Phàm Nhân Tu Chân Lộ

Chương 1 - Kiểm Tra Linh Căn

Không biết từ bao giờ, trong nhân gian lưu truyền rằng phàm nhân có linh căn là có thể trở thành tu tiên giả. Linh căn là gì, phàm nhân không biết, không thể định nghĩa được, nhưng họ biết rằng linh căn là điều kiện đầu tiên mà bất kỳ tu chân giả nào đều phải có.

Trở thành tu tiên giả, sống lâu hơn so với người phàm không bước vào con đường tu luyện. Một người phàm thọ hơn chín mươi tuổi là tương đối hiếm, đối với tu sĩ thì chỉ cần đột phá đến cảnh giới Trúc Nguyên thì tuổi thọ đã gấp đôi phàm nhân rồi, có thể sống thọ hơn hai trăm tuổi.

Chính vì trong nhân gian lưu truyền tu tiên giúp cho con người sống lâu hơn, khiến cho rất nhiều người đổ xô đi tu tiên, có người thành công nhưng cũng có người thất bại. Trải qua rất nhiều năm phát triển, bất kỳ nơi nào trên thế giới đều tồn tại tu tiên giả, rất nhiều tu tiên môn phái, gia tộc xuất hiện, các loại thiên tài địa bảo được tu sĩ khai thác, mâu thuẫn không ngừng diễn ra.

Trên một con đường nọ, có một thiếu niên đang đi ở trên đường, thiếu niên này có khuôn mặt rất anh tuấn, trên người mặc lấy một bộ y phục màu nâu hơi cũ, khoảng mười sáu mười bẩy tuổi. Sau một thời gian dài di chuyển, thiếu niên cuối cùng đi tới bên ngoài một quán nước, thiếu niên nhanh chóng bước vào bên trong quán nước, gọi một cốc nước lọc; không lâu sau, thiếu niên uống cốc nước lọc đó, một lúc sau thiếu niên uống nước xong, trả tiền cho tiểu nhị sau đó cất tiếng hỏi tiểu nhị:

“Còn bao xa nữa là đến Lâm Hoàng sơn của môn phái Vân Thanh Môn.”

“Lâm Hoàng sơn hả? Khoảng năm dặm nữa là đến Lâm Hoàng sơn của Vân Thanh Môn. Nghe nói, chi mạch Trúc Nguyên Phong của Vân Thanh Môn tổ chức chiêu thu đệ tử ở Lâm Hoàng sơn, đầu giờ chiều nay bắt đầu chiêu thu đệ tử, tuổi từ chín đến mười bẩy tuổi là có thể tham gia chiêu thu đệ tử do chi mạch Trúc Nguyên Phong trong Vân Thanh Môn tổ chức.” Vị tiểu nhị này cầm mấy lượng bạc mà nâu y thiếu niên đưa cho, nghe vị nâu y thiếu niên nói xong, nhìn chằm chằm vị thiếu niên ngồi ở cái bàn bên cạnh một lúc, sau đó cất tiếng nói.

Thiếu niên sau khi biết được câu trả lời, liền đứng dậy. Trước khi rời đi thì thiếu niên lấy thêm mấy lượng bạc đưa cho vị tiểu nhị này, rồi tiếp tục lên đường đi tới Lâm Hoàng sơn.

