Chương 20: Vật ký gửi! Hồi Thất Huyền Môn!
“Ta không muốn chết!”
“Ta không muốn vào luân hồi!”
“Ngươi hủy hoại ta! !”
“Ta còn muốn báo thù… ta không cam lòng!”
Cùng với tiếng quỷ kêu gào dữ tợn, khuôn mặt quỷ của Kim Tư nhảy vọt đến trước mặt Lệ Phi Vũ! Nhưng ả lại đánh trúng áo giáp thanh quang!
Răng rắc!
Tiếng nổ lớn oanh chấn bốn phía!
Thạch Hổ và đám người Từ viên ngoại từ xa chỉ cảm thấy trên người Lệ Phi Vũ đột nhiên có một đạo thanh quang lấp lánh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, tựa như hoa mắt ảo giác!
Chuyện kinh dị hết chuyện này đến chuyện khác!
Lệ Phi Vũ bình thản, ung dung đứng tại chỗ, trong lòng thấp giọng nói: “Ta đến lời người khác nói cũng không tin, sao có thể tin lời một nữ quỷ như ngươi?”
Mười mấy ngày qua ở Từ gia, trừ bỏ việc tu luyện, Lệ Phi Vũ đã gặp thị nữ phát điên, hộ viện bệnh liệt giường và lão hòa thượng trở nên si ngốc. Trong thế giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé này, hắn sẽ không vì đồng tình mà đi chỉ trích hành vi hại người của Kim Tư. Lệ Phi Vũ chỉ biết nhắc nhở chính mình đừng trở thành kẻ bị hại tiếp theo.
Chính vì thế, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng buông lỏng cảnh giác, vẫn luôn đề phòng. Cho dù nhìn thấy Kim Tư sắp hồn phi phách tán cũng không hề chậm trễ!
Ngay lúc Kim Tư dự định đánh lén đồng quy vu tận, Lệ Phi Vũ trực tiếp theo bản năng đánh ra Khí Giáp thuật, thành công đỡ được! Cũng may hắn đã thuần thục nắm giữ Khí Giáp thuật, bằng không… nói không chừng đã trúng chiêu.
Dính líu tới quỷ vật chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nghĩ đến đây Lệ Phi Vũ nhớ đến cổ ngọc kỳ quái mà Kim Tư nói.
“Lệ hộ pháp?” Thạch Hổ bên này chỉ nhìn thấy Lệ Phi Vũ đột nhiên vẫy nước độc, dáng vẻ lơ đãng, nhịn không được mở miêng kêu to: “Ngài… ngài không sao chứ?”
“Ta không có việc gì.”
Lệ Phi Vũ khẽ lắc đầu, một lần nữa nhìn về tổ trạch Từ gia trước mặt: “Nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa lại đi vào!”
Hắn không cách nào xác định hắc họa chỉ có một mình nữ quỷ Kim Tư. Đợi đến lúc khôi phục lại pháp lực, có được năng lực tự bảo vệ mới dám tiếp tục đi vào điều tra, tìm kiếm cổ ngọc kỳ quái kia.
Lệ Phi Vũ không biết cổ ngọc kia có thật sự tồn tại hay không.
Nhưng có thể xác định, Kim Tư chỉ là một người bình thường không có linh căn biến thành tàn hồn, đang tiến hóa thành quỷ tu, khẳng định không đơn giản như thế.
Lệ Phi Vũ đột nhiên đề xuất nghỉ ngơi. Điều này lần nữa làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại không dám lên tiếng.
Hành động vừa rồi bị tất cả người có mặt cho rằng là ảo giác, nhưng sau khi phát hiện ai cũng nhìn thấy thanh quang thì bắt đầu ồn ào bàn tán.
“Mới đến đã nghỉ ngơi rồi? Còn nói chính mình thấy quỷ, không phải là sợ quá nên bịa chuyện đấy chứ?”
