Phàm Nhân Lộ

Chương 32

- Đầu trâu chết bầm, ăn gì mà nặng thế. - Nguyễn Bặc thở hổn hển, vứt sợi dây xuống đất.

Bây giờ đã là buổi sáng. Đêm qua sau khi tiêu diệt Đồ Phu Tặc, Như Hoa, Nguyễn Bặc và Tiểu Cơ Nhi đã đưa Lạc Phi và Đại Hắc vào sơn trại bọn chúng nghỉ tạm.

Nguyễn Bặc bị Như Hoa giao cho nhiệm vụ kéo Đại Hắc về, thật sự là kéo, chứ không thể nâng đầu trâu này lên được, nó quá nặng. Nguyễn Bặc kéo được Đại Hắc lên đến nơi thì trời cũng gần sáng. Hắn đen mặt lại ngó Như Hoa đang ngủ gà ngủ gật trên ghế của Đồ Phu, còn Tiểu Cơ Nhi đang nói chuyện với một tiểu cô nương xa lạ:

- Mệt chết ta, Hoa tỷ tỷ, Hoa nãi nãi. Tỷ mạnh như vậy sao không giúp ta một chút chứ hả? - Hắn thều thào nói.

Như Hoa giật mình tỉnh lại:

- Bặc lão đệ đến rồi đấy à, ta chữa trị cho Tiểu Phi mệt quá nên ngủ quên. - Nàng ưỡn người, ngáp dài một cái - Lão đệ xem, Tiểu Phi đang ngủ rất ngon a.

Nguyễn Bặc nhìn thấy Lạc Phi đang nằm ngủ thì mặt càng đen, rõ là dấu vết băng bó chăm sóc của Tiểu Cơ Nhi, vị tỷ tỷ này của Lạc Phi sắp sửa làm hắn tức chết, mà chưa, hắn chuẩn bị tức chết thật.

Đại Hắc bỗng hắt xì một cái, văng cả máu lẫn nước mũi vào người Nguyễn Bặc làm hắn kêu oai oái. Đầu trâu chết bầm này sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là chạy thẳng xuống cánh rừng hôm qua để xem uy lực chiêu thức của Lạc Phi. Nguyễn Bặc tức khí lăn ra đất sùi bọt mép làm cho Như Hoa phải vội vàng chạy tới xem hắn. Nàng lấy ra một cây kim để châm cứu, thở dài lắc đầu:

- Tâm lý chịu đựng thật là kém nha, không bằng Tiểu Phi nhà ta.

Tiểu Cơ Nhi nắm tay tiểu cô nương đi tới:

- Như Hoa tỷ, Tiểu Xảo muội muội hỏi tỷ có nhìn thấy tỷ tỷ của muội ấy không?

Như Hoa mỉm cười, nàng xoa đầu Tiểu Xảo:

- Muội muội ngoan, tỷ tỷ của muội đã được một người thần bí cứu đi rồi. Lúc ta lên tới đây, thần bí nhân đó đã nói với ta sẽ đưa tỷ tỷ của muội đi thật xa để tu luyện. Tiểu Xảo sau này đi cùng ta nhé, ta sẽ dạy muội tu luyện, sau này sẽ đi tìm tỷ tỷ của muội.

Tiểu Xảo năm nay mới 7 tuổi, cô bé tuy nhỏ hơn một tuổi nhưng còn cao hơn Tiểu Cơ Nhi một chút. Cô bé rất xinh xắn, nổi bật với đôi mắt to tròn và làn da trắng hồng. Tiểu Xảo mặc một bộ đồ màu đỏ rất rực rỡ, đây là bộ đồ Tiểu Cơ Nhi mang theo bên người. Lúc cô bé được tìm thấy trong cũi thì rất bẩn thỉu, chỉ mặc một lớp áo mỏng và rất đói.

Tiểu Cơ Nhi và Như Hoa sau khi chữa trị cho Lạc Phi xong mới tìm thấy cô bé, và cũng mất rất nhiều thời gian để dỗ dành, tắm rửa, cho cô bé ăn. Dù sao Tiểu Xảo cũng quá nhỏ tuổi, và biến cố lần này cô bé gặp phải lại quá lớn. Tiểu Xảo ngập ngừng nói:

- Thật ra, thật ra muội có biết tu luyện một chút.

Như Hoa ngạc nhiên:

- Muội biết tu luyện sao, lại đây để ta kiểm tra cho muội.

Nàng cầm lấy tay cô bé, giật mình kêu lên:

- Nhất Trọng Thiên Thượng Giai, thật không thể tin được.

Tiểu Cơ Nhi vỗ tay nhẩy cẫng lên:

- Oa. Tiểu Xảo còn mạnh hơn người xấu ca ca nữa. Vậy là Tiểu Xảo có thể đi cùng muội tham gia Kỳ Tuyển Chọn rồi.