Lâm Hoàng sơn là một ngọn núi nhỏ nằm ở bên ngoài Huyền Vân sơn mạch, cách chi mạch Trúc Nguyên Phong không xa, vì vậy ngọn núi này được Trúc Nguyên Phong tận dụng để làm nơi tuyển nhận đệ tử. Hôm nay chính là ngày chi mạch Trúc Nguyên Phong của Vân Thanh Môn tuyển nhận đệ tử, ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều hương thân mang con mình đi tới Lâm Hoàng sơn, các vị hương thân rất mong chờ con của mình thành công trở thành đệ tử của Vân Thanh Môn.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, thiếu niên xuất hiện ở bên ngoài trấn Thanh Hiên, nghỉ ngơi một lúc rồi vận dụng khinh công đi tới Lâm Hoàng sơn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, gần Lâm Hoàng sơn xuất hiện thân ảnh của một vị thiếu niên. Thiếu niên này chính là nam chính Trương Đoàn Nguyên Phàm, hắn sau khi xuất hiện ở bên cạnh Lâm Hoàng sơn thì ánh mắt của hắn tập trung nhìn về phía đài cao ở giữa chừng núi, có rất nhiều hài tử đứng ở bên dưới thạch đài cùng với phụ mẫu của họ; trong lòng của hắn rất tò mò về tư chất linh căn của mình, với tư chất linh căn ấy thì mình có thành công trở thành đệ tử của Vân Thanh Môn không, toàn bộ người tham dự cuộc tuyển chọn của Vân Thanh Môn thì có bao nhiêu người là thành công vượt qua cuộc tuyển chọn.

Thầm nghĩ xong, hắn từ bên trong chiếc nhẫn không gian mà gia gia đưa cho lấy ra một viên đan dược Hồi Phục Đan, sau đó dùng công pháp tu luyện chính “Hỗn Nguyên Ngũ Hành Đạo Quyết” hấp thu dược lực của Hồi Phục Đan để hồi phục linh lực của mình.

Mấy canh giờ sau, khi cuộc tuyển chọn bắt đầu được một lúc thì thiếu niên cuối cùng khôi phục linh lực. Hắn nhanh chóng đứng dậy, sau đó đi tới chân đài cao nơi những người tham dự cuộc tuyển chọn đang tập trung, không lâu sau hắn xuất hiện ở chân thạch đài, đứng ở một bên đợi đến lượt kiểm tra linh căn của mình.

Một tiểu tử có dáng người hơi nhập, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay trái đang cần một cái đùi gà. Tiểu tử đi tới trước bia đá, cho tay phải của mình ấn vào bia đá, không lâu sau trên bia đá xuất hiện ánh sáng màu đỏ đỏ chót khiến những hài tử ở bên dưới không dám nhìn.

Nam tử mặc y phục màu lam, có khuôn mặt hình trái xoan cùng với nữ tử mặc y phục màu đỏ, rất nhanh nhìn thấy ánh sáng màu đỏ đỏ chót hiện lên ở trên bia đá. Nam tử mặc y phục màu lam cất tiếng nói với tiểu tử này: “Ngươi thành công thông qua kiểm tra, đứng ở đằng sau nữ tử.”

Trong lòng của vị nam hài này vui mừng vì bản thân đã thành công gia nhập Vân Thanh Môn, nhưng buồn vì từ đây chia cách với phụ mẫu. Nam hài hướng về phía phụ mẫu nhìn một lúc, sau đó đi đến đằng sau của vị nữ tử mặc y phục màu đỏ.

Những hài tử khác chưa kiểm tra linh căn, thấy có người thành công vượt qua cuộc tuyển chọn đệ tử, trong lòng cảm thấy rất háo hức vì mong chờ vào tương lai của mình.

Một thiếu nữ khoảng mười ba tuổi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, trên người mặc lấy một bộ y phục màu hồng, mái tóc dài màu đen được búi cao. Thiếu nữ nhanh chóng tiến hành kiểm tra tư chất của mình, không lâu sau thiếu nữ thành công thông qua cuộc tuyển chọn đệ tử của Vân Thanh Môn.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua. Trong vòng một tiếng đồng hồ này, chi mạch Trúc Nguyên Phong của Vân Thanh Môn thu nhận được năm người có linh căn, gồm ba nam và hai nữ, trong đó có một vị nữ tử là tu sĩ Ngọc Khí năm trọng.

“Ngươi tên là gì? Đến từ đâu?”

Nữ tử mặc y phục màu đỏ cất tiếng hỏi nữ tử tu sĩ Ngọc Khí năm trọng mặc y phục màu lục kia.