“Vẫy cái nước vừa đen vừa hôi trước cửa thật sự có tác dụng sao? Ta thấy còn không bằng vẫy máu chó mực!”
“Đừng nói máu chó mực, chúng ta còn dùng cả máu tháng của nữ nhân, không phải vẫn vô dụng sao?”
“Có lẽ hắn ta thật sự có bản lĩnh, lúc nãy mọi người có đột nhiên nhìn thấy một tia thanh quang xuất hiện không?”
…
Từ viên ngoại nghe hộ viện thấp giọng nghị luận bèn xuống xe ngựa, nhường vị trí cho Lệ Phi Vũ nghỉ ngơi, nhìn về phía Thạch Hổ nói: “Thạch hộ viện, chuyện này… rốt cuộc là như thế nào?”
Khi đó người gần Lệ Phi Vũ nhất là Thạch Hổ, Từ viên ngoại muốn hỏi cho rõ tình hình, chẳng qua hắn đã hỏi sai người, chính Thạch Hổ cũng không biết Lệ Phi Vũ cuối cùng đang làm gì.
Chẳng lẽ… Thạch Hổ hơi híp mắt, nhìn về phía xe ngựa. Chẳng lẽ Lệ hộ pháp thật sự bị dọa sợ, nhưng sợ mất mặt mới trốn lên xe sao?
Hai canh giờ sau, dưới ánh mắt nghi hoặc của Từ viên ngoại, Thạch Hổ và những người khác, Lệ Phi Vũ ra khỏi xe ngựa, tiếp tục đi đến tổ trạch Từ gia.
Trông thấy Lệ Phi Vũ đá cửa đi vào, đám người hiện lên vẻ mặt vừa kinh vừa sợ.
“Thật sự dám đi vào sao?”
“Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Ta còn tưởng hắn không dám vào mới cố tình bày đủ trò!”
“Lần trước Thạch sư phụ vừa vào một lúc liền xảy ra chuyện, hắn có thể chịu được bao lâu nhỉ?”
Trong tiếng nghị luận ồn ào, ước chừng sau hai khắc, Lệ Phi Vũ bình yên vô sự bước ra, lại khiến đám người một lần nữa hiện lên vẻ khiếp sợ.
Từ sau vụ hắc họa, đây là lần đầu tiên có người ở lại trong đó lâu như vậy, còn bình thản đi ra ngoài!
“Lệ hộ pháp, việc này… ngài…”
“Giải quyết xong rồi!”
Lệ Phi Vũ nhàn nhạt mở miệng, nói ra một tin tức khiến Từ viên ngoại cảm thấy hưng phấn.
“Giải quyết xong rồi! Thật tốt quá, ha ha… Ta biết ngay Lệ hộ pháp là người có bản lĩnh mà!”
Từ viên ngoại thoải mái nở nụ cười, áp lực đè nén trong lòng lúc này xem như đã buông bỏ.
Lệ Phi Vũ chỉ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Trong giếng cổ có một khối nữ thi bạch cốt, có lẽ tên là Kim Tư cô nương, hắc họa chính là oan hồn nàng ta, ngươi sai người xử lý thi cốt, mai táng ổn thỏa cho nàng.”
Dứt lời, nụ cười trên mặt Từ viên ngoại nhất thời cứng lại, hai mắt trợn trừng nhìn sang, dáng vẻ kinh hãi quá độ!
Thạch Hổ bên cạnh hoảng hốt, hai tay dường như mất sức.
“Tại sao có… có thể như thế?”
Cả người Từ viên ngoại run rẩy: “Kim Tư… Kim Tư… không phải đi rồi sao, nàng không phải… viết thư nói cho ta, bản thân cùng một quan nhân đi Lam Châu sao?”
“Lệ hộ pháp, ngài lừa ta?”
“Ngài nhất định đang lừa ta!”
Từ viên ngoại phong độ trí thức, tính tình phúc hậu, hiếm thấy lộ ra biểu tình phẫn nộ.
