Không biết từ khi nào trên thế giới xuất hiện nền văn minh tu luyện. Có lẽ bắt đầu từ người dân thời kỳ đó truyền tai nhau rằng, tu luyện có thể tăng cường thể lực, sống lâu hơn so với người thường; dẫn đến nhiều người đổ xô đi tìm con đường tu luyện, hình thành nên tu chân giới.
Một khu vực nào đó trên đại lục Nguyên Linh của thế giới Nguyên Vân, gần rìa một sơn mạch rộng lớn, có một thôn trang. Lúc này trên bầu trời có một đôi nam nữ đang ngự kiếm phi hành bay về phía sơn mạch đó, một đứa trẻ khoảng mười đến mười một tuổi đang được một bạch y nam tử ôm vào trong lồng ngực.
Đôi nam nữ kia phi hành thêm một đoạn nữa, cả hai xuất hiện ở trên bầu trời của một thôn trang. Thôn trang này chính là đích đến của đôi nam nữ đó. Đôi nam nữ lập tức hạ phi kiếm xuống cổng thôn, vì họ cảm thấy thôn trang này hoang tàn, như vừa trải qua một chuyện nào đó.
“Tiểu tử kia, thôn trang này có phải là thôn Huyền Linh trong miệng của ngươi không?” Bạch y nam tử nói với cậu bé đang được mình ôm.
Trên người của cậu bé này đang mặc một bộ y phục màu nâu cũ, khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt to màu đen. Cậu bé mở to đôi mắt nhìn vào trong thôn, phát hiện kiến trúc ở khắp nơi đổ ở trên mặt đất, loáng thoáng nhìn thấy cơ thể của nhiều người dân trong thôn.
Cậu bé giãy giụa rời khỏi người của bạch y nam tử, sau đó chạy thẳng vào trong thôn. Đợi hắn xuất hiện ở trong thôn, một cảnh tượng thê lương hiện ra trước mặt hắn.
Khắp nơi đều là người chết, những khuôn mặt quen thuộc của người dân trong thôn nằm ở khắp nơi trong thôn. Trên khuôn mặt của họ hiện lên một vẻ kinh ngạc, chết không nhắm mắt, giống như trước khi chết họ đã trải qua một chuyện gì đó rất kinh sợ cho nên khi chết mới không nhắm mắt.
Cậu bé sau đó chạy về phía nhà của mình, đôi nam nữ kia đi ở đằng sau. Trong lúc đi theo cậu bé, nam tử kiểm tra một người đang nằm bất động ở trên mặt đất; một lúc sau, nam tử cất tiếng nói với hồng y nữ tử ở bên cạnh: “Sư muội, người dân trong thôn bị hút hồn phách. Không biết tên yêu nhân nào làm ra chuyện bất nhân tính này, giết chết nhiều mạng người, đoạt hồn phách của những phàm nhân này.”
Hồng y nữ tử ở bên cạnh thấy sư huynh tức giận, liếc nhìn xung quanh: “Vậy cậu bé kia thật đáng thương. Chúng ta mau đưa cậu bé kia trở về môn phái, báo cho môn phái biết để tông môn phái người đi kiểm tra.”
Cậu bé kia hiện đang ở trong nhà của mình, cậu bé tìm khắp mọi nơi của ngôi nhà nhưng không thấy mẹ mình đâu. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao những người khác chết, trong khi đó mẹ cậu biến mất? Ai là hung thủ sát hại người dân trong thôn?
Cậu bé vô cùng thắc mắc, không biết tìm ai để trả lời. Trong lòng cậu tức giận, cộng thêm việc vết thương bị vài ngày trước vẫn chưa khỏi, dẫn đến cậu hôn mê bất tỉnh.
Bạch y nam tử nhanh chóng đỡ cậu bé, sau đó lấy ra phi kiếm, rồi ngự kiếm phi hành về phía môn phái. Hồng y nữ tử sau đó đuổi theo bạch y nam tử.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trần Minh Nguyên từ trong cơn hôn mê tỉnh lại. Hắn thở dốc một hơi, rõ ràng đã trải qua một chuyện gì đó.
