Phàm Nhân Lộ

Chương 26

Sáng hôm sau, sắc mặt Tiểu Phi đã khá hơn. Vừa sớm tinh mơ nó đã lôi Đại Hắc ra thử tay nghề:

- Con trâu chết bầm, hãy đỡ quyền của taaaa…

Đại Hắc bốn chân chạy vội, tên khốn này hôm qua vừa đột phá, nó không phải là đối thủ.

“Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta mà không bị phong ấn, hừ hừ, hừ hừ hừ…”

Lạc Vũ nhìn thấy cảnh này thì ôm bụng cười. Trên tay hắn kết ấn, hướng về phía Đại Hắc đang chạy trối chết, lẩm nhẩm:

- Vạn Huyết Ấn Chú, Chú Thứ Hai, giải.

Đại Hắc cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tràn khắp tứ chi. Nó hưng phấn gầm lên một tiếng, quay ngược lại:

“Con bà nó là con trâu, cuối cùng cũng được giải thêm một tầng phong ấn. Tiểu cẩu cẩu, ngươi mở to mắt ra mà xem lão trâu ta a.”

- Đấm Trâu Quyền… á… Con trâu chết bầm, đánh người không đánh mặt….ái ui…

Một khắc sau, Đại Hắc hào hứng chạy loạn xung quanh. Ngô Vân cười hả hê đạp đạp Lạc Phi đang nằm úp mặt trên đất:

- Tên vô sỉ, ngươi chết chưa.

Lạc Phi phun đất trong miệng ra, thở phì phì:

- Chưa chết được, vẫn đủ để đánh bại Tiểu Vân Vân.

Ngô Vân tức run rẩy cả cả người, đạp thêm cho Lạc Phi hai cước rồi quay lên xe ngựa an vị. Như Hoa nén cười ném cho Lạc Phi một cái lá:

- Nuốt đi, cái này sẽ làm tan vết bầm trên mặt của đệ.

Lạc Phi lẩm bẩm:

- Con trâu chết bầm, người chờ đó.

Bộ Lĩnh bật cười:

- Thật không hiểu đệ tu luyện kiểu gì nữa, Đại Hắc, đừng chạy nữa, chúng ta đi thôi.

***

“Tiểu Bộ Lĩnh, phía Tây 10 dặm có một thôn làng bị cướp phá, khả năng lớn là đêm qua, dân làng đã chết hết rồi.”

Tiếng nói vang lên trong đầu thiếu niên Bộ Lĩnh, nó trầm mặc một chút, nói:

- Bặc huynh, dừng xe lại. Tiểu Cơ Nhi, Tiểu Phi, theo ta.

Âu Dạ Trưởng Lão cũng đứng dậy. Lạc Vũ lập tức ngăn cản:

- Trưởng Lão, hãy để bọn nhỏ tự xử lý.

Ông im lặng, ngồi xuống:

- Tiểu Cơ Nhi, đi cùng Bộ Lĩnh. Tiểu Bộ Lĩnh, mọi việc cần thận trọng.

Thiếu niên Bộ Lĩnh gật đầu, một tay nắm tay Tiểu Cơ Nhi bay ra ngoài:

- Trưởng Lão xin yên tâm. Tiểu Phi, đi thôi, không cần mang theo Đại Hắc.

***

- Chuyện gì, chuyện gì xảy ra thế này. - Tiểu Cơ Nhi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Lạc Phi sắc mặt xanh mét, đôi mắt nó không còn sự sợ hãi, mà là sự tức giận tột cùng. Trước mắt nó là một thôn làng nhỏ, đã bị đốt, giết sạch sẽ. Nó nhìn thấy những căn nhà đổ nát, bốc khói. Nó nhìn thấy từng thi thể, trong đó có cả những thi thể của những đứa bé. Tất cả không ngoại lệ đều bị cháy đen, không thể nhận ra nam hay nữ, già hay trẻ.

Lạc Phi lao vào trong thôn, lật từng căn nhà, từng cây gỗ đã cháy thành than, tìm kiếm người sống sót. Con mắt nó đỏ quạch, phát ra sát khí rất đáng sợ. Tiểu Cơ Nhi ôm mặt lao vào lòng thiếu niên Bộ Lĩnh, khóc không thành tiếng. Đinh Bộ Lĩnh chỉ đứng nhìn hành động của Lạc Phi, gầm lên:

- Đủ rồi!

Lạc Phi dừng lại, ôm mặt gục xuống trước một thi thể. Từng dòng nước mắt chảy ra từ bàn tay lem luốc của nó. Nó khóc, nó run rẩy, nó gào thét. Đinh Bộ Lĩnh lạnh lùng nói:

- Đây chính là cuộc sống, đây chính là thời loạn, đây chính là chân lý mãi mãi không thay đổi. Kẻ mạnh chưa chắc đã sống sót, nhưng kẻ sống sót nhất định là kẻ mạnh. Giết hay bị giết, đệ tự quyết định đi!