“Học Chính đệ, xin lỗi…”
Lúc này, Thạch Hổ thấp giọng lên tiếng, giọng nói khàn khàn áy náy: “Là lão viên ngoại bảo ta làm như thế… Nàng ta chỉ là một kỹ nữ, lão viên ngoại sợ ngươi thật sự lấy nàng ta, làm hỏng hôn sự năm đó.”
Lệ Phi Vũ liếc mắt nhìn Từ viên ngoại và Thạch Hổ, cất bước rời đi. Điều cần làm hắn đã làm rồi, hắc họa đã được xử lý, oán thù của Kim Tư cũng được công cáo trước thiên hạ.
Còn về chuyện cũ năm xưa của Từ viên ngoại và Thạch Hổ, Lệ Phi Vũ không cảm thấy hứng thú.
Lên xe ngựa, hắn trực tiếp bảo mã phu quay về Từ gia.
Nhiệm vụ hắc họa đã kết thúc.
Lệ Phi Vũ trở lại Thanh Hà trấn, ăn cháo Bát Bảo Trân Nguyên còn thừa xong liền dự định rời đi.
Ngay lúc này Từ viên ngoại vội vàng quay về, hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ có chút chật vật, nhưng vẫn lễ nghĩa nói lời cảm tạ, cuối cùng dâng lên một ngàn lượng ngân phiếu, coi như tạ lễ.
Lệ Phi Vũ không hề cự tuyệt, sảng khoái nhận lấy, cáo từ rời đi.
Ra khỏi cửa lớn Từ gia, Lệ Phi Vũ thoáng nhìn sắc trời mờ nhạt, gằn giọng: “Tên khốn muốn hại ta ở Thất Huyền Môn chờ tin ta xảy ra chuyện, phỏng chừng chờ tới sốt ruột rồi nhỉ?”
Lệ Phi Vũ cười nhạt, lên xe khởi hành về Thất Huyền Môn.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần một hồi mới thò tay vào trong tay áo, lấy ra một mảnh ngọc bội!
Vuông vức tinh xảo, trong suốt lấp lánh!
Cho dù là ở trong buồng xe tối tăm cũng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, quả nhiên là vật bất phàm!
Trong mùa đông khắc nghiệt, Lệ Phi Vũ không hề cảm giác rét lạnh, nhưng khi chạm tay vào mảnh ngọc bội này, lòng bàn tay hắn đột nhiên lạnh lẽo vô cùng!
Lời của Kim Tư có bao nhiêu sự thật hắn không biết, nhưng trong giếng cổ có một khối ngọc, lời này không phải giả…
Sau khi tiến vào tổ trạch Từ gia, xác định không có việc gì, Lệ Phi Vũ bèn đi đến giếng cổ, hắn phát hiện bên trong miệng giếng có một nữ thi đã trở thành bạch cốt, trên tay còn cầm cổ ngọc.
“Nếu ta đoán không nhầm, đây có lẽ là vật mà hồn phách Kim Tư ký gửi, khiến một người bình thường như nàng ta trở thành tàn hồn…”
Lệ Phi Vũ nghĩ tới Dưỡng Hồn Mộc mà Nguyên Dao tìm cho sư tỷ của nàng.
Có lẽ vật này không bằng Dưỡng Hồn Mộc, nhưng cũng thuộc bảo vật. Lệ Phi Vũ nghiên cứu một lúc, không phát hiện có chỗ nào thần dị, thậm chí rót pháp lực vào cũng không có phản ứng.
Lệ Phi Vũ lắc đầu, vốn định đặt nó bên người nhưng lại do dự giây lát, dứt khoát đeo ở trên cổ.
Đột nhiên cả người hắn chấn động, hai tay ôm đầu! Vô số âm thanh xông thẳng vào lỗ tai Lệ Phi Vũ, các loại âm thanh từng nghe hay chưa từng nghe bắt đầu văng vẳng trong đầu!