Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

Chương 15

Bọn họ chạy xuống chân núi, bên trên đống xác thịt tanh hôi, bông bỉ ngạn vươn lên tươi thắm. Rễ nó như cắm chặt vào thân xác của hai kẻ xấu số, hút lấy hút để số máu còn lại liền tỏa ra cảm giác áp bức rợn người.

"UỲNH!!!" Con hổ từ trên núi tiếp đất không chút xây xát, ánh mắt hung tợn chằm chằm vào Phàm.

Miệng lưỡi nước dãi chảy đầy, có vẻ như máu thịt đã kích thích lấy bản năng hoang dã của nó, trước mắt con hổ thì Phàm và Vân Nhiên như 2 con thỏ yếu ớt chỉ chờ đợi cái chết đến gần.

Phàm cố dứt mạnh bông bỉ ngạn hoa khỏi xác chết, ánh mắt mở to nhìn lấy nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Ăn nó với Phàm là điều không thể, cơ thể sau khi bị những long quyển kia làm tổn thương, những mạch trong người nếu nạp linh khí quá lớn sẽ tự bạo.

"À còn Vân Nhiên !" Đứa trẻ Phàm quay sang cô, biết được trong người cô là phượng hoàng dị năng, nếu cô ta có bị tổn thương thể xác thì hỏa phụng lập tức sẽ hồi phục.

Hỏa phụng có thể hồi phục thương tổn kể cả chí mạng, miễn sự sống không bị chấm dứt, cạn linh lực hoặc mất đi đan điền, cô ta sẽ trở thành một tạo vật bất tử.

Mà lần tự bạo này chỉ khiến cơ bắp bị vò nát đến cực đại, miễn là cô ta duy trì được tinh thần, việc kích động linh khí sẽ khiến con hổ chết mất xác a.

"Chị có tin tưởng em không ?" Phàm đánh tiếng hỏi cô. Vân Nhiên nghe vậy chỉ gật đầu tinh tưởng, chưa kịp phản ứng gì phàm đã nhét bông bỉ ngạn vào miệng cô.

Vừa chạm vào lưỡi, bỉ ngạn hoa tự động mọc rễ bên trong, nếu Vân Nhiên không làm chủ được nó thì mọi chuyện coi như xong. Lúc đó con hổ cũng lao lên, thay vì cắn xé đến chết, nó cắn một cái khiến nửa người cô bị bẹp nát cùng nội tạng.

Phàm thấy thế nhân cơ hội chui vào giữa hai xác chết, lấy một cái che đằng trước một cái che sau lưng.

Con hổ không chần chừ nuốt ực cả người Vân Nhiên đang hấp hối vào trong bụng, tiếp tục định vồ lấy Phàm trong đống xác. Lúc ấy linh khí của bông bỉ ngạn bỗng trào ra như điên, thổi căng cả bụng con hổ.

Liên tiếp những đợt tự bạo liên tục trên từng khúc trên cơ thể con hổ, Vân Nhiên bên trong như muốn gào khóc vì đau đớn. Vụ nổ quá lớn khiến con hổ bay mất phần bụng, còn Vân Nhiên chưa chết, linh khí từ bông bỉ ngạn liên tiếp được hỏa phụng hấp thụ để duy trì sự sống.

Có lẽ cô chỉ cần một lần đả kích nữa dù chỉ nhỏ nhưng cũng đủ giết chết cô, đan điền cô giờ đây như muốn vỡ vụn buộc Phàm phải chữa trị lại, cái xe cấp cứu chạy bằng cơm ai lại chẳng muốn có.

Phàm lần này thu hoạch lớn, dù cho lúc nổ áp lực khiến Phàm bị đánh bay, gãy mất vài khúc xương, nếu không do tính toán thì cơ thể này đã chết rồi.

Sau khi chữa trị và nướng con hổ kia lên, Phàm ngồi xem lại ký ức lúc trước, chính là lý do long quyển tự nhiên bao trùm lấy nó. Lúc này trên người dòng ký tự bỗng phát sáng, đưa tâm thức Phàm vào một không gian trắng bóc, rỗng tuếch.

"Có vẻ như chúng ta lại gặp lại rồi nhỉ" Một giọng nói thanh thoát, lại tỏa ra chút ma mị, một người phụ nữ bước tới, từng bước từng bước khiến không gian bỗng hóa thành màu hắc ám.

Phàm nó nhận ra khuôn mặt ấy, chính là ả nữ nhân điên cuồng, là con quái vật vũ trụ : 00.0 !

Cô ả bước tới gần Phàm, cơ thể nó đều không thể cử động mặc cho có cố gắng đến cỡ nào.

"Oắt con ngươi lại lấy được truyền thừa của lão quái nhân kia, ta lại không thể tìm ra nó nằm ở đâu, may mắn thay khi ta nhìn thấy bóng dáng chữ Phàm kia, nhân lúc chưa thực sự thành một thánh ngôn hoàn chỉnh, ta đã thay đổi biến nó thành một nỗi bất hạnh cho...."

"Câm mồm" Phàm ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt ả quái nhân kia, xung quanh nó tạo thành tầng tầng lớp lớp linh khí ăn lấy ma khí quỷ dị kia.

Lúc này không gian biến dạng như âm dương đang chiếm hữu lẫn nhau, Phàm đã nhận thức được đây là không gian tinh thần của nó và cố gắng lấy lại quyền kiểm soát.

"Cái ấn này thực sự đặc biệt, nhưng nó không thể giết ta ngay lập tức được, nếu ngươi đã thực sự dồn hết sức lực của cái phân thân kia để lưu ấn ký mạnh mẽ tới vậy để hành hạ ta, có vẻ như hai ta cách nhau khá xa đấy nhỉ ?"

Cô ta cảnh giác với Phàm, đứa trẻ này thừa hưởng gần như tất cả ký ức của mọi thực thể quyền lực từng tồn tại trên trái đất, khiến cho chân tâm nó không khác gì một hồ băng không gì khiến nó bị rung động.

"Thế mà ngươi cũng suy ra, đứa trẻ vẫn chỉ là một đứa trẻ, đây chỉ là một trong vô số phân thân của ta nên ngươi yên tâm, ngươi đi đâu ta cũng biết làm gì ta cũng biết, để xem...."

Chưa dứt lời thì Phàm chấm dứt cuộc trò chuyện lại, đóng sầm lại không gian tinh thần rồi thoát ra ngoài, mặc cho cái ấn ký liên tục nhấp nháy như đòi được tự do.

Bình Luận (0)
Comment