Đúng vậy, hắn ở trong cơn mê nhìn thấy cảnh tượng lúc thôn Huyền Linh xảy ra hạo kiếp.
Một hắc y nhân xuất hiện ở trong thôn Huyền Linh, lấy ra một thanh kiếm thần bí màu đen, sau đó cầm kiếm chém giết người dân trong thôn. Hắc y nhân sau đó thi triển một loại pháp quyết nào đó, vô số đạo quang màu trắng từ khắp nơi bay về phía hắc y nhân; hắc y nhân lấy ra một lá cờ màu đen, sau đó thu toàn bộ đạo quang màu trắng vào trong lá cờ.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu đỏ xuất hiện ở trước mặt hắc y nhân đó, sau đó lao vào chém giết với hắc y nhân. Nữ tử đó đem hắc y nhân đánh bại, rồi sau đó rời đi.
Lúc nữ tử rời đi, cũng là lúc Trần Minh Nguyên thức tỉnh.
Trần Minh Nguyên nhìn xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở trong một căn phong khá rộng. Một cái bàn được kê ở chính giữa căn phòng, trên bàn có đặt mấy cái chén nhỏ cùng một cái xuyến, ngoài ra còn có ba cái bánh bao.
Cậu bé cảm thấy hơi đói lập tức đi xuống giường, sau đó đi đến cái bàn đó. Không lâu sau cậu xuất hiện ở chiếc bàn, cậu sau đó ngồi xuống cái ghế và bắt đầu ăn bánh bao.
Một lúc lâu sau, cậu ăn xong ba chiếc bánh bao, sau đó có uống một cốc nước rồi cậu nghỉ ở bên cạnh chiếc bàn gỗ đó.
“Ngươi tỉnh rồi à. Chưởng môn chân nhân và các thủ tọa muốn gặp ngươi.” Một tiếng nói phát ra từ bên ngoài cửa phòng.
Trần Minh Nguyên nhanh chóng xoay người về phía cửa phòng. Hắn nhanh chóng nhìn thấy một bạch y nam tử đứng ở ngoài cửa, đang nhìn hắn; hắn sau đó đứng dậy, rồi cất tiếng nói: “Đây là nơi nào vậy?”
“Ngươi hiện đang ở trên chủ phong Vân Nguyên Phong của Vân Nguyên Tông. Đôi nam nữ đệ tử của môn phái, đã đưa ngươi trở về môn phái sau khi cả thôn ngươi bị diệt môn. Nhanh lên, chưởng môn chân nhân và các thủ tọa đang chờ ngươi.” Bạch y nam tử kia nghe được câu hỏi của cậu bé, nhanh chóng trả lời.
Cậu bé nghe xong thẫn thờ một lúc, rồi đi theo bạch y nam tử này đi đến tông môn đại điện của Vân Nguyên Tông.
Hai người đi hết hành lang dài, cuối cùng đi ra một cái quảng trường rất rộng. Hai người tiếp tục đi về phía bậc thang dài kia, một lúc sau họ đi lên bậc thang đá dài.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người xuất hiện ở phía trước một toà đại điện. Phía trước toà đại điện là một quảng trường, có hai bức tượng tiên hạc đặt ở hai bên chân cầu thang dẫn lên hành lang đại điện; bên phải đại điện có treo một quảng chuông, là một kiện pháp khí dùng để trấn áp tà khí và báo động, do một vị luyện khí sư của Vân Nguyên Tông chế tạo từ mấy trăm năm trước. Trên cửa ra vào của đại điện có treo một tấm bảng, trong tấm bảng có khắc ba chữ “Vân Nguyên Điện”.
Bạch y nam tử dẫn Trần Minh Quang đi đến cửa đại điện. Một lúc sau, hai người xuất hiện ở bên ngoài cửa đại điện; bạch y nam tử sau đó chỉnh y phục cho ngăn ngắn, rồi ôm quyền thi lễ, nói: “Đệ tử Nghiêm Phong dẫn cậu bé sống sót duy nhất của thôn Huyền Linh đến đại điện.”