- Tiểu Cơ Nhi, nhìn đây. - Thiếu niên Bộ Lĩnh đẩy cô bé ra - Chúng ta không thể lúc nào cũng ở bên muội, muội phải mạnh mẽ lên. Nếu không người nằm kia sẽ là muội, và người đau khổ sẽ là chúng ta. Đi, cùng ta đi chôn cất bọn họ.

Nó hướng đến Lạc Phi, nói:

- Tiểu Phi, có một nhóm sơn tặc đang chạy khỏi đây, hướng Bắc, 10 dặm. Đệ ở lại đây với Tiểu Cơ Nhi.

- Không, đệ đi. Hãy để đệ làm điều này. - Lạc Phi đứng lên, nó không khóc nữa, trong mắt nó giờ chỉ có sự giết chóc. - Bộ Lĩnh huynh, cám ơn.

Bộ Lĩnh âm thầm gật đầu, truyền âm:

“Lê đại ca, lát nữa Tiểu Phi tới hãy thả mười tên sơn tặc ra.”

“Có quá nhẫn tâm không?” - “Lê đại ca” hỏi.

“Đối với Tiểu Phi điều này là cần thiết. Tiểu Phi muốn làm gì thì làm, huynh cứ kệ hắn.” - Bộ Lĩnh trả lời.

“Vậy được, bảo Tiểu Phi tới đây.”

***

Thôn làng đã được dọn dẹp, các thôn dân cũng đã được chôn cất. Tiểu Cơ Nhi tìm được gần đó vài bông hoa, cô bé để lên mỗi mô đất cao cao một ít. Lẩm nhẩm cầu nguyện:

- Các vị đại bá, đại thúc. Các vị tiểu huynh đệ, tiểu tỷ tỷ. Mọi người hãy an nghỉ. Sau này tiểu muội sẽ quay về thăm mọi người.

Cộp, cộp…

Tiếng bước chân phía xa vang lên. Tiểu Phi xuất hiện, mỗi tay nó cầm một cái đầu, bên trái là đầu một tên sơn tặc, bên phải là đầu một con Ma Lang. Khuôn mặt, quần áo, chân tay nó lầm lem máu đỏ sẫm. Nó ném hai cái đầu tới trước những nấm mộ. Cúi người khấn vái:

- Ta đã báo thù cho mọi người, mọi người xin hãy an nghỉ.

Tiểu Cơ Nhi tuy có sợ hãi với hai thủ cấp Lạc Phi mang về, nhưng cô bé không khóc, chạy tới lau mặt cho Lạc Phi. Cô bé phát hiện Lạc Phi không hề bị thương, máu trên người nó hoàn toàn là máu của kẻ địch nên thở phào nhẹ nhõm. Đinh Bộ Lĩnh gật đầu:

- Như vậy là đủ rồi, chúng ta đi.

Lạc Phi không nhúc nhích, nó nói:

- Bộ Lĩnh ca ca, đệ muốn mượn Bặc huynh một tháng.

- Đệ muốn làm gì? - Bộ Lĩnh hỏi.

- Đệ muốn nhân cơ hội này đi càn quét các nhóm sơn tặc xung quanh. Nhưng tặc nhân cũng có mạnh yếu khác nhau. Những tên mạnh mẽ tạm thời đệ gửi tạm cái đầu trên cổ chúng, còn lại đệ sẽ giết. Đệ cần một người nắm rõ tình hình ở đây như Bặc huynh.

- Được, ta đồng ý. - Bộ Lĩnh mỉm cười - Ta kiến nghị đệ nên đem theo Đại Hắc và mời Như Hoa tỷ đi cùng. Một người chữa thương. Một người am hiểu tình thế, một thú cưỡi đồng thời là đồng đội trên chiến trường.

- Muội cũng muốn đi. - Tiểu Cơ Nhi lên tiếng. - Muội muốn học tập bản lĩnh của Như Hoa tỷ tỷ.

Đinh Bộ Lĩnh cười lớn:

- Ha ha ha… Rất tốt, ta rất mong chờ nhìn thấy các ngươi một tháng sau ở Tử Địa Chi Thành sẽ thay đổi như thế nào.

Lạc Phi nhìn Tiểu Cơ Nhi, nhìn sang Đinh Bộ Lĩnh, rồi quay lại nhìn những nấm mộ thê lương, âm thầm thề: “Lạc Phi ta xin thề, đời này kiếp này, cho dù có chết, cũng sẽ bảo hộ cho những người ta thương yêu. Nấm mồ kia, sẽ chỉ có ta được phép nằm mà thôi!!!”
Bình Luận (0)
Comment