“Bẩm tiền bối, vãn bối gọi là Diệp Hồng Thuỷ, đến từ Huyền Thiên thành Diệp gia.” Diệp Hồng Thuỷ nghe nữ tu sĩ đứng ở trước mặt mình nói xong, liền cất tiếng trả lời.

Nữ tử sau khi biết được câu trả lời, lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt xinh xắn của lục y thiếu nữ. Trong đầu của nàng rất nhanh liền nhớ đến hình bóng của một vị nữ tử mặc y phục màu tím, mang theo Diệp Hồng Thuỷ đi tới trước cổng của Diệp gia, giao cho Diệp gia đương nhiệm tộc trưởng Diệp Trấn. Nàng rất nhanh nhớ ra thân phận của lục y nữ tử, nàng hồi ức xong liền cất tiếng hỏi Diệp Hồng Thuỷ: “Phụ thân của ngươi có phải là Diệp Trấn không? Ngài hiện giờ vẫn khỏe chứ, thực lực bây giờ ở cảnh giới nào rồi hay vẫn dậm chân ở Chân Cơ hậu kỳ.”

Diệp Hồng Thuỷ nghe xong nữ tu đứng ở trước mặt mình nói, nhìn chằm chằm vào vị nữ tu này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vì khuôn mặt của vị nữ tu này rất giống với một người biểu tỷ ở trong gia tộc đã từng bầu bạn với nàng lúc nàng còn bé. Sau một khoảng thời gian dài nghĩ, cuối cùng Diệp Hồng Thuỷ nhớ được vị nữ tu trước mặt mình là ai, nàng ôm chầm lấy cơ thể của vị nữ tu này, rồi cất tiếng nói: “Lương tỷ, muội rất nhớ tỷ. Đã lâu lắm rồi biểu tỷ không có quay trở về gia tộc thăm muội, phụ thân của muội cùng với nhị thúc thường xuyên nhắc đến tỷ đó, bỏ tỷ có thời gian thì về thăm gia tộc một chuyến.”

Diệp Mẫn Lương là tên của vị nữ tu mặc y phục màu đỏ này. Diệp Mẫn Lương sau đó nói chuyện cùng với Diệp Hồng Thuỷ, để cho lam y nam tử một mình kiểm tra linh căn của những hài đồng khác.

Lam y nam tử tiếp tục công việc của mình, càng về cuối thì số lượng người thông qua cuộc tuyển nhận đệ tử của chi mạch Trúc Nguyên Phong ngày càng giảm, mỗi một khắc trôi qua thì mới có một người thông qua cuộc tuyển chọn. Trải qua một tiếng kiểm tra liên tục thì lam y nam tử mới tuyển được sáu người có linh căn, trong đó có hai người ngụy linh căn, một người song linh căn, một người thiên linh căn, một người tam linh căn và một người dị linh căn.

Ánh mắt của Lâm Hạo cuối cùng nhìn về phía Trương Đoàn Nguyên Phàm, hắn thấy một thiếu niên có khuôn mặt anh tuấn đang từng bước đi lên thạch đài, không lâu sau hắn thấy thiếu niên đó cho cả đôi bàn tay lên mặt trên của “trắc linh bia”. Năm màu sắc khác nhau nhanh chóng xuất hiện ở trên thạch bia, trong lòng của Lâm Hạo thở dài một tiếng vì tư chất của người cuối cùng này thấp kém nhất tạp linh căn tư chất linh căn.

Một lúc sau Lâm Hạo cất tiếng nói với thiếu niên mặc y phục màu xám đứng ở trước thạch bia: “Ngươi đứng ở bên trái thạch đài, chỗ mấy vị hài đồng kia.”

Trương Đoàn Nguyên Phàm nghe xong lời nói của vị lam y nam tử, lập tức thi lễ một cái, rồi đứng ở bên trái thạch đài, đứng ở đó chờ đợi hai vị tu sĩ đến từ Vân Thanh Môn sắp xếp.

Một buổi kiểm tra linh căn cải biến vận mệnh của nhiều người, cứ như vậy mà kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment