Phàm Nhân Tu Tiên I

Chương 1 - Sơn Biên Tiểu Thôn

Kẻ lỗ mãng mở to đôi mắt, thẳng tắp nhìn cỏ tranh và bùn nhão tạo thành nóc nhà đen. Trên người hắn đang mặc áo bông cũ, đã hiện lên màu vàng đậm, nhìn không ra diện mạo ban đầu, như có như không tản ra mùi ẩm mốc.

Bên cạnh hắn còn có một người nữa, là nhị ca Hàn Chú, ngủ rất ngon lành, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ngáy với mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Cách giường khoảng nửa trượng là một bức tường tạo thành từ bùn đất, vì thời gian quá lâu, trên bức tường đất cũ xuất hiện vài vết nứt khác nhau; cũng từ chỗ vết nứt này, loáng thoáng truyền đến tiếng oán trách của Hàn mẫu, ngoài ra còn có tiếng hút thuốc của Hàn phụ.

Kẻ lỗ mãng chậm rãi đóng lại đôi mắt có chút cảm thấy chán, ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lòng hắn rõ ràng, nếu bây giờ không ngủ ngay, ngày mai không thể dậy sớm được, cũng không thể theo ước hẹn tập trung một chỗ cùng lũ bạn lên núi đốn củi.

Kẻ lỗ mãng họ Hàn tên Lập, phụ mẫu hắn không thể lấy ra được loại tên như thế này. Đây là phụ thân hắn dùng hai miếng lương khô chế thành bánh ngô, cấp cho lão Trương nhờ ban tên cho.

Lão thúc Trương khi còn trẻ từng có mấy năm làm thư đồng cho người giàu ở trong thành, người đọc sách duy nhất trong thôn biết mấy chữ. Tên của mấy đứa trẻ chết ở thôn, hơn nửa do lão Trương cấp cho.

Hàn Lập được người dân trong thôn gọi là “kẻ lỗ mãng”, không phải là hắn ngốc hay đần, thực ra hắn là một trong những đứa trẻ thông minh của thôn. Nhưng giống với những đứa trẻ ở các thôn khác, ngoại trừ người trong nhà ra, hắn ít khi nghe được có người chính thức gọi hắn là “Hàn Lập”, ngược lại là “kẻ lỗ mãng”, “kẻ lỗ mãng” xưng hô thẳng đến nay.

Mặc dù người dân trong thôn ban cho Hàn Lập tên hiệu “kẻ lỗ mãng”, vì trong thôn đã có một hài tử gọi là “lỗ mãng” rồi.

Cái này không tính là gì, những đứa trẻ khác trong thôn gọi các loại xưng hô như “cẩu oa”, “nhị đản”; những tên này chưa chắc so với “kẻ lỗ mãng” dễ nghe đâu.

Bởi vậy, Hàn Lập mặc dù không thích cách xưng hô này, chỉ có thể tự an ủi lấy mình.

Bề ngoài dung mạo của Hàn Lập không đáng chú ý đến, làn da đen kịt, chính là một đứa trẻ nông thôn bình thường. Nhưng bên trong nội tâm của Hàn Lập, trưởng thành nhiều hơn so với mấy đứa trẻ đồng lứa; hắn có ước mơ là nếu có một ngày rời thôn, đi ra thế giới bên ngoài phồn hoa, đem xem một chút thế giới bên ngoài mà lão Trương thường nói.

Lúc Hàn Lập nghĩ đến ý tưởng này, không dám nói cho người khác biết. Nếu không, nhất định làm cho mọi người trong thôn cảm thấy ngạc nhiên, một hài tử miệng còn chưa hôi mùi sữa vậy mà có một ý nghĩ mà đại nhân cũng không dám nghĩ tới. Phải biết rằng, mấy tiểu hài khác giống Hàn Lập, thường đuổi gà trộm chó, đừng nói đến việc rời khỏi cố thổ, làm sao có thể có ý nghĩ cổ quái như vậy

Trong nhà của Hàn Lập có bẩy người, trên hắn có hai huynh trưởng, một tỷ tỷ, một muội muội; hắn trong nhà xếp thứ tư, năm năm đủ mười tuổi. Cuộc sống của nhà hắn rất nghèo, mỗi năm không ăn được mấy bữa thức ăn mặn, cả nhà chật vật nó cái ăn, cái mặc.

Lúc này Hàn Lập đang ngơ ngác, nửa tỉnh nửa ngủ, trong lòng vẫn còn ý nghĩ: Lúc lên núi, phải tìm cho muội muội nhiều hồng tương quả mà muội ấy thích.

Trưa hôm sau, Hàn Lập đang từ trên núi chạy về dưới cái nắng như thiêu như đốt; trên lưng đeo một bó củi cao hơn nửa người, trên tay cầm một túi đầy hồng tương quả. Hắn không hề biết trong nhà của hắn có một vị khách nhân đang ngồi, sẽ cải biến vận mệnh của hắn.

Vị khách nhân này là một vị thân nhất có huyết thống rất gần với hắn, là tam thúc của hắn.

Nghe nói ở tửu lâu phụ cận thành, có người cho làm chưởng quỹ, người có quyền trong miệng của phụ thân hắn. Hàn gia gần trăm năm trở lại đây, mới xuất hiện một vị giống với tam thúc của Hàn Lập.

Hàn Lập từ nhỏ đến lớn, gặp vị tam thúc này cũng chỉ có vài lần. Đại ca được đi theo một lão thợ rèn trong thành học việc, cũng là do tam thúc giới thiệu cho, tam thúc thường sai người mang cho gia đình hắn đồ ăn thức uống, rất là chiếu cố gia đình hắn; bởi vậy ấn tượng của Hàn Lập đối với vị tam thúc này là rất tốt, biết phụ mẫu mặc dù không nói ra nhưng trong lòng rất cảm kích.

