Nhạc đường chủ đứng ở trước mặt mọi người lớn tiếng nói: “Mọi người nghe kỹ, mọi người đi theo con đường nhỏ ở trong rừng trúc trước mặt là có thể đến được luyện cốt nhai của Thất Huyền Môn. Đoạn thứ nhất là khu vực rừng trúc, thứ hai là khu vực vách đá, cuối cùng là một cái vách núi, người tài năng có thể trèo lên đỉnh vách núi là có thể trở thành nội môn đệ tử của Thất Huyền Môn. Trước giữa trưa mà không thể leo tới đỉnh núi, mặc dù không thể trở thành đệ tử nội môn, nhưng dựa vào biểu hiện tốt của các ngươi thì có thể được nhận làm đệ tử ký danh.”
Hàn Lập tuy không biết ý nghĩ của “đệ tử ký danh”, ngược lại biết leo đến đích đến là đạt kết quả. Hắn liếc nhìn về phía trước, nhìn thấy một sườn dốc không quá cao, có rất nhiều cây trúc có kích thước khác nhau sinh trưởng ở sườn núi, không quá khó khăn leo.
Hàn Lập nhìn sang những người khác, hắn không muốn thua các hài đồng cùng lứa. Bầu không khí giữa các đứa trẻ khác đột ngột trở nên căng thẳng.
Nhạc đường chủ nhìn mặt trời mọc một chút, nói: “Đã sắp đến giờ, chuẩn bị xuất phát đi! Đừng sợ, các vị sư huynh sẽ bảo vệ các ngươi, không để cho các ngươi gặp nguy hiểm.”
Hàn Lập quay đầu nhìn những vị thanh niên ở đằng sau này, thì ra những vị thanh niên này là sư huynh hiển nhiên là lúc trước thu nhận đệ tử. Nếu mình thành công gia nhập, có hay không mặc quần áo có thần sắc như vậy.
Lúc đang mò mẫn, Hàn Lập phát hiện những hài đồng khác đã vọt vào rừng trúc, thấy tình cảnh này hắn vội vàng đuổi theo.
Rừng trúc hẳn là rất lớn, hơn ba mươi tên hài đồng sau khi tiến vào bên trong rừng trúc, lập tức tản ra. Phía sau Hàn Lập là một sư huynh cao gầy đang theo sát, người này có khuôn mặt lạnh, không nói một câu liền theo sát hắn; Hàn Lập có chút sợ hãi, không dám nói chuyện cùng, chỉ là hạ thấp người, nhấc chân lên, từ từ dọc theo sườn dốc, hướng về phía trước mà chạy.
Rừng trúc này nhìn không quá lớn, nhưng đi được một lúc lâu lại cảm thấy mệt mỏi, hai chân bước đi càng nặng trĩu. Hàn Lập phải dùng một tay kéo nhẹ thân trúc tiến về phía trước.
Kiên trì trong một thời gian dài như vậy, Hàn Lập thực sự mệt, đành phải tìm một ụ đất mà ngồi xuống, sau đó thở dốc.
Hàn Lập quay đầu nhìn vị sư huynh cao gầy của mình một lúc, mặc dù đường đi khó nhưng vị sư huynh này vẫn đứng im trên người không có lấy một giọt mồ hôi, dáng người cao gầy thẳng tắp như những cây trúc ở đằng xa. Vị sư huynh này đứng đó lặng lẽ nhìn hắn.
Hàn Lập nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị sư huynh này, trong lòng có chút sợ, vội vàng quay đầu lại, nghe thấy vài tiếng hơi thở từ phía trước truyền lại, biết rằng có vài người chạy nhanh hơn Hàn Lập đang nghỉ ngơi. Hàn Lập nghỉ ngơi một lúc, vội vàng chạy.
Dốc núi ngày càng lợi hại, khí lực của Hàn Lập ngày càng nhỏ, vì vậy không đi thẳng được đành phải cúi người, tay chân song hành. Nếu không phải y phục gọn gàng, chắc chắn đầu gối ở tứ chi bị mài mòn.
Hàn Lập cuối cùng đi ra khỏi khu rừng trúc dày này, hắn cảm thấy đường đi ngày càng khó khăn. Nham thạch trên mặt đất xuất hiện ngày càng nhiều, tương phản với nó là cây trúc ngày càng ít. Lúc này Hàn Lập không thể lợi dụng những cây trúc để tiến lên, lộ trình sau cùng chỉ còn vài mét nữa thôi.
Vừa ra khỏi rừng trúc, trước mắt là một khoảng không rộng lớn, ngay trước mặt hắn là một núi đá vô cùng lớn, phía trên đang có mấy người gầy gò đang chậm rãi leo lên phía trên, sau lưng bọn họ là đều là các vị sư huynh mặc giống nhau đang đi theo. Hàn Lập không do dự nữa, lập tức hướng cự thạch chạy tới.
Viên vách đá cự thạch này là từng mảnh, chồng chất nham thạch, phong hoá rất mạnh, một vài chỗ nếu đụng một cái lập tức đổ nát nhưng cũng có rất sắc bén chắc chắn phiến đá. Trong một thời gian ngắn, hai tay của Hàn Lập đã chồng chất vết thương, mảnh quần áo ở khuỷu tay và đầu gối đã rách; da thịt bên trong cũng bị cắt một ít, dù vết thương rất nhỏ, nhưng một chút nhỏ bé đá vụn thẩm vào bên trong cũng làm cho cơn đau tăng thêm vài phần.