Bên trong Huyền Vân Điện nhanh chóng truyền ra một đạo thanh âm: “Dẫn hắn vào đây!”
Nghiêm Phong nhận lệnh rồi dẫn Trần Minh Nguyên đi vào bên trong đại điện.
Lúc này trong đại điện có vài người đang ngồi, tổng cộng là bát người ngồi trên ghế, một chiếc ghế ở bên trái trống rỗng. Người ngồi ở vị trí chính giữa là một người đàn ông trung niên, trên người đang khoác một bộ y phục màu lam ngọc, chính là Vân Nguyên Tông đương nhiệm chưởng môn Lý Tần Bách.
Trần Minh Nguyên xoay người về phía trong đại sảnh sau khi Nghiêm sư huynh rời đi, rồi đi đến vị trí chính giữa của đại sảnh. Một lúc sau, cậu bé đi đến chính giữa đại sảnh, sau đỏ quỳ xuống đất lạy ba cái rồi cung kính nói: “Tiểu tử Trần Minh Nguyên đến từ thôn Huyền Linh, bái kiến Vân Nguyên Tông chưởng môn chân nhân cùng các vị phong chủ. Thôn nhà bị kẻ xấu diệt thôn, phần lớn người trong thôn không qua khỏi hạo kiếp này, chỉ có tiểu tử và vài người mất tích khác còn sống.”
“Vì sao ngươi sống sót khỏi hạo kiếp của thôn ngươi.” Lý Tần Bách ra hiệu cho Trần Minh Nguyên đứng dậy, không lâu sau cất tiếng hỏi.
Trần Minh Nguyên cau mày suy nghĩ một hồi, rồi cất tiếng nói: “Sáng hôm qua tiểu tử rời thôn, đi đến ngọn núi ở phía Bắc thôn hái thảo dược. Lúc về không may gặp một con heo rừng, chạy thục mạng trở về thôn; may thay được hai vị đệ tử của bản môn cứu sống, trị thương cho tiểu tử rồi đưa tiểu tử trở về thôn. Khi tiểu tử về đến thôn, phát hiện người dân trong thôn phần lớn đã chết.”
Mọi người trong đại điện đều im lặng sau khi nghe Trần Minh Nguyên nói xong. Lý Tần Bách thân là đương nhiệm chưởng môn của Vân Nguyên Tông, dựa vào miêu tả của hai vị sư điệt thì biết một ma tu nào đó là hung thủ diệt thôn Huyền Linh.
Lý Tần Bách nghĩ ngợi một lúc, rồi cất tiếng nói với Trần Minh Nguyên: “Từ giờ trở đi ngươi là đệ tử của Vân Nguyên Tông. Tư chất của ngươi khá kém, nhưng chỉ cần ngươi không ngừng nỗ lực tu luyện thì ngươi nhất định trở thành cường giả. Sau này ngươi có thể dùng thực lực của mình, báo thù rửa hận cho vong linh những người xấu số của thôn Huyền Linh.”
“Không biết có vị sư đệ nào muốn nhận đứa trẻ này làm đệ tử không?” Sau đó, Lý Tần Bách quay sang nói với các vị sư đệ sư muội ở bên cạnh mình.
Tất cả đều trầm mặc không nói, điều này khiến cho Lý Tần Bách khá tức giận. Cuối cùng hắn gọi Triệu Yến Phượng vào trong “Vân Nguyên Điện”, sau đó căn dặn: “Yến Phượng sư điệt, ngươi dẫn Trần Minh Nguyên đến ngoại môn đường, giao cho chấp sự của ngoại môn đường sắp xếp chỗ tu luyện cho Trần Minh Nguyên.”
Triệu Yến Phượng nghe được lời nói của chưởng môn sư bá, cung kính tuân lệnh, sau đó dẫn Trần Minh Nguyên đi ra khỏi Vân Nguyên Điện. Nàng sau đó lấy ra pháp bảo của mình là một thanh tiên kiếm màu đỏ, niệm pháp quyết khống chế tiên kiếm mang Trần Minh Nguyên đi đến ngoại môn đường của môn phái.