Phàm Nhân Tu Tiên I

Chương 2 - Trấn Thanh Ngưu

Đây là một toà thành nhỏ, tuy gọi là toà thành nhỏ thực ra lớn hơn thị trấn một chút, tên là “trấn Thanh Ngưu ”. Chỉ có những người không có kiến thức thổ dân, sống ở phụ cận hốc núi mới gọi mãi không ngừng “thành Thanh Ngưu ”, “thành Thanh Ngưu”. Là lời trong lòng của hai người coi cửa làm mười mấy năm.

Trấn Thanh Ngưu chính xác không lớn lắm, đường phố chính thì nằm theo hướng đông tây của trấn, ngay cả khách sạn cũng chỉ có một cái gọi là khách sạn thanh ngưu mà khách sạn nằm ở đầu tây của trấn; đối với thương khách đi qua nơi này không muốn ngủ ngoài trời, chỉ có thể đi tới nơi này.

Bây giờ có nhiều xe ngựa chính là chạy đến, từ phía tây lái đến trấn thanh ngưu, rất nhanh đi qua bên ngoài cổng chính của khách sạn thanh ngưu nhưng không dừng lại, đi tới một chỗ khác của trấn, mãi đến bên ngoài Xuân Hương tửu lâu thì mới dừng lại.

Xuân Hương tửu lâu không lớn, thậm chí có chút cổ xưa, nhưng lại có một loại ý vị cổ kính. Bây giờ là giờ cơm trưa, nên khách dùng bữa trong tửu lâu còn nhiều, chỗ ngồi gần như chật kín.

Từ trên xe bước xuống một nam tử có khuôn mặt tròn mang theo ria mét, cùng một người mười mấy tuổi hài đồng làn da ngăm đen; nam tử mang theo hài đồng, nghênh ngang trực tiếp đi vào trong tửu lâu.

Có vị khách quen ở trong lâu nhận ra người béo, biết là chưởng quỹ “hàn béo” của toà tửu lâu này, còn đứa trẻ kia thì không ai nhận ra.

“Lão Hàn, tiểu tử làn da ngăm đen có ngoại hình cùng ngươi giống này là nương tử trong nhà ngươi sinh ra sao?” Một người đột nhiên trêu ghẹo nói.

Lời nói này vừa ra, chọc cho đám người bên cạnh một tiếng cười to haha.

“Phi! Đây là cháu ruột mà bản gia mang theo, đương nhiên giống ta vài phần rồi.”Hàn béo thậm chí không tức giận, còn có vài phần đắc ý.

Hai người này vừa mới tiến vào trong trấn sau khi đi liền ba ngày đường, chính là Hàn Lập và tam thúc hắn ở trong miệng người khác là “hàn béo”.

Hàn béo chào hỏi vài vị khách quen, dẫn Hàn Lập đi tới đằng sau tửu lâu, đến một cái sân nhỏ vắng vẻ.

“Tiểu Lập, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt tinh thần, đợi nội môn quản sự đến là ta dẫn ngươi qua. Ta muốn ra bên ngoài một chút, gọi mấy vị khách quen.” Hàn béo chỉ vào sương phòng trong viện, hoà nhã nói với hắn.

Nói xong, vội vàng đi ra ngoài. Khi tới cửa, trong lòng hắn có chút không yên tâm, dặn dò một câu: “Đừng có chạy lung tung a, trong trấn nhiều người quá, đừng chạy đi mất, tốt nhất đừng có rời sân nhỏ.”

“Vâng”

Nhìn thấy Hàn Lập ngoan ngoãn đáp ứng, lão mới yên tâm rời đi.

Hàn Lập nhìn thấy tam thúc đi ra khỏi căn phòng, cảm thấy rất mệt mỏi, ngủ ở trên giường. Vậy là không có một chút sợ hãi người lạ tiểu tử.

Đến tối có một gã sai vặt đưa thức ăn tới, tuy không có thịt cá nhưng cũng coi là ngon miệng. Sau bữa ăn, một gã sai vặt đi tới mang thức ăn thừa trong bát bê ra ngoài, lúc này tam thúc không một chút hoang mang đi vào.

“Như thế nào, đồ ăn có hợp khẩu vị không? Có một chút nhớ nhà không?”

“Vâng, có một chút nhớ nhà.” Hàn Lập tỏ vẻ rất ngon ngoãn.

Tam thúc rất hài lòng khi nghe Hàn Lập trả lời, ngay sau đó cùng hắn nói vài chuyện trong nhà, thổi phồng một chút chình mình xảy ra chuyện. Dần dần, Hàn Lập không cảm thấy mất tự nhiên, bắt đầu cung hắn cười nói.

Cứ như vậy, hai ngày liên tục trôi qua.