Vài tên phía trước càng leo xa, Hàn Lập nghĩ về lời dặn dò của người nhà và tam thúc, chỉ có thể khẽ cắn môi ở trong lòng, lại gian nan leo lên trên.
Trước khi xuất phát, phụ thân của Hàn Lập và tam thúc đã nhắc qua Hàn Lập, nhập môn kiểm tra rất gian khổ nếu không thể kiên trì thì rất khó gia nhập vào Thất Huyền Môn. Vào lúc này, bên trong tâm của Hàn Lập không còn quan tâm đến nhập hay không vào Thất Huyền Môn, chỉ là trong đầu một cỗ kiên cường bùng phát lên, khẩu khí này chặn ở bên trong, nhất định phải đuổi kịp những người khác.
Hàn Lập tốn sức ngẩng đầu quan sát, bây giờ người leo ở vị trí đầu tiên chính là Vũ Nham. Dù sao Vũ Nham hơn Hàn Lập một tuổi, luyện qua võ công, cơ thể cường tráng hơn những người khác rất nhiều, leo thứ nhất cũng không làm cho người khác kinh ngạc.
Hàn Lập nhìn phía sau vài lần, đằng sau còn có vài bóng người đang di chuyển. Hàn Lập hít một hơi sâu, tiếp tục leo lên.
Khí lực của ăn sữa bò đều sử dụng, cũng không thể rút ngắn khoảng cách với vài người đang leo ở phía trước, thân thể càng leo càng nặng nề, mắt thấy thái dương càng lên cao đến đỉnh đầu, mà Vũ Nham thì leo đến đoạn cuối của cự thạch.
Ở nơi đó có một vách đá thẳng đứng, cao hơn ba mươi trượng, có mười cái dây leo được thả xuống từ trên đỉnh cự thạch, trên dây thừng còn được buộc chắc. Vũ Nham hiện giờ đang đu trên một cái dây, từ từ hướng đỉnh nhai trèo lên.
Hàn Lập nhìn phía trước Vũ Nham, trong lòng có một chút từ bỏ, hắn biết rằng mình không thể đuổi theo những người khác mà thời gian không còn đủ nữa.
Ý niệm này cùng một chỗ, đột nhiên Hàn Lập cảm nhận được cơn đau từ các vết thương ở khuỷu tay và đầu gối đồng thời truyền lại, tứ chi vô lực, tay nắm vào nham thạch run lên, toàn thân đột nhiên trùng xuống. Trong lòng của Hàn Lập nhảy lên liên tục, vội vàng đem toàn thân dính ở trên vách đá, không dám động đậy.
Một lúc sau, trong lòng của Hàn Lập đã bình tĩnh lại, dùng một tay nắm lấy một khối đá nhọn, giật một hồi, cảm thấy kiên cố, lúc này mới yên tâm.
Hàn Lập theo bản năng quay đầu nhìn, thấy sư huynh ở phía sau nửa ngồi xổm, hai tay dang ra, làm tư thế bảo hộ Hàn Lập, nhìn thấy Hàn Lập an toàn, mới chậm rãi đứng thẳng.
Trong lòng của Hàn Lập rất cảm kích, chính hắn thực sự rơi xuống, mọi khổ cực đều uổng phí. Hắn dừng lại một chút, rồi từ từ di chuyển về phía trước, đi về phía từng cái dây thừng treo ở trên vách đá.
Cuối cùng hắn đã tới một cái dây thừng không có người leo, mặt trời gần đến đỉnh bầu trời rồi, không đến một tiếng nữa là đến giữa trưa. Lúc này Vũ Nham đã leo đến đỉnh núi, đang quay đầu nhìn xuống dưới, Hàn Lập đi tới phía cuối của dây thừng là nhìn thấy Vũ Nham. Chỉ thấy Vũ Nham giơ cánh tay lên, duỗi ra ngón út nhẹ nhàng giơ lên hai cái hướng về phía những hài đồng ở bên dưới, điên cuồng cười ha ha, rồi rời đi.
Trong lòng của Hàn Lập hơi tức giận, vội vàng bắt lấy dây thừng, leo lên.
Nhưng Hàn Lập không còn sức, cho nên hắn khó có thể cầm chắc dây thừng.
Lúc hắn dùng hết sức lực leo lên nút buộc cuối cùng, tiếp đến ngồi một chút ở phía trên, đã cảm thấy toàn thân của mình không còn sức lực, thậm chí không động đậy được một ngón tay. Hắn mất sức quay đầu nhìn một lúc, phía sau vách đá còn có vài hài đồng đang ngồi ở đó, miệng to thở hổn hển, xem ra cũng giống như hắn đều dùng hết sức.
Trong lòng của Hàn Lập chỉ có thể cười khổ, hắn quá xem thường khảo hạch lần này, còn tốt chính mình không rơi vào nhóm người sau cùng, hắn quay đầu nhìn vị sư huynh lạnh lùng kia. Hắn do dự một lúc, vẫn là nỗ lực, lại leo lên trên, mặc dù đang là giữa trưa chính mình không thể leo đến đỉnh núi, bất động như vậy không quá nhìn.
Hàn Lập duỗi ra đôi tay có chút cứng nhắc, dùng sức vừa mới khôi phục di chuyển đến sợi dây. Tuy nhiên đôi tay của Hàn Lập hoàn toàn mất kiểm soát, cho nên không thể nắm được sợi dây, cố gắng một chút nhưng vẫn không có kết quả.