Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 1

Thành phố Diên Hải. 

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. 

Đây là một trong top 3 bệnh viện tâm thần hàng đầu thuộc thành phố Diên Hải. Thiết bị y tế hay hoàn cảnh sinh hoạt đều là tốt nhất. 

Trong hành lang sạch sẽ chỉnh tề, các bác sĩ mặc áo blouse trắng đi lại để tuần tra phòng bệnh, trong mỗi một gian phòng bệnh đều có bốn vị bệnh nhân, các bệnh nhân phải có mặt ở đây đều là những người đã trải qua nghiệp vụ xác định và đánh giá chuyên nghiệp để đi đến kết luận họ bị bệnh tâm thần. 

Hành vi của bọn họ khác hẳn với người bình thường, nhưng lại có xu hướng hình thành một cái quần thể nho nhỏ với những nét tính cách khá tương đồng nhau. 

Có kẻ dõng dạc cao giọng đàm luận kiến thức rộng rãi. 

Có kẻ cầm cuốn sách lớn tiếng đọc diễn cảm về những tin tức thế giới sẽ biến hóa như thế nào trong tương lai. 

"Căn cứ vào những phát hiện mà ta dành mấy chục năm dốc lòng nghiên cứu, đêm nay chính là ngày tận thế của thế giới, nhưng các ngươi không cần phải sợ hãi, ta đã tìm được một địa phương rất an toàn, chờ đến khi nào xung quanh không có người lạ rình rập nữa, ta sẽ len lén mang các ngươi đi." 

"Thật ra Trái Đất rõ ràng là hình vuông, thế mà người bên ngoài đều nói là nó hình tròn, bọn họ mới đúng là kẻ có bệnh, cần phải trị liệu mà." 

"Ta đã nghiên cứu ra phương thuốc giúp nam nhân có thể mang thai với một cùng nam nhân khác, đợi đến khi ta hoàn thiện phương thuốc này, ta nhất định có thể thu hoạch được giải thưởng lớn nhất, đăng quang ngôi vương toàn giới y học, các ngươi mau nhìn đi, hiện tại các ngươi chính là những người đầu tiên được chứng kiến đấy." 

Y tá cầm hồ sơ bệnh lý trong tay, mỗi khi tiến vào một căn phòng nào đều sẽ đứng bên ngoài lắng nghe tình hình trong phòng một lát, sau đó đó hài lòng gật đầu. 

Rất không tệ. 

Bọn họ đều không cứu nổi nữa rồi. 

…. 

Có một chiếc ti vi được treo trên tường ngay trong hành lang sinh hoạt chung, trong màn hình, một vị nữ MC tóc ngắn đang đọc những tin tức mới nhất. 

"Trên Thái Sơn ghi nhận sự xuất hiện của tà vật cấp bảy, người dân tham gia leo núi hôm nay đều gặp phải tử thương thảm trọng, hiện tại chính quyền đã điều động cường giả tiến đến trấn áp. Nếu không có việc gì quan trọng, mong người dân hãy vì sinh mệnh mà suy nghĩ, không nên tùy ý đi dã ngoại du lịch trong thời điểm này." 

... 

Trong một căn phòng bệnh đặc biệt. 

Gian phòng này không giống với những phòng bệnh khác, ở đây chỉ có hai người ở lại, một già một trẻ. 

Bên trong trưng bày đủ khí cụ như tạ, bao cát... các loại. 

Lúc này, có một thiếu niên mi thanh mục tú nằm trên giường bệnh, quanh thân bị quấn bởi một sợi dây đồng, hắn là bệnh tâm thần trẻ tuổi nhất ở nơi này, năm nay vừa tròn 19 tuổi. 

Tên hắn là Lâm Phàm. 

Nhớ năm đó khi hắn mới 10 tuổi. 

Hắn đã dùng thiết chùy gõ vào đầu, nói mình muốn tu luyện Thiết Đầu Công, kết quả đập đến nỗi đầu rơi máu chảy, kém chút nữa đã về với đất bụi. 

Lại nhớ năm đó khi hắn được 11 tuổi. 

Hắn dùng mỏ hàn nhắm thẳng vào tiểu kê kê của bản thân, nói mình muốn phong bế "cậu em trai" ấy lại để bảo đảm tinh nguyên không tiết ra ngoài, huyết khí sung túc. Cuối cùng may mắn bị người ngăn cản kịp thời, nếu không thì hắn đã sớm trở thành thái giám. 

