vì một nguyên nhân hay một mục đích nào chăng?"

"Rầm" một tiếng, theo tiếng vang sắc nhọn ấy, Phạm Ca nhìn thấy điện thoại của mình nằm dưới sàn nhà, bể tan nát. Ôn Ngôn Trăn đang cười, chả cần phải giả bộ gì nữa, đầu ngón tay quét qua mắt cô.

"Phạm Ca, sao tôi có cảm giác em của bây giờ giống cô gái tràn đầy chính nghĩa muốn đi cứu thế giới thế nhỉ?" Giọng anh nhẹ nhàng mà hờ hững, cất giấu đầy giễu cợt, như thể đang cảnh cáo những lời cô vừa nói ngu ngốc đến chừng nào: "Ôn Ngôn Trăn không phải là người tốt? Tôi đối xử tốt với em là vì một mục đích nào đó? Em dám nói với tôi như vậy chỉ vì thằng ất ơ nào đó chưa quen biết đến một tháng?"

"Sao anh phải làm vậy? Sao anh nhất quyết phải làm vậy?!" Bàn tay vừa buông lỏng liền siết chặt lần nữa, Phạm Ca nghiến răng, để giọng mình tràn đầy căm hờn.

"Sao tôi phải làm vậy ư?", Giọng Ôn Ngôn Trăn lại càng nhẹ tênh: "Tôi nói rồi không phải sao? Nó ngay cả tư cách xách dép cho em cũng không có!"

"Chỉ thế thôi?" Phạm Ca nhớ lại mà không khỏi bật cười trước thói cuồng vọng và ngạo mạn của Ôn Ngôn Trăn.

"Sao nào, đối với tôi như vậy là đủ rồi? Cô gái chính nghĩa của thế giới, làm em thất vọng rồi ư?", Hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa của đôi nam nữ ở ven hồ ngày đó luôn xoay vần trong đầu anh. Chính xác hơn nó đã bào mòn tâm trí anh suốt một tuần lễ qua.

Phạm Ca vui vẻ cười nói với Cố Tử Kiện như vậy thật sự rất giống với cô gái dịu dàng ngoan ngoãn ngồi sau chiếc xe đạp của gã Đại Âu nhiều năm trước. Ôn Ngôn Trăn biết, dù đã quên đi tất cả, nhưng cô vẫn cố chấp dành cho người đàn ông đó một vị trí trong trái tim mình. Thế nên, ngay cả khi đã mất hết ký ức, cô vẫn lưu luyến mãi cái tên "Phạm Heo!"

Làm sao có thể không điên cho được? Làm sao có thể không điên được đây?

Sự ghen tuông mãnh liệt như con côn trùng nuốt chửng lý trí anh, trốn sâu trong tận gốc rễ trái tim anh. Ôn Ngôn Trăn nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của mình.

"Phạm Ca, tôi chỉ đang ngăn chặn em cắm sừng lên đầu tôi mà thôi."




Bình Luận (0)
Comment