Đại ca của hắn chính là niềm kiêu ngạo của cả nhà, nghe nói làm học đồ thợ rèn ngoài được bao ăn ở ra thì mỗi tháng còn nhận được ba mươi đồng, đợi sau khi xuất sơn được người thuê mướn, ngày càng kiếm được tiền.

Mỗi lần phụ mẫu nhắc đến đại ca, tinh thần đều phấn khởi, thay đổi một người khác vậy. Hàn Lập mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng không ngừng hâm mộ, công việc vừa ý cũng có rồi, đó là theo một vị thủ nghệ học tập nấu ăn, sẽ trở thành một người nấu ăn có tay nghề.

Lúc Hàn Lập nhìn thấy một người toàn thân diện mới tinh quần áo, khuôn mặt béo tròn, thì biết ngay đó là tam thúc của mình, trong lòng rất vui mừng.

Sau khi hắn cất kỹ bó củi ở sau nhà, xấu hổ đi tới trước mặt tam thúc ở phong trước thi lễ một cái, ngoãn ngoãn kêu “Chào tam thúc.” Sau đó thành thật đứng ở một bên, nghe tam thúc cùng phụ mẫu nói chuyện.

Tam thúc cười nhìn Hàn Lập, đánh giá hắn một hồi, luôn miệng khen hắn vài lời như “nghe lời”, “hiểu việc”; sau đó liền quay đầu, nói cho phụ mẫu hắn lần này ý đồ.

Hàn Lập mặc dù tuổi còn nhỏ, nên khi nghe tam thúc nói thì hắn không có hiểu hết, chỉ hiểu được đại khái thôi.

Thì ra tam thúc làm việc trong một cái tửu lâu, là sản nghiệp của một môn phái giang hồ gọi là “Thất Huyền Môn”; “Thất Huyền Môn” chia làm ngoại môn và nội môn. Cách đây không lâu, tam thúc chính thức trở thành một vị ngoại môn đệ tử, có thể đề cử hài tử từ bẩy đến mười hai tuổi tham gia chiêu thu đệ tử của Thất Huyền Môn.

Năm năm một lần, Thất Huyền Môn tổ chức một kỳ chiêu thu đệ tử mà kỳ chiêu thu đệ tử này diễn ra vào tháng sau. Tam thúc vốn là người khôn khéo, nhanh nhẹn, lại không có con cái, tự nhiên nghĩ đến đứa cháu Hàn Lập có độ tuổi phù hợp.

Hàn phụ vốn là người thận trọng, nghe những từ “giang hồ”, “môn phái” trong lòng có chút do dự, không đưa ra được ý kiến, liền với ngay cái tẩu thuốc; âm thanh “xoạch”, “xoạch”, dùng sức một hơi, ngồi im ở chỗ đó và không nói một tiếng nào.

Ở trong miệng của tam thúc, “Thất Huyền Môn” chính là bên trong phương viêm mấy trăm dặm này số một số hai môn phái.

Chỉ cần trở thành nội môn đệ tử, về sau có thể miễn phí tập võ ăn uống, mỗi tháng còn có một đến hai lượng bạc tiêu vặt. Ngoài ra người tham gia khảo nghiệm, cho dù không có trúng tuyển thành nội môn đệ tử, có thể trở thành ngoại môn đệ tử giống với tam thúc, chuyên môn thay “Thất Huyền Môn” giải quyết sinh ý ở bên ngoài.

Nghe nói có khả năng cầm đến mỗi tháng một lượng bạc, lại có thể trở thành người giống với tam thúc. Hàn phụ cuối cùng có được quyết định, đáp ứng.

Tam thúc nhìn hàn phụ đáp ứng, trong lòng rất vui mừng, lưu lại mấy lượng bạc, nói tháng sau đến đưa Hàn Lập đi, trong lúc này cho Hàn Lập làm mấy món đồ ăn ngon, bồi bổ thân thể cho hắn để ứng phó khảo nghiệm. Sau đó tam thúc chào hỏi Hàn phụ, sờ lên đầu của Hàn Lập, đi ra ngoài trở về thành.

Hàn Lập mặc dù không toàn bộ hiểu rõ lời nói của tam thúc, nhưng có thể vào thành kiếm tiền là có thể hiểu.

Cho đến nay mong ước, sắp thực hiện được, khiến cho Hàn Lập liên tiếp mấy ngày mất ngủ.

Hơn một tháng sau, tam thúc đi tới thôn, dẫn Hàn Lập đi. Trước khi rời đi, Hàn phụ nhiều lần dặn dò Hàn Lập, làm người cần thành thật, gặp chuyện thì nhẫn nhịn, đừng cùng người khác tranh chấp; còn Hàn mẫu dặn Hàn Lập chú ý thân thể, muốn ăn ngủ ngoan.

Ở trên xe ngựa, nhìn thân ảnh của phụ mẫu rời xa, Hàn Lập cắn chặt răng, cố không để cho nước mắt chảy từ trong hốc mắt.

Hắn mặc dù từ nhỏ thành thục hơn người khác, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, lần thứ nhất rời xa nhà khiến cho lòng hắn thương xót cùng bàng hoàng. Hắn năm nào cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định kiếm được nhiều tiền xong liền quay trở về nhà, không rời xa phụ mẫu nữa.

Hàn Lập không ngờ rằng sau khi rời khỏi đây thì tiền nhiều hay ít không còn ý nghĩ đối với hắn. Hắn vậy mà đi lên con đường tiên nghiệp đại đạo bất đồng với phàm nhân, đi ra con đường tu tiên của mình.

Bình Luận (0)
Comment