Từ lần đó xong, hắn lập tức bị đưa tới bệnh viện tâm thần làm kiểm tra toàn diện một phen. 

Kết quả cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người. 

Lâm Phàm được chẩn đoán là mắc chứng bệnh tâm thần cấp năm. 

Đối với ngoại giới, hắn sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì, nhưng hắn có thể làm ra hành vi mang tính hủy diệt bản thân. 

Mà người nằm ở giường bên cạnh Lâm Phàm chính là một lão giả có thần trí không quá bình thường. Ông ta cầm trong tay hai sợi dây đồng, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lâm Phàm. 

"Ta sắp c ắm vào rồi, ngươi có suy nghĩ gì không?" 

Hiện tại bọn họ đang định dùng dòng điện k1ch thích nhục thân. 

Vốn ban đầu cả hai chỉ thử dùng pin AA thí nghiệm, về sau thì đổi sang bình điện rồi tới dây điện, loại nào cũng đều nhất nhất thí nghiệm qua một lượt, hiệu quả thu được cũng tương đối khả quan, cả hai đã đi dạo qua lại Quỷ Môn quan nhiều lần lắm rồi. 

"Ta rất chờ mong, trong sách đã nói rồi, kích điện có thể giúp cho nhục thân ngày càng cường đại hơn." Lâm Phàm nói. 

"Tốt." 

Trương lão đầu là người đang hỗ trợ Lâm Phàm. Ông ta là người duy nhất trong toàn bộ bệnh viện tâm thần này tin tưởng Lâm Phàm biết Võ Đạo, đó giờ vẫn một mực trợ giúp hắn tu luyện. 

Giờ phút này, Trương lão đầu đang nắm vuốt hai sợi dây đồng, dự định c ắm vào trong ổ điện phía dưới vách tường. 

Đối với người khác mà nói, việc cắm dây đồng vào ổ cắm điện là tương đương với việc đi đường tắt đến Thiên Đường, nhưng đối với Trương lão đầu tới nói, đây là ông đang chứng kiến kỳ tích, nghiệm chứng chân tướng con đường duy nhất. 

Rốt cục... 

Tư tư! 

Phanh phanh! 

Trên giường bệnh, toàn thân Lâm Phàm run rẩy dữ dội, tiếng động chân giường va vào sàn vang lên kịch liệt. 

Trong hành lang, còi báo động tức khắc vang lên, bởi vì có khói đặc từ trong một gian phòng bệnh đang lan dần ra đến hành lang. 

"A!" 

"Phòng bệnh số 666 phát sinh vấn đề, hai tên một già một trẻ kia lại đang làm loạn, mau dẫn người đi nhìn xem tình huống ra sao đi, đừng quên mang theo bình chữa cháy." 

"À đúng rồi, gọi điện thoại cho cứu hộ nữa." 

Không bao lâu sau, âm thanh quen thuộc đã vang lên. 

Bí bo! Bí bo! Bí bo! 

Một cỗ xe cứu thương xuất hiện bên ngoài bệnh viện tâm thần. 

Có vài người mặc áo khoác blouse trắng đẩy xe cứu thương nhanh chóng chạy tới. 

Chung quanh phòng bệnh cực kỳ ồn ào. 

"Miệng bệnh nhân sùi bọt mép rồi, hô hấp rất khó khăn." 

"Liệu có chết người không?" 

"Nhường đường một chút, làm phiền tránh ra, xe đẩy cứu thương tới rồi." 

"Ai, nhanh mang Trương lão đầu đi đi, đừng để ông ta có vấn đề gì." 

Lúc này đầu tóc của Trương lão đầu đều dựng tán loạn, trông như thể mấy nhân vật hoạt hình vẫn thường bị dựng đứng tóc lên do bị điện giật, bộ dáng ông ta điên điên khùng khùng, ôm chặt xe đẩy cứu thương, sống chết cũng muốn cùng lên xe: "Ta muốn đi, ta muốn tận mắt nhìn thấy tình huống của hắn, ta còn phải ghi chép lại số liệu, để cho ta đi theo, để cho ta đi theo." 

Các y tá không có cách nào, đành phải để Trương lão đầu đi theo, vừa vặn cũng đến bệnh viện tiếp nhận kiểm tra một lượt thân thể của ông ta luôn. 

Trên xe cứu thương. 

Trương lão đầu nắm chặt tay Lâm Phàm, vội vàng hỏi: "Sao rồi, ngươi có cảm giác gì không?" 

Lâm Phàm yếu ớt đáp: "Rất tốt, ta cảm giác tinh thần tốt vô cùng, đầu óc suy nghĩ cũng rất mạch lạc, huyệt vị toàn thân hệt như trong sách có nói, đã triệt để khai thông rồi, chỉ cần bỏ thời gian châm cứu một chút, khẳng định cảm giác khai thông ấy sẽ càng rõ rệt hơn nữa." 

"Yên tâm đi, ta vẫn luôn mang ngân châm theo người mà." Trương lão đầu hào hứng vỗ vỗ vào ngực ông ta. 

Trương lão đầu đương nhiên không phải là thầy thuốc, cũng chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chính quy nào, chỉ là do bệnh viện tâm thần có đặt mua một số quyển sách về để trong thư viện nhỏ, bên trong có mấy cuốn sách hướng dẫn cách châm cứu huyệt vị của Trung y. 

Hai người như nhặt được chí bảo, mỗi ngày đều lôi ra nghiên cứu. 

Trương lão đầu đã thí nghiệm trên người Lâm Phàm đến mấy trăm lần, hiệu quả tương đối rõ rệt, không dưới mấy chục lần báo hại Lâm Phàm phải đến phòng cấp cứu. 

Chỉ là Lâm Phàm chưa từng oán trách ông ta, lần nào cũng đều nói nó rất có tác dụng, đã giúp hắn khai thông huyệt vị rồi. 

Dựa theo thuyết pháp của hai người, huyệt vị chính là dùng để đâm, đâm nhiều thì sẽ thành thói quen thôi. 

Bí bo! 

Bí bo! 

Xe cứu thương lái ra khỏi bệnh viện tâm thần, dần dần rời xa, thẳng đến khi âm thanh "Bí bo, bí bo" đó nhỏ dần rồi tắt hẳn. 

Viện trưởng bệnh viện tâm thần đã ngoài 50 tuổi, do lao lực nhiều mà tóc tai đều đã bạc trắng. 

Mỗi ngày ở đây đều có rất nhiều chuyện phát sinh, nhưng còn may mà không phải ngày nào cũng có tình huống khẩn cấp như sự kiện mới rồi. 

Những bệnh nhân tâm thần khác có người thì yêu thích sáng tác văn học, có người thì thích phát minh ra các vật dụng sinh hoạt, cũng có kẻ hay lôi người xung quanh ra xem bói, xem kết cấu cơ thể gì gì đó. 

Đó đều là những sở thích ưu tú cỡ nào chứ. 

Duy chỉ có một già một trẻ của phòng bệnh số 666 là làm ông đau đầu, bởi vì mỗi lần bọn họ ‘thí nghiệm’ đều sẽ có liên quan đến mạng người. 

"Viện trưởng, đã liên hệ với thợ sửa điện như ngài yêu cầu rồi." Một vị y tá đi đến trình bày. 

Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài, đoạn nói: "Tốt, phong kín hết tất cả ổ điện trong phòng bệnh cho ta." 

"Đã rõ, thưa viện trưởng." Y tá nọ gật đầu. 

"À đúng rồi, ngươi đi đến nghĩa trang Bạch Hạc liên lạc một chút, chuẩn bị sẵn hai khối mộ địa, cứ chuẩn bị trước sẽ không thừa đâu. Sau đấy an bài thêm hai vị hộ lý cho ta, chờ hai tên điên kia trở về thì cho người theo sát nhìn chằm chằm bọn họ liên tục hai mươi bốn giờ cho ta." Những gì viện trưởng có thể làm, ông đều đã làm, cuối cùng tình huống sẽ như thế nào thì chỉ đành phó thác cho trời xanh an bài mà thôi. 

Y tá dõi theo bóng lưng viện trưởng rời đi xa, trong lòng không khỏi thầm cảm thán một câu, đúng là một viện trưởng có tâm. 

Anh ta có thể hiểu được viện trưởng đã mệt mỏi vì hai người Lâm Phàm cùng Trương lão đầu kia như thế nào. 

….. 

Trong bệnh viện. 

Phòng cấp cứu đã bật sáng đèn đỏ. 

Sắc mặt Lâm Phàm không hề thay đổi, hắn nằm ở nơi đó, mặc cho một đống bác sĩ vây xung quanh xem xét tình trạng cơ thể hắn. Lâm Phàm đã đến đây rất nhiều lần, riết thành thói quen, cảm giác như thể đang quay về nhà mình vậy. 

"Lại là tiểu tử này à? Sao lần này lại nghiêm trọng như vậy?" 

"Hắn quấn một sợi dây đồng quanh thân, một đầu khác của sợi dây đồng thì c ắm vào trong ổ điện, cho nên mới tạo thành thương thế như này." 

"Làn da bị bỏng cấp độ hai, khá nặng." 

"Huyết áp ổn định, nhịp tim 250 lần một phút, cao hơn người bình thường một chút." 

... 

Lâm Phàm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đèn giải phẫu trên đầu, lạnh nhạt nói: "Hiện tại tinh thần của ta rất tốt, những thớ thịt mỡ cháy đen kia đều là do chính ta cố ý bài xuất nó ra, chẳng qua chỉ là phế nhục, không cần quá để ý, cứ cạo sạch đi là được." 

Bác sĩ mổ chính xém chút đã không nhịn được mà gầm lên: "Thịt mỡ? Ta lại thấy nó giống thịt khô đã bị hun đen hơn đấy." 

Lâm Phàm vẫn giữ thái độ bình tĩnh như trước, lẳng lặng nói: "Đừng gây tê cho ta, ta hi vọng có thể dùng sự đau đớn đó để rèn luyện ý chí của mình, cứ yên tâm, ý chí của ta rất mạnh, không phải là thứ mà phàm nhân như các ngươi có thể tưởng tượng được." 

"Nếu như các ngươi dám tiêm thuốc tê cho ta." 

Hắn dừng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ, sau đó thốt lên một câu mà theo hắn tự nhận là có lực sát thương nhất. 

"Ta sẽ không nhận tiền phẫu thuật." 

Bác sĩ và các vị y tá liếc nhau. 

Nét mặt mọi người đều thoáng hiện nét bất đắc dĩ. 

Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa bệnh nhân tâm thần cùng người bình thường nhỉ. 

Má nó, ai thèm trả tiền cho ngươi chứ? 

Trong phòng bệnh. 

Trải qua hơn một giờ phẫu thuật, Lâm Phàm cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, sau đó được an bài ở một phòng bệnh khá gần quầy trực của các y tá, hơn nữa còn là “phòng VIP đặc biệt” chỉ có mình hắn. 

Bình thường đều là ba bệnh nhân cùng nằm chung trong một căn phòng. 

Vốn trước đó phòng này cũng có hai vị bệnh nhân khác, nhưng sau khi người ta biết được kẻ sắp là bạn cùng phòng của mình lại là bệnh nhân tâm thần thì bị dọa đến hồn phi phách tán. 

Ca hai khóc lóc om sòm kháng nghị đòi đổi phòng. 

Bọn họ bày tỏ thái độ rất rõ rệt, nếu các người cứ kiên quyết nhét chúng ta cùng người bị bệnh tâm thần kia ở cùng một chỗ, chúng ta liền nháo tới khi nào mọi người dẹp ngay quyết định đó đi mới thôi. 

Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là bọn họ đã chiến thắng. 

Lâm Phàm cũng đạt được đãi ngộ đặc biệt. 

Nếu như lên tin tức, tuyệt đối sẽ gây ồn ào dư luận một phen, không ngờ hiện tại người bị bệnh tâm thần đều có thể đi cửa sau. 

Trương lão đầu ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâm Phàm, ông ta lột vỏ một quả chuối tiêu, há miệng cắn một miếng lớn, nhấm nháp nhai rồi nuốt trọn, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm mới đưa phần chuối còn lại tới bên miệng Lâm Phàm - kẻ đang bị ghim cắm kim tiêm và bịch truyền dịch khắp tay chân nên cử động không quá thuận tiện. 

"Ăn một miếng đi, ta đã thử qua rồi, hương vị không tệ." 

A! 

Lâm Phàm há to mồm, hơn nửa đoạn chuối tiêu liền theo một ngụm đó biến mất, "Đúng là không tệ, rất ngọt."
Bình Luận (0)
Comment