Ngày thứ ba, khi Hàn Lập ăn tối xong, đợi tam thúc đến kể chuyện giang hồ thì có một chiếc xe ngựa đỗ ở bên ngoài tửu lâu.

Chiếc xe ngựa này được sơn đen bóng, được điều khiển bởi một con ngựa vàng khác thường; gây cho người khác chú ý chính là cạnh khung xe có treo một lá cờ nhỏ màu đen tam cạnh bên trong có chữ “Huyền” rỉ màu, với ký tự màu bạc cùng viền màu đỏ, tự nhiên hiện ra một sắc thái thần bí.

Nhìn thấy lá cờ nhỏ, phàm là người trong giang hồ đi lại mấy trăm dặm quanh đây đều biết, một trong hai bá chủ “Thất Huyền Môn” có người trọng yếu đến trấn.

“Thất Huyền Môn” cũng gọi là “Thất Tuyệt Môn”, do tiếng tăm lừng lẫy “Thất Tuyệt Thượng Nhân” sáng tạo vào hai trăm năm trước; từng có trận hùng bá Kính châu hơn hai trăm năm trước, từng lan ra mấy châu gần Kính châu, danh tiếng lan rộng khắp Việt quốc. Sau khi “Thất Tuyệt Thượng Nhân” qua đời, địa vị của “Thất Huyền Môn” rớt xuống ngàn trượng, bị mấy môn phái khác liên thủ đuổi ra khỏi thủ phủ Kính Châu thành của Kính châu. Trăm năm trước, tông môn bị ép di chuyển đến chỗ hẻo lánh nhất của Kính châu-Tiên Hà sơn, từ đây ngụ lại một chỗ, trở thành tam lưu thế lực ở địa phương nhỏ.

Có câu nói đúng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Thất Huyền Môn dù sao đã từng là đại môn phái, tiềm lực không thể xem thường được. Sau khi đi tới nơi này Tiên Hà sơn, khống chế mười mấy tiểu thành giống với “Thanh Ngưu trấn”, nắm giữ đệ tử trong môn ba, bốn nghìn người, thực ra bản địa một trong hai đại bá chủ.

“Dã Lang Bang” là duy nhất thế lực ở bản địa có thể chống lại “Thất Huyền Môn”.

Tiền thân của “Dã Lang Bang” chính là một thế lực mã tặc chuyên giết người phóng hỏa ở Kính châu, về sau bị quan phủ nhiều lần vây bắt, một số đến quan phủ chiêu an, số còn lại trở thành “Dã Lang Bang”. Nhưng mã tặc hung hăng khát máu, thực lực đã truyền ra, bởi vậy “Thất Huyền Môn” thường gặp bất lợi khi đối đầu với “Dã Lang Bang”.

“Dã Lang Bang” mặc dù khống chế nhiều hương trấn, nhưng không kinh doanh, trình độ giàu có không bằng trấn do “Thất Huyền Môn” kiểm soát. “Dã Lang Bang” mười phần thèm ngó mấy trấn địa bàn giàu có của “Thất Huyền Môn”, thường xuyên gây ra chiến tranh giữa hai môn phái, điều này làm cho đương nhiệm môn chủ của Thất Huyền Môn rất đau đầu, một trong những nguyên nhân dẫn tới Thất Huyền Môn vài năm gần đây chiêu thu đệ tử.

Trên xe ngựa nhảy xuống một vị hán tử hơn bốn mươi tuổi, động tác của vị hán tử này nhanh nhẹn rõ ràng thân thủ không kém, đối với nơi này cũng rất quen thuộc, sải bước đi tới vị trí của Hàn Lí.

Tam thúc của Hàn Lập gặp người này một lần, lập tức tiến lên trước hành lễ.

“Vương hộ pháp, ngài sao tự mình đến đây lĩnh người?”

“Hừ!” Vương hộ pháp hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt kiêu ngạo.

“Khoảng thời gian này trên đường không yên ổn, trưởng lão yêu cầu ta đến lĩnh người. Bớt nói nhiều nữa, đứa trẻ này chính là ngươi đề cử sao?”

“Đúng vậy, đây là cháu ruột của bản gia. Mong rằng trên đường Vương hộ pháp chiếu cố một chút.”

Hàn béo thấy thần sắc không kiên nhẫn của hán tử kia, nhanh chóng từ trên người lấy ra một cái túi bí ẩn đưa tới.

Vương hộ pháp ước lượng cái túi, thần sắc có một chút nới lỏng.

“Hàn béo, ngươi thật biết làm ngươi a! Cháu của ngươi, trên đường ra chiếu cố một chút,

thời gian không còn sớm nữa, vẫn là mong lên đường đi.”

Bình Luận (0)
Comment