Như Hoa vẫn không tin vào mắt mình, nàng kiểm tra thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn như vậy, thầm nghĩ:

"Quái, chuyện lạ năm nay đặc biệt nhiều, chẳng lẽ thiên tài bây giờ như củ cải trắng ngoài chợ sao, tùy tiện cứu được một tiểu cô nương còn biến thái hơn Tiểu Phi nhà ta."

Vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ, một tay Như Hoa rút châm ra, châm vào một chỗ nào đó trên người Nguyễn Bặc làm hắn lại sùi bọt mép, co giật. Tiểu Cơ Nhi vội vàng lay tỉnh nàng:

- Tỷ tỷ, Bặc ca ca.

Như Hoa lơ đãng nói:

- Bặc lão đệ làm sao. Í, ta quên mất.

Nàng hốt hoảng rút châm, điểm vào vài huyệt vị của Nguyễn Bặc mới làm cho hắn nằm yên:

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.

Nàng vuôt vuốt bộ ngực cao vút của mình, quay sang hai tiểu cô nương, nói:

- Được rồi, chúng ta sẽ về hội họp cùng mọi người đã. Mọi chuyện tính sau.

Vừa lúc đó, Hắc Ám Chi Quang lại bùng lên, dọa cho Như Hoa nhảy dựng. Nàng vội vàng đá Nguyễn Bặc ra xa, kéo hai tiểu cô nương lùi lại. Uy lực của thuộc tính này quá bá đạo, nó vẫn ám ảnh nàng từ đêm qua.

- Thì ra là đột phá. - Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Quá trình đột phá của Lạc Phi không khác gì hai lần trước Như Hoa từng chứng kiến, nhưng lần này Hắc Ám Chi Quang đọng lại thời gian lâu hơn. Sau khi Lạc Phi đột phá xong, nó vẫn chưa tỉnh lại. Như Hoa nhạy cảm phát hiện ra cánh tay Lạc Phi đã được khỏi hẳn, dường như chính Hắc Ám Chi Lực đã chữa lành mọi thương thế cho nó.

- Đại Hắc, Đại Hắc... - Nàng cao giọng gọi.

- Thật không ngờ Tiểu Phi có thể đột phá nhanh như vậy. - Như Hoa cảm thán, nàng ném cả Lạc Phi và Nguyễn Bặc lên lưng Đại Hắc. - Chúng ta đi.

Tiểu Xảo lay lay tay Tiểu Cơ Nhi:

- Tỷ tỷ, người xấu ca ca là ai vậy?

Tiểu Cơ Nhi hưng phấn, ríu rít chỉ Lạc Phi đang ngủ chảy cả nước dãi:

- Người xấu ca ca chính là huynh ấy đó. Huynh ấy tên là Lạc Phi. Muội không biết đâu, gần một tháng nay mỗi ngày huynh ấy tiêu diệt một nhóm sơn tặc, trừ hại cho dân. Huynh ấy rất lợi hại.

Tiểu Xảo nhìn chằm chằm dòng nước dãi của Lạc Phi, tên này không biết mơ thấy gì lấy tay xoa xoa mặt, rồi lại bôi vào áo. Sau đó còn chu môi ra nói mớ:

- Tiểu Cơ Nhi, huynh đến đây.

Cô bé nghi ngờ hỏi:

- Thật?

Tiểu Cơ Nhi đỏ mặt, gật đầu:

- Thật mà. Nhưng mà người xấu ca ca rất biến thái...

***

Sau khi mọi người rời đi, một cánh cửa bí mật phía sau đại sảnh mở ra. Mãng Vĩ loạng choạng ngã ra đất:

- Thật may mắn ta có Quy Tức Chân Kỹ, nữ nhân kia thật lợi hại, suýt chút nữa đã phát hiện ra ta. Hừ hừ, tên vô dụng Đồ Phu, vậy mà cũng bị giết chết rồi.

Nhớ lại câu chuyện vừa nghe được, sắc mặt hắn trắng bệch sợ hãi:

- Lạc Phi là người đã gây ra toàn bộ các vụ giết chóc thời gian này sao. Ta nghe nói tất cà sơn tặc chết trên tay hắn tử trạng đều rất thê thảm, không bị chặt đầu thì cũng bị xẻ đôi người. Tên này còn kinh khủng hơn Đồ Phu nữa. Hắn là Đồ Tể, Đồ Tể Lạc Phi.

Nhiều năm sau đó, tại vùng Nam Hoang Lĩnh, cái tên Đồ Tể Lạc Phi trở thành một truyền thuyết, nhắc đến là chúng sơn tặc sợ đến vỡ mật. Lạc Phi cũng không biết, nó đã mơ mơ hồ hồ trở thành một vị thánh sống với người dân nơi đây. Cứ mỗi buổi tối, những thôn làng lại vang lên những câu chuyện truyền miệng về hành trình điên cuồng của nó: một ngày tiêu diệt một đoàn sơn tặc. Truyền thuyết về một vị anh hùng có tên hiệu là Đồ Tể.
Bình Luận (0)
Comment